Cựu Thời Yên Vũ

Chương 193: Ta ô uế




"Nói cũng đúng," Trần Tuyên rất tán thành gật đầu
Nếu là cạnh tranh bình thường thì còn tốt, mọi người đều dựa vào bản lĩnh, được mất đều là việc của chính mình, đằng này Ngô Tuấn Diệu lại kiểu, không có việc gì cũng gây sự làm người khó chịu, đúng là khiến người buồn nôn
Gặp phải loại người này, ngươi phản ứng lại thì hắn càng hăng, không để ý đến thì cũng bực bội vô cùng, không chừng lúc nào lại giở trò bẩn sau lưng
Nói chung là rất khó chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật ra từ chuyện này có thể thấy, Ngô Tuấn Diệu cũng chỉ có chút đó thôi, Trần Tuyên còn hơi khó hiểu sao hắn lại lẫn được với đám Ngụy Tử Nhan
Chẳng lẽ có tiền đến mức nhất định là có thể trà trộn vào một số nhóm người
Thôi đi, đến một cấp độ nào đó, tiền bạc chỉ là cái rắm, không chừng người ta coi Ngô Tuấn Diệu như máy rút tiền, thỉnh thoảng cho hắn sắc mặt tốt lại tưởng bản thân được đề cao
Cao Cảnh Minh cũng ghét bỏ nói: "Vậy A Tuyên có ý tưởng gì để thoát khỏi người này không
"Thoát khỏi hoàn toàn thì không thực tế, chỉ cần hắn còn ở thư viện, sớm muộn gì cũng tìm ngươi gây sự, trừ khi..
Nói đến đây Trần Tuyên lắc đầu, không nói tiếp
Nhưng hắn lại hỏi dồn: "Trừ khi cái gì
"Trừ khi nhà hắn suy tàn hoàn toàn, hoặc là đại tiểu thư bên kia đè bẹp được Vương hậu, hắn không còn vốn liếng mà kiếm chuyện với thiếu gia nữa, nếu không thì không tránh khỏi việc hắn nhắm vào ngươi" Trần Tuyên nhún vai nói
Tiểu Cao lập tức im lặng nói: "Ta đáng lẽ không nên hỏi, những việc này đâu phải do chúng ta quyết định
Đó là vì ngươi trải qua còn hạn hẹp, tầm nhìn và suy nghĩ chưa hoàn toàn mở mang thôi, nếu không thì cũng đâu phải là chuyện không thể
Nghĩ vậy, Trần Tuyên chuyển chủ đề: "Vậy thì phải xem thiếu gia muốn làm đến mức nào
"A Tuyên sao lại nói vậy
Cao Cảnh Minh im lặng hỏi
Trần Tuyên cười nói: "Nếu thiếu gia chỉ đơn giản là không muốn hắn đến gây sự với mình thì chuyện này lại đơn giản, nhưng nếu ngươi muốn phản công thì lại là chuyện khác
"Cũng phải," Cao Cảnh Minh gật gù, rồi nói: "Tuy ta từ nhỏ đã được dạy là phải có lòng khoan dung độ lượng và thiện ý giúp người, nhưng cái gã Ngô Tuấn Diệu này cứ hết lần này đến lần khác muốn chèn ép ta, rõ ràng là không nằm trong đám đó, nếu có cơ hội mà hắn không tìm đến gây sự với ta nữa, thì ta cũng không ngại dạy cho hắn một bài học, A Tuyên, ngươi sẽ không cảm thấy ta hẹp hòi chứ
"Thiếu gia mà như thế đã là hẹp hòi thì trên đời này chắc không có người rộng lượng nữa, chuyện thường tình thôi, rất bình thường
Trần Tuyên nói ngay
Cười cười, Cao Cảnh Minh trầm ngâm nói: "Cá nhân ta có một vài ý tưởng chưa chín chắn, A Tuyên giúp ta xem xét một chút
"Thiếu gia cứ nói," Trần Tuyên làm ra vẻ lắng nghe, thầm nghĩ tiểu Cao này không tệ, đã có ý tưởng riêng chứ không phải cái gì cũng hỏi mình, xem ra đúng là đã trưởng thành hơn nhiều
Nghĩ trong chốc lát, Cao Cảnh Minh nói: "Ta muốn hắn dời sự chú ý khỏi người ta, để hắn không tìm cớ đến gây sự với ta nữa, đồng thời có thể phản kích lại, dạy cho hắn một bài học, vì vậy ta dự định bắt đầu từ tính cách và sở thích của hắn, đồng thời lợi dụng những người xung quanh hắn có lợi cho ta
Ý tưởng không tệ đấy, Trần Tuyên tò mò nói: "Xin kể nghe
"Theo những gì ta tìm hiểu được trong thời gian qua, nhà hắn là đại phú hộ, nhưng cả ba đời chỉ toàn là dân buôn, trừ tỷ tỷ hắn là Vương hậu ra thì không ai có công danh cao, tốt nhất cũng chỉ dừng lại ở cử nhân, đừng nói đến làm quan
Chính vì vậy mà ta cảm thấy Ngô Tuấn Diệu này có chút tự ti, người ta càng thiếu cái gì thì lại càng để ý đến cái đó, việc hắn xích lại gần đám Ngụy Tử Nhan cũng có thể suy đoán ra chút ít
"Tính cách hắn tự ti, cũng dẫn đến việc rất coi trọng thanh danh, đặc biệt là thanh danh trong giới học sĩ
Có điều, ngoài việc có tiền ra thì học vấn của hắn đúng là chẳng có gì nổi bật, nên vẫn cứ dở dở ương ương, đừng nói đến so với Ninh Ngụy chi tài, mà cả cái thư viện này, nhắc đến tài học thì hắn còn không được xếp vào danh sách
Ta thấy mặt này có thể lợi dụng một chút
"Thứ nữa, không thể không thừa nhận, việc có tiền đến một mức độ nhất định, đúng là một con đường tắt để kết giao rộng rãi, bởi vì hắn làm người hào phóng, bất kể xung quanh hắn có phải bạn bè tốt hay không, dù sao cũng vây quanh một đống
Nhưng con người sống cả đời, không thể nào ai cũng thích cái kiểu vung tiền hào phóng của hắn, ắt sẽ có người không ưa, nên số người bất mãn với hắn cũng không ít, mà kẻ thù của kẻ thù là bạn, có thể lợi dụng hướng này để cho hắn một bài học, A Tuyên ngươi thấy sao
Nghe hắn nói nhiều như vậy, dù chưa có phương án cụ thể, nhưng đại thể vẫn rất rõ ràng, chứ không phải chỉ là nói suông, dựa vào đại thể để suy nghĩ chi tiết, khả năng thực hiện rất cao
"Hắn háo sắc không
Trần Tuyên đột nhiên hỏi một câu
Cao Cảnh Minh giật khóe miệng nói: "Đàn ông ai chẳng háo sắc
Nhưng mà đã có tiền đến mức đó, tiêu chuẩn háo sắc cũng cao hơn người thường nhiều
A Tuyên, ngươi hỏi cái này làm gì
"Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi," Trần Tuyên cười rồi tổng kết: "Nói cách khác, người này tự ti, coi trọng danh tiếng, háo sắc, hào phóng, dùng tiền mở đường kết giao rộng rãi, nhưng cũng vì vậy mà đắc tội không ít người, đây đều là những điểm yếu chúng ta có thể lợi dụng để phản kích, ta nói đúng không
"Không sai không sai, A Tuyên tổng kết rất đúng," Cao Cảnh Minh cười nói, sau đó lại một mặt ủ rũ nói: "Cái này, A Tuyên này, có khi nào ngươi cảm thấy thật ra chúng ta mới là người xấu không
Ngươi xem, người ta chỉ là không vừa mắt ta nên muốn chèn ép ta thôi, còn chúng ta lại đi phân tích tính cách, sở thích và hoàn cảnh của hắn, hết cách này đến cách khác để đối phó, có phải có hơi quá đáng rồi không
Đúng là có hơi quá đáng thật, Trần Tuyên vội ho một tiếng rồi nói: "Không thể nói như vậy, chúng ta chỉ là bị động phản công thôi, sao có thể nói là xấu được, không thể lấy oán báo ân chứ
"Lấy oán báo ân?..
Lấy oán báo ân, ồ, A Tuyên, mấy chữ này là do tự ngươi nghĩ ra à
Ta thấy trong bốn chữ này có nhiều điều đáng để tìm hiểu đấy
Cao Cảnh Minh xúc động nói
Trần Tuyên khá ngạc nhiên trước phản ứng này của hắn, chỉ có mấy chữ mà hắn đã quên mất cả chuyện đang bàn, xem ra tiểu Cao này cũng có tài đấy
"Lấy oán báo ân" là lời của Thánh Nhân bên chỗ Trần Tuyên, tự nhiên là có ý nghĩa sâu xa
Nếu tiểu Cao suy nghĩ về mấy chữ này thì chắc chắn có ích, Trần Tuyên sẽ không chủ động truyền đạt ý nghĩa của mình, tránh ảnh hưởng đến sự trưởng thành của hắn mà chỉ nói: "Nói vu vơ thôi, thiếu gia đừng để ý, chúng ta vẫn là bàn về chuyện đối phó Ngô Tuấn Diệu trước đã
"Ừm, phương hướng lớn ta đã nói rồi, A Tuyên giúp ta hoàn thiện chi tiết một chút thôi
Cao Cảnh Minh nói một cách không để tâm, rồi cầm bút viết xuống bốn chữ "lấy oán báo ân", sự chú ý rõ ràng đã chuyển sang bốn chữ đó
Ngươi muốn nhân đây ngộ ra điều gì đó à
Trần Tuyên thật sự có chút khâm phục sự nhạy cảm của tiểu Cao trong việc học hỏi, về khoản này đúng là không bằng đối phương
Suy nghĩ một lát, Trần Tuyên dứt khoát nói: "Thiếu gia, để giải quyết cái tên Ngô Tuấn Diệu phiền phức này, ta có thượng sách, trung sách và hạ sách, muốn nghe thử không
"A Tuyên cứ nói, ta đang nghe," Cao Cảnh Minh gật đầu, sự chú ý vẫn còn ở bốn chữ kia
Thấy vậy, Trần Tuyên hơi do dự không biết có nên nói tiếp để làm phiền hắn hay không, nhưng vẫn nói: "Nói trước về thượng sách đi, chúng ta cứ làm thẳng tay nhất cho xong, hắn không phải cả ngoài sáng lẫn trong tối đều có người không ưa sao, vậy thì dễ thôi, tìm cơ hội đánh úp hắn một trận, trực tiếp phế bỏ hắn đi, rồi hắn sẽ không còn thời gian đi gây sự với ngươi nữa
Đang tiếp tục viết bốn chữ "lấy oán báo ân", Cao Cảnh Minh nghe xong thì tay run lên, nhìn Trần Tuyên mà dở khóc dở cười nói: "Đây là thượng sách mà ngươi nói à
Đúng là ấu trĩ, không nên không nên, quá đáng
Được rồi, dù gì người ta tiểu Cao cũng là người đọc sách thánh hiền, từ nhỏ được dạy dỗ, không đến bất đắc dĩ sẽ không làm loại chuyện bỉ ổi này
Nhưng Trần Tuyên lại thản nhiên nói: "Ngươi cứ nói thượng sách này có phải vừa nhanh vừa gọn lại hiệu quả nhất không
Ngấm ngầm phế bỏ hắn thôi, đâu nhất thiết phải giết người, dù sao thì hắn cũng sẽ không rảnh nói đạo lý với ngươi, lại còn phải nghĩ cách tìm người trả thù, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, coi ai cũng là kẻ xấu, nếu thiếu gia đồng ý thì ta đảm bảo làm kín kẽ, thần không biết quỷ không hay
Đó là do tư duy không giống nhau, dù sao theo Trần Tuyên thì thủ đoạn trực tiếp và hữu hiệu nhất mới là thượng sách, những thứ khác chỉ là thứ yếu, ngươi cứ nói có hiệu quả hay không đi
Im lặng nhìn Trần Tuyên, Cao Cảnh Minh với vẻ mặt "ta có lẽ nên nhìn nhận lại con người ngươi" lắc đầu nói: "Thôi, cứ nói về trung sách đi
Sau đó lại tiếp tục suy nghĩ về bốn chữ "lấy oán báo ân", cứ có cảm giác mình mà suy nghĩ thông suốt thì chắc chắn sẽ đạt được một thu hoạch lớn
Được rồi, người ta tiểu Cao tiêu chuẩn đạo đức không phải vạn bất đắc dĩ không làm được loại chuyện này đâu, Trần Tuyên cũng chỉ nói là nói, tiếp tục nói: "Trung sách nha, thì hơi phiền phức một chút, vẫn là câu nói kia, không ưa hắn người rất nhiều, chúng ta tìm cơ hội châm ngòi ly gián chính là, hắn chẳng phải háo sắc sao, có thể làm một chút trò mèo, khiến hắn vướng vào vòng lao lý ứng phó mệt mỏi, tự nhiên cũng không có rảnh phản ứng ngươi
"Khụ khụ, đây cũng không phải là hành vi quân tử, A Tuyên ngươi đừng nói nữa, nói nữa chúng ta thật thành người xấu đó, hạ sách đâu
Không lẽ vẫn là những trò ma quỷ này à
Cao Cảnh Minh mặt lộ vẻ lúng túng nói
Thấy chưa, đây chính là mối quan hệ từ nhỏ đến lớn, dù là trò ma quỷ do Trần Tuyên nói ra, hắn đều đem mình nhập vai vào, giống như chính hắn nghĩ ra không khác
"Cái gì cũng không được, vậy thì chỉ có thể dùng hạ sách, nhưng lại là phiền toái nhất" Trần Tuyên bất đắc dĩ nói
Lắc đầu, Cao Cảnh Minh nói: "Nói nghe xem
Hắn thực ra đã không ôm hy vọng, những chủ ý ngu ngốc Trần Tuyên đưa ra, làm ngược lại thì có thể thực hiện, nhưng không qua được ải trong lòng kia, hơn nữa một khi chuyện bại lộ thì có mà vui lớn, chắc còn phải tự nghĩ biện pháp
Sau đó hắn nghe Trần Tuyên nói: "Hạ sách đó, người ta đối xử với ngươi thế nào, ngươi cứ thế mà đối xử với hắn thôi, giống như lần trước Trương Ngạo đến tu hú chiếm tổ chim khách vậy đó mà đối phó, hắn chẳng phải muốn nâng rồi giết ngươi à, mà còn rất để ý danh tiếng của mình, vậy thì cứ phản lại đem hắn nâng rồi giết, bất quá thủ đoạn của chúng ta không thể thô lỗ như hắn, phi, cái kia giúp dương danh cũng tính là nâng rồi giết à
Rõ ràng là đưa chỗ tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Tỉ như
Cao Cảnh Minh lập tức hứng thú
Cười cười, Trần Tuyên nói: "Tỉ như à, không nỡ bỏ con thì không bắt được sói, không phải ta tự phụ, ngẫu nhiên đạt được hai câu 'tàn thơ' tự nhận là cũng có chút trình độ, tìm cơ hội khiến nó thành Ngô Tuấn Diệu, chậc chậc, với hai câu tàn thơ đó, hắn muốn không nổi danh chắc cũng khó, kể từ đó, bao nhiêu người sẽ chen chúc đến kết giao với hắn
Với tính cách đó còn có sức lực phản ứng ngươi sao
Vả lại, hắn mà không đối đáp được câu tàn thơ kia, người khác sẽ thấy thế nào
Sẽ chỉ cảm thấy hắn chỉ là hữu danh vô thực, hình tượng xây dựng trước kia cũng vứt đi, bây giờ hắn có bao nhiêu vẻ vang thì đến lúc đó sẽ có bấy nhiêu thảm hại, thiếu gia thấy sao
Cao Cảnh Minh nghe xong hít một hơi khí lạnh nói: "Chúng ta chưa bàn đến chuyện tàn thơ của A Tuyên thế nào, đây là quang minh chính đại dương mưu à, hắn đỡ nổi sao
Sau đó kỳ thật đây mới là thượng sách chứ
"Phiền phức muốn chết, tính cái gì là thượng sách
Trần Tuyên thầm nói
Nghĩ lại trong lòng Trần Tuyên giật mình, hắn meo, ở thư viện lâu, bị bầu không khí ở đó làm cho, tâm mình cũng theo đó trở nên ô uế rồi
Cao Cảnh Minh không phản bác được..
Hóa ra A Tuyên ngươi là sợ phiền phức thôi chứ sao....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.