Cựu Thời Yên Vũ

Chương 119: ' Có sát khí '




Chơi còn đang vui, sao lại đột nhiên muốn kết thúc thế này, Chu Lâm bọn họ có chút chưa đã thèm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cao Cảnh Minh cũng hết cách, người nhà thúc giục gấp quá, trong chốc lát đã có người thứ hai đến thúc giục, hắn đành phải vội vàng xin lỗi một tiếng, mang theo Tiểu Thải, Tiểu Diệp cùng hai tên hộ vệ dẫn đầu phi ngựa trở về
Còn lại mớ tàn sự ném cho Trần Tuyên thu xếp, ai bảo Trần Tuyên là cánh tay đắc lực mà hắn tin tưởng nhất
Thằng nhóc này, còn chưa tiếp quản gia nghiệp mà bây giờ đã có chút coi Trần Tuyên là quản gia để dùng rồi, nhưng cũng chỉ ở cái mảnh đất nhỏ bé kia thôi
May mà Trần Tuyên cũng không cần tự mình động tay, chỉ cần phân phó một tiếng với người hầu là được, ngoài ra dặn dò hộ vệ trông coi các thiếu gia tiểu thư cẩn thận
Đặng Lăng Phong một bộ côn pháp còn chưa biểu diễn xong đây, vốn dĩ múa đến hăng hái, hai cô Cao gia tiểu thư vỗ tay khen hay, nhưng trong đó một người rõ ràng tâm trí không ở màn biểu diễn của hắn, nhưng như cũ làm hắn hưng phấn như điên, vậy mà vì Cao Cảnh Minh rời đi mà không thể không kết thúc, mất hứng
Gã này mười bốn tuổi rưỡi, chiều cao gần một mét tám, vóc dáng khỏe mạnh nhưng không đô con, nhiều năm luyện võ nên thân hình rắn chắc, lông mày rậm mắt to, không thể nói là đẹp trai nhưng rất sáng sủa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thanh niên mới lớn, có lẽ chính bản thân hắn cũng không ý thức được, ra sức biểu hiện chẳng qua là theo tiềm thức muốn thu hút sự chú ý của người trong lòng
Mà mục tiêu của hắn, Trần Tuyên có thể nhìn ra, là một trong các cô Cao gia tiểu thư, Cao Cảnh Tình
Cao Cảnh Tình là con của Nhị phu nhân, năm nay mười hai tuổi, tính tuổi mụ là mười ba, năm đó Cao lão gia trở về nhà sau này thì Trần Tuyên mới quen nàng
Tuổi thanh niên, chính là độ tuổi mới biết yêu, mơ mơ màng màng, chẳng qua chỉ là còn chưa ý thức được mà thôi
Cao Cảnh Tình so với Trần Tuyên lớn hơn một tuổi, giờ đang bắt đầu trổ mã, là nụ hoa mới hé, đang dần trở nên xinh đẹp, gen nhà Cao gia đúng là tốt thật
Nàng sắp cao đến một mét sáu, tướng mạo luôn tươi tắn, tính cách theo mẹ, có một vẻ dịu dàng "Giang Nam vùng sông nước", tính tình thiên về tĩnh lặng, trái ngược với tên gọi, bình thường thích cười nhưng chỉ là cười mỉm
Trần Tuyên cũng không xem trọng cái sự thích ngẩn ngơ, mù mờ của Đặng Lăng Phong, gia cảnh hai bên quá chênh lệch, cho dù Cao Cảnh Tình là con thứ thì cũng không phải hắn có tư cách mơ tưởng
Nếu không phải có mối quan hệ tốt với Cao Cảnh Minh từ nhỏ thì hắn thậm chí không có cơ hội gặp mặt Cao Cảnh Tình nhiều, chứ đừng nói đến việc ra sức biểu diễn trước mặt nàng
Đoán chừng không có tầng quan hệ anh em kia, Cao Cảnh Tình cũng sẽ không nhìn đến hắn nhiều đâu
Lần này xem hắn khoe khoang cũng chỉ là vì Đặng Lăng Phong múa đến khí thế quá mạnh muốn không chú ý cũng khó, vỗ tay khen hay xem như nể mặt hắn thôi
Tuổi trẻ à, ai mà chưa từng vì ai đó mà rung động, cuối cùng cũng chỉ là “Thanh phong qua đi, Nguyệt ảnh vô ngân”
“Thu dọn xong rồi thì lên đường về thôi” Trần Tuyên nhìn xung quanh, không nhanh không chậm nói
Cầm quyển sách trên tay thả lỏng phía sau, có một loại khí chất ung dung trầm tĩnh, nếu không phải gương mặt non choẹt, rất dễ khiến người ta không để ý đến tuổi tác của hắn
Bây giờ hắn đã cao trên một mét bảy, vẫn còn đang tiếp tục lớn nữa, đúng là tuổi dậy thì
Đừng nói, hắn rất có cái dáng vẻ quản gia đáng tin, không phải vì đã sớm quen biết nhau mà là do khí chất điềm tĩnh vốn có, chỉ có điều mặt quá non nớt thôi
Đi đạp thanh du ngoạn nào có kết thúc, thu xếp xong thì cả đám người liền lên đường trở về
Cũng không biết Cao gia có chuyện gì quan trọng, mà gấp rút thúc Cao Cảnh Minh trở về như vậy, Trần Tuyên trong lòng cũng có chút suy đoán, chắc không phải là chuyện xấu
Trần Tuyên đi về phía con ngựa mình thường cưỡi, một con ngựa ô, do Cao gia cung cấp, không phải tài sản riêng của hắn, bình thường do Cao gia quản lý nuôi dưỡng, loại ngựa này có vài con, không cố định con nào của ai, mỗi lần đi lại đổi con khác nhau, dù sao cũng không thiếu của hắn
Thật ra thì Trần Tuyên rất thích cảm giác giục ngựa quất roi chạy nhanh như gió, chỉ là bình thường không có nhiều cơ hội như vậy, mặc dù không có khinh công để bay nhanh như gió, nhưng có ngựa cưỡi ai lại tự mình chạy bộ làm gì
Cũng tại không có súng, nếu không thì thật sự gặp phải lúc cần động thủ, Trần Tuyên thà dùng súng còn hơn phải tự mình ra tay, cho dù vẫn luôn không có cơ hội phải động thủ
Có thể nhẹ nhàng thì cớ gì phải làm cho phức tạp
"A Tuyên"
Ngay lúc Trần Tuyên định leo lên ngựa thì phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo gọi hắn lại
"Tam tiểu thư có gì phân phó
Trần Tuyên quay đầu lại hỏi
Người gọi hắn là Cao Cảnh Tình, trong nhà Cao gia đời này thì xét theo tuổi thì nàng chỉ nhỏ hơn Cao Cảnh Minh, nên được gọi là Tam tiểu thư, mấy năm qua sau khi quen thân, vì tính Trần Tuyên tốt bụng, dù hắn chỉ là thư đồng của Cao Cảnh Minh nhưng đối xử với các thiếu gia tiểu thư đều như nhau nên mấy người bọn họ đều gọi hắn là A Tuyên
Do tuổi tác nên những người hầu kẻ hạ khác đều gọi Trần Tuyên là Tuyên ca nhi để thân mật
Đối diện với ánh mắt Trần Tuyên, Cao Cảnh Tình dịu dàng bình thường thì rất tự nhiên hào phóng nhưng lúc này lại có chút ngập ngừng, hai má đỏ bừng không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Không có gì, ta chỉ là muốn hỏi, có phải chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ theo ca ca đi mấy ngàn dặm đến Ngọc Thư viện học không
"Đúng là như vậy, chuyện đã định từ lâu, bất quá theo thiếu gia đi thì tối đa chỉ lo mấy việc vặt thường ngày thôi, thiếu gia bây giờ cũng không phải là trẻ con, không thể giống như trước đây còn học chung trong lớp như thư đồng" Trần Tuyên cười nói
Lời cũng là sự thật, đến Lưu Ngọc Thư viện thì trong lớp gần như đều là người có công danh, không phải là đám trẻ con nữa, còn cùng mấy người làm trong nhà sống chung một phòng thì thật là không thích hợp
Ai muốn nghe ngươi nói thế, Cao Cảnh Tình trong lòng thầm nghĩ, rồi như lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy khi nào ca ca mới về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Cái này thì, nếu không có chuyện gì lớn thì phải học hành thành tài mới trở về được, nhanh thì hai ba năm, chậm thì bốn năm năm, khó mà nói được" Trần Tuyên nói rõ, dù sao cũng là mấy ngàn dặm mà, thời đại này đâu có máy bay, đi đi về về cũng lãng phí quá nhiều thời gian học tập
Muốn đi lâu như vậy sao
Ánh mắt Cao Cảnh Tình dường như thoáng buồn bã, lập tức lấy ra từ túi bên hông hai chiếc thẻ gỗ tinh xảo đưa cho hắn rồi nói: "A Tuyên, đây là ta mấy ngày trước đi miếu cầu bùa bình an, nhờ ngươi giúp ta đưa một cái cho ca ca, chúc hắn đi đường bình an học hành thuận lợi, còn một cái nữa...ngươi, ngươi tiện thể giúp ta chuyển cho Chu Lâm ca ca, hắn cũng muốn đi ra ngoài học tập, nhưng không cùng các ngươi đến Lưu Ngọc Thư viện, nhờ ngươi chuyển hộ ta một câu, chúc hắn đi thuận buồm xuôi gió học hành thành tài"
Dọa lão tử hết hồn
Thấy Cao Cảnh Tình xấu hổ e thẹn đến vậy, còn tưởng một cái bùa bình an nữa là cho hắn chứ
Thì ra là vậy, bình thường gặp mặt nàng cũng không có biểu hiện đối với mình gì khác lạ, chỉ dừng ở mức độ tiểu thư và người hầu, nhưng bộ dạng như thế này của nàng dễ khiến người ta sinh hiểu lầm
Đồng thời trong lòng thắc mắc, ngươi đã có ý đó sao không tự mình đưa cho bọn họ
Không đợi Trần Tuyên hỏi, nàng đã vội vàng đưa qua, Trần Tuyên vô thức nhận lấy, sau đó nàng quay người chạy vội đi phất tay nói: "Nhất định phải giúp ta đưa đến đó nhé, không được cho ai biết đâu, cũng đừng suy đoán linh tinh gì đó"
Nhìn hai lá bùa bình an trong tay, rõ ràng được làm bằng gỗ đào, rồi nhìn bóng lưng Cao Cảnh Tình, Trần Tuyên đã hiểu ra vài chuyện, hắn đâu phải kẻ ngốc
Ca ca chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu vẫn là Chu Lâm, khó trách muốn nhờ mình đưa hộ, còn không cho ai biết, chắc là vì bình thường mình dễ nói chuyện đây mà
Trong lòng vừa buồn cười vừa bực, con bé này nảy sinh tâm tư từ khi nào, vậy mà để ý đến Chu Lâm à
Mới có chút tuổi đầu, chỉ có thể nói tình cảm thiếu nữ thôi, khó mà đoán được
Khó trách trước đó ánh mắt nàng có vẻ buồn bã và e thẹn, thì ra là vì anh trai ra ngoài cầu học, mấy năm không trở lại, nàng một cô nương không tiện chủ động liên lạc với Chu Lâm, mà không có lý do anh trai này thì đương nhiên cũng chẳng có cơ hội ở gần Chu Lâm được
Vừa rồi thật làm Trần Tuyên giật mình, suýt chút nữa đã hiểu lầm là Cao Cảnh Tình có ý với hắn
Nói đi nói lại thì mình mới có mười một tuổi, đâu đến mức vậy, huống hồ gì mình hiện tại còn là người làm nhà Cao gia, cho dù Cao Cảnh Tình có là con thứ thì cô ấy mắt mù cũng không đến mức để ý tới hắn chứ
Chu Lâm vậy cũng tốt, con trai huyện lệnh, lại là hàng xóm của Cao gia, dù cho nàng có là con của Nhị phu nhân đi nữa thì cũng xem như môn đăng hộ đối
Chỉ không biết sau này các nàng có duyên phận không thôi
Không ổn, có "sát khí"
Ngay lúc Trần Tuyên cầm bùa bình an thầm buồn cười thì bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn vội quay lại nhìn, chỉ thấy Đặng Lăng Phong vẻ mặt đau khổ đang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy mờ mịt hoang mang, ngược lại thì không có ý gây sự, mà phần lớn là sự bối rối, hai tay đang nắm chặt cây tiếu bổng dùng để biểu diễn đến trắng cả bệch
Khi chạm ánh mắt với Trần Tuyên thì Đặng Lăng Phong lại gượng gạo cười rồi dời mắt đi chỗ khác
Trần Tuyên suýt chút nữa trợn trắng mắt, ngươi nhìn ta như vậy làm gì, Cao Cảnh Tình cũng không phải có ý với ta, ngươi nhầm mục tiêu rồi, muốn ghen tuông thì tìm Chu Lâm đi
Vô duyên vô cớ bị liên lụy, nhưng mà loại chuyện này không thể nào giải thích trước mặt bọn họ được
Người ta cô nương Cao Cảnh Tình xem chừng cũng chỉ là ném một chút tình cảm ngây thơ, còn nhỏ không thể coi là thật, qua mấy năm ai còn nhớ nữa chứ, cái này nếu nói ra người ta còn muốn sống không
Hơn nữa, nếu nói thật ra, rõ ràng là đang chia rẽ tình bạn giữa bọn họ mà
Cái này hắn kêu ca cái nỗi gì vậy trời
Thật là hết nói, Trần Tuyên xoay người lên ngựa, thích thế nào thì đi, liên quan gì tới ta
"A Tuyên mau đi thôi, chậm trễ gì đó" Chu Lâm phía trước trên lưng ngựa quay đầu lại nói
Trần Tuyên 'xì' một tiếng rồi nói: "Đến đây
Tới gần Chu Lâm, tránh đi ánh mắt hằm hè của Đặng Lăng Phong phía sau, Trần Tuyên búng tay, một cái bùa bình an bằng Xảo Kình chính xác rơi vào tay Chu Lâm, trong ánh mắt không hiểu của hắn, rất tùy ý nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư nhà ta đưa cho ngươi, bảo ta nhắn lại với ngươi, chúc ngươi đường học phía trước thuận buồm xuôi gió, học thành tài trở về
Chu Lâm vốn dĩ không có ý thức về chuyện này, kinh ngạc nói: "Ơ hay, Cảnh Tình muội muội cho ta bùa bình an làm gì
"Không chỉ có mình ngươi, thiếu gia cũng có, các ngươi là anh em tốt, chuyện tiện tay thôi, Tam tiểu thư dù sao cũng có chút tấm lòng, rất bình thường thôi mà" Trần Tuyên cố ý nói mập mờ, không nói Cao Cảnh Tình ngoài anh trai ra chỉ cho mình hắn, không để ý còn tưởng là anh em tốt mấy người bọn họ ai cũng có
Chu Lâm nghe vậy liền hiểu ra, quay lại nhìn thoáng qua không để ý nói: "Vậy à, ha ha, ta nhận, qua đó thay ta cảm ơn Cảnh Tình muội muội nhé
Lời này xem ra thật sự không thành ý, thật sự cảm ơn thì trực tiếp ở trước mặt có bao nhiêu thuận tiện
Nói xong hắn tùy ý nhét bùa bình an vào trong ngực, căn bản không coi ra gì, cảnh tượng này khiến Cao Cảnh Tình vụng trộm quan sát trên xe ngựa âm thầm bĩu môi
Haizzz, xem ra một người vô tâm một người cố ý, tương lai có lẽ không có cái duyên phận kia rồi
Cái tuổi này rất bình thường, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người tiếp xúc vậy thôi, ai mà sống không có vài cái tiếc nuối ngây thơ thuở thiếu thời, qua đi nhớ lại cũng chẳng qua chỉ là bật cười thôi


Một lúc sau, một đoàn người trở về huyện Dương, ở bên ngoài huyện liền mỗi người tách ra về nhà mình
Khi Trần Tuyên bọn họ về tới Cao gia, toàn bộ Cao gia đều một bộ cảnh tượng bận rộn rộn ràng, mỗi người giống như điên cuồng cả lên
Còn chưa kịp vào cửa, chỉ thấy cửa chính Cao gia mở rộng, Cao phu nhân trang điểm lộng lẫy dẫn theo một đám người đi ra
Thấy Trần Tuyên, Cao Cảnh Minh theo sát sau lưng Cao phu nhân kích động vẫy tay: "A Tuyên về đúng lúc rồi, nhanh đi thay quần áo, theo chúng ta ra ngoài huyện đón tỷ tỷ ta, nàng ấy về thăm nhà đó
Cao tiểu thư đã nhiều năm trở về thăm nhà
Thảo nào Cao gia bày trận lớn như vậy
Quả nhiên là vậy, Trần Tuyên trước đó đã đoán được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.