Cựu Thời Yên Vũ

Chương 121: Đại tiểu thư




Trong đời người, hợp tan vốn dĩ là lẽ thường tình, huống chi đây là tình thân cốt nhục sau bao ngày xa cách được đoàn tụ
Mẹ con Cao phu nhân và Cao Cảnh Ngọc ôm nhau trong khoảnh khắc, khiến ai nhìn thấy cũng đều xúc động, lúc này có không ít người cảm thấy như có hạt cát rơi vào mắt, vừa mừng cho họ vừa có chút nghẹn ngào trong lòng
Con cái luôn là báu vật của cha mẹ, xa cách đã lâu mà không được gặp, nghĩ thôi cũng thấy xót xa
Trong những lúc như thế, dù người có tâm tính lạnh lùng đến đâu cũng phải mềm lòng, nếu coi đó là trò cười thì quả thực quá đáng
Trần Tuyên cũng không thể thờ ơ, y mừng cho hai mẹ con được đoàn tụ, trong lòng cũng có chút cảm khái, nhưng để nói xúc động đến rơi nước mắt thì cũng không đến mức
Y cũng tiện thể quan sát vị Cao tiểu thư mà mình đã nghe danh bấy lâu, Trần Tuyên vốn là người Cao gia, còn đứng ở vị trí khá quan trọng, nên cũng không tính là nhìn trộm quá đáng
Vị Cao tiểu thư này có dáng dấp giống Cao phu nhân đến tám phần, dù đã làm vợ người nhiều năm vẫn còn trẻ trung, nếu nói là hai mươi tuổi cũng có người tin
Nàng thân là Vương phi, sống nhàn nhã sung sướng, khác hẳn với những người nông phụ thường tình, vất vả mấy năm chưa đến ba mươi tuổi đã tàn phai nhan sắc
Xinh đẹp là điều chắc chắn, nếu không chỉ dựa vào vũ lực, người ta là Vương gia cũng không nhất thiết phải nạp vào làm thê thiếp
Chưa bàn đến tuổi trẻ, dung mạo của nàng thậm chí còn hơn Cao phu nhân một phần
Tuy nhiên, nàng không hề giống Cao phu nhân ở chỗ sự dịu dàng hiền thục toát ra từ bản chất, mà là vẻ quý phái bức người
Dù lúc này đang khóc đến lê hoa đái vũ, nàng vẫn không mất đi vẻ tôn quý
Có lẽ vì luyện võ, giữa đôi mày của nàng ẩn chứa ba phần khí khái hào hùng
Nàng khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy, tơ vàng và chỉ bạc xen kẽ nhau, điểm xuyết thêm những viên bảo thạch tinh mỹ, dưới ánh mặt trời trông hơi chói mắt, nhất là trâm cài đỏ rực trên đầu, ít nhất cũng có hơn mười chiếc, tính ra cũng phải nặng cả cân mà vẫn chẳng thấy nàng mệt mỏi chút nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điều này khiến Trần Tuyên không khỏi nhớ lại lần đầu gặp Cao phu nhân, bà cũng đầu cài đầy trang sức, có lẽ là do di truyền
Có lẽ phụ nữ đều giống nhau cả, thích đồ trang sức tinh xảo, chỉ hận không thể cắm đầy lên đầu
Với thân phận như vậy, ngẫu hứng cao hứng, tùy tiện tháo một món đồ trang sức trên đầu ra ban thưởng cho người khác cũng tiện lợi, dù sao cũng tốt hơn mang theo tiền bạc lỉnh kỉnh trong người
Sau đó, dù lúc này nàng biểu hiện không khác gì những cô gái bình thường khi gặp lại người thân, nhưng Trần Tuyên vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm không gì sánh được từ trên người nàng
Đó không phải là cảm giác áp bức do thân phận của nàng mang lại, có thể ví von một cách không thích hợp thì đó là nỗi sợ bản năng như chuột gặp mèo
Nàng tựa như một mãnh thú dịu dàng ngoan ngoãn bên cạnh Cao phu nhân, sự nhu thuận ấy chỉ dành cho những trường hợp đặc biệt và những người đặc biệt
Nếu ai dám chọc giận nàng, lộ răng nanh ra thì có lẽ sẽ bị 'ăn thịt' mất
Nhìn chằm chằm vào người ta không tốt, nên Trần Tuyên vừa thoáng quan sát liền thu lại ánh mắt, cùng mọi người bày ra bộ dạng u sầu
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, vị Cao tiểu thư này trước mặt Cao phu nhân thì yếu đuối như một cô gái nhỏ, nhưng kỳ thực lại kín đáo cất giấu phong mang, giống như vực sâu không gợn sóng, không biết một cao thủ bẩm sinh như nàng mà ra tay thì sẽ là cảnh tượng thế nào
Bản thân Trần Tuyên cũng luyện võ, nên y rất tò mò về thủ đoạn của người khác, đặc biệt là những người có cảnh giới cao hơn
Nói đến lại thấy khó nói, mấy năm nay ở Cao gia y căn bản không có cơ hội ra tay, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy cảnh đánh giết thật sự
Nhớ ngày xưa bị Hà quản gia mua đi rời khỏi ly nhai, cũng đã từng được tận mắt chứng kiến tranh chấp giang hồ, cái đó chắc cũng xem như tranh chấp giang hồ nhỉ
Vậy mà kể từ khi vào Cao gia, mọi "giông tố" dường như đều bị một tấm bình phong vô hình ngăn cách
Nhưng tóm lại đó là chuyện tốt, nếu không thì có lẽ Trần Tuyên cũng quá khó khăn mới trưởng thành được như bây giờ
Đột nhiên, Trần Tuyên lại thấy một gương mặt quen, Lý công công, người từng đến Cao gia báo tin vui năm xưa, đang đứng ở đằng xa, trước cỗ xe ngựa, cúi đầu ngoan ngoãn, như một khúc gỗ vô tri vô giác đứng yên ở đó, dường như không nỡ nhìn thẳng vào cảnh mẹ con đoàn tụ phía trước
"Ngọc Nhi ngoan, mẹ không buồn, đáng lẽ phải vui mới đúng, mau đứng dậy đi con, con cũng là mẹ người ta rồi, còn khóc nhè ra dáng gì" Cao phu nhân đỡ Cao Cảnh Ngọc đứng lên, vừa an ủi, nước mắt trên mặt mình thì không ngừng rơi
Cao Cảnh Ngọc không để ý đến nhiều như vậy, nhưng vẫn đứng dậy nức nở nói: "Trước mặt mẫu thân, nữ nhi mãi mãi vẫn là một đứa trẻ con"
"Ừ, con của mẹ ngoan, để mẹ nhìn cho kỹ một chút, con đã là người lớn rồi, không còn là cô nhóc chảy nước mũi năm xưa nữa
"Mẹ..
một câu nói làm Cao Cảnh Ngọc nghẹn ngào xúc động, rồi lại bật cười
Hai mẹ con vuốt ve an ủi nhau một lát, cuối cùng cảm xúc cũng ổn định hơn đôi chút
Còn Cao Cảnh Minh, người vừa nãy còn kích động đến lạ thường, giờ lại tỏ ra có chút rụt rè, lúc chưa gặp thì nhớ nhung da diết, gặp rồi thì có lẽ lại nhớ về hình ảnh hồi nhỏ bị chị gái đàn áp
Nhưng cậu vẫn không nén được lòng mình, bước tới nói: "Tỷ..
Cao Cảnh Ngọc nghe thấy liền quay lại, vẫn còn quyến luyến không rời Cao phu nhân, nhưng lại nghẹn ngào nói: "Tiểu đệ, đã lớn chừng này rồi, mau lại đây để tỷ xem nào, tí nữa thì không nhận ra em đấy
Là chị ruột không sai được, Cao Cảnh Minh lúc này đi lại nhẹ nhàng, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận
Dù sao trước mặt còn có nhiều người, sau khi cảm xúc ban đầu qua đi, Cao phu nhân lại khôi phục vẻ điềm tĩnh, nhìn hai đứa con, trong mắt tràn đầy sự mãn nguyện, nói: "Đi, chúng ta về nhà
"Ừ, về nhà" Cao Cảnh Ngọc gật đầu mạnh mẽ
Sau đó, cả nhà ba người liền lên xe ngựa của Cao phu nhân, lúc này đối với Cao Cảnh Ngọc mà nói, đoàn người của Vương phủ sao so được với mẹ nàng, đương nhiên là phải tâm sự với nhau
Cả đoàn người trở về Cao gia, những người của Vương phủ tự nhiên đã có quản gia tiếp đón, Trần Tuyên không cần phải bận tâm
Trần Tuyên thầm nghĩ mình chẳng làm gì cả, chỉ là đi theo làm nền một chút, còn xem cả cảnh mẹ con tình thâm khiến tâm tình y không được tốt
Sớm biết thế thì không đến cho rồi, nhưng y cũng chỉ nghĩ thế, cũng không có quyền quyết định
Trên đường về Cao gia thì tự nhiên được vạn người chú ý, nhưng sau khi về đến nơi thì cũng chẳng còn chuyện gì liên quan đến Trần Tuyên, nhà người ta đoàn tụ thì một kẻ ngoài như y làm sao có tư cách ở bên cạnh
Tuy nhiên, ở bên ngoài Cao Cảnh Ngọc là Vương phi, còn về Cao gia, nàng vẫn là đại tiểu thư, nên cả đám người của Vương phủ đều do Cao gia sắp xếp
Có thể coi như nàng lại một lần nữa tận hưởng tình yêu thương của cha mẹ sau bao ngày xa cách
Cũng không biết cả nhà họ nói gì, mãi đến đêm khuya, Cao Cảnh Minh mới trở về tiểu viện, hai mắt đỏ hoe, chắc chắn đã khóc, y lớn thế này rồi cũng không tiện qua đêm ở chỗ Cao phu nhân
Ngày hôm sau, Cao Cảnh Minh lại chạy đi từ sớm, không dẫn Trần Tuyên theo, chắc là đi tìm tỷ tỷ của mình
Trần Tuyên cũng vui vẻ được rảnh rang, uống trà đọc sách thật thoải mái, mới không muốn chủ động xen vào ăn nói lấy lòng làm gì
Tối qua, Trần Tuyên để ý thấy cả Cao gia phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, đừng nói là con ruồi, mà ngay cả con chim sẻ nào đến gần cũng bị đánh rớt xuống
Y cũng không có bất cứ hành động thừa thãi nào, cứ coi mình là người trong suốt vậy thôi
Mãi cho đến ngày thứ ba Cao Cảnh Ngọc trở về, cuộc sống bình yên của Trần Tuyên mới bị phá vỡ
Hôm đó vào giữa trưa, y đang uống trà đọc sách trong tiểu viện thì nghe bên ngoài Cao Cảnh Minh nói: "A Tuyên mau ra đây, xem ai đến kìa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Tuyên đã nghe tiếng bước chân đến gần từ trước, nghe vậy y đứng dậy nhìn ra, chỉ thấy hai tỷ đệ Cao Cảnh Ngọc đang đi đến tiểu viện, phía sau còn có Tiểu Thải, Tiểu Diệp đi theo, chứ không có người lạ mặt nào của Vương phủ
Dù sao thì đây cũng là ở Cao gia, Cao Cảnh Ngọc cũng không mang bộ dạng của Vương phủ đến nhà mẹ đẻ, nếu không thì còn ai muốn sống yên ổn ở đây nữa
Sau hai ngày lại thấy Cao Cảnh Ngọc, nàng đã không còn mặc bộ trang phục lộng lẫy nữa, mà mặc một bộ váy trắng đơn giản, tóc cũng được trang điểm giản dị, trên đầu không còn những đồ trang sức nặng nề kia
Lúc này, nàng rũ bỏ vẻ ung dung cao quý của Vương phi, giống như một thiếu nữ chưa xuất giá, nhưng lại mang đến cho Trần Tuyên một cảm giác nữ hiệp giang hồ nhanh nhẹn
Thực tế thì đây mới chính là con người nàng
Trước khi gả cho Khánh Vương, Cao Cảnh Ngọc vốn là người trong giang hồ, học võ tại một môn phái tên là Phi Vũ môn
Nghe nói Phi Vũ môn nằm trong top năm môn phái lớn của giang hồ Cảnh quốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phi Vũ môn phần lớn là nữ tử, Cao Cảnh Ngọc vốn có thiên phú võ học xuất chúng, từng được coi là người thừa kế của môn phái, thế nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh với Khánh Vương đã khiến nàng thay đổi, khiến không ít người trong giang hồ phải tiếc nuối
Tuy nhiên, vì chuyện liên quan đến hoàng thất, mọi người cũng không bàn tán nhiều
Thời gian trôi đi, cái tên Cao Cảnh Ngọc trong giới giang hồ cũng dần phai nhạt
Trong đầu hiện lên những năm qua này lục tục ngo ngoe biết được tin tức, Trần Tuyên lúc này chắp tay hành lễ nói: "Tham kiến đại tiểu thư"
Tại Cao gia là thượng hạ cấp quan hệ, dùng tham kiến thích hợp hơn, bên ngoài nàng như lấy Vương phi thân phận, liền phải dùng bái kiến hai chữ, nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần không phải một chút trường hợp đặc thù, đều không cần hành đại lễ, Cảnh quốc không thể động một chút lại quỳ xuống, huống hồ Trần Tuyên còn có công danh mang theo đây, thì càng không cần
Rõ ràng Cao Cảnh Ngọc đối đại tiểu thư xưng hô rất là hài lòng, không chút nào tự cao tự đại nhẹ nhàng khua tay nói: "Không cần đa lễ, ngươi chính là Trần Tuyên đi, những năm này tiểu đệ thường xuyên đến thư nhắc lên ngươi, tiểu đệ ngang bướng, những năm này làm phiền ngươi"
"Thuộc bổn phận sự tình, không đảm đương nổi phiền phức hai chữ, đại tiểu thư mời ngồi" Trần Tuyên vội vàng nói
Cao Cảnh Ngọc thu hồi ánh mắt bốn phía dò xét mang theo một chút nhớ lại nói: "Không cần phải để ý đến ta, nơi này ta cũng rất quen biết đây, từ biệt nhiều năm ngược lại là không thay đổi bao nhiêu, lại lấy cảnh còn người mất a"
Nói thì nói như thế, trong nội tâm nàng lại có chút yên lặng, cái này Trần Tuyên đối mặt chính mình thế mà không kiêu ngạo không tự ti, phải biết toàn bộ Cao gia trên dưới, ngoại trừ mẫu thân cùng đệ đệ, bao quát di nương ở bên trong, cái nào gặp chính mình không phải cẩn thận nghiêm túc, liền cái này Trần Tuyên đặc thù một chút, lời nói cử chỉ mặc dù quy củ, nhưng thực chất bên trong tựa hồ cất giấu một cỗ ngạo khí, thấy mình ánh mắt bình tĩnh, đó là một loại bình đẳng nhìn tới tâm thái, hắn từ đâu tới lực lượng
Có chút ý tứ
Nhưng bất kể như thế nào, Trần Tuyên đều là nàng thân đệ đệ thư đồng, làm bạn nhiều năm cùng nhau trưởng thành, quan hệ so với mình cái này ly khai nhiều năm tỷ tỷ chỉ sợ đều muốn thân, là lấy lại thế nào cảm thấy có ý tứ cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ cần hắn không làm ra có lỗi với người nhà sự tình, có chút tính cách lại có quan hệ thế nào đây
Cái này một lát Cao Cảnh Minh tại bên cạnh xông Trần Tuyên nháy mắt ra hiệu, tựa hồ muốn nói thế nào, tỷ tỷ của ta rất dễ nói chuyện đi
Trần Tuyên khẽ gật đầu đáp lại, hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhiều năm dưỡng thành ăn ý
Cái này đại tiểu thư thật sự là không có chút nào tự cao tự đại, Cao gia trên dưới bình thường đều rất dễ nói chuyện, đến cùng là người một nhà
Tại không lớn trong viện dò xét một lát, tổng cộng chỉ có lớn như vậy điểm địa phương, hai ba lần liền chuyển xong, Cao Cảnh Ngọc cũng không có rời đi ý tứ, đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu đệ, Trần Tuyên, ân, ta cũng gọi ngươi A Tuyên đi, nghĩ đến các ngươi hẳn là biết rõ, Lãnh Băng là ta phái tới, để nàng bảo hộ tiểu đệ xuất hành an toàn, những năm này các ngươi thường xuyên cùng một chỗ, gần đây phải chăng lưu ý đến nàng có dị thường chỗ
Làm sao đột nhiên liền hỏi cái này rồi?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.