Cựu Thời Yên Vũ

Chương 176: Cô lậu quả văn




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Trần Tuyên ăn ngon miệng, Tiểu Miêu cười rất tươi, tâm trạng căng thẳng cũng dịu đi, lo lắng bị ghét bỏ nên không dám ăn nhiều, dù trước đó Triệu Nhị Hà bọn họ đều luôn miệng khen nàng nấu ăn ngon
Nhưng nghĩ đến chỉ còn một hai ngày nữa nơi này sẽ hoàn thành, nàng lại sắp phải rời đi, liền cảm thấy hơi buồn
Mọi người ở đây đều tốt bụng, chưa từng nói lời khó nghe với nàng, cũng không quở trách nàng làm sai chỗ nào, hai mươi ngày qua, là khoảng thời gian nàng cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhàng nhất từ khi biết nhận thức đến giờ
Ngày hai bữa ăn no bụng, lại còn có thịt cá, mà lại còn có tiền công, nàng đã thấy rất hạnh phúc rồi
Ông chủ tốt bụng, còn thiếu gia thật sự chưa từng gặp mặt nữa, chắc chắn cũng là người tốt, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi


"Tiểu Miêu có chuyện gì vui sao
Ăn được nửa bát cơm, Trần Tuyên thấy Tiểu Miêu thẫn thờ gắp thức ăn, bèn ân cần hỏi
Nàng là đứa trẻ đáng thương, lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại còn chăm chỉ, thật khiến người xót xa
Tiểu Miêu vội vàng lắc đầu, đang trong giai đoạn thay răng nên mấy hôm trước bị rụng một chiếc răng cửa, cười rất tươi nhưng hơi hở lợi nói: "Ông chủ, Tiểu Miêu không có buồn đâu, ngược lại rất vui ạ
"Vui vì chuyện gì, nói nghe xem
Trần Tuyên nhẹ giọng hỏi
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Miêu hơi phấn khích nói: "Ông chủ, sư phụ Phương đã nhận con làm đồ đệ học mộc rồi, đợi nơi này xong việc thì chính thức bái sư, sau này con có thể học được nghề mộc, học được rồi sẽ nuôi được ông và em trai, sau này chắc chắn sẽ sống tốt
"Thật hả, chúc mừng con
Trần Tuyên từ tận đáy lòng cảm thấy mừng cho nàng, chuyện này cũng đã được dự liệu nên không thấy bất ngờ
Triệu Nhị Hà chắc là cũng đã biết tin này rồi, nên cũng không ngạc nhiên
Nhưng Tiểu Miêu vẫn xin lỗi nói: "Xin lỗi chú Triệu, chú Khương nhé, con không nói cho mọi người trước, con muốn chia sẻ niềm vui này với ông chủ Trần Tuyên trước tiên, vì nếu không có ông chủ giữ con ở lại đây làm việc thì con cũng không có cơ hội này
"Không sao, không sao, con gặp được cơ duyên này thì chúng ta cũng mừng cho con
Triệu Nhị Hà vui vẻ nói
Đó là một cô bé biết ơn, ai đối xử tốt với mình nàng đều hiểu rõ, niềm vui cũng giấu trong lòng, chờ khi nào gặp mặt mới nói ra, nàng cứ tưởng là mình giấu giỏi lắm
Nàng chỉ biết mình sẽ đi học nghề mộc, sau này có tay nghề sẽ sống tốt, nhưng không nghĩ rằng ông của nàng sẽ ngày một già đi, em trai có bệnh trong người sẽ là gánh nặng, rồi sau này lớn lên cũng phải lấy chồng
Nhưng nàng còn nhỏ, những chuyện đó chưa phải là điều nàng nên gánh vác bây giờ, cứ vui vẻ và đơn giản là tốt rồi
Suy nghĩ một lúc, Trần Tuyên hỏi: "Vậy sau khi con bái sư phụ Phương, đãi ngộ của con thế nào
Thật ra thời nay bình thường mà nói, đồ đệ đều là làm không công, chẳng những không có tiền mà tính tình ông thầy còn tệ, hễ tí là mắng chửi là chuyện thường, gặp ông thầy nào keo kiệt thì chỉ bắt người ta làm mà chẳng dạy cái gì hay, mặc dù Trần Tuyên thấy ông thầy Phương đó không phải người như vậy, nhưng vẫn không khỏi hỏi cho chắc
Nghe đến đây, Tiểu Miêu lập tức vui vẻ nói: "Ông chủ ơi, sư phụ nói là sau này theo sư phụ làm việc chăm chỉ, bây giờ còn nhỏ nên làm việc vặt, đợi con lớn lên một chút thì sư phụ bắt đầu dạy nghề mộc, có việc thì sẽ theo làm, có cơm ăn nhưng không có tiền, sau này tự con làm ra đồ rồi thì mới có, nhưng mà nếu con làm tốt thì sẽ có thưởng, các sư huynh của con cũng vậy
Nghe nàng nói xong, Trần Tuyên cũng yên tâm, đúng như anh nghĩ
Nhưng cũng phải nói là ông thầy Phương rất tốt, bình thường đồ đệ làm không công, thầy cũng phải theo quy tắc, nhưng ngoài ra thì lại cho thưởng theo biểu hiện, cũng xem như là chiếu cố thêm, Tiểu Miêu gặp được sư phụ tốt như vậy là phúc đức lắm rồi
"Sau này theo sư phụ cố gắng học nhé, biết đâu sau này Tiểu Miêu còn thành đại tượng đó
Trần Tuyên khuyến khích
Tiểu Miêu vội lắc đầu nói: "Con không dám mơ đâu, có tiền nuôi được gia đình là con thỏa mãn rồi
Trần Tuyên nói đại tượng nàng biết là có ý gì, không phải ai cũng được gọi là đại tượng, đó là người có tay nghề điêu luyện đến mức quan phủ cũng phải chú ý, một khi được danh đại tượng thì được hưởng trợ cấp nhất định, xem như hưởng lương nhà nước, nhưng mà có việc gì thì quan phủ triệu tập thì đại tượng phải ưu tiên làm, mà tiền công cũng chẳng cao hơn người làm bình thường
Tóm lại thì lợi nhiều hơn hại, có danh đại tượng thì bình thường sẽ kiếm được nhiều tiền, cũng có thể được quan phủ bảo vệ phần nào
Sau đó Tiểu Miêu nhìn Trần Tuyên thật tình nói: "Ông chủ, đợi sau này con học thành tài, nếu ông chủ muốn làm gì thì cứ gọi con, con không lấy tiền công, con làm miễn phí cho ông chủ, nhưng mà ông chủ phải tự chuẩn bị nguyên vật liệu nhé, hi hi
Nói rồi nàng còn hơi ngại ngùng
"Được, vậy thì cảm ơn con trước nhé
Trần Tuyên cười nói
Nghiêm túc gật đầu, Tiểu Miêu nói: "Vậy mình quyết định vậy nhé, sau này ông chủ có gì cũng không được tìm người khác đâu nhé
Còn thiếu nước ngoắc tay, sau đó nàng lại ngập ngừng, cẩn thận hỏi: "Ông chủ, hôm nay đồ ăn hơi nhiều, tí nữa nếu không ăn hết, con có thể mang một ít đến cho sư phụ ăn được không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đương nhiên là được rồi, ăn không hết thì bỏ phí
Trần Tuyên gật đầu, anh hiểu, Tiểu Miêu chỉ là muốn thể hiện chút lòng hiếu thảo, dù sao thì thầy trò cũng như người nhà, anh tự nhiên sẽ vui vẻ giúp nàng
Tiểu Miêu lập tức nhảy xuống ghế, nghiêm túc nói lớn: "Đa tạ ông chủ
Ngăn cũng không kịp
Ăn xong cơm Tiểu Miêu thu dọn bát đũa rất cẩn thận, thu dọn xong thì mới bưng một bát lớn thức ăn đi đưa cho thầy Phương, làm thầy Phương vui vẻ hẳn ra, nhìn Tiểu Miêu bằng ánh mắt trìu mến như nhìn con cháu trong nhà
"Thật tốt, Tiểu Miêu bái sư rồi thì chắc chắn những ngày tháng khổ sở sẽ dần qua đi, ít nhất cũng sẽ tốt hơn trước kia
Triệu Nhị Hà nhìn ra cửa sổ nói
Tuy nói sau này Tiểu Miêu đi làm thợ mộc kiếm tiền cũng vất vả, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với việc đói no thất thường trước kia
Khương Khải chợt nghĩ đến điều gì, cười nói: "Con người ta ấy mà, một khi có mối quan hệ ràng buộc thân thiết, chỉ cần không phải người vong ân bội nghĩa thì đa số sẽ có qua có lại
"Lời này là sao
Trần Tuyên tò mò hỏi
Chỉ ra ngoài, Khương Khải nhỏ giọng nói: "Mấy hôm trước, sau khi sư phụ Phương quyết định nhận Tiểu Miêu làm đồ đệ thì chính tay đưa cô bé về nhà, ta không yên tâm nên lén đi theo nhìn một chút, bọn họ về bàn chuyện bái sư, ta nghe được ông của Tiểu Miêu nói là trong nhà không có gì giá trị để làm lễ bái sư nên định về quê kiếm ít đồ gỗ để biếu sư phụ, dù sao họ làm nghề mộc mà
"Thầy Phương nhất quyết không chịu nhận, cuối cùng cũng đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng mà thầy Phương lại hứa là ông Tiểu Miêu tặng gỗ, thầy sẽ miễn phí làm một bộ quan tài thọ cho ông, chẳng phải là có qua có lại à
"Thì ra là chuyện có tình có nghĩa
Triệu Nhị Hà thật tình nói
Trần Tuyên lại ngạc nhiên hỏi: "Quan tài thọ
Ông của Tiểu Miêu đã già đến mức phải chuẩn bị quan tài rồi sao
"Cũng sắp rồi, ông nàng trông như đã bốn năm mươi tuổi rồi, lại vất vả cả đời, ăn uống kham khổ nên người đã suy nhược lắm rồi, nếu không bị ốm đau gì thì cũng không sao, nhưng nếu có bệnh gì thì không nói trước được, sức khỏe xuống rất nhanh nên chuẩn bị quan tài trước cũng là nên
Khương Khải thở dài nói
Nghe vậy, Trần Tuyên cũng cảm thán trong lòng, thời nay phần lớn đều vậy cả, nhiều người còn trẻ đã tự chuẩn bị quan tài cho mình, đâu phải là để về sau, có khi còn tự siêu độ luôn, chuẩn bị mồ mả đâu vào đấy, cảm thấy mình sắp chết thì xuống mồ ở luôn một đời
Triệu Nhị Hà cũng lên tiếng: "Ta cũng lén đi thăm Tiểu Miêu mấy lần, theo như ta quan sát thì nói thật, ông của nó hình như tâm can đã tàn rồi, có lẽ từ lúc con trai nhảy cầu con dâu bỏ đi thì tâm đã cạn, cứ gắng gượng như vậy cũng chỉ vì hai đứa cháu thôi, nếu ông ta buông xuôi thì hai đứa nhỏ sẽ ra sao đây
Trần Tuyên nghe vậy thì trầm mặc, trên đời những hoàn cảnh khó khăn như thế này rất nhiều, nhà của Tiểu Miêu chỉ là một trong số đó, chẳng qua là trùng hợp gặp được thôi, còn những chuyện khác mình còn chưa từng được nghe thấy
Mà tình cảnh của nhà Tiểu Miêu còn xem là khá, ít nhất sau này còn có chỗ trông cậy, không đến mức cứ khổ sở mãi không thấy đường ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng mấy chốc, sau khi ăn xong cơm, thầy Phương lại chủ động đến tìm Trần Tuyên, dẫn anh đi kiểm tra hết cả trong ngoài sân, xem chỗ nào cần sửa sang
Trần Tuyên nghiêm túc nghe, nghiêm túc nhìn, dù sao một khi hoàn thành công việc và thanh toán tiền công thì nếu có chỗ nào không vừa ý mà phải sửa lại cũng rất phiền phức và mất thời gian
Cũng phải nói, tay nghề của đám thợ thủ công quả thực tinh xảo, không những đáp ứng đúng yêu cầu của Trần Tuyên, mà có khi còn vượt quá nữa
Một phen xuống kiểm tra xong xuôi, Trần Tuyên chỉ ra hai chỗ cần sửa chữa một chút, vấn đề nhỏ, mấy lần là có thể giải quyết xong
Nói thế nào nhỉ, mặc kệ trong lòng có hài lòng thế nào, cũng vẫn cần phải tìm ra lỗi nhỏ, nếu không sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu, ngươi chỉ ra chỗ thiếu sót, thợ làm ngược lại càng yên tâm, chỉ sợ sau đó ngươi lại đi tìm hắn gây sự
Được Trần Tuyên tán thành, Phương sư phó mới thay mặt thợ của hắn xác nhận: "Ông chủ, đã không còn chỗ nào cần chỉnh sửa lớn, vậy xác định xong nhé, chúng ta tiếp đó liền bắt đầu sơn
"Được rồi, làm phiền các vị" Trần Tuyên gật đầu nói
Có thể hoàn thành thuận lợi, bọn họ cũng cao hứng, Phương sư phó cười nói: "Không phiền phức, đây là việc nên làm, hôm nay sơn lót, thời tiết tốt, sáng sớm ngày mai có thể sơn lần hai, chiều mai sơn lớp thứ ba, làm xong thì, chỉ cần không phải người cố ý phá hoại, đảm bảo mười hai mươi năm vẫn cứ như mới"
Điểm này Trần Tuyên vẫn tin, nghĩ đến tinh thần của thợ thời đại này, nghĩ đối phương cũng không phải nói khoác, nói không phải người cố ý phá hoại có thể dùng một hai chục năm, đoán chừng chỉ cần thiếu một ngày, người ta chỉ cần còn sống, đều sẽ mang theo đồ nghề đến cửa sửa miễn phí, chết rồi thì đồ đệ sẽ làm thay
Nhà kho không có gì đặc sắc, một chỗ che mưa che gió thôi, phòng tắm cũng dựa theo yêu cầu của Trần Tuyên làm xong, có thể ngâm bồn tắm và xông hơi, chỉ là cần tự mình động tay, không tiện nghi như hiện đại hóa
Nhà vệ sinh Trần Tuyên cũng đã xem, vậy mà chuyên chế tạo bệ xí, bằng gỗ, cảm thấy cái đồ chơi này đã có từ lâu
Cuối cùng Trần Tuyên hiếu kỳ hỏi: "Phương sư phó, cái phòng tắm và nhà vệ sinh này, các ngươi đều làm thoát nước dưới đất, nước bẩn này đều xả đi đâu vậy
Cũng không thể là ra sông sau nhà chứ
Phương sư phó vội vàng đáp: "Sao dám chứ, sông nhỏ phía sau là nước sinh hoạt, ven bờ rất nhiều người ta đều giặt quần áo rửa rau dưới sông đấy, chúng ta mà dám xả nước bẩn ra sông, bị người biết, thì không đến tìm ông chủ gây sự, mà chúng tôi sẽ bị đánh chết"
Nói rồi hắn lại nói: "Ông chủ không biết đó thôi, dưới Mặc Thành có hệ thống ống thoát nước ngầm rất hoàn chỉnh, thông suốt bốn phương như mê cung, thậm chí có rất nhiều người không thể lộ diện sống dưới lòng đất đấy, tóm lại vật bẩn sẽ theo đường ống đến địa điểm xử lý riêng, đúng rồi, sau này nếu bị tắc cống, có thể đi tìm người chuyên khơi thông, rất nhiều người đều dựa vào việc này để kiếm chút tiền công"
Nghe vậy Trần Tuyên tỏ vẻ mình thật là thiển cận, công trình dân sinh thành phố cổ đại này cư nhiên hoàn thiện như vậy, chỉ là trước đây chưa hề chú ý đến những chi tiết này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.