Nhẹ nhàng gõ gõ xấp ngân phiếu, nghe giòn tan, Trần Tuyên đắc ý nhét vào trong lòng
Kệ nó mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột là mèo giỏi, đây mới là tiền thật đấy, Trần Tuyên cả đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy
Đống này nhập trướng đã hai ngàn lượng, kẻ có tiền quả nhiên kiếm bộn, đúng là phải kê đơn đúng bệnh, không chút nào qua loa
Trong lòng hắn tính toán một hồi, thu nhập đêm nay cộng với số bạc tích lũy nhiều năm, và cả tiền thưởng bán nghệ mấy ngày trước, gần chạm mốc hai ngàn bảy trăm lượng rồi, cho dù về sau không có thu nhập, hoặc hắn cắn răng đi mượn thêm chút, cũng đủ sang chỗ Ô Tam Nương hoàn thành giao dịch
Liên tiếp hai lần thu nhập lớn, Trần Tuyên ngược lại không vội đi, còn cần vặt lông..
khách sộp
Kiếm tiền ấy mà, quan trọng nhất là kiên nhẫn
Chỉ là đám người thuộc Lang Nha hội xung quanh đây hơi thiếu thưởng thức, mà còn có khả năng làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn
Bọn người đó cũng thật là, mình chạy trốn mà không thèm để ý đồng bọn, đây là cái kiểu không tiếc m·ạ·n·g sống à
Còn có những người hôn mê nằm đây, thương nặng không ít, nếu cứ mặc kệ chắc c·h·ết người mất
Đám nha dịch có ra dọn dẹp không
Chắc không, mình có lớn mặt mũi đến thế đâu, Lang Nha hội không tới giải quyết hậu quả à
Vậy sau này lòng người chắc chắn ly tán cho mà xem
Dù cho có đến, cũng có khả năng tìm mình gây phiền phức, cái thằng Đồng Huy kia đúng là không đáng tin cậy, tốt nhất là nên coi chừng mình, có câu “một lần, hai lần không có lần ba”, lần tới chắc chắn ta phải hạ độc thủ
Đang lúc hắn nghĩ xem có cách nào không, có người cẩn thận né người của Lang Nha hội đang nằm la liệt trên đất mà đến hỏi: "Xin hỏi Tiêu Diêu hoàn còn không
Hiệu quả thật sự tốt như anh nói không
"Còn, còn nhiều lắm, hiệu quả sẽ còn tốt hơn tôi nói nữa, nếu kém ông cứ đến đập quầy hàng của tôi, cậu em lấy mấy viên
Trần Tuyên ngẩng đầu cười nói, nhìn xem, lại có một người dâng tiền đến rồi
Có điều, người hỏi này rõ ràng không có dáng vẻ muốn móc mười lượng bạc mua một viên để tiêu xài, vì chạy thoát thân cũng không cần đến à
Tiền đối với người nghèo chính là tính mạng, câu này không hề sai chút nào
Người nọ hơi ngại ngùng nói: "Thực ra thì không phải, tôi làm gì có tiền, bên kia có một ông lớn sai tôi đến hỏi, chắc ông ấy ngại không đến, cho tôi ít tiền lộ phí, bảo đến lấy một viên thử, tôi đoán chắc là ông ấy dùng thử thấy tốt nên mới nhờ mua lại
"Rõ ràng là mười lượng bạc một viên, già trẻ không gạt, một tay giao tiền, một tay giao hàng" Trần Tuyên lập tức nhiệt tình nói, mặc kệ ai mua, có mối làm ăn thì không có lý do gì từ chối cả, một viên mười lượng bạc đấy, đúng là kiểu lời khủng
Người kia vội vàng đi lấy hàng, Trần Tuyên xoay xoay thỏi bạc trong tay, lại thêm mười lượng nhập trướng, nhàn nhã
Trong khoảng thời gian một canh giờ tiếp theo, lác đác có bảy tám lượt người tới hỏi mua, ngoài hai người tiếc tiền ra, số còn lại ít nhiều gì đều mua vài viên, người mua nhiều nhất một lúc đến ba trăm viên, làm Trần Tuyên hết sức bất ngờ
Rốt cuộc là vì tin tay nghề của mình, hay là do hiệu ứng danh tiếng của Ninh Quế Lượng
Hay là vì họ biết đây là hàng tốt, mua về để làm quà tặng hoặc làm tay buôn thứ cấp
Dù sao thì cũng phải công nhận, người giàu có cái gì mà chưa từng hưởng thụ qua chứ, thứ họ mong nhất chính là có một cơ thể khỏe mạnh, đồ này mà đem đi làm quà thì quả là đánh trúng tim đen của người khác, ai nấy cũng thích
Mặc kệ thế nào, có tiền mà không kiếm thì đúng là đồ ngốc, cả đêm hôm nay thu vào gần sáu ngàn lượng bạc, đủ tiền hàng cho Ô Tam Nương rồi
Đến gần nửa đêm thì hầu như không còn ai, Trần Tuyên thu dọn quầy rồi rời đi
Tiền đã đủ, hắn đang suy nghĩ có nên dừng tay hay không, dù sao thì tạm thời cũng không có khoản chi lớn, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên tiếp tục, làm đã đến nước này rồi, cũng không thể bỏ dở, mình cũng có dùng đến đâu, đổi ra tiền rồi cũng có sao, vả lại lại để sau sẽ mất giá trị
'Ngày mai lại đến, nghĩ rằng qua một đêm thì danh tiếng sẽ được lan rộng hơn, ngày mai người đến mua chắc chắn sẽ càng đông hơn, khéo còn không đủ bán, bán hết thì coi như xong, khi nào thiếu tiền lại bán thêm, hơn nữa, bán hết chỗ hàng này sẽ thu được gần năm vạn lượng bạc, đừng nói vốn liếng, quả là một món tiền mở đầu, về sau những phương diện khác cũng có thể bắt đầu thử sức
Nghĩ thế, Trần Tuyên vui vẻ rời đi, có cái gì mà vui hơn việc kiếm ra tiền đâu chứ, mà lại còn bằng chính bản lĩnh của mình nữa
Có người cứ nhìn chằm chằm chỗ Trần Tuyên bày quầy, sau khi hắn rời đi thì lập tức có một đám người xông ra, vội vàng mang người của Lang Nha hội đang nằm dưới đất đi chữa trị, ban đầu bọn họ không dám nhúng tay vào vì sợ Trần Tuyên hiểu nhầm rằng họ đến gây sự, đâu có ai bỏ mặc huynh đệ như vậy
Người của Lang Nha hội sợ rồi, cả lão đại của bọn chúng biết tin cũng phải khiếp sợ
Đây là người phất tay cái đã hạ gục hơn trăm huynh đệ của hắn, mà lại cả quá trình có mỗi động tác phất tay mà thôi, không đủ bản lĩnh thì Lang Nha hội nào dám đến báo thù
Bọn họ cũng chỉ là đám lưu manh thôi, không phải môn phái nổi tiếng, chịu thua có hề gì, so với mất mạng thì là khôn rồi
Đúng là chuẩn, Lang Nha hội có quân số đông thật đấy, nhưng mà gặp phải người am hiểu Âm Ba Công thì bao nhiêu người cũng không đủ mà c·h·ết
Đừng nói đến bọn họ là băng nhóm giang hồ, cho dù là quân đội mà số thương vong quá hai thành cũng phải tan rã ngay lập tức
Mà với cái lũ người này, nếu số lượng người c·h·ết đạt đến một mức nào đó, Lang Nha hội này coi như hết đất sống, những kẻ ngoài kia mà ngửi thấy mùi thối chắc chắn sẽ đánh cho “thủy cẩu” tan xác ngay, hậu trường mà không nhúng tay vào, không sớm thì muộn cũng bị thay thế
Chuyện của Lang Nha hội lần này đúng là chẳng dễ dàng gì, gần một trăm mười người bị thương không tốn tiền chữa trị được sao
Còn có mấy tên bị thương nặng thì coi như bỏ luôn nghề kiếm cơm, phải bồi thường tiền an gia chứ, không thì ai còn dám đi theo chúng nó nữa
Tin tức lan nhanh như gió, chẳng mấy chốc trên dưới Lang Nha hội đều biết đến việc đắc tội với một cao thủ, lòng người hoang mang, thậm chí có người còn muốn rời đi, việc trấn an nhân tâm đâu phải chuyện dễ dàng gì
Ngoài ra, hai băng nhóm khác sau khi biết chuyện này, cũng rục rịch muốn tranh cướp khu phố đang do Đồng Huy quản lý
Đồng Huy coi như bỏ đi, đám thành viên Lang Nha hội ở chỗ ấy chẳng có tí sức chiến đấu nào, cơ hội tốt thế này có bỏ lỡ được sao
Cả Lang Nha hội có thể nói là sứt đầu mẻ trán
Cái gì cũng không chiếm được mà thiệt hại lại nặng nề, còn phải đối mặt với hàng loạt áp lực, làm lão đại của chúng tức muốn đập c·h·ết Đồng Huy, dù sao nghĩ đến tình nghĩa nhiều năm nên cũng không xuống tay, nhưng đồ đạc trong nhà thì đã đập nát không ít
Thật là khóc không ra nước mắt, đâu ra cái kiểu cao thủ đó vậy, giá mà chúng mình gặp nhau ngoài bến tàu thì có xảy ra hiểu lầm như vậy đâu chứ
Sao lại không nói đến luật giang hồ vậy, làm vậy là không có lý chút nào...
Cất kỹ đồ đạc xong, Trần Tuyên đang trên đường trở về thư viện thì bỗng nhiên vỗ trán một cái, chợt nghĩ đến một vấn đề, đó là việc mua bán này của mình hình như không được hợp pháp cho lắm theo luật pháp Cảnh quốc
Đầu tiên, mình buôn bán không đóng thuế, mà luật Cảnh quốc có quy định, ngoại trừ nông sản phẩm và hàng thủ công mỹ nghệ, mọi hoạt động thương mại đều phải đóng thuế cho quốc gia, tùy theo ngành nghề sẽ có mức thuế khác nhau, từ một đến năm phần mười thu nhập, đều có quy định chi tiết rõ ràng cả, còn mình thì lại buôn bán trong ngành phải nộp thuế rồi
Mà cho dù chỉ là buôn bán nông sản phẩm và hàng thủ công thì cũng phải đóng một khoản phí quản lý tượng trưng
Tiếp theo đó là thuốc thành phẩm loại này, phải có thủ tục phê duyệt chính quy mới được buôn bán, không phải cứ muốn bán là được, chỉ có các cửa hiệu thuốc và y quán mới có tư cách bán thuốc thành phẩm, mà hai nơi này đều phải lập hồ sơ đăng ký, nếu có chiến sự thì hai nơi này sẽ được điều động để thống nhất quản lý, cho nên không thể tùy tiện được
Nghĩ đến đây Trần Tuyên gãi gãi đầu, có vẻ như mình đã… ‘Không đúng, chuyện không thể tính như vậy được, Tiêu Diêu hoàn của ta cũng không phải là việc buôn bán dài hạn, chỉ là bán lẻ trong thời gian ngắn thôi, hơn nữa còn là hàng thủ công do chính mình làm, chưa tính đến quy mô nhà máy gì cả, mấu chốt là nó không thể liệt vào phương thuốc, thuần là vật phẩm chăm sóc sức khỏe, nên hoàn toàn hợp pháp, ừ, thế thì không có gì phải lo cả’
Sau khi nghĩ thông suốt, Trần Tuyên thoải mái, đọc nhiều sách như vậy, nhớ lại các điều khoản luật pháp, hắn hoàn toàn không có làm chuyện sai trái gì cả
Còn việc đánh nhau với người Lang Nha hội thì đám đó vốn là cặn bã, coi như là thay trời hành đạo, quan phủ theo lý còn phải cho tiền thưởng mới đúng chứ..
Một ngày yên bình lại qua đi, ban đêm vẫn là vị trí quen thuộc ở gần Vọng Nguyệt lâu
Trần Tuyên vẫn giống tối qua xuất hiện, còn chưa kịp dựng sạp thì một đám người đã xông tới, ai nấy trông cũng như phát c·u·ồ·n·g, Trần Tuyên còn có chút sửng sốt, có cần phải khoa trương như thế không
Đám này phải đến hai ba trăm người đấy, còn có nhiều người nữa đang chạy đến nữa kìa
"Vị tiên sinh này cuối cùng thì anh cũng đến rồi, tôi đã chờ một ngày trời đấy, Tiêu Diêu hoàn còn không
Tôi mang đủ bạc rồi đây, mười viên, tôi mua mười viên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Tránh ra, tránh ra, tôi đến trước, tôi mua một trăm viên, không, hai trăm viên, không thiếu tiền
"Ai cũng đừng có tranh với tôi, tôi mua hết cả, không thiếu tiền
"Cũng có mỗi mình ngươi có tiền chắc, Ninh đại tài tử đã khen rồi thì còn gì phải bàn, có mỗi ngươi mua, đáng là gì chứ..
Tốt thật đấy, Ninh đại tài tử cũng biết ư, danh tiếng ở đâu ra thế nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có khi nào mình phải trả tiền quảng cáo không ta
Gã kia danh tiếng ở thư viện e rằng… Đã không còn chỗ để xuống nữa rồi
"Mọi người đừng nóng vội, đừng chen lấn, coi chừng giẫm đạp, an toàn là trên hết, số lượng đầy đủ, ai cũng mua được cả" Trần Tuyên tranh thủ thời gian lên tiếng trấn an cảm xúc mọi người, hắn không muốn vì bán chút đồ mà gây ra tai họa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà vừa mở miệng liền nói vậy, thật ra chế tạo Tiêu Diêu hoàn tổng cộng chỉ có hơn bốn nghìn viên, cộng thêm tối qua đã bán bớt, chắc chắn là không đủ chia, nhưng nếu hắn dám nói thật thì nơi này nhất định sẽ loạn, trước tiên phải duy trì cục diện đã rồi tính
Kết quả căn bản vô dụng, ai cũng muốn mua được Tiêu Diêu hoàn trước, ai thèm nghe hắn nói chứ
Người có tiền thật nhiều, có lẽ không ít người nơi khác nghe tin cũng chạy đến, dù sao đàn ông có thể không quan tâm nhiều thứ, nhưng chuyện kia thì rất tích cực
"Im lặng
Bất đắc dĩ, Trần Tuyên phải dùng chút thủ đoạn võ đạo, giọng nói tựa như tiếng sấm
Rất nhanh mọi người liền im lặng, lúc này mới nhớ đến vị kia chính là nhân vật h·u·n·g h·ã·n phất tay giải quyết trên dưới trăm người
"Xin lỗi xin lỗi, mọi người quá nhiệt tình, có chút bất đắc dĩ, thứ lỗi thứ lỗi" Trần Tuyên tranh thủ thời gian xin lỗi, đây đều là người đến đưa tiền, nói vài câu dễ nghe cũng không sao, dù sao cũng không mất miếng t·h·ị·t nào
Mọi người ngược lại là nhao nhao thiện ý thông cảm, dù sao ồn ào chen chúc như thế thực sự không có cách nào làm ăn
Sau đó Trần Tuyên lúc này mới chống quầy hàng cười nói: "Đều có đều có, từng người đến, một tay giao tiền, một tay giao hàng, đã đến đây, hiệu quả thế nào chắc ai cũng nghe nói rồi, ta không nói nhiều lời nữa, tiền hàng sòng phẳng không lừa dối ai, vị huynh đài này muốn bao nhiêu
"Cho ta trước năm mươi viên, nếu hiệu quả tốt, lần sau ta sẽ tìm ngươi mua nhiều hơn, đây là tiền, ngươi đếm đi, mau đưa Tiêu Diêu hoàn cho ta" đối phương vội vàng nói không kịp chờ
Khởi đầu tốt đẹp nha, kéo được mối làm ăn lớn rồi
Trần Tuyên nghiệm tiền giao hàng động tác trôi chảy, sau đó tiếp tục
Vừa mới bắt đầu đã bận không ngơi tay, người cứ từng tốp từng tốp ùa đến, Tiêu Diêu hoàn thì nhanh ch·ó·n·g được bán sạch
Hắn bên ngoài thì vững như chó già, nhưng trong lòng thì hoảng loạn, số lượng thực sự không nhiều, nếu lát nữa không mua được thì người ta biết còn không xé s·ố·n·g mình ra
Đến khi Tiêu Diêu hoàn cạn đáy, thấy chỉ còn mấy viên, Trần Tuyên cũng trong lòng r·u·n sợ, thừa lúc người không để ý thu đồ rồi thi triển khinh công chạy mất, đến cả sạp hàng cũng không cần
Nhưng cũng không quên để lại một câu, nhắc mọi người đã bán hết rồi
Còn những người không mua được sẽ phản ứng thế nào thì hắn không quản được nữa, hắn cũng chẳng nợ bọn họ, không có cái đồ chơi này bọn họ vẫn sống đến giờ đấy thôi
Dù sao trốn trước vẫn hơn
Tiền đủ rồi, về sau có bán nữa hay không thì khó nói...