Cựu Thời Yên Vũ

Chương 228: Trà Ưng bộ lạc




Trên đường đến bộ lạc của bọn họ, trong quá trình giao lưu đơn giản, Trần Tuyên không để lộ dấu vết sử dụng một chút thuật ăn nói, tìm hiểu được vài tình huống cơ bản về bộ lạc của bọn họ
Người đọc sách, luận về mặt khách sáo, nghiên cứu ra đạo lý là có thể vô thanh vô tức mà đùa người ta xoay quanh, rất nhiều 'không đánh mà khai' chính là như vậy mà có, Trần Tuyên không am hiểu lắm khoản này, cũng chỉ biết chút ít thôi
Trong quá trình nói chuyện chủ yếu là tên thanh niên có bím tóc, thân mang chút nội lực thô thiển, những người khác thì không biết tiếng phổ thông Cảnh quốc
Nhưng tìm hiểu cũng chỉ được mấy thông tin cơ bản, chẳng có tác dụng gì, bọn họ cảnh giác cao độ, rõ ràng đối với người ngoài có lòng phòng bị cực kỳ mạnh mẽ
Đối với điều này Trần Tuyên cũng hiểu, đổi lại là hắn cũng sẽ cảnh giác, nhỡ đâu là bọn cường đạo đến thăm dò thì sao, ở cái nơi vương hóa yếu kém này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra
Bộ lạc của bọn họ tên là bộ lạc Trà Ưng, trà là âm dịch tiếng phổ thông Cảnh quốc, cũng là dòng họ của bộ lạc này, chỉ cần là người trong bộ lạc đều mang họ Trà, dù là nữ nhân gả từ bên ngoài đến cũng phải đổi theo họ chồng, nói cách khác, nữ nhân gả vào bộ lạc bọn họ thì ngay cả tư cách giữ lại họ của mình cũng không có, đúng là hủ tục
Nhưng mà chuyện kiểu này, đừng nói là ở những bộ lạc xa xôi như bọn họ, mà ngay trong nội bộ Cảnh quốc, rất nhiều thôn xóm cũng có tình huống tương tự
Ưng thì là vật tổ, cũng là tín ngưỡng của họ, theo lời của thanh niên bím tóc thì sống trên đời phải hung mãnh như Ưng, bay lượn trên trời nhìn xuống thảo nguyên, như vậy mới là bậc nam nhi
Đương nhiên, Ưng cũng là một phần không thể thiếu của bộ lạc bọn họ, nuôi Ưng là truyền thống của tổ tiên, có phương pháp huấn Ưng đặc biệt, có thể dùng để tuần tra cảnh giới, thậm chí giúp bộ lạc chiến đấu chống lại địch nhân và dã thú
Đây là một nền văn minh nhỏ thu nhỏ, có đặc tính riêng biệt, Trần Tuyên không phải người nghiên cứu mảng này nên cũng không quá để tâm, tìm hiểu sơ qua thôi, có lẽ sau này có dịp dùng làm vốn liếng khoe khoang, cho người ta ấn tượng mình kiến thức rộng
Thanh niên bím tóc tên là Trà Cổ Phong, cũng là âm dịch, gã đầu trọc cường tráng tên Trà Cổ Lực, còn có Trà Cổ Sơn, Trà Cổ Mộc, bốn người bọn họ có lẽ là cùng một thế hệ, còn người lớn tuổi nhất trong đám, gọi Trà A Chớ, cũng chính là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nói chuyện với Trần Tuyên lúc đầu
Chỉ hiểu được bấy nhiêu thôi, còn bộ lạc của bọn họ có bao nhiêu người, chăn nuôi bao nhiêu dê bò ngựa, tuyến đường chăn thả, bao nhiêu người có thể cầm đao chiến đấu thì hoàn toàn không biết
Những điều này đều liên quan đến yếu điểm, nếu bị người biết rõ mười mươi thì đối với bộ lạc của bọn họ là một chuyện rất nguy hiểm, sẽ có nguy cơ bị nhắm đến hủy diệt
Những bộ lạc du mục như họ tương đối nguyên thủy dã man, coi trọng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chuyện công kích lẫn nhau chiếm đoạt quá là bình thường
Nghe Trà Cổ Phong nói, chuyện kết hôn của các bộ lạc du mục gần như đều dựa vào cướp đoạt, bất kể nam nữ, thích ai thì cứ đi đoạt, chỉ cần ngươi có bản lĩnh đó, còn người bị cướp, nếu đủ mạnh thì bị cướp rồi cũng sẽ trở nên rất dịu dàng ngoan ngoãn, theo cách lý giải của Trần Tuyên thì chính là thuận theo phụ thuộc kẻ mạnh
Đừng thấy bọn họ kết hôn bằng cướp đoạt, một khi đã xác định quan hệ vợ chồng thì lại rất chung thủy, là một kiểu trung thành khắc sâu vào bản chất
Đương nhiên, việc cướp cô dâu của bọn họ không phải kiểu ăn cướp như cường đạo, mà là đoạt một cách quang minh chính đại, đại khái là tôi thích người kia, muốn cướp anh ta hoặc cô ta, thông báo trước để chuẩn bị, sau đó thể hiện vũ lực, qua năm quan trảm sáu tướng, cuối cùng ôm 'Mỹ nhân' về
Còn người bị cướp, nếu cũng có tình ý thì sẽ cùng nhau đoạt lại, quá trình này có liên quan đến vị thế gia đình
Hiểu được mấy chuyện này, Trần Tuyên thầm nghĩ coi như mình được mở mang kiến thức, không đi ra ngoài một chút thì sẽ không biết trên đời có bao nhiêu chuyện thú vị
Thể lực của bọn họ đều rất tốt, đi mười, hai mươi dặm cũng không tốn quá nhiều thời gian
Mặc dù không cưỡi ngựa, lúc đầu bọn họ còn lo Trần Tuyên vóc dáng 'gầy yếu' nên cố ý đi chậm lại, nhưng theo thời gian trôi qua, Trần Tuyên lại nhẹ nhàng đuổi kịp, thế là từng người nín thở bước nhanh hơn, về sau bọn họ thì thở hồng hộc, còn Trần Tuyên thì mặt không đổi sắc, hơi thở không gấp
Thật ra thì vóc dáng của Trần Tuyên cũng không gầy yếu, rất cân đối, chỉ là so với những người du mục cường tráng thuần chủng này thì có vẻ hơi yếu ớt thôi
Cũng vì vậy, tuy tiếp xúc với thế giới bên ngoài không nhiều, nhưng bọn họ vẫn hiểu được một chút tình huống cơ bản, biết Trần Tuyên không hề đơn giản như vẻ ngoài, người trong giang hồ, luyện võ, tất nhiên là có thực lực
Chỉ là nhìn qua thân thể đơn bạc, không giống bọn họ có cảm giác an toàn, đoán chừng chỉ có mấy cô nương thêu hoa trong thành mới thích, còn con gái thảo nguyên thì đều thích kiểu người cường tráng như họ, đứng ở đó thôi là thấy che chở được cả một vùng trời
"Dương huynh đệ, kia chính là bộ lạc của bọn ta, thế nào, không làm ngươi thất vọng chứ
Đứng trên một ngọn đồi, Trà Cổ Phong vừa chỉ về phía trước, vừa nói với vẻ kiêu ngạo
Ra ngoài thay hình đổi dạng, Trần Tuyên đương nhiên sẽ không dùng tên thật của mình, mà buột miệng nói ra tên Dương Quá, tiện miệng mà thành thôi, hắn chẳng quan tâm nhiều đến thế
Nhìn theo hướng tay của Trà Cổ Phong, Trần Tuyên gật đầu đánh giá: "Không tệ, rất hùng vĩ"
Cuối cùng cũng được thấy cảnh tượng gió thổi cỏ rạp, đàn dê bò
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ thấy bên dòng sông trong veo, dựng một hai chục cái lều vải may bằng da thú, giống với những căn nhà bạt trong trí nhớ của Trần Tuyên, kiểu nửa cắm xuống đất, xung quanh có một vòng tường đất đơn giản cao cỡ nửa người
Một hai chục cái lều vải nối tiếp nhau thành một vòng, ở giữa là một khoảng đất trống rộng cỡ nửa sân bóng rổ, có dấu vết của đống lửa cháy
Đó là khu sinh hoạt của bộ lạc bọn họ, có điều thời gian này thì khu vực sinh hoạt không thấy có mấy người, chỉ có mấy phụ nữ lớn tuổi và trẻ con đang tập tễnh đi theo
Còn ở gần nguồn nước thì vòng quanh một hàng rào gỗ lớn, rộng chừng nửa sân bóng, ngăn cách sơ sài thành ba khu lớn nhỏ
Nhìn xa hơn chút nữa thì thấy đàn dê bò ngựa kéo thành hàng dài, cừu chiếm số đông, tính sơ thì số lượng cừu phải đến ba nghìn con, ngoài ra thì có ba bốn trăm con trâu và khoảng sáu bảy mươi con ngựa
Đám gia súc này đều được thả rông, ở giữa có người giục ngựa qua lại để phân tách, còn có chó chăn gia súc chạy theo
Lại ở những nơi khác thì có nam nữ già trẻ đang thu gom cỏ, chuẩn bị thức ăn cho gia súc, nghĩ là để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn tổng quan thì thấy là như vậy, Trần Tuyên nhanh chóng có một tính toán sơ bộ trong lòng, đây chỉ là một bộ lạc nhỏ, nhân khẩu phỏng chừng trên dưới một trăm người, toàn bộ đều nhờ vào mảnh thảo nguyên này và hàng ngàn gia súc để duy trì sinh hoạt
Cắm trại gần nguồn nước, cỏ bị gia súc gặm đến gần hết thì sẽ di chuyển sang nơi khác, đạt tới mục đích luân phiên chăn thả
Kiểu sinh hoạt du mục này, tuy cách xa sự lừa gạt của thế tục, nhưng lại phải đối mặt với nguy hiểm của tự nhiên, thiên tai thì không nói, một khi bão tuyết hoặc bão cát ập xuống là có thể có nguy cơ hủy diệt, ngoài ra còn phải đối mặt với nguy cơ dã thú khắp thảo nguyên, chó sói, hổ báo có thể sẽ tấn công bọn họ bất cứ lúc nào, đặc biệt là sói, một khi xuất hiện thì đi cả đàn, khiến cho dân chăn nuôi vô cùng căm ghét
Nhưng mà dân chăn nuôi như bọn họ, quen với cuộc sống trên thảo nguyên, trừ những người già yếu tàn tật thì gần như ai lên ngựa cầm vũ khí cũng đều là chiến sĩ
"Ha ha, Dương huynh đệ đi thôi, khách nhân đến thì đương nhiên phải có rượu ngon thịt tốt chiêu đãi chứ" Trà Cổ Phong cười ha hả vỗ vai Trần Tuyên nói, những người khác cũng nhiệt tình mời hắn đến chỗ lều trại
Trần Tuyên thầm nghĩ bụng, mình đang muốn đi mua chút gia vị đây, các ngươi nhiệt tình như vậy khiến ta thấy chẳng lành
"A Mạc đại thúc bọn họ về rồi
Còn chưa đến gần lều trại, đã có một đứa trẻ mắt nhanh nhìn thấy bên này rồi hô lớn, đứa bé khoảng bốn năm tuổi, bụng tròn như nghé con, chạy lạch bạch đến
Câu nói này Trần Tuyên tự nhiên không hiểu, nhưng nhìn tình hình thì có thể đoán được ý gì
Trà A Chớ xoa đầu đứa bé cười nói: "Về rồi, đi chỗ khác chơi đi con
Rồi từ trong lều vải lớn nhất bước ra một lão nhân, chống một cây gậy có quấn vải xanh đỏ, trên gậy còn gắn thêm ngọc thạch, đá quý, tóm lại khiến Trần Tuyên có cảm giác nó khá loè loẹt
Mà bản thân ông ta cũng ăn mặc rất lạ mắt, các loại đá, răng động vật làm thành dây chuyền vòng cổ, trên đầu còn đội một cái mũ được làm từ lông chim đủ loại
Địa vị của ông ta ở đây rõ ràng rất đặc biệt, ngay khi ông ta vừa xuất hiện thì mấy người dẫn Trần Tuyên đến liền xoay người, tay phải đặt trước ngực hành lễ
Trần Tuyên đoán đây chính là thủ lĩnh thực sự của bộ lạc, trên người ông ta không cảm thấy khí tức võ đạo, nhưng đôi mắt già nua lại rất sâu sắc, như thể nhìn thấu thế sự, có lẽ là một vị Trí giả, hơn nữa trên người ông ta còn phảng phất hương vị của các loại thảo dược, có lẽ còn kiêm luôn cả vị trí thầy thuốc
Dạng dân du mục này, rời xa thành thị, có thể nghĩ một vị thầy thuốc trọng yếu đến mức nào
Bọn hắn gặp mặt nói chuyện mà ta nghe không hiểu, Trần Tuyên chỉ có thể ở bên cạnh mỉm cười nhìn xem
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giao lưu một lát sau, lão giả kia nhìn về phía Trần Tuyên hòa ái nói: "Khách nhân phương xa đến, hoan nghênh ngươi đi vào bộ lạc Trà Ưng của chúng ta, chuyện giao dịch trước không vội, nếu là khách nhân, xin mời để chúng ta dùng phương thức nhiệt tình của những người con thảo nguyên mà chiêu đãi một phen
"Gặp qua trưởng giả, nhiệt tình của các ngươi khiến ta thụ sủng nhược kinh, hi vọng ta đến không quấy rầy đến các ngươi
Trần Tuyên hành lễ nói, ta chỉ muốn mua chút gia vị thôi, xem ra tiếp theo là muốn làm cái hoạt động gì rồi, có phải hay không quá nhiệt tình một chút
Khách tốt như vậy sao
Đối phương có thể nói tiếng phổ thông, Trần Tuyên cũng không ngoài ý muốn, nếu không hắn hẳn là cũng không đảm đương nổi vị trí thủ lĩnh nơi này
Lão nhân hòa ái nhìn Trần Tuyên tiếp tục nói: "Khó có được có khách nhân tôn quý đến, nếu không nhiệt tình chiêu đãi, chẳng phải mất đi cấp bậc lễ nghĩa của những người con thảo nguyên chúng ta
Nghe vậy Trần Tuyên trong lòng khẽ động, thầm nghĩ quả nhiên là người già thành tinh, vị lão nhân này đại khái là nhìn ra được chút gì, nếu không cũng sẽ không cố ý tăng thêm mấy chữ "khách nhân tôn quý" làm tiền tố, mà lại nếu chỉ là khách giang hồ bình thường, hắn đoán chừng cũng sẽ không tự mình ra mặt
Sau đó, Trà Cổ Phong bọn hắn lúc này ánh mắt giao lưu, Trần Tuyên nghiêm trọng hoài nghi bọn hắn mang mình đến, nhưng thật ra là để vị trưởng giả này xem xét
Tốt thôi, đều là sự cẩn thận được nuôi dưỡng trong quá trình sinh tồn
"Vậy làm phiền các ngươi
Trần Tuyên cười nói, đoán chừng là không thể đơn giản mua chút gia vị rồi rời đi, nếu không người ta nhiệt tình như vậy, ít nhiều cũng có chút không biết điều
Tiếp theo, bọn hắn lại dùng ngôn ngữ ta không hiểu để trao đổi vài câu, Trà Cổ Phong thì ở lại, những người khác thì thúc ngựa rời đi, gào to bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.