Cựu Thời Yên Vũ

Chương 52: Nhân sinh khắp nơi là 'Camera '




Hôm sau, trước khi Trần Tuyên lần nữa bị tiếng chuông đánh thức, đã không phải lần đầu trải qua, liền nhanh chóng rời giường đi ra ngoài hướng về phía lầu chính hỏi: "Không biết thiếu gia gọi ta có chuyện gì
"A Tuyên, ngươi còn dậy sớm hơn ta đấy, nhanh lên rửa mặt ăn sáng, chờ chút chúng ta liền xuất phát đến trường
Cao Cảnh Minh ở lầu hai đẩy cửa sổ ra cười nói
Tiểu Thải đang cầm cái bánh bao nhỏ đút vào miệng hắn đây, quả nhiên là "cơm đến lên tiếng"
Lúc này mới mấy giờ chứ, nghe ngươi nói ngày mai mới nhập học mà, cũng không phải sắp muộn, cần gì phải vội vàng vậy, mà lại ngươi về từ khi nào thế
Trong lòng oán thầm, Trần Tuyên ngoài miệng lại nhanh chóng đáp: "Được rồi, thiếu gia
Trở về phòng rửa mặt, có người đưa bữa sáng, trong lúc đó Trần Tuyên còn đang nghĩ, vốn cho là mình dạo gần đây quen dậy sớm, hóa ra những người khác ai nấy đều dậy sớm hơn gà, xem ra sau này mình cũng phải dậy sớm hơn, làm thư đồng hạ nhân, mà còn không dậy sớm hơn thiếu gia thì cũng kỳ lạ quá..
Nhét đầy cái bao tử, lại tranh thủ thu dọn hai bộ đồ thay giặt, kiểu dáng đều giống nhau, chẳng được chọn, sau đó Trần Tuyên còn mang theo số tiền còn lại hôm qua Cao Cảnh Minh dùng
Lúc này Tiểu Diệp đến thông báo với hắn: "Tuyên ca nhi, quên nói với ngươi, lần này thiếu gia đi học mười ngày, mặc dù ăn ở ở trường, nhưng cũng cần dùng tiền bạc, cho nên ngươi phải đến phòng thu chi lấy chi phí
Đi học còn có tiền tiêu vặt cũng rất bình thường, Trần Tuyên hỏi: "Vậy lấy bao nhiêu thì vừa
"Mỗi lần đi học đều là ba mươi lượng, ngươi cứ theo mức đó mà lấy, cái này tính vào tiền tháng của thiếu gia, không giống như hôm qua là trường hợp ngoại lệ, ừm, tiền tháng của thiếu gia bây giờ là một trăm lượng, theo tuổi tác tăng lên sẽ được tăng thêm
Tiểu Diệp giải thích
Bao nhiêu
Ngươi nói bao nhiêu
Thằng nhóc bảy tám tuổi, đi học ở trường, mười ngày cần đến ba mươi lượng
Có lẽ dùng không hết, nhưng từ tình huống tiêu tiền hôm qua, như vậy có quá nhiều không
Dù trong lòng kinh ngạc, nhưng Trần Tuyên vẫn nhanh chóng đến phòng thu chi lấy tiền
Cái nhà Cao này cũng chẳng rõ có sản nghiệp gì thu nhập, dù sao với chức quan của lão cha Cao Cảnh Minh chắc không đủ, tiền bạc cứ như gió thổi đến vậy..
Đi qua phòng thu chi một lần, xem như quen đường, quá trình cũng rất thuận lợi, vẫn như cũ ký tên bằng dấu tay, cái này là để nhập sổ sách
Không phải ông tiên sinh phòng thu chi hôm qua, Trần Tuyên dặn dò đổi một ít tiền lẻ, biết đâu Cao Cảnh Minh sẽ vung tiền thưởng lúc nào không hay
Bên cạnh có sổ xuất nạp ghi chép, sai sót thì không đối chiếu được sổ sách, liên lụy rất nhiều người xui xẻo
Đợi Trần Tuyên trở về tiểu viện, Cao Cảnh Minh bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát
Tiểu Diệp đang vác cái sọt sách trông nặng trịch, Trần Tuyên không khỏi hỏi: "Tiểu Diệp tỷ tỷ các người cũng đi à
"Đương nhiên rồi, Tuyên ca nhi, ngươi bây giờ nhiều thứ còn chưa quen thuộc, chúng ta đương nhiên phải đi hỗ trợ một chút, hơn nữa còn phải chăm sóc thiếu gia, đồ đạc đã chuẩn bị xong, đi thôi, sọt sách của thiếu gia có hơi nặng, cứ để ta vác, đợi ngươi lớn lên chút thì phải tự vác đấy
Tiểu Diệp cười giải thích
Gật đầu, Trần Tuyên lại hỏi: "Vậy đồ dùng học tập của thiếu gia cũng thu dọn xong rồi à
"Rồi rồi, A Tuyên, chúng ta đi thôi, đừng để Lâm tử bọn họ đợi lâu, không chỉ việc chuẩn bị đi học, mà cả người hầu, hộ vệ đều đã sắp xếp xong rồi
Cao Cảnh Minh nói, mang giọng điệu thúc giục
Vốn dĩ đây đều là việc của ta, kệ đi, ngược lại cũng đỡ việc
Mấy người đi ra cổng chính Cao gia, ngoài cửa đã có một đám người đợi sẵn, tất cả ba cỗ xe ngựa, hộ vệ hơn mười người, ngoài ra còn có hai người hầu, trong hộ vệ có Cảnh Hoành, Ngưu Nhạc, Lãnh Băng mà Trần Tuyên quen mặt, Hà quản gia thế mà cũng có mặt
Cần gì phải làm rùm beng vậy
Nhưng trong hai người hầu không thấy bóng dáng Vương Hải
"Tuyên ca nhi, ta biết rõ ngươi và Vương Hải quen chút, nhưng ta không thích người kia, hắn có vẻ quá lanh lợi, nên hôm qua lúc Tuyên ca nhi luyện chữ, bọn ta đã sắp xếp mà không gọi hắn
Tiểu Thải bên cạnh Trần Tuyên nhỏ giọng nói
Nghe vậy Trần Tuyên trong lòng kêu một tiếng, Vương Hải này là vào sổ đen của Tiểu Thải bọn họ rồi, để cho nha hoàn thân cận của thiếu gia không thích, về sau muốn thăng tiến chắc là khó
Vậy nên, lúc thân phận không đủ, thể hiện quá tích cực chưa chắc đã là chuyện tốt..
"Minh nhi đến rồi, cùng mẹ nói chuyện nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này từ một cỗ xe ngựa truyền ra giọng Cao phu nhân, sau đó Cao Cảnh Minh vui vẻ chạy đến lên xe
Tiểu Diệp nhắc Trần Tuyên: "Tuyên ca nhi, chúng ta lên xe đi, có thể xuất phát
Tiếp đó bọn họ lên một cỗ xe ngựa khác, Hà quản gia thấy mọi người đã đủ, liền nói: "Xuất phát thôi
Lập tức đội xe khởi hành, hướng phía cửa thành Dương huyện mà đi
Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng mà, Cao phu nhân muốn tự mình đưa Cao Cảnh Minh một đoạn đường, chỉ không biết đưa đến đâu thôi
Một lát sau, họ đến khu vực đền thờ bên ngoài Dương huyện, nơi ven đường có tầm mười cỗ xe ngựa đậu, người lên đến mấy chục
Trong đó có mấy bóng người quen thuộc, chính là người hầu hộ vệ nhà Chu Lâm, Điền Tuyết Ngọc
Tình huống như vậy khiến những người đi đường sớm vào Dương huyện nhao nhao ngoái nhìn, nhưng cũng tránh xa không dám đến gần
"Cảnh Minh, Cảnh Minh, ngươi đến rồi à, chúng ta đến được một lúc rồi, còn đợi mỗi ngươi
Đoàn người Cao gia vừa tới gần, đã nghe tiếng ồn ào của Chu Lâm
Cao Cảnh Minh vẫn còn ở trên xe ngựa liền lớn tiếng đáp: "Ta tới ngay đây mà", lập tức hạ giọng nói: "Mẹ ơi, Lâm tử bọn họ đang đợi con, mẹ không cần đưa nữa đâu, về nghỉ đi
"Ừm, con trai mẹ lớn rồi, biết thương mẹ rồi, nhớ là đi học đường thì nghiêm túc học, có chuyện gì thì bảo người đưa thư về cho mẹ
Cao phu nhân quyến luyến không rời nói, đưa Cao Cảnh Minh xuống xe
Cao Cảnh Minh nhìn đoàn xe Chu Lâm có chút qua loa nói: "Vâng, vâng, mẹ yên tâm đi, con nhớ rồi
"Con đó, đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu
Cao phu nhân bất đắc dĩ nói
"Dạ được rồi mẹ, con đi đây
Cao Cảnh Minh đáp lời, rồi chạy về phía trước, không biết lên xe nhà ai, rồi lại thò đầu ra lớn tiếng nói: "A Tuyên, mọi người đến đông đủ cả rồi à, đi thôi
Trải qua mấy chuyện này Trần Tuyên chỉ biết dở khóc dở cười, cái này với ngựa hoang mất cương thì có gì khác nhau chứ
Sau đó đoàn xe các nhà tập hợp lại liền lên đường đi, cũng không có cảnh tượng nước mắt lã chã tại chỗ, cũng đâu phải là một đi không trở lại
Nhìn đoàn xe rời đi, đến khi khuất dạng, Cao phu nhân lúc này mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, lên xe
Trên đường về phủ, trong xe vọng ra giọng Cao phu nhân: "Hà quản gia
"Phu nhân có gì phân phó
Hà quản gia đi nhanh tới cạnh xe hỏi
Giọng Cao phu nhân lại bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện thôi
"Phu nhân cứ nói
Sau đó Cao phu nhân nói: "Mấy ngày nay, liên quan đến Trần Tuyên, ngươi thấy thế nào
Trần Tuyên đến Cao gia mấy ngày, Cao phu nhân cơ hồ không hỏi qua về cậu, cho đến tận lúc Trần Tuyên theo Cao Cảnh Minh đi học đường mới hỏi tới
Tựa hồ đã sớm biết Cao phu nhân sẽ hỏi, Hà quản gia đã sớm chuẩn bị, khẽ trầm ngâm nói: "Gan dạ cẩn trọng, lại rất nhạy bén
"Ồ
Sao mà biết, thế mà được Hà quản gia đánh giá cao như vậy
Giọng Cao phu nhân vẫn bình thản
Lập tức Hà quản gia nói: "Thưa phu nhân, mấy ngày nay mỗi hành động của Trần Tuyên đều đang được quan sát, chính cậu ta cũng không biết, hơn nữa gần như ai tiếp xúc với cậu ta, ta đều đã từng hỏi qua, chuyện liên quan đến thiếu gia, tất nhiên là phải cẩn thận
"Nói cậu ta gan lớn, theo Tiểu Thải miêu tả, Trần Tuyên gan dạ, dám đứng ra bảo đảm tiền bạc của thiếu gia mà không hề sợ hãi, vốn dĩ chỉ là thử xem, ai ngờ cậu ta lại tin thật, thật đáng khen khi gánh vác trách nhiệm, đương nhiên, đi lại đều có hộ vệ, sẽ không xảy ra chuyện cướp bóc được
"Về phần cẩn trọng, tuy cậu ta còn nhiều chuyện chưa quen, nhưng không hiểu chuyện thì biết hỏi thăm, mà chuyện đã hỏi thì đều có thể nhớ kỹ, hành sự cũng có chừng mực, ví dụ như đến chỗ Đặng chấp sự sắp xếp hộ vệ người hầu, hoặc ví như đến Vị Lâu mà nghĩ đến việc ăn uống của Cảnh Hoành, dù hơi non nớt, nhưng những chi tiết đó đều thấy rõ
"Về phần nhạy bén, theo hộ vệ Lãnh Băng nói, cậu ta hiểu được phải trái, biết tiến lui, sống chung với thiếu gia cũng biết để ý cảm xúc của người khác, không làm mình nổi bật, mà đối với những chuyện bản thân không rõ cũng không làm bừa, ví như chuyện chia tiền thưởng, cậu ta nhờ tay Tiểu Thải, còn một số ví dụ tương tự..
Nghe Hà quản gia miêu tả xong, từ trong xe ngựa, giọng Cao phu nhân vẫn bình tĩnh như trước truyền ra, nói: "Vậy thì nói, ngược lại là có lý có lẽ
Tiếp đó, Hà quản gia lại nói: "Thưa phu nhân, hôm nay sáng sớm sau khi ta hiểu rõ tình hình, còn phải cho hắn thêm một cái đánh giá chăm chỉ hiếu học
"Nói thử xem
"Thưa phu nhân, ngày hôm qua Trần Tuyên sau khi cùng thiếu gia trở về, làm xong bài tập liền chủ động mời dạy Tiểu Thải các nàng học chữ, không phải giả vờ làm bộ, mà là thực sự học hành nghiêm túc, sau khi Tiểu Thải các nàng đi rồi, Trần Tuyên còn một mình luyện chữ đến tận đêm khuya
"Ừm, chăm chỉ hiếu học, ngược lại nghe cũng được, chỉ là không biết có thể bền bỉ hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giọng Cao phu nhân không lộ chút cảm xúc dao động nào
Hơi trầm ngâm một chút, Hà quản gia nói từ đáy lòng: "Với những chuyện đó, ở cái tuổi này, ta tự hỏi không bằng hắn nhiều lắm, phu nhân quả thật có mắt nhìn người, vừa chọn đã trúng kẻ này, tương lai nhất định có thể trở thành phụ tá đắc lực cho thiếu gia
"Nói những điều này còn quá sớm, nhưng ta tự nhận mình sẽ không nhìn lầm người
Cao phu nhân vẫn là giọng điệu bình thản như mặt nước giếng
Do dự một chút, Hà quản gia mở miệng nói: "Phu nhân, thiên tài thiếu niên trên đời này không ít, nhưng theo quan sát của ta, Trần Tuyên hiển nhiên không thuộc loại đó, chỉ là thông minh sớm hơn một chút mà thôi
Hơn nữa, theo như những gì đã tìm hiểu được, hắn rõ ràng là biết đếm, chỉ là không hiểu giá trị tiền bạc, nhưng việc cộng trừ tăng giảm hắn lại nắm rõ
Điều này có thể thấy được từ việc hôm qua hắn đi theo thiếu gia ra ngoài, việc nhận tiền, tính tiền đều không cần người khác giúp đỡ… những việc thế này khiến người của chúng ta không có cơ hội phát huy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hà quản gia, ngươi muốn nói gì
Cao phu nhân bình tĩnh hỏi
Hà quản gia nói: "Theo những gì đã thấy, Trần Tuyên có lẽ có lai lịch, nếu không phải xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc thì cũng từng lớn lên trong môi trường được ưu đãi một thời gian, chỉ là không rõ vì sao lại lưu lạc
Cho nên, thưa phu nhân, có cần điều tra thêm về quá khứ của hắn không
Về vấn đề này, Cao phu nhân lại nói thẳng: "Không cần thiết, hắn còn nhỏ, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, mái tóc của hắn cũng đủ để nói lên một vài vấn đề
Hơn nữa, chúng ta xuất hành không cố định, là chúng ta tìm đến hắn, không phải hắn chủ động tìm đến, khả năng bị cài người nằm vùng cực kỳ nhỏ
Vì vậy, mặc kệ hắn có lai lịch gì, cứ tạm dừng ở đó, sau này có thể giúp ta phân ưu là được
Nếu như hắn thể hiện tốt, sau này tâm tư có thể so với quá khứ, không có chuyện gì quá phiền phức thì Cao gia ta cũng không ngại giúp hắn một tay
Được rồi, cứ như vậy đi, nếu như hắn có chút tâm trí, sau này có thể giảm bớt số người được bố trí giúp đỡ hắn một chút, người trưởng thành nên tự mình trải qua mọi chuyện
"Dạ
Trần Tuyên không biết về cuộc đối thoại này của họ, nếu biết, chắc chắn sẽ thầm nghĩ trong lòng, các ngươi có thể đừng gắn camera bên cạnh ta được không
Sao thế, đang chơi trò Sở Môn sao… (Cầu đề cử, cất giữ, nguyệt phiếu, theo dõi đọc)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.