Cựu Thời Yên Vũ

Chương 14: Làm ác sự tình người không người




Trong xe chỉ có Trần Tuyên cùng Trương Lan Lan hai người, đều không nói gì, rất yên tĩnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ rõ ràng được ưu ái, trước khi lên xe Trần Tuyên liếc thấy, những đứa trẻ khác trên xe chen chúc nhau, hơn nữa hắn còn nghi ngờ chỉ có mình và Trương Lan Lan được rửa sạch
Tập trung sự chú ý vào la bàn, Trần Tuyên cũng không cảm thấy nhàm chán, chỉ là trong xe không có đệm, di chuyển xóc nảy, mông bị cấn đau
Bên ngoài hầu như không có âm thanh truyền vào, đoán là đang đi vào nơi yên tĩnh, điều này khiến Trần Tuyên không thể thu thập tin tức có giá trị qua tiếng động bên ngoài
Hắn không chủ động nói chuyện, Trương Lan Lan cũng không có ý giao tiếp, âm thầm im lặng buồn bã, trong mắt toàn là mờ mịt, lần này đi không biết nơi nào
Nhà sẽ ngày càng xa, ngày về gần như vô vọng… Trần Tuyên trong lòng vẫn luôn đếm nhẩm theo nhịp, khoảng chừng nửa canh giờ, xe ngựa chạy nhanh hơn rất nhiều, càng thêm xóc nảy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn đoán chuyến đi này hẳn là đã rời khỏi khu dân cư nào đó, trước đó rời tầng hầm đi vào sân, dù không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng cũng không giống vùng hoang vu
Lúc này theo tốc độ tăng lên, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng kêu chim hót, đoán là đúng, chuyến này rời khu vực ở đi đến vùng hoang vu
Bởi vậy Trần Tuyên có thể xác định, bọn hắn chắc chắn sắp bị đưa đi nơi khác để bán, nếu không bị ế hàng mang về, tương lai tìm được cái ổ kia độ khó tăng thẳng lên
Không còn cách nào khác, bây giờ đang thân ở nhà tù, không làm gì hơn được
Càng lúc càng xóc nảy, cưỡi loại xe ngựa không giảm xóc này thực sự là chịu khổ, thân thể như muốn rời ra từng mảnh, hơn nữa Trần Tuyên phát hiện mình có dấu hiệu say xe, nhưng hắn vẫn cố gắng quan sát la bàn
Ngược lại, Trương Lan Lan im lặng như cũ, buồn bã bên ngoài, xem như không có việc gì, có lẽ chút xóc nảy này chẳng là gì với nàng
Chuyến đi này dường như không có hồi kết, dần dà Trần Tuyên quên cả mình đã đếm được bao nhiêu số, dứt khoát mặc kệ, chỉ chú ý hướng la bàn, để xác định đại khái vị trí xuất phát, còn về cự ly, hắn nào còn tâm trí để tính, xe ngựa cũng không đi đường thẳng
Trần Tuyên hơi đánh giá cao trí nhớ của mình, một thời gian sau, hắn đã mớ màng lộ trình một đoạn vừa đi qua, dứt khoát không xoắn xuýt nhiều nữa, vốn đã lường trước được việc này
Trong lúc đầu óc choáng váng buồn nôn khó chịu, hắn quên thời gian trôi qua, cho đến khi xe dừng, cửa mở, có người đưa đồ ăn tới
Không phải đã đến đích, trời bên ngoài đã tối, đang ở vùng hoang vu, lại đến giờ ăn cơm, không thể để bọn hắn chết đói được
Bốn cái bánh thịt hai bát canh có váng mỡ, chia làm hai phần, là đồ ăn cho hai người Trần Tuyên, nhiều gấp đôi so với ở dưới tầng hầm, có lẽ là tránh những đứa trẻ khác nên mới cho nhiều thế
Người đưa cơm không để ý chiếc kim rơi xuống sàn xe, có lẽ cũng không nhìn rõ, dù sao cũng giục bọn họ ăn nhanh
Bị xóc nảy cả ngày trời, Trần Tuyên chẳng còn chút khẩu vị nào, nhưng vẫn gắng ăn hết, cảm giác đói bụng không dễ chịu chút nào
Sau khi họ ăn xong, bát cũng bị mang đi, toa xe lại khóa kín, Trần Tuyên để ý thấy Trương Lan Lan lén giấu một cái bánh thịt, coi như không thấy
Nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường, hình như trời tối mới dừng lại, toa xe bịt kín rất kỹ, không nhìn thấy bên ngoài, nói tóm lại Trần Tuyên dựa vào sự thay đổi ánh sáng để phán đoán
Đoán vẫn đang ở vùng hoang vu ngủ đêm, tiếng côn trùng kêu chim hót là bằng chứng rõ nhất, bọn buôn người đều là những kẻ xấu, liều mạng kiếm ăn, chắc là không sợ gặp phải đạo tặc, nói ra, những người này còn đáng ghê tởm độc ác hơn cả đạo tặc, dù sao đạo tặc đôi khi còn chỉ cầu tài, còn bọn buôn người thì hoàn toàn nhẫn tâm
Trong xe không phải ngủ ngoài trời, nhưng trong xe không có lót đệm thật khó ngủ, bị xóc nảy cả ngày Trần Tuyên cũng chẳng lo được nhiều, co quắp lại mơ màng ngủ thiếp đi
Đang nghĩ mưu tính thế nào còn tâm trí đâu để ý tới cái đó
Ngày hôm sau, Trần Tuyên tỉnh giấc trong tiếng xóc nảy, xe đã lên đường không biết từ khi nào
Trương Lan Lan vẫn co ro ở một góc, đầu gật gù, có lẽ đêm qua ngủ không ngon, cô bé bảy tám tuổi, luôn luôn lo lắng bất an, có thể vô tư ngủ như Trần Tuyên mới là chuyện lạ
Không làm phiền nàng, dù ngủ một đêm, tinh thần của Trần Tuyên cũng chưa hoàn toàn hồi phục, trước đó đi đường quá khổ sở, dù điều kiện đã cải thiện vẫn cảm thấy quá tồi tệ
Thời gian trôi qua, ròng rã ba ngày đi đường gian khổ mới có sự thay đổi, Trần Tuyên cũng chẳng rõ đám chó hoang kia định đưa hắn đến đâu
Ăn uống ngủ nghỉ đều trên xe giải quyết, lúc không nhịn được sẽ nói một tiếng, bên ngoài có người đưa bô vào, dù sao cũng không được xuống xe, lần nào cũng không cho sắc mặt tốt
Trần Tuyên nghĩ, lúc ở trong tầng hầm luôn có mặt mới, xem ra đám người này đi được đường rộng đấy, cũng có thể là muốn bán hai người với giá cao, để đi đến chỗ phồn hoa
Không biết Nhị Đản có bị ế hàng phải quay lại không, cậu nhóc đã cho Trần Tuyên nửa cái bánh ngô kia hắn vẫn còn nhớ… Đừng nói, mấy ngày trôi qua Trần Tuyên vậy mà thích nghi với kiểu sống nay đây mai đó thế này, khả năng thích ứng của con người thật đáng sợ
Chiều hôm đó xe dừng lại, ả đàn bà béo đã cho Trần Tuyên tắm rửa thô bạo kia đến xe, mấy ngày trôi qua, trông mụ cũng mệt mỏi
Mụ mang đồ ăn đến cho Trần Tuyên, không còn là bánh thịt và canh nữa, mà là cơm và hai món, vị không thể nói là ngon, nhưng so với trước thì phong phú hơn nhiều
Trần Tuyên hiểu, sở dĩ có đãi ngộ này, có lẽ là sắp đến lúc quyết định số phận, là cơm chia tay
Cơm thực hành
Nói chung là thu xếp cho tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kệ nó, cứ ăn đã rồi tính
Đây là lần đầu tiên Trần Tuyên ăn no thực sự sau khi đến thế giới này, sau khi họ đã no bụng, ả đàn bà béo cho người đưa nước ấm tới, ngay trong xe tắm rửa thô bạo cho hai người bọn họ, động tác thô bạo nhưng không bỏ qua một chi tiết nào
Trần Tuyên không để ý, thích làm gì thì làm, mẹ nó chứ có phản kháng được đâu
Nhưng dù sao Trương Lan Lan cũng là con gái, bảy tám tuổi đã bắt đầu hiểu chuyện, bị cởi hết quần áo trước mặt Trần Tuyên để tắm rửa thật là xấu hổ giận đến chết, trong mắt luôn đẫm nước mắt, may mà khi nàng bị tắm, Trần Tuyên luôn quay mặt đi nhắm mắt lại nên nàng mới thấy dễ chịu hơn chút
Tắm xong, hai người mặc quần áo chỉnh tề, ả đàn bà béo nhìn họ không biểu cảm nói: “Nếu mọi việc suôn sẻ, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, bà đây không phải là người tốt, sau khi chết phải xuống địa ngục chuộc tội, nhưng cũng không muốn các ngươi trở lại cái nơi quỷ quái kia, cuối cùng dặn các ngươi một câu, ngoan ngoãn biết điều mới được yêu quý, nếu không chỉ tự chuốc lấy khổ cực, dù các ngươi may mắn đi đâu, lạc tới nơi nào, hãy nhớ kỹ điều này không có sai đâu, tự lo cho thân mình đi.” Nói xong mụ cũng không quay đầu lại bỏ đi, toa xe lại bị khóa kín
Lời dặn dò của mụ có lẽ là xuất phát từ đáy lòng, nói cho cùng, mụ cũng là đàn bà, trong lòng khó tránh có chỗ mềm yếu, nhưng không thể thay đổi sự thật mụ đang làm chuyện không bằng cả súc sinh, mụ cũng chưa từng phủ nhận hay giải thích, thậm chí không cần đến lời lẽ để tự đánh bóng mình, thản nhiên thừa nhận bản thân không phải là người tốt
Trần Tuyên mặc kệ điều đó, tương lai có cơ hội hắn cũng sẽ tính sổ với mụ
Chẳng bao lâu sau, xe lại lên đường, dù vẫn đoán là đang đi về nơi vắng vẻ, nhưng Trần Tuyên cũng lờ mờ nghe thấy tiếng người đi đường bên ngoài
Do đó, Trần Tuyên đoán trong lòng, điểm dừng chân cuối cùng của họ chắc chắn không phải là một nơi nhỏ bé, đáng tiếc, đang thân trong lồng, tạm thời không thể nhìn ngó gì
Đã sắp đến nơi, lúc ả đàn bà béo đến hắn đã lặng lẽ cất la bàn kim khâu, Trần Tuyên tin giữ đúng lời hứa sẽ đưa cho Trương Lan Lan
Đến đường nào thì Trần Tuyên đã sớm rối loạn, chỉ thông qua la bàn phán đoán, điểm xuất phát của họ nằm ở phía tây nam, còn về khoảng cách thì quỷ mới biết rõ là bao xa
Sắp đến nơi, Trương Lan Lan càng thêm bất an, là một cô bé bảy tám tuổi, đi về đâu phần lớn chỉ có hai loại, hoặc là bị mua về làm nha hoàn từ nhỏ, như thế là còn may mắn, nếu phải vào lầu xanh thì cả đời cũng coi như đã nhảy vào hố lửa
Trần Tuyên không biết phải an ủi thế nào, chính mình còn không biết sẽ gặp phải số phận gì, chỉ có thể thầm nghĩ, nếu có điều kiện, có thể kéo nàng một tay thì sẽ kéo một tay

..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.