Cựu Thời Yên Vũ

Chương 27: Gắn liền với thời gian còn sớm




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy thứ võ học này, Trần Tuyên đương nhiên cảm thấy hứng thú, điều kiện tiên quyết là sau khi luyện có thể bay lên mái nhà đi trên tường đi tới đi lui, nếu có thể biến vũ khí lạnh thành 'Vũ khí laser' thì càng hứng thú hơn
Ai mà không có chút tình cảm lãng mạn của kiếm khách giang hồ chứ
Hồi nhỏ nếu có côn trong tay, mười dặm ruộng cải đều là của ta, lão nông ruộng biên chỉ biết chửi, cha mẹ đánh cho nước mắt rơi


Chuyện này không cần vòng vo làm gì, mà lại bây giờ Trần Tuyên cũng "đã đến tuổi không giấu được" nên dứt khoát gật đầu nói: "Hôm trước ta cùng Hà quản gia trên đường về, thấy một người từ chỗ rất cao té xuống, nôn cả máu, nhưng hắn phủi mông một cái như không có gì, quay người nhảy lên nóc nhà cao rồi rời đi, lợi hại thật
Chỗ rất cao ngã xuống là cao bao nhiêu
Nhảy lên nóc nhà cao là cao bao nhiêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối với lời Trần Tuyên nói, Cảnh Hoành không có khái niệm gì, đương nhiên không cách nào phán đoán người kia thế nào, cười nói: "Người ngươi nói hẳn là có võ nghệ không tầm thường, thấy cảnh đó nên Tuyên Ca Nhi cũng muốn có thân thủ như vậy
Trần Tuyên gật đầu luôn, chuyện này đâu phải chuyện mất mặt, không cần phải ngại ngùng không dám thừa nhận
Nếu có được võ lực cá nhân cường đại, hắn lại càng không bỏ qua bọn buôn người, kiểu gì cũng phải có cơ hội đi xử lý lão thuyền phu và lũ buôn người kia
Không nói không được, những chuyện đã gặp trong mấy ngày đầu tới thế giới này đơn giản đã thành bệnh trong lòng của Trần Tuyên
Trần Tuyên gật đầu thừa nhận, Cảnh Hoành ngược lại không thấy có gì đáng trách, hắn cũng hơi hiểu rõ lai lịch của Trần Tuyên, tuổi còn nhỏ đã trải qua khổ cực như vậy, nếu không nhờ Cao gia mua về, kết cục sẽ thế nào còn chưa biết, nên cậu không cảm thấy an toàn cũng phải
Thế là cười nói: "Đạo lý võ học, muốn có thành tựu không phải chuyện một sớm một chiều, cần phải rèn luyện ngày qua ngày, như thuyền đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, hơn nữa không phải cứ chăm chỉ là có thể trở nên lợi hại, mặc dù chăm chỉ rất quan trọng, nhưng cũng phải coi trọng tố chất và khả năng tùy cơ ứng biến
"Vậy sao..
Trần Tuyên gật gù ra vẻ hiểu biết, nhưng cơ hội đều là tự mình tranh thủ mà có được, dò hỏi mang chút mong chờ: "Nếu ta muốn học võ, trong tình huống không làm phiền mọi người, có thể nhờ mọi người chỉ điểm cho một hai không
Vài ngày trước ta biết một tiểu tỷ tỷ tên Trương Lan Lan, nàng biết chút thêu thùa, nói trong lúc khó khăn, giúp người may vá cũng có thể kiếm sống, ta nghĩ, học thêm chút cũng không sai
Nhỏ thế này mà đã có hiểu biết như vậy rồi sao
Cảnh Hoành nghe vậy bội phục con mắt của Cao phu nhân, trong lòng lại có chút thổn thức, Tiểu Trần Tuyên này cũng chỉ hơn năm tuổi một chút, xem ra thời gian bị rơi vào tay bọn buôn người ảnh hưởng tới cậu ta rất lớn
Ngoài miệng thì cười nói: "Chỉ điểm cho một hai đương nhiên không vấn đề gì, mọi người sẽ không keo kiệt, bất quá ngươi phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ mới được
"Ta không sợ khổ
Mắt Trần Tuyên sáng lên, có khổ nào hơn cuộc sống khổ không
Cảnh Hoành khoát tay nói: "Đừng vội, điều kiện tiên quyết là ngươi phải làm tốt chuyện của mình trước, tranh thủ thời gian rảnh rỗi hỏi mọi người, nếu như làm trễ nải việc hầu hạ thiếu gia thì mọi người không ai có quả ngon mà ăn
"Cái này ta hiểu
Trần Tuyên thành thật nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảnh Hoành thực ra không để chuyện này trong lòng, dù sao Trần Tuyên cũng chỉ là đứa trẻ con, tâm trí không ổn định, không chừng nói một lát là quên, cho dù thật sự thử, không chừng chịu chút đau khổ là bỏ cuộc ngay
Nói tiếp: "Nếu ngươi thực sự hứng thú thì cứ tranh thủ thời gian hỏi mọi người, coi như người một nhà, không cần khách khí, nhưng việc của thiếu gia vẫn quan trọng hơn, đừng lộn xộn, ừm, ngươi học chút võ nghệ cũng tốt, biết đâu khi cần thiết còn có thể bảo vệ được thiếu gia chu toàn
"Mà lại ngươi đừng bỏ gần tìm xa, chúng ta luyện đều không phải là công pháp cao siêu gì, mấy chục năm như một ngày luyện tập thành tựu có hạn, nếu ngươi hầu hạ thiếu gia tốt, đợi thiếu gia vui lên rồi giúp ngươi xin gia chủ thưởng cho một quyển bí kíp thượng thừa, chẳng phải sẽ ít đi vô số đường vòng so với việc theo chúng ta múa may lung tung
Nghe tới đây, Trần Tuyên khẽ động lòng, Cao gia này hẳn là một gia tộc võ học
Nếu không sao Cảnh Hoành lại nói có cơ hội từ Cao gia nhận được bí kíp võ học thượng thừa
Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, nếu là gia tộc võ học, thì cần thư đồng làm gì, tùy tùng cũng nên gọi là đồng tử nâng kiếm mới phải
Không biết Trần Tuyên đang nghĩ gì, Cảnh Hoành lại nói: "Bất quá Tuyên Ca Nhi, ta không khuyến khích ngươi tiếp xúc võ học ngay bây giờ, thứ nhất là ngươi còn nhỏ, gân cốt chưa thành hình, nếu luyện võ rất dễ bị thương tổn nền tảng, ảnh hưởng đến sự trưởng thành sau này, vả lại ngươi còn chưa biết chữ đúng không, các thuật ngữ võ học ngươi còn chưa hiểu, kinh mạch huyệt vị lại càng không thông, như vậy thì tập võ kiểu gì
Cho nên ngươi vẫn nên đi theo thiếu gia đọc sách, chờ lớn thêm mấy năm rồi tính sau, nghe ta không sai đâu, sẽ không hại ngươi đâu
Nghe lời khuyên nhủ có lý, lại chân thành, Trần Tuyên cũng không phải kiểu người cố chấp, thế là gật đầu: "Ta nghe Cảnh đại thúc, để hai năm nữa rồi tính
Cũng không có gì thất vọng, dù sao cũng không phải là hết cơ hội, chẳng qua là chậm lại chút thời gian thôi
"Rất tốt
Cảnh Hoành cười nói, Trần Tuyên biết nghe lời như vậy, càng nhìn càng thuận mắt
Nếu mấy năm sau Trần Tuyên vẫn còn hứng thú tập võ, hắn lại nảy sinh ý định chỉ bảo nghiêm túc, chỉ sợ đến lúc đó Trần Tuyên không còn ý định đó nữa, cũng có thể lúc đó Trần Tuyên không tới lượt hắn chỉ dạy, dù sao người giỏi hơn Cảnh Hoành ở Cao gia đâu có ít
Có mấy lời hắn không nói với Trần Tuyên, đó là việc để cậu ta đi theo thiếu gia tiếp xúc với những người học đọc sách, sợ là không còn hứng thú với việc tập võ nữa
Võ học loại này, trước khi đạt tới một độ cao nhất định, cuối cùng vẫn chỉ là những tên võ phu thô bỉ trong mắt giới văn nhân, man rợ, không có phong thái quân tử
Nhưng người ra trận giết giặc vẫn là võ phu, người truy bắt tội phạm cũng là võ phu, người trông nhà giữ cửa cũng là võ phu, chuyện này ai mà hiểu cho đây
Mà muốn võ học được văn nhân nhìn bằng ánh mắt bình đẳng, thậm chí phải cúi đầu kính nể, thì toàn bộ Cảnh quốc trên dưới số người như vậy chắc chắn không vượt quá bàn tay
Chốn quan trường chung quy vẫn là nơi mà đại đa số văn nhân nắm giữ những chức vị quan trọng, quản lý quốc gia chỉ dựa vào nắm đấm thì không được, chuyện ai nặng ai nhẹ khi ở giữa văn võ như thế nào ai cũng rõ, nhưng phần lớn tình huống thì người tập võ đều bị văn nhân khinh bỉ, đương nhiên họ sẽ không nhục nhã thể hiện ra ngoài, nhưng văn nhân và võ phu đứng cùng nhau, văn nhân vẫn luôn được coi trọng hơn một chút
Không còn cách nào, văn nhân thường thì chỉ biết phun nước miếng giảng đạo lý cùng chửi bới, mà võ phu thì sẽ động tay đánh người, ai cũng thích văn nhân hơn là đúng rồi
Đời là thế đấy..
Có lời khuyên đã yên, Trần Tuyên cũng không nhắc lại chuyện luyện võ, quyết định an phận chút, coi như bỏ ra mấy năm để chuẩn bị
Bây giờ dù sao cũng còn là trẻ con, không nói chuyện mình hứng thú, rất dễ bị người nhìn ra mánh khóe, Trần Tuyên dứt khoát tùy tiện tìm lý do chuồn về phòng
Về đến phòng Trần Tuyên mới sực nhớ ra, Cảnh Hoành kéo tới nửa ngày nhưng căn bản không trả lời vấn đề của mình, đúng là mày rậm mắt to mà, giỏi lảng chuyện


Nhưng hắn không biết nhất cử nhất động của mình đều bị người khác để ý
Trên đài vọng cảnh của thuyền lớn, Cao phu nhân thu hồi ánh mắt, vì tránh hiềm nghi, nàng hỏi Hà quản gia đứng cách một tấm bình phong: "Hà quản gia, ông thấy người này thế nào
"Hồi phu nhân, theo như trước mắt thì người này nhanh nhạy hiểu chuyện, biết phải trái
Hà quản gia trả lời
Cao phu nhân gật đầu, hỏi: "Vậy theo ý quản gia, người này sau này có thể trở thành cánh tay đắc lực của con trai ta không
Suy nghĩ một lát, Hà quản gia nói: "Bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm, có thể đi cùng thiếu gia đến đâu còn phải xem sau này, văn hay võ đều phải có, nếu thực sự tầm thường thì trong tình huống an phận, sau này giữ lại lo việc vặt trong nhà thôi
"Hà quản gia không cần tự xem nhẹ mình, nhà cửa bình yên mới có thể thuận hòa mọi việc, tổng quản việc lớn nhỏ trong nhà, sao đến miệng ông lại thành một việc nhỏ mọn như vậy
Cao phu nhân cười nói
"Phu nhân quá lời, chưa thể bên cạnh lão gia giúp giảm bớt ưu phiền, hổ thẹn với ơn dạy dỗ bao năm
Hà quản gia cúi đầu chắp tay nói
Cao phu nhân chân thành nói: "Hà quản gia sắp xếp mọi chuyện trong nhà đâu ra đấy, chính là chia sẻ gánh nặng cho lão gia, sao lại nói hổ thẹn chứ, không cần nói như vậy nữa
"Vâng, thưa phu nhân, gió trên sông lớn, vẫn nên vào nhà nghỉ ngơi ạ
Thời gian trôi nhanh như nước, chẳng giữ được, một ngày sau đó, thuyền lớn chậm rãi cập bến, lại thêm nửa ngày nữa là đến Cao gia ở Dương huyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.