Cựu Thời Yên Vũ

Chương 146: Hướng ta làm chuẩn




Ăn uống no đủ, rửa mặt xong nên nghỉ ngơi
Đêm nay phải có người gác đêm
Phần lớn đều lấy xe ngựa làm giường, cũng có người dựng lều vải, như mấy người tiêu cục, dù sao họ chỉ có một chiếc xe
Nhưng cũng có người không có gì cả, tỉ như vị Triệu nữ hiệp kia
Nàng ngồi cạnh đống lửa, giày đã sửa lại và xỏ vào, hai tay ôm đầu gối, trường thương đặt bên cạnh chỗ tiện tay, ánh lửa bập bùng chiếu gương mặt xinh đẹp của nàng lúc sáng lúc tối
Nhìn ánh lửa ngẩn người, nàng không còn vẻ hăng hái ban ngày, dù sao cũng là một mình rời nhà bôn ba, trông bộ dạng có chút đáng thương bất lực
Nhưng cô nương này ăn khỏe thật, trước đó bốn món ăn một chén canh non nửa đều vào bụng nàng, chắc rời nhà mấy ngày chưa được ăn món ngon nào
Thấy nàng bộ dạng đó, Trần Tuyên đang đi về phía xe ngựa nghĩ bụng dù sao cũng là tiểu cô nương, thế là dừng chân nói: "Triệu nữ hiệp
"Làm gì
Nàng quay đầu hỏi
Tạ Yêu
Trần Tuyên cười nói: "Bên ta có thừa chăn mền, cô muốn mượn một cái không
Như vậy cô trải xuống đất làm nệm vẫn hơn là ngồi cạnh đống lửa chịu rét một đêm
"Người của ngươi cũng tốt bụng nhỉ, ta còn tưởng ngươi muốn nhường xe ngựa cho ta đấy, nếu vậy ta liền không khách khí nhé, ở đâu, để ta tự đi lấy
Nàng đứng dậy phủi mông nói
Cô nương này lanh lợi thật, đơn giản đem việc cự tuyệt hảo ý chính là chịu thiệt khắc sâu vào xương tủy
Ngươi nghĩ hay thật, ta chỉ là một đứa con nít ngươi có ý tốt thì nên cho ta vào trong ngủ chứ, còn cần phải nói huỵch toẹt ra, ta đâu có ngốc, ta là trẻ con, có phải lúc nào cũng cần tỏ vẻ quân tử đâu
Giả bộ không nghe ra tâm tư nhỏ đó của nàng, Trần Tuyên nói: "Đi theo ta, ở trên xe
Sau đó lấy một cái chăn cho nàng, nàng ôm chăn nhìn xe ngựa với vẻ thèm thuồng, thấy Trần Tuyên không có ý gì khác, trong lòng tự nhủ ta mới không thèm đâu, rồi ôm chăn ra xa đống lửa một chút, trải chăn ra, một nửa làm nệm, một nửa đắp, tiện tay cuộn tròn mình lại, giống như một cái kén lớn, đầu cũng không thèm ló ra, chẳng sợ bị ngạt
Rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, chắc nhớ nhà rồi, cố chấp không muốn về, qua vài ngày lang bạt sinh sống sẽ biết ở nhà tốt đến nhường nào, hoặc cũng có thể quen luôn cảnh sống hoang dã
Về lên xe nghỉ ngơi, Tiểu Thải tiện thể giúp Trần Tuyên trải ổ, trên xe chất nhiều đồ hơi chật, điều chỉnh tư thế một chút là thấy dễ chịu, dù sao cũng hơn nằm trên đất ngoài kia
Trời tối người yên, tiếng côn trùng kêu chim hót, thỉnh thoảng có tiếng người gác đêm trò chuyện, trong đêm lại có phần thanh tao tĩnh mịch
Nhưng sự yên tĩnh đó chẳng kéo dài được bao lâu thì bị phá vỡ
Từ xa Trần Tuyên đã nghe thấy có người đang nhanh chóng tiến lại gần bên này, chẳng thèm che giấu gì
Tốc độ đối phương rất nhanh, không kịp cẩn thận lưu ý hay phỏng đoán ý đồ, hắn đã xuất hiện bên ngoài doanh trại
Lão nhân áo đen đến
Trần Tuyên và những người khác đi mất nửa ngày đường, ông ta lại chỉ mất chưa đến một canh giờ để đuổi kịp
Ngọn Địa Hỏa sáng như vậy, đêm đến lại càng lộ rõ, ông ta nói trên đường tìm hung thủ trước gặp một cái giết một cái, đương nhiên sẽ không tha cho nơi này
Không ngờ vừa đến đây, trong nháy mắt ông ta đã nổi trận lôi đình, bởi vì liếc mắt một cái ông ta đã thấy gân rắn phơi trên xe, và da rắn đang phơi dở dang được xử lý qua loa
Kẻ giết bảo bối mình, thế mà lại dễ dàng gặp được như vậy, hơn nữa còn là nhóm người đầu tiên gặp được
Quả thật là gan lớn a, giết bảo bối mình xong, không vội vàng chạy trốn, mà lại còn thảnh thơi nghỉ đêm ở đây
Người này cũng không phải lỗ mãng, dù sao cũng là người giết được bảo bối của mình, chắc chắn phải có chút bản lĩnh, nên cũng quan sát một chút, sợ bị lật thuyền, có điều dù ông ta nhìn thế nào, ngoài hai ba người đáng để mắt một chút, những người còn lại chỉ toàn là đồ bỏ đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
'Vết thương trí mạng của bảo bối mình là vết thương do đạn bắn vào mắt, chỗ này lại có người dùng súng, lại còn trốn trong chăn làm kén à, hung thủ không thoát khỏi đám người này
Sau hai hơi thở xác định xong, lão nhân cố kìm nén cơn giận trong lòng rồi tiến lên, ông ta cũng sẽ không để bọn chúng chết một cách dễ dàng
Vốn định bỏ thuốc trước để chế trụ đám người này rồi từ từ bào chế, nhưng ông ta quan sát địa hình thấy không thể thuận gió mà làm được, liền lầm bầm một tiếng xúi quẩy
Dù sao cũng chỉ là một lũ cặn bã, chẳng lẽ lại lật trời được chắc, không một ai được trốn thoát, thế là ông ta nghênh ngang đi vào doanh trại
Trần Tuyên đã sớm để ý thấy hắn, trong lòng nghĩ người này đến không có ý tốt, nhưng đối phương trực tiếp lộ diện, tốc độ lại quá nhanh, nên không thể âm thầm đánh đuổi
"Ai đó
Hắn trắng trợn xuất hiện tự nhiên bị người gác đêm phát hiện, lập tức cảnh giác chất vấn, đồng thời nhắc nhở mọi người
Lập tức tất cả đều cảnh giác, Triệu Thanh Loan trực tiếp vén chăn đứng dậy, mũi chân hất nhẹ một cái là đã tóm được trường thương, Cao Cảnh Minh và những người khác đều cầm binh khí xuống xe quan sát
Lão nhân áo đen từng bước một tới gần, áo choàng đen không gió mà bay, thêm bộ mặt kia của ông ta, cảm giác áp bức thật mạnh mẽ
"Mọi người cẩn thận, kẻ này đến không thiện, là một nhân vật hung ác
Cảnh Hoành trầm giọng nhắc nhở, chỉ khí tức của đối phương đã khiến hắn kinh hãi, sắc mặt khẩn trương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vị lão tiên sinh này đến đây có việc gì
Triển tiêu đầu mặt mày ngưng trọng hỏi, hắn cũng thấy người này thực lực phi thường, nếu có thể hóa giải xung đột thì tốt quá
Lão nhân muốn có được hiệu quả này, nhìn thấy bọn chúng kinh hãi lo sợ trong lòng rất sảng khoái, sau này tra tấn bọn chúng càng vui vẻ hơn
Hắn chậm rãi đi tới, giọng nói trầm thấp: "Đến lấy mạng các ngươi
"Lão nhân gia, lời này quá đáng rồi, chúng ta tự hỏi không có đắc tội ai, sao lại mở miệng muốn lấy mạng
Cảnh Hoành cầm đao chất vấn
Đã đến gần, lão nhân chống cây xà trượng quái dị trong tay xuống đất, nhếch miệng nghiến răng nói: "Không đắc tội
Các ngươi giết bảo bối của ta, rút gân móc da nó, thậm chí còn ăn thịt nó, giờ lại nói không có đắc tội
Các ngươi đều phải chết, chết thảm hơn bảo bối của ta gấp mười gấp trăm lần mới hả được mối hận trong lòng ta
Triệu Thanh Loan nhất thời không kịp phản ứng, trừng mắt hứ một tiếng: "Ngươi lão già này không biết xấu hổ à, tuổi cao rồi còn cứ 'bảo bối, bảo bối', không phải là hạng dâm tà hoang đường chứ
Cảnh Hoành nghe vậy thì ánh mắt ngưng lại, kinh ngạc xen chút khó tin, rồi nhanh chóng nghĩ đến con mãng xà bị giết vào ban ngày
Hóa ra chủ của nó đã tìm tới cửa
Con mãng xà đó lại là thú nuôi, hơn nữa còn được dùng để che núi bằng sương mù gây họa
Người này có thể nuôi một con đại mãng như thế, vậy thực lực của bản thân hắn tuyệt đối không thể xem thường
"Tiểu nha đầu này quả thật có một lớp da bọc ngoài xinh xắn đấy, đáng tiếc khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn kia a, kiệt kiệt kiệt, giết bảo bối của ta thì ngươi cứ đợi đấy, lão phu lát nữa sẽ hảo hảo tra tấn ngươi, gieo trứng trùng trong bụng ngươi, để chúng ấp nở gặm gan gặm ruột rồi cắn thủng da thịt mà ra, nhất định là một chuyện vui
Lão nhân nhìn Triệu Thanh Loan bằng ánh mắt âm độc
Giọng điệu độc địa, nội dung càng độc địa hơn, khiến người ta rợn cả người, dù Triệu Thanh Loan ngốc nghếch và gan dạ cũng không khỏi lạnh sống lưng
"Hừ, chỉ sợ ngươi không có bản sự đó thôi
Triệu Thanh Loan nghiến răng nói, vì bị áp bức bởi khí thế đối phương nên bên mình đã yếu đi ba phần
Lúc này Trần Tuyên đột nhiên mở miệng nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận, lập tức vận công nín thở, người này mượn ánh lửa che lấp, đã ném đồ xuống dưới đất, nhất định là thuốc độc hoặc thuốc mê gì đó
Những động tác che đậy kia của lão nhân nhanh đến mức cực kì khó thấy, nhưng không thoát được đôi mắt nhạy bén của Trần Tuyên
Mọi người lập tức hoảng hốt, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, vận công nín thở
Lão đầu liền quay sang nhìn Trần Tuyên với ánh mắt lạnh lùng, nói: "Thằng nhóc con láo xược làm hỏng chuyện của lão, ta nhất định sẽ để ngươi bị vạn con kiến cắn xé mà chết, bất quá không sao, với một chút khoảng cách này, nói vài ba câu thôi thì bọn ngươi đã trúng phải ‘tán giòn xương’ của lão phu rồi, giờ có nói gì cũng muộn, chỉ có thể trơ mắt ra xem bị lão phu tra tấn đến chết, coi như báo thù cho bảo bối của ta
"Không được
Mọi người kinh hãi, nhưng sau đó, lần lượt ngã khuỵu xuống đất
Cảnh Hoành hoảng sợ nói: "Ta không cử động được nữa rồi, toàn thân tê dại, không dùng nổi chút sức nào, vận công cũng vô ích
"Ta cũng giống vậy
Triển tiêu đầu cũng tê liệt ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra
Triệu Thanh Loan nội lực thâm hậu tinh thuần hơn một chút, nhưng cũng chỉ cầm cự được thêm hai nhịp thở, chống trường thương cũng đứng không vững, ngồi bệt xuống đất, tức giận nói: "Ngươi lão già kia thật hèn hạ, rõ ràng mạnh vậy rồi còn dùng trò hạ độc, chết không yên lành
Trần Tuyên thầm im lặng, ta đã nhắc nhở trước rồi, kết quả các người vẫn trúng chiêu, lão già này thật không đơn giản, cái món "tán giòn xương" kia quả thật lợi hại, khó mà phòng bị
"Ha ha ha, lũ nhóc con ngây thơ, có thể dùng cách đơn giản nhất để bắt các ngươi, thì cho dù lão phu có thể dễ như bóp chết gà con mà giết chết các ngươi, cần gì phải tốn sức chứ, lão phu có chết được yên không còn chưa biết, nhưng ngươi chắc chắn sẽ chết không yên đâu
Một câu của Triệu Thanh Loan ngược lại khiến lão nhân vô cùng thích thú
Có lẽ hắn còn chưa dứt lời, liền thấy chuyện lạ xuất hiện
Chỉ thấy Cao Cảnh Minh không hề đứng im tại chỗ, tay cầm một thanh đoản kiếm đưa ngang trước người cười lạnh nói: "Bản công tử thân là người đọc sách, tự cho là nho nhã, không muốn dính vào mấy chuyện chém giết này, nhưng bất đắc dĩ, thật là bất đắc dĩ a, xem ra chỉ có thể tự mình loại bỏ tâm tư ác độc của lão già ngươi thôi
Hắn tu luyện Thanh Nguyên Lưu Vân công, có khả năng giải độc tốt, nay nội lực đã có thành tựu, tự nhiên không sợ chút thuốc tê kia
"Công tử không cần để ý đến chúng ta, tự mình đi mau
Tiểu Thải cùng những người khác kinh hãi kêu lên, dù trúng độc không nhấc nổi sức, không thể động đậy, nhưng vẫn có thể nói chuyện
Cao Cảnh Minh lắc đầu nói: "Mọi người không cần hoảng, lão già này chỉ cần không phải cao thủ Tiên thiên, bản công tử đều có thể ứng phó
Hắn đương nhiên không phải khoác lác, dù công lực còn thấp, kinh nghiệm chém giết không đủ, nhưng đồ bảo mệnh hắn có cả đống
"Khẩu khí thật lớn, chỉ bằng cái miệng còn hôi sữa của đứa con nít chưa mọc lông
Lão nhân áo đen khinh thường nói, trong lòng lại âm thầm cảnh giác, thằng nhóc con này dám nói vậy, nhất định có át chủ bài, xem ra phải bắt lấy nó mới được
Tất cả mọi người trúng chiêu, chỉ Cao Cảnh Minh không việc gì, quả là khiến người bất ngờ
"Tiểu lang quân ngươi không sao chứ
"Tiểu công tử ngươi không sao
Triệu Thanh Loan, Triển Tiêu bọn họ kinh ngạc hỏi, nhưng lại không mừng nổi, chẳng ai nghĩ Cao Cảnh Minh có thể ứng phó được lão già âm độc xem chừng không đơn giản kia
Đúng, trong số đó không có Trần Tuyên
Hà quản gia còn cho hắn vài món bảo mệnh vật phẩm, Cao Cảnh Minh trên người tự nhiên còn nhiều hơn
Trần Tuyên đương nhiên cũng không trúng chiêu, hắn chỉ giả vờ thôi, đã sớm đề phòng đối phương rồi, nội lực thâm hậu đã bảo vệ quanh thân trên dưới
Hắn giả bộ lảo đảo ngã xuống đất, kỳ thực đang rút lui vào chỗ tối, thừa dịp sự chú ý của mọi người dồn vào lão nhân áo đen và Cao Cảnh Minh, hắn lướt mình một cái, lặng lẽ khoác lên người bộ áo choàng đen ngụy trang, nhanh chóng lướt một vòng, xuất hiện trên ngọn một cây đại thụ, trăng sáng treo cao phía sau, hắn đã tìm xong góc độ
Đây là bệnh, trước đây bị Cảnh Hoành lây nhiễm, đoán chừng không có cách chữa
Áo choàng này là sau khi trượt chân ở khe núi của đám vượn hắn đã âm thầm chuẩn bị, không ai hay biết, cũng không thể lúc nào cũng khoác cái ga giường đi, thế thì quá thô thiển
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phải hắn không muốn để Cao Cảnh Minh trổ tài, chủ yếu là lão già này thủ đoạn quá âm độc, hiện tại chỉ là thuốc tê, lát nữa có khi nào sẽ chơi mấy chiêu thấy máu bít họng hay không
Tốt nhất vẫn là mau chóng giải quyết
Hắn đã nhắm vào tính mạng của người ta, Trần Tuyên đương nhiên không có ý định nương tay
Cũng là lão già tới quá nhanh, dưới mắt mọi người Trần Tuyên còn phải giả vờ làm người yếu gà, nếu không đã lôi hắn ra ngoài xử lý từ lâu rồi
Không ai phát hiện hắn đã lên ngọn cây, coi như mắt người mù cũng không thấy
Bất đắc dĩ hắn đành phải dùng giọng đã ngụy trang cất lời: "Đêm hôm khuya khoắt, nơi đây náo nhiệt thật đấy, thêm ta vào có quá phận không nhỉ
Không sai, mọi người cứ hướng ta mà nhìn
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.