Cựu Thời Yên Vũ

Chương 197: Quân tử chi giao




Đèn hoa vừa lên, Mặc Thành buổi chạng vạng tối đón nhận thời khắc náo nhiệt ồn ào nhất trong ngày, các quán trà, tửu điếm chờ đợi những vị khách buôn bán, những cô nương ở phố liễu ngõ hoa cũng vội vàng trang điểm đón hạt sương tình duyên sắp đến
Sự ồn ào náo nhiệt này không liên quan đến những người dân bình thường, bọn họ mệt mỏi cả ngày, chi bằng ngủ sớm còn có thể tiết kiệm lượng dầu gạo tiêu hao
Nhất Phẩm Tiên sớm đã mở rộng cửa chính đón khách, đèn lồng treo cao ở cửa, trong môn đèn đuốc sáng rực
Khách sạn này xét về cấp bậc thì có hương vị ngon nhất Mặc Thành, về món ăn trang hoàng đẹp nhất, cả hai kết hợp, cũng nằm trong top 10 ở Mặc Thành
Đặc biệt đối diện chính là Văn Hương Các, nơi đây chính là một trong năm thanh lâu có phong cách nhất toàn bộ Mặc Thành
Trước tiên đến Nhất Phẩm Tiên vui chơi giải trí, đợi đến khi ngà ngà say, rồi đến Văn Hương Các uống rượu làm vui thưởng thức dáng người uyển chuyển của những cô nương, đó mới gọi là hưởng thụ…
"Mấy vị khách quan mời vào bên trong"
Trần Tuyên bọn hắn vừa đến cửa đã có tiểu nhị của quán nhiệt tình tiến lên chào hỏi
Tiểu Thải, Tiểu Diệp không đi theo, chỉ có Trần Tuyên, Cảnh Hoành, Cao Cảnh Minh, đây là lần đầu tiên tiểu Cao mở tiệc chiêu đãi các bạn học trong thư viện, quan hệ vẫn chưa thân đến mức đó, Tiểu Thải các nàng không thích hợp đến đây hầu hạ
Cao Cảnh Minh khẽ gật đầu bước lên hướng cửa chính, Trần Tuyên bước lên một bước nói: "Có hẹn trước, phòng ngắm hoa"
"Mau mời, mau mời, xin cẩn thận bậc thang" tiểu nhị lập tức nhiệt tình dẫn lên ba bậc
Toàn bộ Nhất Phẩm Tiên, nhã gian tốt nhất chỉ có bốn năm cái, mà phòng ngắm hoa là một trong số đó, bởi vì mở cửa sổ có thể thấy Văn Hương Các đối diện, vận may thì tha hồ mà ngắm cảnh đẹp
Giá cả tự nhiên không hề rẻ, mỗi lần tiêu tốn ít nhất ba mươi lượng bạc là cơ bản, nếu xa xỉ hơn thì không thể nói trước
Không phải nơi này ai cũng đều tiêu tốn như vậy, nếu túng quẫn thì bỏ mấy đồng tiền lớn cũng có thể tiêu một lần ở đại sảnh
Đây là lần đầu tiên tiểu Cao lập giao thiệp, đương nhiên phải có chút phong cách, về sau mọi người thân thiết hơn, tự nhiên có thể tùy ý hơn một chút
Giữa người và người đều là qua lại, lần này tiểu Cao mời, quan hệ làm tốt, lần sau người ta mời lại, không có mấy ai làm chuyện oan uổng, chỉ một hai lần cũng đủ để thấy rõ nhân phẩm của người đó
Vào nhã gian, diện tích khoảng ba bốn mươi mét vuông, trang hoàng cũng rất tỉ mỉ, có hai thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi chuyên phục vụ phòng này
Là một trong những nhã gian tốt nhất của Nhất Phẩm Tiên, nếu vẫn cần tiểu nhị phục vụ thì có hơi mất giá
Hương xông trà đã chuẩn bị sẵn, sau bình phong còn có cầm sư đánh đàn, chỉ chờ khách đến
Trần Tuyên đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra liền nghe thấy tiếng ồn ào từ đối diện truyền đến, khiến lòng người vui vẻ
Cao Cảnh Minh trêu ghẹo: "A Tuyên còn nhỏ, không cần phải gấp gáp, đợi qua vài năm ta sẽ cùng ngươi đi thể nghiệm một lần"
Trần Tuyên suýt nữa trợn trắng mắt, ta gấp cái đầu ngươi, ta là người như vậy sao
"Thiếu gia nói đùa, ta không có nhiều tiền đến mức vung vào cái hố tiêu tiền đó đâu" Trần Tuyên cười đáp
Cảnh Hoành đứng ngoài cửa, tạm thời chỉ có hai người, tiểu Cao nháy mắt nói: "A Tuyên ngươi nói vậy là ta không vui đó, sau này cùng nhau đi ta còn để ngươi phải tiêu tiền à
Ngươi đã nói vậy, đến lúc đó cũng không thể không đến chỗ khác được
Đừng nói, trời vừa nhá nhem tối, Văn Hương Các đã bắt đầu náo nhiệt lên, đám 'lão sắc' sáng sớm lượn qua cửa đã không nhấc nổi chân, mê mẩn trong tiếng yểu điệu của các nàng, một khi bước vào cửa đó, kiểu gì cũng bị móc sạch túi…
Chờ không lâu sau, ngoài cửa liền có giọng áy náy: "Cảnh Minh huynh có ở đây không, tại hạ đến muộn xin lượng thứ"
"Không muộn, không muộn, bọn ta cũng vừa tới, Tấn Hoa huynh mau mời vào" Cao Cảnh Minh đứng dậy nhiệt tình đón nói
Đến là Nhạc Tấn Hoa, lớn hơn Cao Cảnh Minh hai tuổi, là đồng môn của hắn
Theo Trần Tuyên tìm hiểu, Nhạc Tấn Hoa là người hiền lành, gia cảnh không khá giả, toàn bằng học lực mà vào được Lưu Ngọc thư viện, mỗi năm đều được giảm tám phần học phí
Hắn thành tâm bị bức tranh Tùng Hạc Diên Niên Vạn Thọ Đồ của Cao Cảnh Minh chinh phục, hơn nữa biểu hiện của Cao Cảnh Minh trong lớp thường đứng đầu, cái gọi là vật họp theo loài, hắn chủ động thành tâm kết giao
Cao Cảnh Minh và Trần Tuyên âm thầm bàn bạc, cảm thấy có thể chấp nhận người này, bèn gửi thiệp mời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Tuyên cũng được, Cao Cảnh Minh cũng vậy, không phải ai cũng có thể được bọn hắn đối đãi bằng tấm lòng chân thành
Ngồi xuống uống trà, Nhạc Tấn Hoa vội nói: "Cảnh Minh huynh, trước đây huynh thân thể không tốt, bỏ lỡ một lần, hôm nay có thể cho ta biết rõ hơn được không, bộ đồ đó rốt cuộc huynh đã nghĩ ra như thế nào, mà sao có nhiều chữ thọ như vậy đến vậy"
"Việc này không vội, vẫn còn mấy vị khách chưa đến, đợi lát nữa bọn họ chắc cũng sẽ hỏi thôi, đến lúc đó ta sẽ nói tỉ mỉ, để tránh phải lặp lại, trước uống trà đi" Cao Cảnh Minh nâng chén nói
"Thì tại hạ có chút vội vàng, Cảnh Minh huynh chớ cười" Nhạc Tấn Hoa ngại ngùng nói, hắn thật sự rất chăm chú vào những việc học hỏi liên quan
Người như vậy ở chung rất thoải mái, thuần túy, không có chuyện gì cũng không kiếm chuyện làm phiền, nếu có thể hợp ý nhau, phần lớn có thể đạt tới mức không tiếc cả tính mạng
Ở thời đại này, văn nhân kết giao quý ở chân thành, một khi thật sự tán thành một người, phần lớn có thể vì một lời hứa mà giữ trọn cả đời
Tựa như tiên sinh Ngọc Sơn trước kia, dù ở lâu trong Ngọc Sơn không ra, nhưng chỉ cần một phong thư gửi đi là sẽ có người tận tâm giúp đỡ
Chẳng bao lâu sau, bốn vị khách còn lại được Cao Cảnh Minh mời cũng lần lượt đến, lần lượt là Lư Tượng, Quế Trinh Lâm, Cùng Xương Mạc Niên và Phương
Trong đó, Lư Tượng giống như Nhạc Tấn Hoa, là đồng môn của Cao Cảnh Minh, ba người còn lại ở các lớp khác, lớn tuổi nhất là Phương, mười tám tuổi
Vẫn là câu nói đó, tiểu Cao cũng không phải ai cũng kết giao, bọn họ bây giờ tuy không cùng lớp, nhưng đều có cùng công danh, ở cùng một đẳng cấp, điều này có thể kéo gần mối quan hệ hơn một chút
Nói thế nào nhỉ, người có công danh cao hơn cũng có nhiều người chủ động kết giao với Cao Cảnh Minh, đẳng cấp không tương đồng thì ở lâu kiểu gì cũng có ngăn cách, điều này không liên quan đến gia thế
Người đã đến đông đủ, liền bắt đầu mang thức ăn lên, trong quá trình này giới thiệu nhau làm quen, có người đã tự nhận biết từ trước, dù sao trước đó Trần Tuyên bọn họ đã dò hỏi qua, tạm thời nắm được nhân phẩm của mọi người đều không tệ, ở chung cũng vui vẻ nhẹ nhõm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần này mở tiệc gọi là rượu, trong đó Cao Cảnh Minh và Cùng Xương Mạc Niên chưa đến tuổi trưởng thành nên không uống rượu, những người khác đã mở giới rượu rồi, đương nhiên là phải chiếu cố đến bọn họ
Cao Cảnh Minh và Cùng Xương bọn họ đều lấy trà thay rượu, những người khác cũng thông cảm, không ép uống
Ăn ba tuần rượu qua năm món, mọi người đầu tiên là cùng nhau nâng chén chúc mừng Cao Cảnh Minh lần này đại diện cho thư viện dâng lễ vật lên bệ hạ, sau đó bắt đầu hỏi thăm chi tiết
Vốn là do tự mình hoàn thành, không phải mượn tay người khác, Cao Cảnh Minh tất nhiên là mở miệng kể lại tường tận, nói: "Việc này phải đa tạ A Tuyên, ngày đó tiên sinh muốn cho bệ hạ dâng lễ vật, ta suy nghĩ mấy ngày cũng không có kế sách nào, vẫn là A Tuyên nói cho ta biết, nếu như dâng lễ vật lên bệ hạ, sao không lấy chữ thọ làm điểm vào, ta biết trình độ của mình còn hạn, sợ khó đưa ra được tác phẩm, vẫn là A Tuyên nhắc nhở lấy chữ thọ vẽ tranh, sau đó mới có được tác phẩm này…"
Tiểu Cao vẫn rất trượng nghĩa, không ngại ngần nói ra là ý tưởng của Trần Tuyên, nói xa nói gần đều giao công lao cho Trần Tuyên, một chút cũng không thấy xấu hổ, nếu người nào tâm tính không tốt, chắc đã tranh thủ mà ôm hết công lao, còn mạ vàng cho bản thân
Ba câu không rời Trần Tuyên, ngược lại khiến mọi người liên tục liếc mắt, nhưng cũng chỉ lần này thôi, không biểu hiện gì quá đáng, bởi vì dù Trần Tuyên biểu hiện tốt đến mấy thì cũng chỉ là thư đồng, chỉ là đang thêm hào quang cho Cao Cảnh Minh mà thôi
"..
999 chữ thọ đó cũng không dễ có, ngay từ đầu chúng ta gần như nghĩ ra mọi cách có thể nghĩ ra, sau đó đi xem mẫu chữ khắc, lật sách, xem tranh chữ, xem cổ tịch, văn tự nước ngoài, một ít văn tự địa phương nhỏ, cả ta và A Tuyên cùng nhau nghĩ, cái đó mới miễn cưỡng tìm được 998 chữ, còn thiếu một chữ làm ta sắp phát điên rồi, cuối cùng vẫn là A Tuyên nhắc nhở, nói dùng 998 chữ thọ tạo thành chữ cuối cùng, đó đã là giới hạn cao nhất mà chúng ta có thể làm được
Nghe hắn nói xong, mấy người ai nấy cũng thán phục, lúc này mới hiểu được bộ tranh kia khó có đến mức nào
Không phải bọn họ tự đánh giá thấp bản thân, dù Cao Cảnh Minh trình bày chi tiết quá trình như thế nào, mà để bọn họ phục chế một phần cũng khó vô cùng, chỉ cần nghĩ đến việc phải tìm nhiều chữ thọ khác biệt thôi đã khiến người ta đau đầu
Đúng vậy, bộ tranh của tiểu Cao là có được do mưu lợi mà lan truyền ra, cái này ai cũng phải thừa nhận, kể cả Cao Cảnh Minh, nhưng kiểu mưu lợi như vậy, ngươi làm được không
Dù sao tất cả mọi người đều từ đáy lòng kính Cao Cảnh Minh một chén
Đã là mọi người kết giao, tự nhiên không phải tiểu Cao giành mất danh tiếng, hắn chủ động hỏi han nghiên cứu thảo luận tác phẩm của những người khác
Đều là có chuẩn bị mà đến, tác phẩm của bọn họ đều bị đánh trả lại, thậm chí lần này còn mang đến, thế là mọi người liền triển khai nghiên cứu thảo luận
Trần Tuyên toàn bộ hành trình tiếp khách, trong lòng tự nhủ đây chính là văn nhân tụ hội, bọn họ cũng không phải là vì đơn thuần sống phóng túng, mà càng giống như là đang tiến hành thảo luận học thuật
Dạng này tạo dựng lên quan hệ, so với cái đám ba hoa chích choè bạn bè không tốt phải kiên cố hơn nhiều
Thời gian từng chút một trôi qua, đợi đến khi đêm hơi khuya, Trần Tuyên ngẫu nhiên hướng về phía Văn Hương Các phương hướng nhìn thoáng qua, không có gì bất ngờ xảy ra, Ngô Tuấn Diệu xuất hiện, bên người chen chúc bảy tám người đồng lứa, trước đó không biết rõ ở đâu nâng ly cạn chén, cả đám đều đã hơi say rượu
Bọn họ đi vào Văn Hương Các cửa ra vào, quen đường cũ mỗi người kéo đi hai nữ tử trang điểm lộng lẫy đặt chân cửa chính, là ai cũng có thể nhìn ra, đây là tới khách hàng lớn, Văn Hương Các tự nhiên là sử dụng hết vốn liếng để chiêu đãi
Nhưng hôm nay Ngô Tuấn Diệu bọn họ đến đây chủ yếu không phải như thường ngày đến làm trò vui, mục tiêu là vị nữ tử mà Văn Hương Các hôm nay muốn "Xuất các", mà Ngô Tuấn Diệu là ôm tâm thế phải lấy được bằng được, tiền hắn đã chuẩn bị xong, bao nhiêu cũng muốn có được
Văn Hương Các sắp nghênh đón thời điểm náo nhiệt nhất, mà Nhất Phẩm Tiên bên này dù sao cũng là chỗ ăn cơm, đợi đến đêm khuya, chủ và khách đều vui vẻ, mấy người lưu luyến chia tay hẹn nhau lần sau lại tụ tập
Lần tụ hội này mỗi người đều có thu hoạch, một số ít thậm chí có chút cảm giác gặp nhau hận muộn
Đợi đến khi tiễn bọn họ mỗi người đi, trở lại chỗ ở, đến giờ sau tiểu Cao tựa như thường ngày rửa mặt nghỉ ngơi, tiếp theo Trần Tuyên phải bắt đầu hành động của mình, dự định sớm một chút xong việc về sớm nghỉ ngơi
Nghĩ đến mấy tháng trước Cao Cảnh Ngọc biểu hiện ra Dịch Dung Thuật, Trần Tuyên trong lòng tự nhủ ta cũng biết, thậm chí còn cao minh hơn cả Cao Cảnh Ngọc, một vài chi tiết còn phải dùng hóa trang để bù vào.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.