Cựu Thời Yên Vũ

Chương 17: Lòng có dư




Thấy người mua của mình rời đi, đầu Trần Tuyên có chút choáng váng
Liền cả quá trình cũng không có, cứ thế mà đột nhiên được quyết định, qua loa vậy sao
Hình như cũng không phải
"Ngươi tên là Trần Tuyên đúng không, ta vừa mới nghe ngươi nói tên mình"
Lúc Trần Tuyên đang âm thầm buồn bực thì gã buôn người trông coi bên ngoài lồng giam đột nhiên lên tiếng, không còn vẻ lạnh lùng trước đó, thậm chí còn mang theo nụ cười thân thiện
Ngẩng đầu nhìn hắn qua khe hở, Trần Tuyên im lặng, không hiểu ý hắn là gì, mấy ngày qua đều gần như không giao tiếp với những người này, hắn đột nhiên cười nói chuyện, chuyện này có chút không bình thường
Nam tử nhìn Trần Tuyên đang im lặng, trong mắt như có chút hâm mộ nói: "Vốn dĩ người như chúng ta sẽ cố gắng không giao tiếp gì với các ngươi, nhưng giờ thì không còn nhiều lo lắng như vậy"
Trần Tuyên vẫn cứ im lặng, không hiểu tại sao thái độ của hắn lại thay đổi lớn trong thời gian ngắn như vậy
Đối phương lại lẩm bẩm nói: "Ngươi thật có số, người mua ngươi chắc chắn không tầm thường, tuy không rõ cụ thể, nhưng thái độ của hắn cho thấy ngươi đã được xác định, lão bản chúng ta có chút bản lĩnh, ta thấy không ai dám cãi lời"
"Vậy nên nói ngươi có số, đi theo hắn, cố gắng thể hiện tốt, tương lai có khi sẽ không ở dưới người ta, thật khiến người ngưỡng mộ"
"Ngươi còn nhỏ, có lẽ giờ ta nói ngươi không hiểu, nhưng ta muốn nói, chuyện ngươi gặp không liên quan gì đến ta, ta cũng chỉ là làm công ăn lương, thời gian qua đến nay cũng chưa từng gây khó dễ cho ngươi, nói đến ngươi có thể được quý nhân coi trọng, còn nhờ chúng ta, sau này tiểu huynh đệ nếu phát đạt, không cần ngươi giúp đỡ, nhưng đừng hận ta, đường xa núi cao, coi như chúng ta chưa từng gặp, thế là đủ"
Nói xong hắn thế mà còn làm bộ chắp tay với Trần Tuyên đang ngơ ngác, rồi im lặng, trông như đang than thở nhân sinh vô thường
Trần Tuyên đã hiểu, thái độ của đối phương thay đổi không phải vì mình mà là vì người mua mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người mua thoạt nhìn đã là người giàu sang quyền quý, mình bị hắn mua đi, tương đương với vận mệnh cũng theo đó mà thay đổi
Nói thẳng ra thì, một con chó của nhà giàu sang cũng không phải tầng lớp thấp có thể so sánh, huống chi hắn là loại người rong ruổi giữa lằn ranh xám người bị chà đạp
Đó là một người thông minh, nhận ra sự thay đổi vận mệnh của mình nên thái độ thay đổi, không cầu kết thiện duyên nhưng cầu không bị trả thù
Trần Tuyên cũng không xem thường loại người này, đó chỉ là cách sinh tồn thôi, nhưng cũng không vì thế mà thái độ của mình thay đổi, chỉ vài ba câu nói ngon ngọt mà có thể xóa bỏ những chuyện ác bọn hắn đã làm sao
Đúng là hắn chưa từng làm gì mình, Trần Tuyên thừa nhận, nhưng còn những đứa trẻ khác thì sao
Không nói đâu xa, những đứa trẻ trong mấy lồng bên cạnh đầy vết thương, là do ai gây ra
Trần Tuyên sẽ không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chỉ vì vài ba lời nói, mọi thứ đều đầy biến số, nếu giờ còn chưa nhận rõ vị trí của mình thì chắc chắn sẽ gặp kết cục bi thảm
Nhưng cuối cùng thì vẫn khác với trước đây, dù còn chưa được xác định, sau khi nhanh chóng cân nhắc, Trần Tuyên dò hỏi: "Nàng..
có thể được bán cho người tốt không
Tên thủ vệ luôn để ý phản ứng của Trần Tuyên, thậm chí lúc này dường như có một loại giác ngộ là thay người trông coi, nghe vậy hắn hiểu ý Trần Tuyên, liếc nhìn Trương Lan Lan trong lồng bên cạnh rồi lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, chuyện này ta không thể quyết định được"
Hắn có thể nói câu này đã là khó có được rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói cho cùng vẫn là do vị thế của Trần Tuyên không đủ, như người mua mình khi nãy, một câu nói là có thể thay đổi vận mệnh của Trương Lan Lan
Trần Tuyên gật gật đầu không nói nữa, trong lòng thầm nhủ thật xin lỗi, mình đã cố hết sức
Nếu còn nhắc lại chuyện này, thì có vẻ là không rõ cân lượng của bản thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khoảng hơn hai mươi phút sau, người đàn ông trung niên đã mua Trần Tuyên lại trở lại đây, sau lưng ông ta là hai tên tiểu đồng mặc áo xanh, có lẽ là người hầu, cũng có thể là hộ vệ, nhưng không thấy chiếc xe ngựa và những người khác đâu
Đi theo sau còn có một người đàn ông phúc hậu, sau lưng ông ta là hai tùy tùng đeo đao mặc áo bào thô, thấp hơn người mua Trần Tuyên một bước, khép nép nghe lời, rõ ràng là người dẫn đầu khi trước
Trở lại đây, người mua Trần Tuyên một tay chắp sau lưng, một tay tùy ý để ở bụng, ánh mắt hiền hòa nhìn Trần Tuyên, chợt nghiêng đầu nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Còn chưa mở ra
"Dạ, xin ngài thông cảm, cái này cho cậu ta mở ra" Gã buôn người trông coi Trần Tuyên có chút sợ hãi nói, nhanh chóng mở lồng, mở xiềng xích trói buộc cho Trần Tuyên
Người mua cũng không tỏ vẻ mặt tốt với hắn mà lại hơi hất cằm với người đàn ông phúc hậu
Người đàn ông phúc hậu lúc này bước lên, từ trong ngực lấy ra hai tờ giấy có chữ viết và một hộp mực đóng dấu, đi đến trước mặt Trần Tuyên, chỉ vào hai chỗ trên giấy rồi cười nói: "Đến đây, hai chỗ này theo dấu vân tay"
Trần Tuyên không hiểu chữ trên giấy viết gì, nhưng hắn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể làm theo lời, lần lượt ấn vân tay
Xong người đàn ông phúc hậu hai tay nâng hai tờ giấy lên đưa cho người mua Trần Tuyên có vẻ khiêm tốn nói: "Khế ước bán thân và giấy bảo lãnh của Trần Tuyên đều ở đây, ngài cất kỹ"
Người mua gật đầu mỉm cười nói: "Đa tạ, làm phiền"
"Không dám không dám, mọi việc đã xong thỏa đáng, nếu không còn gì sai bảo, tại hạ xin phép không làm phiền ngài nữa" người đàn ông phúc hậu cẩn thận nói
Sau khi được người mua Trần Tuyên gật đầu cho phép, ông ta liền vội vã dẫn người rời đi, giống như việc ở lại đây khiến ông ta áp lực rất lớn vậy
Tiếp đó người mua cất hai tờ giấy kỹ càng, nhìn Trần Tuyên cười nói: "Lão phu họ Hà, Trần Tuyên đúng không, lão phu chắc không nhớ nhầm, ngươi nhớ kỹ, sau này gọi ta là Hà quản gia"
"Vâng, Hà quản gia" Trần Tuyên gật đầu nói, chủ ý làm bộ nhu thuận nghe lời, kì thực trong lòng rất không thoải mái nhưng lại không thể không cúi đầu
Hà quản gia hài lòng cười một tiếng, quay người bước đi nói: "Đi thôi, theo ta, hôm nay trời đã tối, ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi trước đã, ngày mai còn phải lên đường, tiện thể trên đường sẽ dạy ngươi vài quy củ và những việc ngươi cần làm sau này"
"Dạ" Trần Tuyên đáp lời bước theo
Trong lòng thầm nhủ cứ vậy mà yên tâm cho mình đi theo, không có người giam giữ, không sợ mình chạy trốn sao
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng dù có cơ hội Trần Tuyên cũng sẽ không làm như vậy, xem ra chữ bán mình tại người ta có hiệu lực thật, dù có bản lĩnh đến đâu thì có thể chạy đi đâu được
Với thái độ trước đó của Hà quản gia, dám chạy, nếu bị gắn cái mác đào nô thì dù mọc cánh cũng khó thoát
Trước khi rời đi, Trần Tuyên không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Trương Lan Lan đang bất lực trong lồng giam, cuối cùng chỉ biết im lặng rời đi
Suy cho cùng thì mình cũng không thể quyết định được nàng đi đâu, rõ ràng có rất nhiều người để ý nàng vậy mà cuối cùng mình lại là người bị mua đi trước
Cuối cùng nàng sẽ trôi dạt về đâu
Có mấy lời, Trần Tuyên có thể nói với tên thủ vệ buôn người nhưng lại không thể nói với Hà quản gia là người mua, điểm này hắn vẫn phải biết
Đừng thấy đối phương có vẻ dễ nói chuyện mà Trần Tuyên lại dám nhắc đến chuyện của Trương Lan Lan, rất có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, không khéo còn làm hỏng cả chỗ ở mà xem ra không tệ này
Hắn chỉ là một hạ nhân mới vừa bị mua, có tư cách gì mà đòi hỏi
Khi chưa thể hiện ra được giá trị của mình thì bất cứ đòi hỏi gì cũng chỉ là tự mình làm quá mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.