Chuyện đã định rồi, tiếp theo chính là chọn kiểu dáng cung, kiểu dáng khác nhau thì công nghệ chế tác cung cũng khác nhau
Về phương diện này Trần Tuyên trước mắt là người ngoài ngành, không để ý nhiều vậy, nên chọn một cái đẹp nhất trong mười mấy kiểu dáng mà Ô Tam Nương đưa ra
Đó là một cái cung tăng lực ba cánh tay phản khúc, trông như một con chim ưng đang giương cánh, rất là đẹp mắt
Về lựa chọn của Trần Tuyên, Ô Tam Nương nhẹ nhàng nói rằng kiểu dáng này có công nghệ chế tạo khá đơn giản, chỉ cần tính toán lực kéo của ba cánh cung là có thể ghép thành một cây cung ba mươi thạch
Nàng giải thích sơ qua rằng, ba cánh cung lần lượt là mười lăm thạch, mười thạch và năm thạch, cộng lại vừa đúng cung ba mươi thạch, nếu lực không đủ thì có thể không cần lên dây cung hết cỡ mà vẫn dùng được
Kiểu dáng đã chọn xong, vốn định đo chiều cao và sải tay để làm cho vừa vặn, nhưng Trần Tuyên nói không cần, cứ để nàng ấy tự xem mà làm, dù sao chắc cũng chẳng dùng đến
Ô Tam Nương tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng bớt việc, có không gian tự do phát huy
Xong xuôi cũng đã muộn, trời cũng đã hết mưa, Trần Tuyên từ chối khéo lời mời cơm, rời đi, từ đầu đến cuối Trác Nhị Ngưu đều không chen vào nói, chỉ đứng dậy tiễn khách
Trên đường trở về Thúy Vân Đường, tạm biệt Trác Nhị Ngưu, Trần Tuyên một mình nhàn nhã đi, định tiếp tục đi dạo trong thành..
Không lâu sau, Trác Nhị Ngưu lại về sân nhà Ô Tam Nương
Ô Tam Nương đang nấu cơm tức giận nói: "Đồ quỷ sứ, còn biết đường về à, ta cứ tưởng ngươi chỉ là đơn thuần giới thiệu khách đến cho ta thôi chứ, không nói thêm một câu nào, ta đây không đáng để ngươi chào hỏi à
"Không phải, không phải, Tam Nương nàng hiểu lầm rồi, ở trước mặt người ngoài, ta không tiện làm càn" Trác Nhị Ngưu vội vàng lắc đầu nói
Ô Tam Nương chống nạnh trợn mắt nói: "Ngươi đúng là đồ ngốc, còn biết kiêng dè người ngoài để mà làm loạn, vậy coi ta là người gì
"A..
Cái này..
Ta..
Trác Nhị Ngưu mồ hôi đầy đầu, vốn ăn nói không giỏi nay lại càng cuống quýt
Cười khúc khích, Ô Tam Nương nói: "Xem cái bộ dạng kia của ngươi kìa, bình thường sức lực giằng xé đâu hết rồi
Như khúc gỗ ấy, nhìn phát ghét, thôi được rồi, tự tìm chỗ ngồi đi, đồ ăn sắp xong rồi, như là ông lớn ấy, ta đây cũng không phải là mẹ ngươi, còn phải hầu hạ, đúng là kiếp trước nợ ngươi"
Há hốc mồm, trong mắt Trác Nhị Ngưu thoáng vẻ áy náy, gãi đầu tìm chỗ ngồi, nhìn ra mái hiên vẫn còn tí tách mưa rơi im lặng
Không lâu sau đồ ăn xong, Ô Tam Nương gọi hắn qua ăn cơm
Vừa ăn cơm, Ô Tam Nương vừa tươi cười nói: "Đồ ngốc này, ngược lại giúp ta một chuyện lớn, giải quyết vụ làm ăn này, một năm khỏi phải làm gì cả"
"Nhưng mà cũng không dễ dàng đâu" Trác Nhị Ngưu cúi đầu nói
Ô Tam Nương cũng thu lại nụ cười nói: "Đúng vậy, kiếm tiền đâu có dễ, ít nhất cũng phải mất hai tháng đấy, ta còn phải bỏ thêm rất nhiều vật liệu quý vào nữa, thật ra cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, làm xong lần này thì cũng hết vật liệu rồi, ít nhất mười năm không làm nổi cây cung tốt thứ hai, nhưng trong đời có thể làm ra một cây cung tốt thế này thì cũng mãn nguyện rồi"
"Cần giúp thì cứ nói" Trác Nhị Ngưu tiếp lời
Lắc đầu, Ô Tam Nương nói: "Lần này không cần ngươi giúp, ta tự làm, đây là cây cung tốt nhất ta có thể làm trong đời, ta muốn tự tay hoàn thành nó từ đầu đến cuối"
"Ừ" Trác Nhị Ngưu gật đầu không nói gì thêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn hiểu được tâm trạng này, cũng giống như bản thân mình, tuy bây giờ chỉ là đang rèn dao cuốc, nhưng nếu gặp được vật liệu quý muốn rèn một thanh binh khí tốt thì cũng không muốn ai nhúng tay vào, dồn hết tâm huyết vào thì thành phẩm mới có ý nghĩa nhất
Im lặng một lúc, Ô Tam Nương đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Lát nữa có đến không
Ngươi mấy ngày rồi không qua, ta có hơi nhớ"
"Được" Trác Nhị Ngưu không chút do dự gật đầu
Ô Tam Nương tức giận liếc hắn một cái, gắp thức ăn cho hắn nói: "Vậy thì ngươi ăn nhiều chút đi, có sức mới làm được việc"
Hai người ở chung, như một cặp vợ chồng đã chung sống nhiều năm, đơn giản mà tự nhiên, thực ra ngoại trừ danh phận vợ chồng thì cũng không có gì khác biệt
Ăn cơm xong hai người cũng không thèm dọn dẹp đã bắt đầu quấn lấy nhau, mất đến một canh giờ, đến khi trời tối mới yên tĩnh lại, sau đó thì Trác Nhị Ngưu như trâu chết mệt mỏi không muốn nhúc nhích
Dựa trên người hắn, Ô Tam Nương tuy có thể lực như hắn cũng rất thỏa mãn, nhưng lại thở dài một tiếng: "Trác đại ca, ngươi có tâm sự đúng không
Có thể nói cho ta biết không, giữa chúng ta ngươi còn khách khí làm gì, làm con gái giang hồ, ta đã dứt được thì cũng bỏ được, mười năm trước ngươi đã cứu ta, ta cũng chẳng có gì báo đáp, thì đưa thân xác cho ngươi, cũng không cần ngươi phải chịu trách nhiệm, nếu như ngươi chán ghét ta, thì cứ nói thẳng, ta sẽ không trách ngươi, càng không trở thành gánh nặng cho ngươi"
"Không phải
Trác Nhị Ngưu ôm chặt nàng lắc đầu nói
Khẽ ngẩng đầu, Ô Tam Nương cười nói: "Vậy xem ra ta vẫn có thể ngủ với ngươi thêm vài năm nữa rồi, nếu ngươi không phải chán ghét ta, vậy vì sao nãy giờ có vẻ yếu ớt thế
Mọi khi phải hành ta mất hai canh giờ cơ mà"
"Một canh giờ vẫn ít à
Eo ta sắp gãy đến nơi rồi, đâu như ngươi là dân luyện võ" Trác Nhị Ngưu trợn mắt nói
Ô Tam Nương bật cười, nói: "Đồ chết tiệt, còn có sức đùa nữa, nói đi, rốt cuộc có tâm sự gì
Thì ra là nàng đang trêu mình
Trác Nhị Ngưu cười cười, sau đó có chút lo lắng nói: "Tam Nương, ta định rời Mặc Thành, đến nơi khác sống"
"Vì sao đột nhiên có quyết định này
Ô Tam Nương bình tĩnh hỏi, không kinh ngạc cũng không bất ngờ, càng không giữ lại, rất thản nhiên, như thể đã biết rõ giữa hai người không có kết quả, sớm muộn cũng sẽ đến ngày ly biệt
Nhìn lên mái nhà, Trác Nhị Ngưu nói: "Chuyện hôm trước ta kể cho nàng, suýt bị người của Lang Nha Hội bắt đi, sau đó thì không trở về nữa, mặc dù sau đó quan phủ gây áp lực nên chuyện đó qua rồi, nhưng dạo gần đây người của Lang Nha Hội thường xuyên gây phiền phức cho ta, làm ăn cũng chẳng được, cứ như vậy nuôi thân cũng khó, ta không đi thì biết làm sao"
"Ừm, đi cũng tốt, đổi môi trường sống bắt đầu lại, bình an một đời vẫn tốt hơn" Ô Tam Nương gật đầu, sau đó nói tiếp: "Lúc trước ngươi dẫn Trần Tuyên kia đến, thật ra trong lòng ta cứ lo lắng, sợ hắn là người của Lang Nha Hội cài bẫy ngươi, nhỡ tình hình không ổn thì ta còn có thể giúp ngươi"
"Bị nàng nhìn ra à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trác Nhị Ngưu xấu hổ nói
Nằm xuống thoải mái hơn, Ô Tam Nương bĩu môi nói: "Một chút tâm tư này của ngươi ta còn nhìn không ra, chúng ta con gái con mắt nhạy bén lắm đấy, sao nào, giờ thì yên tâm rồi chứ
"Yên tâm rồi, hoàn toàn yên tâm rồi, hắn không phải người của Lang Nha Hội, chỉ là muốn làm một cây cung thôi" Trác Nhị Ngưu gật đầu nói
Đột nhiên thở dài lần nữa, Ô Tam Nương trầm ngâm nói: "Thật ra cũng có thể, ta còn muốn hắn là người của Lang Nha Hội hơn, tiếc là không như mong muốn"
"Sao nàng lại nói thế
Đến lượt Trác Nhị Ngưu thắc mắc
Vỗ mông hắn một cái, Ô Tam Nương tức giận nói: "Ngươi đúng là đồ ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra Trần công tử kia không hề đơn giản à
Tuổi còn trẻ, nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng mà ta ra tay hai lần trước mặt hắn, hung hiểm như vậy, hắn lại không đổi sắc mặt, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, người như vậy có thể đơn giản sao
Nếu hắn là lũ tép riu của Lang Nha Hội, ta dám chắc chỉnh lại một chút là được, có điều người như hắn, thật tình khiến người ta không nắm bắt được"
"Có phiền phức không vậy
Có phải là ta lại làm phiền đến nàng không
Trác Nhị Ngưu hoang mang nói
Đè hắn xuống, Ô Tam Nương nói: "Cũng tính ngươi còn có chút lương tâm, ngươi cứ yên tâm đi, ta nhìn ra được, hắn không phải người xấu, chỉ là muốn làm một cây cung thôi, thậm chí ta còn cảm thấy hắn chỉ là nhất thời nổi hứng thôi, căn bản chẳng để tâm làm gì"
"Vậy thì tốt rồi"
Nói đến đây hai người lại lần nữa im lặng
Trời đã bắt đầu tối, Trác Nhị Ngưu cắn răng lấy hết dũng khí ấp úng nói: "Tam Nương, nàng đi theo ta đi, ta cũng chẳng biết đi đâu, nhưng ta nghĩ, dù ở đâu đi nữa thì với tay nghề của ta cũng sẽ không để nàng đói"
Ô Tam Nương sững sờ, có chút nghiêng đầu, mắt ửng đỏ cười nói: "Sao hả, cái đồ quỷ sứ này, ngủ với ta bao nhiêu năm rồi không nói gì, còn muốn ngủ với ta cả đời à
"Nàng không muốn sao
Trác Nhị Ngưu lẩm bẩm yếu ớt, cả người như vỡ vụn
Nằm lên người hắn, Ô Tam Nương hung dữ nói: "Ngươi đúng là đồ vô tâm, bà đây đợi bao nhiêu năm, mới đợi được câu này của ngươi đấy, ngươi nói xem bà đây có muốn không
Nếu mà không muốn, bà chẳng phải là cho ngươi ngủ chùa à
Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt, kích động đến toàn thân run rẩy, cuối cùng thì cắn lên vai Trác Nhị Ngưu một phát
Vai rất đau, nhưng Trác Nhị Ngưu lại cười, ôm chặt lấy nàng, như thể vật quý giá nhất của cuộc đời, nghẹn ngào nói: "Nàng đồng ý thì tốt, đồng ý thì tốt, câu này ta đã muốn nói với nàng rất nhiều năm rồi, nhưng mà ta không có can đảm, bởi vì ta chẳng làm nên trò trống gì cả, sợ nàng chê cười..
"Ngươi câm miệng cho ta, nếu ta chê cười còn cho ngươi ngủ à
Ngươi coi ta là gì hả
Về sau ngươi chính là nam nhân của ta, hiện tại ngươi đừng nhúc nhích, ta đến hầu hạ ngươi" Ô Tam Nương tức giận trừng mắt nàng cười trong nước mắt nói
Trác Nhị Ngưu xoắn xuýt nói: "Hôm nào được không
"Hôm nay cao hứng chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận" Ô Tam Nương cậy mạnh nói
Sau đó Ô Tam Nương đột nhiên k·h·ó·c lớn nói: "Trác ca, ngươi biết không, ta đã từng bị tổn thương bụng, có khả năng về sau cũng không thể cho ngươi sinh con, nghĩ đến đây ta sẽ rất khó chịu, những năm này cũng không dám đề cập với ngươi cùng với ngươi sự tình, ngươi cái này đột nhiên nói muốn dẫn ta đi, ta đáp ứng ngươi, nhưng tương lai ngươi sẽ hối hận sao
"Ta làm sao vậy, cùng lắm thì chúng ta đi nhặt một đứa trẻ người khác bỏ rơi, làm như con ruột nuôi, tìm một cái nơi không ai nhận biết chúng ta, người một nhà còn không phải sống hết đời, có người dưỡng lão nhặt xác liền thỏa mãn, tương lai sau khi c·h·ế·t còn quản nhiều như vậy" Trác Nhị Ngưu vô cùng nhìn thoáng được
Ô Tam Nương nhắm mắt chảy nước mắt nói: "Ừ, nghe ngươi, về sau chúng ta hảo hảo sống"
"Tốt, ta dự định qua mấy ngày liền rời khỏi Mặc Thành, Tam nương ngươi cảm thấy thế nào
"Nói gì vậy, chí ít cũng phải đem cái thanh cung của Trần công t·ử làm xong bàn giao mới được, làm người phải có đầu có cuối"
"Cũng phải, dù sao cũng không kém hai tháng này thời gian
."