Cựu Thời Yên Vũ

Chương 223: Sinh mệnh ý nghĩa




Đặt cung xuống, Trần Tuyên đặt tiền lên bàn nói: "Cung rất tốt, ta rất hài lòng, tiền ở đây, ba ngàn lượng ngân phiếu của Đại Thông tiền trang, nhận phiếu không nhận người, có hoàng thất đảm bảo, các nước xung quanh đều dùng được, các ngươi kiểm đếm đi
"Vậy thì thất lễ
Ô Tam Nương cười nói, cầm lấy ngân phiếu cẩn thận kiểm tra thật giả
Dù sao cũng là khoản tiền lớn ba ngàn lượng, rất nhiều người dân thường mười đời cũng không kiếm được nhiều như vậy, nhất định phải cẩn thận, hai bên cũng chưa quen biết gì, chưa đến mức tín nhiệm nhau
Bất kể thời đại nào, khoảng cách giữa người với người là hai thái cực, dân thường phải chắt chiu từng đồng tiền, còn một số người khác lại không coi tiền ra gì
Một cây cung ba ngàn lượng, với người am hiểu nó đáng giá như vậy, còn với người không cần nó chẳng đáng một xu, có khi dùng làm củi đốt còn thấy lửa yếu
Lúc này Trần Tuyên có thể thấy, người làm chủ ở đây là Ô Tam Nương
Số tiền này, với điều kiện sống của bọn họ, đủ để sống thoải mái mấy đời
Nhưng tính toán không đơn giản vậy, làm cung tốn chi phí vật liệu và kỹ thuật, nói thẳng ra lợi nhuận không nhiều, cùng lắm ba trăm lượng, nhưng cũng là một số tài sản lớn mà người bình thường cả đời không kiếm được
Ô Tam Nương kiểm đếm tiền rất cẩn thận, vì số tiền này không chỉ cần thiết cho cuộc sống sau này của nàng, mà còn mang ý nghĩa đặc biệt, thậm chí vẫn chưa đủ, thêm tiền tiết kiệm của nàng và Trác Nhị Ngưu bao năm qua cũng có thể thiếu
Từ khi hai người ở bên nhau, nàng chưa từng nói ra ý định của mình với Trác Nhị Ngưu, nàng từng bị thương ở bụng, muốn chữa khỏi để sau này sinh con cho Trác Nhị Ngưu, như vậy cuộc đời mới thật sự trọn vẹn
Vốn là chuyện riêng của hai người, nhưng nàng không dám nói ra, sợ không thành ngược lại càng thêm thất vọng
Nếu có thể có con của mình, ai lại muốn nhận con nuôi của người khác


Kiểm tiền xong, nàng tỏ vẻ cảm kích nói: "Tiền không sai, đa tạ Trần tiểu ca
"Không cần cám ơn, giao dịch công bằng, phải thế thôi, mà cây cung này còn đáng giá hơn nữa
Trần Tuyên xua tay nói
Cất tiền xong, Ô Tam Nương đứng lên nói: "Trần tiểu ca đợi một lát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rất nhanh nàng mang ra một hòm gỗ không nhỏ, bốn phía đều bọc đồng, còn khảm thêm hoa văn xương động vật, trông khá đẹp mắt
Trong ánh mắt nghi ngờ của Trần Tuyên, nàng mở rương ra cười nói: "Trần tiểu ca, đây là hộp đựng cung, bình thường không dùng thì tiện cất giữ, cung là vũ khí, lúc không dùng tốt nhất là đừng căng dây, lâu lâu lên dây một chút, đừng để cánh cung cứng là được, ngoài ra trong này có bộ dụng cụ bảo dưỡng, sau này ta còn dùng gân rắn làm một dây cung dự bị, ngoài ra còn có trăm mũi tên, một ống tên, có ba loại tên sắt, tên gỗ, tên trúc, mỗi loại dùng trong các tình huống khác nhau, các loại tên phá giáp thì ta không giới thiệu nữa, nghĩ là Trần tiểu ca cũng không lạ gì mấy thứ này, có ba loại hộ giáp, đều là một bộ, tính vào ba ngàn lượng, không biết ngươi có hài lòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ô đại tỷ có lòng
Trần Tuyên nói từ tận đáy lòng, đối với sự chu đáo này, chỉ có thể nói là chuyên nghiệp, các mặt đều nghĩ tới cả
Gật đầu, nàng cười nói: "Vậy thì tốt rồi, nghĩ chắc Trần tiểu ca cũng chưa dùng ngay, hay là để ta giúp tháo dây cung cất vào được không
"Không cần, ta tự làm được, đa tạ
Trần Tuyên cười nói, rồi dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của hai người, hắn nhẹ nhàng uốn cong cánh cung rồi tháo dây, để vào đúng chỗ khảm trong hộp gỗ, rõ ràng là được chế tạo riêng
Trác Nhị Ngưu không nhịn được than lên: "Trần tiểu ca thật có bản lĩnh, tuổi trẻ mà nhanh tay, chắc là Hậu Thiên tu vi cao siêu, hoặc có công pháp thượng thừa, khâm phục, khâm phục
Trần Tuyên cười không nói, hắn không tu võ đạo, kiến thức có hạn, liên tưởng được cũng chỉ có mấy thứ đó, đâu dám nghĩ đến Tiên Thiên
Ô Tam Nương không xoắn xuýt về chuyện này, nàng cũng luyện võ, theo như Trần Tuyên thể hiện, nàng đánh giá hắn là người có thực lực Hậu Thiên vượt xa mức trung bình, mạnh hơn mình nhiều, mà vì quá trẻ, nên nàng không dám suy nghĩ sâu hơn, hoặc là đệ tử của cao nhân nào, hoặc là xuất thân danh môn, có tuyệt học thượng thừa cũng là điều hiển nhiên
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cung trong hộp, đây là cây cung tốt nhất nàng từng làm, gần như đã dùng hết số vật liệu quý hiếm tích cóp bao năm qua, sau này đừng nói làm ra cái tốt hơn, đến cái tương đương cũng không dám chắc
Hơi trầm ngâm, nàng nhìn Trần Tuyên nói: "Trần tiểu ca, cung đã có chủ, nhưng chưa có tên, hay là để chủ nhân ngươi đặt tên đi, xem như một thỉnh cầu nhỏ, để khỏi phải tiếc nuối
Nghe vậy, Trần Tuyên cười nói: "Vì cung này do Ô đại tỷ làm ra, chi bằng để tỷ đặt tên thì hơn
Có thể thấy, nàng rất thích cây cung này, rất bình thường, đây là do một tay nàng chế tạo ra, nói không chính xác lắm, nó cũng giống như con của chính nàng vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật ra nàng đã kiềm chế, thường thì rất nhiều thợ thủ công khi tạo ra một món đồ xong, đều tự mình đặt tên, đó là sự khẳng định đối với tay nghề và để tuyên truyền danh tiếng
Mắt sáng lên, Ô Tam Nương nói: "Thật chứ
"Đương nhiên
Trần Tuyên gật đầu không chút do dự
Ô Tam Nương thật ra đã có ý từ trước, có cơ hội này thì không từ chối, ra vẻ suy tư một lát, rồi nói: "Cây cung này đen tuyền, khi căng dây lên thì trông như con đại bàng đang xòe cánh, hay là gọi Mặc Vũ nhé
"Tốt, cứ gọi Mặc Vũ, tên hay đấy, rất chính xác
Trần Tuyên vỗ tay đáp
Xem như đã xong một tâm nguyện, Ô Tam Nương còn nhìn Mặc Vũ thêm lần nữa, đóng hộp lại, hai tay nâng lên giao cho Trần Tuyên nói: "Trần tiểu ca, Mặc Vũ giao cho ngươi, sau này mong ngươi đối xử tốt với nó, và nó sẽ không làm ngươi thất vọng
Dù sao cũng là vũ khí, nói gì nhân từ cũng bằng thừa, vũ khí và người cần hỗ trợ lẫn nhau
"Yên tâm, ta sẽ dùng nó thật tốt, mọi việc đã xong, ta xin phép cáo từ
Trần Tuyên nhận lấy gật đầu nói
Giao dịch đã xong, cũng không cần ở lại đây thêm nữa
"Ừ, vậy chúng ta không giữ ngươi nữa, tiễn ngươi đi…"
Tiễn Trần Tuyên ra khỏi tiểu viện, cho đến khi bóng lưng hắn khuất hẳn, hai người mới thôi nhìn
Cảm nhận được sự luyến tiếc của Ô Tam Nương, Trác Nhị Ngưu nắm tay nàng an ủi: "Tam Nương đừng vậy, sau này chúng ta sẽ thu thập vật liệu, nhất định có thể làm ra cái tốt hơn, đến lúc đó không bán nữa, giữ lại mà dùng
"Trác ca, ta không có không nỡ, tương lai có làm ra tốt hơn hay không ta cũng không cần, có anh là em đã đủ rồi
Nàng lắc đầu nói, rồi lại trêu: "Cung ba mươi thạch đấy, cho dù có làm được ra thì mình cũng không dùng đến, giữ lại làm gì, bỏ xó à
"Cũng phải
Trác Nhị Ngưu gãi đầu nói
Nhẹ nhàng tựa vào vai Trác Nhị Ngưu, Ô Tam Nương trầm ngâm nói: "Trác ca, mọi chuyện ở đây xong rồi, hai ngày nữa mình đi thôi, đến chỗ khác an cư lạc nghiệp
"Ừ, tốt, anh nghe em, có Tam Nương bên cạnh, ở đâu anh cũng vui
Trác Nhị Ngưu khoác vai nàng gật đầu, rồi lại hỏi: "Tam Nương đã nghĩ ra muốn đến đâu chưa
Ánh mắt nhìn về phía xa xăm, Ô Tam Nương mơ màng nói: "Chúng ta đến Tây Mạc đi, vùng biên giới Huy Châu ấy, em biết một nơi gọi là trấn Đà Linh, trên dưới có một trăm hộ dân, rất yên bình, phía tây là Đại Mạc, phía đông là thảo nguyên, nơi đó không phải đường qua lại, thỉnh thoảng có thương nhân đi ngang thôi, ở đó Trác ca có thể mở tiệm, làm đồ dùng rồi kiếm chút tiền, bình thường rảnh rỗi thì mình có thể đi ngắm cát vàng sa mạc, hay là rong ruổi trên thảo nguyên
"Tốt, anh nghe em, thu xếp xong hết rồi thì ngày mai mình lên đường luôn, đến đó ổn định chỗ ở
Trác Nhị Ngưu gật đầu nói
"Ừ, ngày mai mình xuất phát, bắt đầu cuộc sống mới
Thật ra, ý định của Ô Tam Nương không chỉ là rời xa nơi náo nhiệt tìm cuộc sống yên bình, mà một phần, với tay nghề của hai người họ, ở nơi đó sẽ đủ điều kiện sống, cho dù Trác Nhị Ngưu tái tạo lại nghề cũ chế tạo binh khí cũng sẽ không ai để ý, và điều quan trọng nhất, là nàng có tính toán riêng
Mấy năm trước khi nàng chế cung, thỉnh thoảng nghe khách nói, ở chỗ đó có một vị danh y ở ẩn, nàng muốn đi thử thời vận, xem có thể chữa khỏi bệnh ở bụng không, để sinh cho Trác Nhị Ngưu một đứa con của hai người
Vì chuyện đó mà trong khoảng thời gian này nàng cẩn thận tính toán thu nhập và tiền tiết kiệm của hai người, thêm cả tiền bán nhà, cửa tiệm và vật liệu, gần một vạn lượng, nàng vẫn lo không đủ, dù sao đó là vết thương tích tụ nhiều năm, nàng đã kín đáo hỏi thăm rất nhiều thầy thuốc, đều bị phán “tử hình”
Vị danh y ẩn cư kia là hy vọng duy nhất, trên đời này không phải là không có thầy thuốc giỏi hơn, nhưng hai người không tiếp xúc được
Chuyện này nàng chưa từng nhắc đến với Trác Nhị Ngưu, sợ thất vọng, nàng dự định sẽ âm thầm tìm đến vị danh y đó, chữa khỏi bệnh rồi cho Trác Nhị Ngưu một bất ngờ
Chỉ là nghe nói vị danh y kia tính tình rất quái lạ, muốn để hắn ra tay chữa trị có ba điều kiện, tiền bạc ngược lại là thứ yếu, mặt khác cần cung cấp một loại phương thuốc mà đối phương không có hoặc là dược liệu trân quý, cuối cùng chính là người khác không chữa được chứng bệnh, thiếu một thứ cũng không được, nếu không ngươi có giết hắn thì hắn cũng không ra tay
Thầy thuốc cái loại nghề nghiệp này, đến trình độ nhất định chỉ có người khác dỗ dành, tính tình quái gở một chút cũng bình thường
Người ta đều đã ẩn cư, rõ ràng không muốn bị quấy rầy, đưa ra ba điều kiện cũng là không cho mình đường lui, chặn đứng chín mươi chín phần trăm số người còn có được sự thanh tịnh, mọi người đều có thể hiểu được
Vạn lượng bạc mời đối phương ra tay chắc là dư dả, có thể đi đâu tìm được phương thuốc hoặc dược liệu trân quý mà đối phương không có
Cái đó đều phải tốn tiền, còn có, chứng bệnh không có con nối dõi của mình là do bị thương mà thành, có thuộc phạm vi đối phương ra tay không
Sinh mệnh kéo dài là thứ khắc vào trong gien, vạn vật đều là như vậy
Khi sinh mệnh không thể thực hiện sự vĩnh hằng, thì kéo dài thế hệ sau liền trở thành ý nghĩa bản chất nhất của sinh mệnh


Trần Tuyên mang theo ba ngàn lượng Mặc Vũ trở lại nơi ở, Cao Cảnh Minh nghe hỏi đã không chờ được muốn xem thử, Trần Tuyên cũng cho phép hắn đi
Giúp hắn lắp dây cung vào, kết quả tiểu Cao kéo một phát căn bản không kéo nổi, điều này khiến mặt hắn đỏ lên, rõ ràng lúc A Tuyên lên dây cung thật là dễ dàng nha
Sau đó hắn toàn lực vận chuyển nội công, nghẹn đỏ cả mặt, lúc này mới miễn cưỡng kéo cây cung ba mươi thạch thành hình trăng tròn
Dù sao cũng là người có nội công thượng thừa, thực lực của hắn cũng không thể khinh thường, nhưng mà vẫn như cũ không thể kiên trì được một lát đã phải thả dây cung ra
Ầm
Dây cung rung lên giống như sấm rền thật lâu không dứt, trong thư phòng nổi lên một trận gió lớn, thổi đến sách vở giấy tờ bay tán loạn
Trần Tuyên có thể làm sao, còn không phải tự mình thu dọn
Cũng may Mặc Vũ chất lượng quá cứng, tiểu Cao kéo không được cung cũng không tạo thành hư hỏng, nếu không ba ngàn lượng tiêu tốn cũng quá uổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.