Thủy phỉ Tam đương gia mặt hướng hạ lưu, hai mắt giống như nhắm không phải nhắm, trong mưa kia cỗ khí độ ngược lại là vượt xa người bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn vững như Thái Sơn, hắn dần dần phát hiện có điểm gì đó là lạ, không hiểu một cỗ hàn ý xông thẳng lên đỉnh đầu, xung quanh quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến quỷ dị tà môn, trước một khắc còn có thể nghe được các huynh đệ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau
Ý thức được không ổn, hắn lặng lẽ hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định nói: "Cao nhân phương nào ở trước mặt, nếu ta có gì mạo phạm mong rằng rộng lòng tha thứ, còn xin chớ có trêu đùa chúng ta, tự có tâm ý dâng lên"
Thường xuyên ở bờ sông, loại người này rất khôn ngoan, đầu tiên nhận sợ tuyệt đối không sai, có mạng quan trọng hơn tất cả
Lúc nói chuyện hắn đảo mắt nhìn hai bên, bản thân thì không dám nhúc nhích, sợ bị âm thầm ra tay, hắn phát hiện đám huynh đệ của mình mỗi người đứng nguyên chỗ như tảng đá, không động đậy một chút nào, đây rõ ràng chính là bị người điểm huyệt đạo
Phát hiện ra điều này, các khớp xương của Tam đương gia đều lạnh toát, rốt cuộc là ai, làm được bằng cách nào
Chính mình nửa điểm cảm giác đều không có, các tiểu đệ đã bị xử lý xong, đối phương đến cùng có thân thủ kinh khủng cỡ nào
Lời nói thì như vậy, hắn nhận sợ là nhận sợ, nhưng cũng không ngồi chờ chết, cố gắng dùng động tác nhỏ nhất để nắm lấy chuôi đao trong tay
Trần Tuyên lúc này mở miệng nói: "Mất tròn tám nhịp thở mới cảm giác được không ổn, ngươi quả thật cảnh giác hơi kém một chút"
Đây dĩ nhiên không phải giọng thật của hắn, dùng nội lực ảnh hưởng dây thanh, một chút tiểu xảo, thậm chí làm người ta không phân rõ nam nữ
Có thể nói chuyện thì tốt rồi, sợ nhất là đối phương trực tiếp ra tay
Tam đương gia cảm thấy an tâm một chút, suýt chút nữa trợn trắng mắt, thầm nghĩ ngươi có muốn nghe tiếng mưa rơi xung quanh không, trước đó lại không có chuẩn bị tâm lý, làm sao có thể nhanh như vậy kịp phản ứng
Sau đó hắn lúc này mới dám dùng biên độ nhỏ nhất để quay người nhìn về hướng phát ra âm thanh
Cũng chính vào lúc này, bầu trời đêm lóe lên một tia chớp, hắn nhìn rõ ràng là ai đang nói chuyện, đối phương thân mặc áo choàng rộng thùng thình không thấy rõ mặt mũi, không phân rõ nam nữ, cầm trong tay dù giấy đứng trên ngọn cây, phảng phất không có trọng lượng
Một màn này dọa Tam đương gia máu huyết toàn thân như muốn đông lại, kinh khủng biết bao mới có thể đứng trên ngọn cây giữa trời mưa to không nhúc nhích một chút nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tia chớp xẹt qua chân trời chỉ trong nháy mắt, nhưng màn này lại khắc sâu vào đáy lòng Tam đương gia, đoán chừng cả đời đều không thể quên được
Tia chớp đó xuất hiện phía sau Trần Tuyên trên bầu trời đêm, vì thế hắn còn cố ý căn cứ vào tần suất chớp trước đó để tìm góc độ, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng ngươi xem có đẹp trai không
Sách, trước đây thấy Cảnh Hoành uống rượu trên mái hiên, đã mô phỏng vô số lần rồi, người phía dưới phản ứng ngược lại không uổng công Trần Tuyên tốn công tốn sức
Võ công thì tính sau, dù sao đẹp trai mới là chuyện cả đời
Chớp lóe qua đi, thế gian lại rơi vào bóng tối, Tam đương gia cũng miễn cưỡng thấy rõ sự vật, không để ý đối phương trêu chọc, cẩn thận nghiêm túc mở miệng nói: "Không biết tiền bối ở đây có gì sai bảo
Quản nhiều làm gì, bảo toàn mạng sống mới quan trọng
"Đêm hôm khuya khoắt buồn chán, thấy các ngươi một đám tụ ở chỗ này, còn tưởng rằng có chuyện gì vui, thì ra là ở đây ngắm mưa, đúng là có nhã hứng thật" giọng Trần Tuyên có chút hăng hái nói
Đương nhiên không thể nói là các ngươi đám người muốn làm chuyện bất chính nên ta đến để giải quyết phiền phức, thế thì chẳng phải là trực tiếp bại lộ rồi sao
Mấy người cao nhân các ngươi đúng là có bệnh, thấy người khác tụ tập lại chạy đến góp vui, đây là hứng thú gì chứ, Tam đương gia trong lòng chửi thầm, ngoài miệng lại cười làm lành nói: "Tiền bối quá khen, chúng ta chỉ là có chút chuyện ở đây bàn bạc"
"Ngươi nhất định là đang mắng ta trong lòng đúng không
Trần Tuyên đột nhiên nói, hắn mặc kệ bọn hắn nói gì, trong lòng hắn hiểu rõ hết cả
Tam đương gia tóc gáy dựng đứng, thề thốt phủ nhận: "Ta không có"
"Không sao, chỉ cần ngươi không lớn tiếng mắng ta là được" Trần Tuyên hờ hững nói, hắn cũng không có thuật đọc tâm, người ta trong lòng nghĩ gì ai mà biết rõ
Trong khi Tam đương gia đang thầm nghĩ 'ngươi có phải bị bệnh không', Trần Tuyên cầm dù che mưa, nhẹ nhàng đáp xuống đất, lại một tia chớp khiến thiên địa bừng sáng, hắn ung dung đi xuyên qua đám người đến chỗ Tam đương gia
Nhàn nhạt mở miệng: "Dùng toàn lực của ngươi, vung đao về phía ta, để ta xem ngươi cân lượng thế nào"
"Tiền bối nói đùa, tại hạ không dám" Tam đương gia nuốt nước bọt nói, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng
Mưa lớn như vậy, người đối phương không hề bị dính giọt nào, quá kinh khủng, nhất là khinh công đó, chắc chắn là cao thủ Tiên Thiên
Đi đến cách đối phương hai ba mét, Trần Tuyên nhìn về hướng hạ lưu: "Không dám, nhưng trong lòng vẫn là nghĩ đấy chứ
"Tiền bối, tại hạ tuyệt đối không có ý đó" Tam đương gia sắp khóc, còn thiếu điều chỉ trời thề
Thuyền của nhà họ Cao đã đến, chạy qua cạnh đảo giữa sông, Trần Tuyên như người xa lạ, nhìn chăm chú vào đó, còn có tâm tình ngó nghiêng, nhưng trong mắt Tam đương gia, vị tiền bối này hứng thú với mình còn lớn hơn chiếc thuyền kia
Trần Tuyên không nói gì, Tam đương gia cũng không dám động đậy, đừng nói là theo kế hoạch ban đầu để hành động
Trong quá trình này, Trần Tuyên cũng không cố tránh nghi ngờ, vẫn mở miệng nói: "Ta bảo ngươi toàn lực vung đao về phía ta, ngươi lại không muốn, vậy để ta ra tay
Mưa gió lớn như vậy, từ chỗ bọn họ đến lầu các kia có hơn trăm trượng, cũng không lo người trên thuyền nghe thấy hoặc nhìn thấy bên này
Bệnh thần kinh mà
Tam đương gia thầm kêu khổ, đối phương nhất định là rảnh rỗi phát bực không có chuyện gì nên muốn trêu ngươi hắn, nhưng hắn có dám ra tay sao
Mấu chốt là không ra tay thì người ta lại muốn ra tay, biết phải làm sao đây
Khóc không ra nước mắt, Tam đương gia cúi người nói: "Tiền bối sao phải làm khó tại hạ, muốn thế nào để người vui vẻ thì nói thẳng, tại hạ nhất định cố hết sức, ta cũng có chút của cải, hay là xin kính dâng lên cho tiền bối thì sao
"Ta còn chưa già, không cần ngươi hiếu kính, lần cuối cùng, vung đao về phía ta, ta nếu cao hứng tự nhiên không làm khó các ngươi, nếu làm ta thất vọng thì tự các ngươi liệu"
Trần Tuyên cũng không phải rảnh rỗi trêu chọc đối phương, chỉ là muốn qua đối phương mà kiểm chứng xem bản lĩnh của mình đến đâu
Hơn nữa, tuy nói bọn hắn muốn làm điều bất chính, nhưng hiện tại còn chưa ra tay mà, cứ theo quy tắc không bàn tâm, cũng chẳng có chuyện gì, Trần Tuyên cũng không nhàm chán mà giết sạch bọn chúng, hắn cũng không có sát tâm lớn như vậy, huống hồ nghĩ đi đường này, chắc hẳn bọn chúng cũng nên ngoan ngoãn rồi
Chỉ đi qua đường thôi mà phải giết một đống người thì đợi đến học viện Lưu Ngọc Trần Tuyên phải giết bao nhiêu
Dù sao hắn cũng đã ép Tam đương gia đến chân tường, Tam đương gia hít sâu một hơi: "Tiền bối nói thật
"Ngươi nghĩ ta đang nói đùa với ngươi à
"Vậy..
vãn bối cả gan, đắc tội"
Tam đương gia cũng chẳng còn cách nào khác, đến nước này rồi, giơ đầu lên chịu một đao, rụt đầu lại chịu một đao, thà nghe theo đối phương, đánh cược một lần, may ra còn cơ hội sống sót
Dứt lời, hắn chậm rãi rút đao, toàn lực vận chuyển nội công, trên thân đao còn ẩn một vệt hàn quang lấp lóe
Thấy một màn này, Trần Tuyên thầm nghĩ 'có chút đồ nghề', nhưng không đáng kể, công lực còn kém hơn Lãnh Băng khi Cao Cảnh Ngọc chưa trở lại, nhưng chỗ luyện công pháp vẫn còn kém xa, không đủ tinh thuần cô đọng, khó có thể làm cho binh khí phát huy hết sức mạnh, tên này đoán chừng đã dùng hết cả sức lực rồi
Hắn cũng không dây dưa nữa, ai mà biết được nếu hơi do dự thì vị 'tiền bối' này có giết mình không, thế là trong nháy mắt Tam đương gia thân theo đao đi, thân đao xé gió, một màn khí thế quyết liệt đó, phảng phất muốn xé toạc màn mưa, không hề có động tác màu mè, chỉ có tiếng xé gió nho nhỏ
Hắn vung đao về phía người Trần Tuyên, nhưng cũng không dám chém vào chỗ hiểm, dù lúc này Trần Tuyên phảng phất không chút phòng bị
'Đao thế như hồng, nhanh nhẹn lăng lệ, hỏa hầu mười phần, đáng tiếc không có đối tượng tham chiếu nên khó mà hình dung, đại khái Cảnh Hoành nhận một đao này không chết thì cũng tàn phế, ừ, sau này lấy hắn làm đối tượng tham chiếu vậy' Ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Trần Tuyên, thân hình bất động, vẫn duy trì tư thế che dù thoải mái
Tay trái như chậm như nhanh nâng lên, hai ngón tay tinh chuẩn kẹp lấy một đao vô cùng lăng lệ của Tam đương gia, phảng phất như đang gắp đũa nhẹ nhàng, từ đó về sau một đao kia liền không thể tiến thêm được nữa, thậm chí hắn dùng hết toàn lực, vận chuyển hết nội lực cũng không thể lay động được mảy may
Cần biết một đao đó vung ra, nước mưa trong vòng hơn một trượng đều bay tán loạn, như viên đạn xuyên không, lại không thể làm gì được hai ngón tay bình thường kia của Trần Tuyên
Chênh lệch quá xa, Trần Tuyên chỉ dùng ba thành công lực của mình, liền ngay cả võ kỹ nghiêm chỉnh cũng chưa dùng tới
Nửa bước vào Tiên Thiên không phải để nói chơi
"Cũng được đấy" Trần Tuyên thản nhiên nói
Tam đương gia đã bỏ đi giãy dụa, ngoài miệng khiêm tốn nói: "Để tiền bối chê cười"
Nhưng ngay lúc này, hắn chỉ nghe một tiếng "đinh" vang giòn, trong tay nhẹ đi mấy phần, thanh bảo đao mấy trăm lượng bạc hắn bỏ ra mời người chế tạo đã c·ắ·t thành hai mảnh
Kẹp lấy một nửa thân đao, Trần Tuyên ngón tay buông lỏng mặc cho nó rơi xuống cắm vào vũng bùn trong đất
"Có hơi thất vọng, ta cũng là đủ nhàm chán" Trần Tuyên nhẹ nhàng lắc đầu
Tam đương gia ánh mắt vô thức theo thân đao đứt gãy nhìn lại, con ngươi thít chặt, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, một đạo thiểm điện xẹt qua, trước mặt hắn nơi nào còn bóng dáng Trần Tuyên
Lúc đến im ắng, lúc đi vô tung, giống như quỷ mị
Điều khiến Tam đương gia sợ hãi nhất chính là, mượn ánh sáng thiểm điện, hắn nhìn thấy, nơi Trần Tuyên vừa đứng, cỏ cây đều không bị đ·ạ·p gãy
Xác định vị kia kinh khủng tồn tại rời đi, Tam đương gia không giữ được bình tĩnh, ngồi bệt xuống vũng bùn há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy vừa trải qua một chuyến Quỷ Môn quan
Ngay sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, lẩm bẩm: "Không được, phải lập tức truyền tin cho lão đại lão nhị, để bọn hắn hai ngày nay an phận chút, chuyện làm ăn bùa bình an cũng đừng làm, ai mà biết được vừa rồi vị kia chơi bời nhân gian có không vừa mắt hay không..."