Cựu Thời Yên Vũ

Chương 132: Ngươi liền nói lưu không lưu a




"Không cần không cần, chỉ là hai tấm ván thôi, không đáng bao nhiêu tiền, không cần vội"
Vừa dứt lời, người lái đò vội xua tay, vẻ mặt lo sợ, hoàn toàn không dám nhắc đến chuyện bồi thường
Đùa à, đây chính là người vô ý lùi lại thôi cũng có thể giẫm nát ván gỗ cứng ngắc, dám đòi hắn bồi thường ư
Là giẫm nát, để lại dấu chân nứt toác, chứ không phải đạp gãy, thử để người đó giẫm lên mình một cái xem, có mà sống nổi không
Nên biết bây giờ người ta là người của Cao gia trên thuyền, người ta có cúi đầu đi nữa, còn Cao gia nữa chứ, mình còn phải trở về nơi xuất phát mà, nhỡ đâu người ta để bụng, chờ ở đây thì chỉ hai tấm ván gỗ có mà không đủ tiền mua nắp quan tài
Lâu ngày kiếm ăn bên ngoài, người lái đò hiểu rõ mấy cái mánh khóe này, đều là kinh nghiệm sinh tồn, những người chỉ vì chút tiền nhỏ mà bị che mắt, ở đáy sông Thanh Bình này đâu có ít
Trần Tuyên liếc qua chỗ bị giẫm hỏng, hoàn toàn chính xác không ảnh hưởng toàn cục, không như đáy thuyền, những chỗ quan trọng, cũng không phải là kết cấu xương sống thân tàu hay là cột buồm, cố tình làm không đáng là bao, người biết chút nghề mộc, có vật liệu đều sửa chữa được
Nhưng mà người kia lại rất cố chấp, trừng mắt nói: "Bồi, nhất định phải bồi, nếu không truyền ra ngoài, không biết còn tưởng Sái gia ức h·i·ế·p người ta, ta cũng không muốn mang tiếng xấu
Nghe vậy, trong lòng Trần Tuyên không biết nên khóc hay cười, ôi giời, đại ca à, cách dùng từ của ngươi quả là độc đáo, chẳng biết nghe được ở đâu, cứ thế gân cổ lên thôi, sợ là chưa đọc bao nhiêu sách
Võ công, thông thường thì có quan hệ không lớn đến chuyện biết chữ hay không biết chữ, điều kiện tiên quyết là có sư phụ dạy
Trên giang hồ còn không ít võ phu không biết chữ, chữ lớn một sọt cũng không biết, vẫn luyện được thân thủ giỏi
Đương nhiên, tình huống này đa số giới hạn dưới Tiên t·h·i·ê·n, không biết chữ mà vào được Tiên t·h·i·ê·n thì như lông phượng sừng lân, muốn lên cảnh giới cao hơn, không biết chữ thì không được
Nói tên kia nhìn chỗ mình giẫm hư, ngữ khí cường ngạnh bỗng dưng có chút do dự, nói: "Ta giẫm hư chỗ đó, năm..
ba lượng bạc được chứ
Người lái đò lập tức luống cuống, vội nói: "Đại hiệp, không cần, thật không cần
"Chẳng lẽ không đủ
người kia lại trừng mắt
Người lái đò vội xua tay, sợ hãi ánh mắt kia vội la lên: "Đủ..
ngược lại là đủ
"Vậy quyết định như thế, ba lượng bạc, cho ngươi này" Hắn có vẻ thở phào nhẹ nhõm nói, nhanh tay móc từ bên hông ra một thỏi bạc, ước lượng một chút, bẻ gãy một phần, rồi lại ước lượng, thấy cũng gần bằng, đưa tay dùng Xảo Kình, nhét ba lượng bạc vào tay người lái đò
Trong khi người lái đò luống cuống tay chân nhận lấy, hắn lại nói: "Bây giờ tiền bồi cho ngươi rồi, không ai có thể nói ta ăn h·i·ế·p người khác, cũng không ai được nói xấu ta
Chứng kiến quá trình này, Trần Tuyên nghi ngờ gã này mặt dày như da trâu, nghĩ lại thì bỏ luôn chữ nghi ngờ, gã đưa tiền, ánh mắt đau như cắt thịt, không ai không thấy
Người lái đò thì lại một mặt sầu não nói: "Đại hiệp, tôi còn chưa nói xong, ý của tôi là, nếu ngài thật sự muốn bồi thường thì số bạc này nhiều quá rồi, nhiều nhất là ba tiền là đủ, chỉ có hai tấm ván thôi, lại tính cả tiền công thì ba tiền cũng còn thừa
Lời này vừa thốt ra, khóe miệng người kia khẽ run lên, mẹ kiếp đưa nhiều thế, đấy cũng là tiền mồ hôi nước mắt của ông
Liếc ngang liếc dọc không để lại dấu vết, trong lòng gã thì tự nhủ phóng khoáng ra sao, chứ thật ra thì sót ruột, đấy đều là tiền cả, thế là hắng giọng một tiếng, vẻ mặt nóng nảy ngượng ngùng, không dám nhìn ai, ngập ngừng nói: "Vậy nhiều thì trả lại ta, ta không muốn thiệt ai cả, ngươi nói xem có đúng lý không
"Đúng, đúng quá rồi, tôi đi tìm cái kéo, cắt chỗ dư trả lại ngài
Người lái đò vội vàng gật đầu, thầm nhủ đã đưa tiền rồi thì đưa luôn, thừa còn phải trả, thế là hết chuyện rồi
Mất đi lại có lại, lòng người kia dễ chịu hẳn, chẳng đoái hoài gì nữa, toe miệng cười nói: "Sao cần phải phiền phức vậy, ngươi cứ ném cục bạc kia lại cho ta là được
"Vâng ạ, phiền đại hiệp" Người lái đò nghe theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạc thì mềm, người có nội lực thì dễ dàng nắm bóp, đối với dân võ không là gì, đừng nói là bạc, Trần Tuyên còn có thể lấy ngón tay ép vàng thành sợi tơ nhỏ như tóc
Nhưng với người dân thường, hành động kia thật đáng kinh hãi, tay phải có bao nhiêu sức mới làm được như vậy, vặn đầu người chắc cũng dễ như bóp quả dưa
Thấy hết cảnh đó, Trần Tuyên suýt chút bật cười, gã này thú vị thật, hệt như Hạ Vũ biết chỗ tránh mưa, cứ phải lên thuyền cho bằng được, cuối cùng bị bắt phải trả tiền, mặt dày mà còn tỏ ra phóng khoáng, vừa bảo quý danh tiếng mà lại đi xin lại phần tiền thừa
Chà, người ta là thẳng tính, nhưng không ngốc chút nào
Khi bọn họ đếm tiền xong xuôi, người kia đảo mắt nhìn quanh, vẻ như muốn cho tất cả mọi người cùng chứng kiến, nói: "À, ta mạnh dạn xông vào quý địa là ta không đúng, xin lỗi mọi người, làm hỏng đồ đạc ta cũng đã bồi thường, không có gì nữa thì ta đi trước nhé
"Cứ tự nhiên
Cảnh Hoành gật đầu đáp, thật ra thì cũng đang cố nén cười
Triệu Nhị Hà thì cúi gằm mặt xuống, hai vai cố nhướn lên, quên cả đau đớn ban nãy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy không có việc gì, hắn quay người định thi triển khinh công rời đi, nhưng vừa quay người thì lại trợn tròn mắt, vì chỉ trong một khắc đó, thuyền lại không ngừng chạy, lại thêm cả trăm trượng nữa, xa bến cả gấp đôi trước khi hắn lên thuyền
Khoảng cách rộng như vậy, hắn có thi triển khinh công cũng không thể quay về, kiểu gì cũng phải rớt xuống nước
Trong lòng gã giờ như khóc không ra nước mắt, mẹ nó đây là chuyện quái gì vậy, tới trú mưa không xong, còn phải đền tiền, cuối cùng còn sắp rơi xuống nước, thà cứ ở ngoài bờ gặp mưa có lẽ còn hơn, chí ít còn có ô che
Nhưng bên này không chào đón mình, đ·á·n·h cũng đ·á·n·h không lại, biết sao giờ, rơi thì rơi vậy, cùng lắm thì cứ bơi vào, hy vọng bọn họ đừng nhìn khi mình đang vất vả, để khỏi phải lộ bộ dạng xấu xí
"Gặp lại sau
Gã vờ tỏ vẻ tiêu sái nói, dồn hết hơi sức thi triển khinh công định rời đi
Cao Cảnh Minh chắc là do bị cái màn kịch lúc nãy chọc cười, hiếm khi gặp người thú vị như thế mà lại không gây nguy hại gì, nên mở cửa sổ lầu hai nói: "Đại thúc, xin dừng bước đã
Trần Tuyên cũng không nghĩ nhiều, thấy người ta 'Đáng thương' nên cũng có ý giúp một đoạn đường, nhưng Tiểu Cao không hỏi ý mình nên hắn cũng không lên tiếng
Nhưng dù thế nào thì cũng âm thầm cảnh giác, biết người biết mặt khó biết lòng, lần lão Lưu bị tai nạn chính là bài học sâu sắc, quyết không thể để vết xe đổ lặp lại
Tên kia vừa x·á·ch một hơi chuẩn bị thi triển khinh công thì bị tiếng Cao Cảnh Minh gọi giật lại khiến gã đau cả sườn, cau có đáp: "Ta đ·á·n·h cũng đ·á·n·h không lại các ngươi, làm hư đồ cũng đã đền, còn muốn gì nữa
Cái ngữ khí đó, Trần Tuyên sợ một giây sau gã sẽ phun ra một câu: Tao thật muốn đ·ậ·p c·h·ế·t chúng mày
Có lẽ trong lòng gã nghĩ vậy thật cũng không biết
Cao Cảnh Minh chỉ tay lên trời nói: "Đại thúc, mưa kìa, càng lúc càng lớn, người ta nói không đ·á·n·h nhau thì không quen biết, gặp nhau cũng là có duyên, hay là cứ ở lại nghỉ chân trú mưa đi, tuy trên thuyền hơi chật, nhưng vẫn còn chỗ cho ngươi, không biết ý của ngươi thế nào
Anh ta nói cũng là thay lời cho Cảnh Hoành và những người khác, dù sao trước đó họ bảo thuyền chật chội, kỳ thật thì còn trống trơn, thêm chục người nữa cũng không sao
Người kia có vẻ do dự, khá là động tâm, nhưng vẫn không cam lòng, mạnh miệng nói: "Nơi này các ngươi đâu có chào đón ta, còn giữ ta làm gì
Vừa rồi hắn còn nói ở đây không có chỗ cho ta
Vừa nói, gã vừa chỉ Triệu Nhị Hà
Đại ca, cái đầu anh bằng sắt đúc à, người ta đưa cho cái bậc thang mà còn không biết vịn vào mà xuống à, đến cả Trần Tuyên cũng hết cách với ông
Cao Cảnh Minh cũng không bận tâm, chỉ tay về phía trước vui vẻ nói: "Ngươi xem kìa, chúng ta đã vào hẻm núi rồi, ngươi cũng về không được nữa
Chính xác, lúc này thuyền cách bến nhỏ tới bốn năm trăm trượng, cái khinh công đó của gã đúng là không thể quay về, rơi xuống nước là chuyện tất nhiên, nếu không cẩn thận gặp chuyện gì thì khó đảm bảo, dù sao mùa xuân trời còn lạnh, người ở dưới nước sẽ tốn nhiều sức lắm
Mặt tên kia tối sầm lại, bực bội nói: "Không phải do các ngươi làm trễ nải thời gian sao, bằng không thì ta đã về được rồi
Gặp người như thế, thú vị thì có thú vị, mà lâu lâu cũng thấy mệt mỏi, Cao Cảnh Minh thẳng thừng nói: "Vậy thì cứ nói ngươi có ở lại hay không, nếu muốn đi ta cũng không cản
"Ở lại, bằng không tôi còn nuôi cá à, tôi, tôi sẽ giao tiền thuê thuyền, nhưng các người không được bắt chẹt tôi đấy
Lúc này thì gã gật đầu ngay, gân cổ lên thì cứ lên, mà hiểu thời thế thì cũng rất nhanh
Có lẽ do ta trước đó đã cố ý thao tác cho mất trí nhớ, hắn vẫn còn nhớ rõ phải nhắc nhở thuyền tư nhân không được thu tiền bừa bãi
Lúc này Trần Tuyên thật sự không chắc hắn là ngốc thật hay giả ngốc nữa
Không phải vậy nha, nhất định phải làm cho mọi người xấu hổ mới chịu, Cao Cảnh Minh cười nói: "Mọi người về khoang thuyền đi, Cảnh sư phó, làm phiền ông tìm cho hắn bộ quần áo khô, mọi người cũng vào trong tránh mưa, ướt hết cả rồi
"Không cần, ta không lấy quần áo của các ngươi không đâu, mà cũng không nỡ tiêu tiền mua," hắn lắc đầu nói, chợt vận chuyển nội lực, hơi nước trên người bốc lên, mắt thường thấy quần áo khô lại
Ban đầu hắn còn tưởng rằng thể hiện tài năng thì mọi người sẽ nhìn với con mắt khác, kết quả ngoại trừ người lái thuyền thì mọi người đều không có vẻ kinh ngạc, lập tức có chút xấu hổ
Nội lực chính là thần kỳ như vậy, vận chuyển công phu khác nhau có thể đạt được hiệu quả khác nhau, đương nhiên, nếu ngươi là nội lực thuộc tính băng hàn thì nhất định phải t·h·i t·r·i·ể·n những võ công cương mãnh, hiệu quả tuy không nói là có còn hơn không, nhưng cũng là bị đ·á·n·h giảm đi nhiều, nhưng tóm lại vẫn có hiệu quả
Cùng một loại nội lực lại biểu hiện ra những đặc tính khác nhau, quyết định bởi lộ tuyến kinh mạch mà võ công vận chuyển nội lực, ví như tính chất hừng hực, lộ tuyến kinh mạch nội lực vận chuyển phải đi qua vị trí tim, tim thuộc hỏa, khi t·h·i t·r·i·ể·n võ công cũng sẽ mang theo hiệu quả nóng rực
Nói theo cách Trần Tuyên lý giải, nội lực chính là nguồn năng lượng, kinh mạch chính là mạch điện, cơ thể người chính là phần cứng, nguồn năng lượng t·r·ả·i qua những mạch điện khác nhau, dưới ảnh hưởng của phần cứng thì có thể biểu hiện ra những đặc tính khác nhau, quả thực là thần kỳ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lúc mọi người lần lượt đi vào trong thuyền, Cao Cảnh Minh vui vẻ trở lại nói: "Đi, A Tuyên, chúng ta đi gặp người này, đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với người giang hồ đó
Thì ra ngươi giữ hắn lại vì chuyện này, chắc do bị ảnh hưởng bởi sở thích hồi nhỏ, bộ "Bạch Mã Kiếm Quân Hành Hiệp Ký" kia ngươi không xem bao lâu rồi hả, mà vẫn còn tò mò về giang hồ như vậy
Tiểu Thải các nàng ở trong phòng từ đầu đến cuối không hề lộ mặt, nhưng những chuyện xảy ra bên ngoài thì cũng đã biết, lúc này không khỏi có chút lo lắng thầm nghĩ: "Thiếu gia, có lẽ không ổn đâu, dù sao lai lịch của người này không rõ
Cao Cảnh Minh trầm ngâm một chút, hắn cũng biết rõ nặng nhẹ, nhưng rất nhanh đã nói: "Không sao, có Cảnh sư phó ở đây mà, hơn nữa t·h·i·ế·u gia ta cũng không phải tay mơ
"Vậy vẫn nên cẩn t·h·ậ·n một chút thì hơn
"Ừm, ta có chừng mực..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.