Cựu Thời Yên Vũ

Chương 187: Đạo lí đối nhân xử thế




Không biết từ lúc nào đã vào hè, nhiệt độ không khí cũng nóng bức, dù là buổi sáng mặt trời cũng mang theo từng tia từng tia thời tiết nóng, nhưng Trần Tuyên với nội công 'nóng lạnh bất xâm' hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào
Thư viện sau khi lên lớp cũng trở nên yên tĩnh trở lại, dù bên ngoài lớp học có không ít thư đồng, hạ nhân của các nhà, cũng không dám phát ra tạp âm ảnh hưởng đến việc lên lớp bình thường của thư viện
Ngày hôm nay, người dạy lớp đầu tiên cho Cao Cảnh Minh bọn hắn là một vị lão tiên sinh khoảng sáu mươi tuổi, theo như lời Tiểu Cao thì ông họ Hứa, xuất thân tiến sĩ, từng nhậm chức quan chính ngũ phẩm, bị liên lụy vào tranh chấp triều đình nên chủ động từ quan để giữ thể diện
Bây giờ ông dạy học ở Lưu Ngọc thư viện, phụ trách lớp của Cao Cảnh Minh bọn hắn, ví von không thích hợp thì cũng có thể xem như là giáo viên chủ nhiệm lớp cấp ba ở quê của Trần Tuyên vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Ngọc thư viện là một trong ba thư viện lớn của Cảnh quốc, nếu không có công danh tiến sĩ hoặc lý lịch huy hoàng, thì không có tư cách đến đây dạy học
Nhìn lướt qua thì thấy lớp của Cao Cảnh Minh có hơn bốn mươi người, nhỏ thì tầm mười hai, mười ba tuổi, lớn hơn chút thì tầm mười mấy tuổi, có thể thấy có những người tuổi nhỏ thông minh muốn lấy công danh đồng sinh, hoặc cũng có những người vốn đã giàu có, muốn tiếp tục học để tiến xa hơn
Hứa tiên sinh vào lớp, sau khi thầy trò chào nhau, ông liền hỏi như lệ cũ rằng có ai chưa nộp hạ lễ cho bệ hạ không, vì chỉ còn hai ngày cuối, nếu không nhanh thì xem như bỏ
Sau đó liền có bảy tám người tiến lên nộp hạ lễ, trong đó có Cao Cảnh Minh và Trương Ngạo
Nhưng Hứa tiên sinh cũng không để ý việc này, không thấy ai lên nữa, ông liền để hạ lễ sang một bên rồi bắt đầu buổi học như bình thường, có lẽ ông thấy, mấy đứa trẻ này chẳng qua là tham gia cho có lệ thôi, có thể xuất ra được thứ gì tốt chứ
Căn bản không đáng chú ý, người thật sự đáng để ông quan tâm là những học sinh 'cấp cao' kia kìa
Buổi học hôm nay Hứa tiên sinh giảng nội dung quyển thứ nhất, sách thứ nhất của 《Cổ Ký》
Cuốn sách cổ này có tổng cộng bốn quyển, hai mươi chín sách, nội dung gần hai triệu chữ, chủ yếu kể lại các sự kiện lịch sử, sắp xếp theo thời gian, sớm nhất có thể tường thuật đến vạn năm trước, nội dung bao gồm biến đổi vương triều, những vụ án lớn, thiên tai nhân họa, cùng những điển cố có ý nghĩa sâu xa các loại
Cuốn sách này không chỉ ghi chép những sự kiện lịch sử trên mảnh đất Cảnh quốc, mà những sự việc xảy ra ở Cảnh quốc cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong toàn bộ cuốn sách, các quốc gia xung quanh, vùng đất nghèo nàn phía cực bắc, sâu trong sa mạc phía cực Tây, các hòn đảo hải ngoại ở phương nam,..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói chung những sự kiện trọng đại có ghi chép rõ ràng trong lịch sử đều được thu nhận vào sách, nội dung có thể nói là bao quát vạn vật
Dù sao cuốn sách này là một trong những sách mà người đọc sách phải học, nó sẽ xuyên suốt toàn bộ quá trình học tập của người đọc, học cuốn sách này, cũng giống như ở quê của Trần Tuyên là 'lấy sử làm gương' vậy
Nhưng theo Trần Tuyên, nội dung trong sách dù rất ý nghĩa và có tác dụng khiến người ta tỉnh ngộ, nhưng nó lại có một ý đồ sâu xa hơn, đó là quán triệt tư tưởng 'trung quân ái quốc', khuyên người hướng thiện
Rất bình thường, triều đại phong kiến, đương nhiên là muốn chỉnh đốn tâm thái của người đọc sách
Trong phòng học giờ lên lớp, Trần Tuyên cũng cầm một cuốn sách tương tự để học, xung quanh cũng có rất nhiều người giống hắn, tuy không thể nghe giảng trực tiếp trên lớp, nhưng cũng có thể có được đãi ngộ giống như được tiên sinh giảng giải
Thời đại này, việc đọc sách thực sự có thể thay đổi vận mệnh, không mấy người sẽ lãng phí cơ hội như vậy
Cuốn sách trên tay Trần Tuyên không phải thư viện phát mà là tự cậu mua
Phải nói là Hứa tiên sinh giảng bài thật sự có trình độ, không bàn đến nội dung thì ông giảng còn hay hơn cả Ngọc Sơn tiên sinh, không chỉ giảng giải nội dung một cách sâu sắc mà lời lẽ còn rất dễ hiểu, ông còn thường xuyên đặt câu hỏi, để học sinh tự suy nghĩ, liên tưởng chứ không phải chỉ đơn thuần qua loa cho xong
Thư viện yên tĩnh, trong và ngoài lớp đều học hành nghiêm túc, chỉ là khả năng tiếp thu của mỗi người khác nhau, có người thì bừng tỉnh đại ngộ, có người thì đau đầu nhức óc
Trần Tuyên là thuộc loại có khả năng tiếp thu hơi kém, không còn cách nào, nội dung này cũng đâu phải là kiến thức vỡ lòng, mà hơn nữa thiên phú của cậu đều đã đổ vào võ học, để cậu dựa vào ví dụ lịch sử rồi lập tức tiến hành suy nghĩ thì có hơi khó
Dứt khoát cứ học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu, trước đó cậu đã thi đỗ công danh đồng sinh, cũng xem như đã dùng hết ưu thế này rồi, nếu muốn công danh cao hơn thì e là khó, điểm này cậu vẫn tự hiểu được
Dù sao hiện tại cậu cũng không cần phải dựa vào công danh để đổi vận mệnh, nhưng nếu có thể học được nhiều hơn thì đương nhiên là tốt
Đang chăm chú học tập thì có người đến bên cạnh Trần Tuyên hạ giọng nói: “Trần huynh đệ có thể cho mượn một bước nói chuyện không?” Không cần nhìn Trần Tuyên cũng biết là ai, thư đồng Trương Ngạo, gia hỏa này chủ động tìm đến đúng là hơi bất ngờ, chắc chắn không có chuyện tốt gì rồi
Chỉ về hướng lớp học, Trần Tuyên lắc đầu nhỏ giọng nói: "Đang học đây, không tiện, có chuyện gì tan học rồi nói, đừng ảnh hưởng mọi người học tập
Nghe vậy thư đồng Trương Ngạo đành phải hậm hực rời đi, hắn ta có học tập đâu mà bắt người khác học tập theo, nếu không sẽ phạm phải sự phẫn nộ của mọi người
Thời gian trôi qua, gần một canh giờ thì bài giảng kết thúc, chưa đợi Cao Cảnh Minh ra hiệu, Trần Tuyên đã bị mấy đồng môn vây lấy đi nơi khác
Trần Tuyên hoài nghi là do Trương Ngạo gây ra, bởi vì sau khi Cao Cảnh Minh bị chen lấn đi, thư đồng của hắn ta lại tìm đến
“Trần huynh đệ, lát nữa có thời gian chứ?” Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhìn Trần Tuyên cười nói
Bất đắc dĩ, Trần Tuyên đáp lại: “Có chuyện gì không?” “Tự giới thiệu một chút, ta là Phùng Tam, chúng ta từng gặp rồi, Trương Ngạo là thiếu gia nhà ta, cùng thiếu gia nhà ngươi là đồng môn.” Phùng Tam chỉ vào lớp học, làm ra vẻ quen thuộc nói
Trần Tuyên khách sáo nói: “Ra là Phùng ca, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” “Trần huynh đệ đừng khách khí thế, thiếu gia chúng ta là đồng môn, ngươi và ta cũng nên thân cận hơn mới phải.” Phùng Tam cười nhiệt tình nói
Gật đầu, Trần Tuyên thuận theo lời hắn: “Nói cũng đúng, ta còn nhỏ, Phùng ca lớn hơn ta, sau này xin nhờ chiếu cố nhiều hơn.” Thấy Trần Tuyên hiểu chuyện như vậy, trong mắt Phùng Tam lóe lên vẻ vui mừng, nói: “Dễ nói, dễ nói, không có chuyện gì khác, chỉ muốn kết giao bạn bè với ngươi thôi.” Gã này chắc là thấy mình tuổi nhỏ, nghĩ dễ bị dụ, thế là Trần Tuyên làm ra vẻ ngây thơ nói: “Tốt, sau này chúng ta là bạn bè.” “Đúng, chúng ta là bạn bè, sau này có chuyện gì cứ đến tìm ta, tuyệt đối nghĩa bất dung từ.” Phùng Tam vỗ ngực nói, rồi lại lắc đầu cảm khái: “Chúng ta đều là thư đồng, hạ nhân, cả đời cũng chỉ vậy thôi, đồng bệnh tương liên, nên nương tựa vào nhau mới đúng, ngươi nói có phải đạo lý này không?” Tên này quả là cao tay, trước lấy danh nghĩa đồng môn của Cao Cảnh Minh để kết bạn, tiếp đến lại lấy thân phận hạ nhân của mọi người để rút ngắn quan hệ, một bộ một bộ, quả là có chuẩn bị mà đến
Gật gật đầu, Trần Tuyên nói: “Đúng là như thế.” “Ừm, không nói nữa, thiếu gia gọi ta, ta đi trước nhé, nhớ chúng ta là bạn bè, sau này có chuyện gì tìm ta, dù là về tiền bạc có khó khăn gì cũng cứ mở miệng, ta cũng có chút tích cóp, có thể giúp đỡ được.” Phùng Tam nói rồi phất tay rời đi
Ngược lại gã rất hiểu chừng mực, không quá nóng vội
Rõ ràng là đang giăng bẫy mình mà, kéo mình vào chơi trò 'Vô Gian Đạo' sao
Đến nước này mà còn là đạn bọc đường sao, Trần Tuyên hứng thú hẳn lên, đang lo thiếu tiền, có người lại đưa đến, chỉ không biết Phùng Tam có bao nhiêu tiền vốn để bỏ ra thôi, nghĩ chắc là do Trương Ngạo chỉ điểm, hẳn là chịu chi đấy
'Trước cứ giữ gìn quan hệ, sau đó thiết kế để mình vay tiền ghi nợ, cuối cùng thì lòi mặt chuột ra..
Trần Tuyên đã đoán ra được đến bảy tám phần về những chiêu trò bọn họ sắp giở trò
Không lâu sau, Cao Cảnh Minh trở về, tìm đến Trần Tuyên cười hỏi: "A Tuyên cảm thấy cuộc sống học tập ở thư viện thế nào
Cậu ta không nói rõ lúc nãy đi đâu, cũng chẳng qua là mấy người bạn học cùng nhau đi giải quyết nỗi buồn thôi mà, Trần Tuyên cười nói: “Tiên sinh dạy tốt lắm, con học được rất nhiều, có điều ta học hơi phí sức.” “Không sao đâu, từ từ rồi sẽ quen, cái gì không hiểu thì cứ hỏi ta, ta không biết thì sẽ đi hỏi tiên sinh, cố gắng lần sau khoa cử chúng ta lại cùng nhau lên bảng nhé.” Cao Cảnh Minh an ủi
Lần sau e là khó rồi, Trần Tuyên cũng không xoắn xuýt mà chỉ nói: "Vừa rồi thư đồng Phùng Tam của Trương Ngạo đến tìm ta..
Sau khi nghe miêu tả sơ qua, Cao Cảnh Minh cười nói: "Đây là muốn thu mua ngươi à, A Tuyên, ngươi phải vững vàng đấy
“Nếu bọn họ cho quá nhiều thì ta sợ khó giữ mình lắm.” Trần Tuyên làm ra vẻ khó xử nói
Cao Cảnh Minh lập tức 'lo lắng' nói: “Chuyện này khó thật, xem ra ta phải viết thư về nhà để tăng tiền công cho ngươi mới được, tăng thật mạnh vào, để người khác không thu mua được!” "Thôi thôi thiếu gia, đừng đùa nữa, vào lớp học thôi, ngươi vào trước đi
Trần Tuyên lắc đầu không thèm nói nhảm với cậu ta
Cao Cảnh Minh phẩy tay rời đi, cậu ta tự nhiên không lo lắng Trần Tuyên bị mua chuộc, từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, tình cảm đó đâu phải vài ba câu nói là có thể dao động
Trong thư viện yên tĩnh một gian trong viện, phòng khách rộng rãi bên trong hương trà thoang thoảng, Bùi Chấn Long buông xuống một bài vè dở khóc dở cười nói: "Toàn là cái thứ rắm chó không kêu đồ chơi gì thế này, cũng không biết ngại mà đưa đến trước mặt ta, nếu cả thư viện trên dưới đều trình độ này thì ta thà đập đầu chết quách cho xong
Vừa nói vừa cầm lấy một bức họa, nhìn một cái liền lắc đầu thất vọng ném sang một bên
Đối diện, Vương Hỉ Thần yên lặng nói: "Ngươi cũng có lúc nhức đầu à
"Đau đầu cái rắm, ta thừa biết, đám tiên sinh phía dưới phần lớn đều là những kẻ ăn nói vụng về, chỉ biết nịnh bợ, lại cứ nắm lỗ mũi bắt ta xem mấy cái thứ vớ vẩn này, tác phẩm tốt thật sự được bao nhiêu chứ
Dù sao qua mắt ta thì toàn bộ đánh rớt hết" Bùi Chấn Long bĩu môi nói
Vương Hỉ Thần bất đắc dĩ nói: "Dù gì ngươi cũng là viện trưởng thư viện, có thể chú ý lời ăn tiếng nói chút được không
"Ta vốn là vậy đấy, ngươi làm gì được ta
Nếu không quen mắt, cùng lắm thì ta nhường cái chức viện trưởng này cho ngươi làm, ai thèm vào, cái tuổi thanh niên này của ta đáng lẽ phải ở nhà hưởng niềm vui gia đình, an hưởng tuổi già mới phải
Bùi Chấn Long nhân cơ hội muốn phủi tay hết trách nhiệm
Vương Hỉ Thần lập tức không biết nói sao, tức giận nói: "Ngươi cho là ta dễ dàng lắm chắc
"Thế nào, cái vị Tiên Thiên xa lạ kia còn chưa tìm được à
Ha ha, khỏi cần nói, nhìn mặt ngươi khổ sở thế kia là ta đoán ra rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bùi Chấn Long nhân đó nói móc
Suýt chút nữa đã vung tay áo bỏ đi, nhưng Vương Hỉ Thần vẫn kiềm chế nói: "Ta đến không phải để ngươi giễu cợt, mà là muốn ngươi cho ta chút ý kiến, việc liên quan đến mấy ngàn học sinh của thư viện, ngươi cũng không thể thật sự bỏ mặc cho ta một mình gánh chứ
Chưa đợi Bùi Chấn Long nói gì, liền nghe thấy ngoài cửa sân có người mở miệng nói: "Vọng Sơn huynh ở đây không
Ta có một bộ tác phẩm xuất sắc, là lễ vật dâng tặng cho bệ hạ, mang đến cho huynh xem qua
Bùi Chấn Long nhìn ra phía cửa, trong mắt thoáng hiện một tia bất đắc dĩ, đây đã là lần thứ mấy rồi
Đám tiên sinh dưới trướng thì ăn nói vụng về, bản thân mình thì cũng chẳng hơn gì, đành phải bất đắc dĩ cười nói: "Đây rồi, lão Hứa vào đi, ngươi hiếm khi đến đây đấy

."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.