Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 905: Lâm Phàm, cậu lại đẹp trai rồi, lời tâng bốc, nịnh nọt của ông cụ (3)




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm, cậu lại đẹp trai rồi, lời tâng bốc, nịnh nọt của ông cụ (3)

Trương Hồng mỉm cười, cuốc sống mệt mỏi để lại trên mặt cậu ta nhưng dấu vết vất vả nhưng chưa bao giờ đánh bại được cậu ta, bởi vì bên cạnh cậu ta có một Tiểu Thiên Sứ làm bạn, nhất định phải nuôi dưỡng Tiểu Thiên Sứ thành người
“Bạn nhỏ, khỏe mạnh trở lại rồi có phải cảm thấy rất vui không?” Lâm Phàm ngồi xổm, mỉm cười híp mắt, vuốt ve mái tóc cô bé
Không sai
Chính là dáng vẻ tươi cười như vậy
Trước kia Trương Hồng nhìn thấy nụ cười như vậy chắc chắn sẽ bị dọa trở trở nên cảnh giác hơn, đúng là nụ cười đáng sợ, hành vi đáng sợ, anh muốn làm gì với con gái tôi thế, nhưng bây giờ ..
Ngược lại cậu ta phát hiện nụ cười như thế thật ra là nụ cười tốt đẹp nhất thế gian này
“Cảm ơn anh đã cứu em.” Cô nhóc rất thích nụ cười của Lâm Phàm, ấm áp, ấm áp, cảm thấy cả người ấm áp
“Không cần cảm ơn, em là Tiểu Thiên Sứ.” Lâm Phàm mỉm cười nói
Trương Hồng cũng không biết con gái của mình, kiếp trước tu được phúc phận gì mà gặp được người giống như Lâm Phàm, có lẽ là giải cứu được cả hệ Ngân Hà
Bọn họ chỉ là một phần nhỏ trong biển người mênh mông, gặp phải bất kỳ khó khăn nào đều phải tự mình vượt qua, nhưng bọn họ gặp phải kiếp nạn này đã không còn đường nào để xoay sở, vào lúc bọn họ rơi vào thời điểm tối tăm nhất thì một ánh sáng xuất hiện, dẫn họ rời khỏi bóng tối, ôm lấy ánh sáng đó
Đứa bé xấu hổ nắm tay bố, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lâm Phàm
Cô bé rất ngại nói
“Gần đây có gặp khó khăn gì không?” Lâm Phàm hỏi, anh hy vọng hai bố con trước mặt này có thể sống tốt, gặp phải chuyện đau lòng, nhất định phải thu xếp ổn thỏa
Trương Hồng nói: “Không có, mọi thứ đều rất tốt.”

“Không, anh sống không tốt, tôi có thể nhìn ra được.” Lâm Phàm nói
Trương Hồng há hốc, lần nữa bị suy nghĩ trong đầu Lâm Phàm làm cho hỗn loạn, nói bọn họ là bệnh nhận tâm thần chắc chắc là không thể, quá thân thiện, quá tốt rồi, ai dám nói ân nhân của cậu ta là bệnh nhân tâm thần cậu ta đi liều mạnng với người đó
Nhưng nếu như nói không phải, lối suy nghĩ này thực sự khó hiểu
“Tôi…” Trương Hồng vừa muốn nói chuyện nhưng rõ ràng Lâm Phàm không cho cậu ta cơ hội
“Tôi có thể nhìn thấu nội tâm của anh, anh rất khó khăn, bởi vì anh không muốn xa con gái, không muốn con gái không có ai chăm sóc, không có chuyện gì đâu, bất kỳ chuyện gì cũng có thể nói với tôi.” Lời nói của Lâm Phàm rất chân thành, không có chút giả dối nào, anh thực sự muốn giúp đỡ đối phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những con người bị cuộc sống giày vò không thể nhìn thấy ánh sáng, có cơ duyên nhìn thấy ánh sáng, anh bằng lòng lan tỏa ánh sáng to lớn hoàn toàn che phủ cho đối phương
Lâm Phàm mỉm cười, một tay nắm tay cô bé, một tay cầm cái túi
“Đi theo anh, anh quen với người phụ trách ở đây, người đó là bạn của anh.”

Nếu như để Độc Nhãn Nam biết, chắc chắn sẽ rất bất đắc dĩ
Ông anh à… Cậu tưởng đây là tổ chức từ thiện sao
Trương Hồng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác ấm áp như vậy, lúc ở bệnh viện, sự ấm áp mà cậu ta nhận được theo cậu có lẽ là ấm áp nhất rồi nhưng lại không thể ngờ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi
Phòng làm việc
Độc Nhãn Nam ngơ ngác nhìn tình huống trước mặt, chỉ vào thịt và trứng gà trên bàn, nói thật ông ta thực sự bị Lâm Phàm làm cho ngớ người, thằng nhóc này dẫn theo một người mà ông ta quên mất là ai xuất hiện
“Đây là?” Ông ta chỉ vào đồ trên bàn, không phải là bảo bối gì, chỉ là một vài thứ không đáng tiền
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Làm việc tốt, người ta đưa để cảm ơn ông, nhanh nhận lấy đi.”

“Chuyện tốt?” Độc Nhãn Nam thật sự không nhớ tới bản thân đã làm chuyện gì tốt, mỗi ngày đều bận rộn chuyện của Tà Vật và đại tộc Tinh Không, làm gì có thời gian để làm những chuyện không ra sao này chứ
Nếu như người tìm ông ta không phải là Lâm Phàm chắc chắn ông ta đã nổi giận lôi đình rồi, lớn tiếng quát mắng, không thấy tôi đang bận hay sao, nhanh chóng dọn đi, đầu tôi sắp nổ tung đây rồi này
Nhưng bây giờ…

Ông ta chắc chắn không thể, chưa kể đối phương là bệnh nhân tâm thần, hơn nữa với thực lực của đối phương ai dám trêu chọc anh chứ
“Đúng vậy, ông không nhớ rõ chuyện ông làm ở bệnh biện sao
Lúc đó ông bỏ ra năm mươi vạn, bệnh của cô bé đã tốt lên rồi.” Lâm Phàm giúp Độc Nhãn Nam nhớ lại chuyện đã quên mất
Nói đến chuyện lúc ở bệnh viện, Độc Nhãn Nam cảm thấy đầu mình lạnh lẽo
Trong đầu hiện ra cảnh tượng đáng sợ lúc đó
“Chính là cô bé bị bệnh ung thư máu đó sao?” Độc Nhãn Nam hỏi
Lâm Phàm nói: “Đúng vậy, cho nên bọn họ tới tìm chúng ta, những thứ này đều là tặng cho chúng ta, bởi vì có công lao của ông nữa nên đưa những thứ này tới chia sẻ cho ông nữa.”

Ông ta đối với chuyện này cũng không hứng thú lắm
Ông ta biết rõ tính cách của Lâm Phàm, một bệnh nhân tâm thần không phải ngươi muốn đắc tội là có thể đắc tội được, nhất là những thứ này do đối phương mang tới, ý nghĩa không giống nhau
Nếu như ngươi không thèm để ý có lẽ đối phương cũng không tức giận nhưng Lâm Phàm chắc chắn sẽ tức giận, đến lúc đó tình hình chắc chắn sẽ rất phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.