Ánh bình minh chiếu rọi muôn nơi, những ngọn cỏ đọng sương sớm trên lá cây lấp lánh dưới ánh mặt trời, những bông hoa rực rỡ trên núi tô điểm giữa khung cảnh, gió nhẹ mang theo hơi thở của cỏ cây, không khí trong lành vô cùng
Một đoàn người dài dằng dặc thong thả tiến bước trên con đường đất của quan đạo, hai bên ruộng đồng, những người nông dân đang làm việc ngẩng đầu nhìn đoàn người, rồi lại nhanh chóng quay lại công việc của mình
Người giàu có đi xa ra trận mạc, đó là điều mà họ không thể chạm tới như mây, bùn lầy dưới chân mới là nơi mà họ thuộc về
Trần Tuyên cùng Tiểu Thải, Tiểu Diệp ngồi chung một xe, đều còn là trẻ con, Trần Tuyên mới ‘năm tuổi’ nên không có sự khác biệt về giới tính
Ngắm nhìn cảnh vật ven đường, Trần Tuyên tự nhiên hỏi: “Tiểu Diệp tỷ tỷ, Tiểu Thải tỷ tỷ, chúng ta là muốn đi học cùng t·h·iếu gia ở đâu vậy?”
“Ta với Tiểu Diệp muội muội còn đang bàn, Tuyên ca nhi bao giờ mới chịu hỏi, cuối cùng ngươi cũng đã hỏi rồi” Tiểu Thải cười nói, rồi quay sang Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp muội muội, ta đã bảo mà, Tuyên ca nhi trên đường chắc chắn sẽ hỏi thôi, muội thua rồi nhé, thiếu ta một cái hầu bao đấy, phải tự tay muội thêu đấy”
“Được rồi, muội thua, sẽ dành thời gian thêu cho tỷ” Tiểu Diệp bất đắc dĩ nói, rồi quay sang Trần Tuyên: “Tuyên ca nhi còn chưa biết đấy thôi, chúng ta là đang đến học đường Ngọc Sơn, đường đi mất mấy chục dặm đấy, nơi đó đã không còn thuộc địa phận huyện Dương nữa, mà ở trên núi Ngọc Sơn của huyện Lam Phong bên cạnh, cách huyện Lam Phong mấy dặm, có thể coi là vùng giáp ranh hai huyện”
Thừa cơ, Trần Tuyên hỏi ra thắc mắc bấy lâu: “Tại sao t·h·iếu gia phải đi học xa như vậy
Huyện Dương cũng có học đường mà, huống hồ hoàn toàn có thể mời tiên sinh đến dạy t·h·iếu gia tại nhà chứ”
“Huyện Dương đương nhiên là có học đường rồi, hơn nữa Cao gia chúng ta cũng có tư thục đấy, mấy năm trước ta với Tiểu Thải tỷ tỷ đều học chữ nghĩa và một số kiến thức gia sinh tại tư thục của Cao gia này, còn…ờm, mấy t·h·iếu gia, tiểu thư con thứ đều vỡ lòng tại tư thục này cả.”
“t·h·iếu gia sở dĩ không chọn học ở gần mà đi học ở học đường Ngọc Sơn xa xôi là vì ở đó dạy rất tốt nha, học đường này vốn là do Ngọc Sơn tiên sinh lập ra, tuy là học đường vỡ lòng nhưng cứ ba năm một lần thi đồng sinh, hễ học sinh của học đường Ngọc Sơn nào tham gia, thì người đậu đạt đến hai, ba phần mười lận đấy!”
“Tuyên ca nhi có điều chưa biết, Ngọc Sơn tiên sinh ấy rất n·ổi tiếng đó, nghe đồn mười tuổi đã đậu đồng sinh ở huyện Lam Phong rồi, sau đó lại khổ học nhiều năm, đến khi nổi danh thì ai nấy đều kinh ngạc, mười năm trước, trong lần đầu tiên ông tham gia kỳ t·h·i Hương khoa cử đã đoạt được giải Giáp bảng đệ nhất Án thủ, cùng năm tham gia Châu thí thì lại giành được giải Giáp bảng đệ nhất Giải Nguyên vinh quang, sau đó ông ấy liền trực tiếp vào kinh dự t·h·i, tiếc là trời không chiều lòng người, trên đường vào kinh gặp phải Tẩu Giao trong núi, tuy nhặt lại được cái m·ạ·n·g, nhưng lại bị tàn tật ở cả hai chân.”
“Kỳ t·h·i sẽ không tuyển người khiếm khuyết, Ngọc Sơn tiên sinh liền bỏ ý định thi tiếp, nhưng không vì thế mà nản lòng thoái chí, ngược lại còn trở về quê dựng nên học đường Ngọc Sơn, mười năm qua, học sinh từ học đường Ngọc Sơn ra có đến mấy chục người đậu đồng sinh, số tú tài thì đếm không hết, thậm chí năm ngoái còn có hai người thi đậu cử nhân trong kỳ Châu thí.”
“Chỉ vỏn vẹn mười năm mà học đường Ngọc Sơn đã có mười mấy người đỗ đạt, từ đó đã tạo nên danh tiếng vang dội của học đường Ngọc Sơn, giờ người ta muốn đưa con đến học xếp hàng dài như vịt, đến người của các châu phủ lân cận còn muốn đến nhập học nữa kia kìa!”
“Giờ Tuyên ca nhi đã hiểu vì sao t·h·iếu gia bỏ gần cầu xa đến học đường Ngọc Sơn rồi chứ?”
“Có rất nhiều người tiếc nuối, năm đó nếu Ngọc Sơn tiên sinh không gặp nạn, với tài năng của ông, hẳn đã có cơ hội vào đến Kim Loan điện, thậm chí có khả năng liên trúng tam nguyên, phải biết năm đó Ngọc Sơn tiên sinh mới chỉ đôi mươi thôi, đúng là ông trời ghen tài, nghe đồn ngay cả bệ hạ sau khi biết chuyện cũng từng đau lòng than mất đi nhân tài, thậm chí còn truyền khẩu dụ trách cứ quan lại địa phương tắc trách đó.”
Hai tiểu nữ hài mười mấy tuổi người tung kẻ hứng kể ra ngọn nguồn, nghe xong Trần Tuyên cũng kinh ngạc vô cùng
Học đường Ngọc Sơn lợi h·ạ·i như vậy sao
Tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ về giá trị thực tế của công danh ở đây, ít nhất là so với thế giới võ công cao cường, con đường để vươn tới đỉnh cao chỉ có con đường đèn sách, mà một cái học đường mà có vài chục người đỗ các bảng danh sách, đúng là danh giáo mà
Còn Ngọc Sơn tiên sinh kia, mười tuổi đã đậu đồng sinh, cùng năm thi với Quan Chi Linh mà giành được cả Án thủ và Giải Nguyên, Quan Chi Linh bao nhiêu tuổi
Cũng chưa tới hai mươi, đơn giản là cuộc đời mở hack mà
Tiếc rằng lại gặp phải bất trắc mà dừng bước tại đây, nếu không thì thành tích đã tráng lệ đến mức nào
“Ngọc Sơn tiên sinh thật không tầm thường” Sau khi nghe xong Trần Tuyên cảm thán, dù thế nào thì hô “lục lục lục” cũng không sai
Tiểu Thải nói từ tận đáy lòng: “Ai nói không phải, t·h·iếu gia may mắn được bái vào môn hạ của Ngọc Sơn tiên sinh, dưới sự chỉ dạy tận tình của Ngọc Sơn tiên sinh, sau này nhất định sẽ thành tài.”
Nghe vậy, trong lòng Trần Tuyên khẽ động, Cao Cảnh Minh bái nhập môn hạ của Ngọc Sơn tiên sinh
Mà không phải chỉ đơn thuần là học tại học đường Ngọc Sơn
Giữa hai cái đó khác biệt rất lớn nha, cái trước là quan hệ thầy trò, thân thiết như cha con, vinh nhục có nhau, còn cái sau chỉ là quan hệ thầy trò trên danh nghĩa thôi
Mà Cao Cảnh Minh có thể bái Ngọc Sơn tiên sinh làm sư phụ, có lẽ là nhờ vào nguyên nhân bà con với Khánh Vương rồi
Chuyện này chỉ có thể ngẫm trong lòng, không dám nói ra
Vậy Cao Cảnh Minh còn cần tây tịch tiên sinh làm gì nữa, đã có Ngọc Sơn tiên sinh làm thầy thì chắc khó mà tìm được ai tốt hơn ông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó, Trần Tuyên lại thầm vui mừng, Cao Cảnh Minh có sư phụ, lúc sư phụ dạy hắn, mình cũng có thể cọ khóa, tuy rằng thân phận đã định trước là bị hạn chế nhưng học được chút gì vẫn tốt…
Trò chuyện vui vẻ mà chẳng để ý thời gian trôi, chỉ là đường đi gập ghềnh hơi khó chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài xe dần dần ồn ào lên, xe ngựa cũng chậm rãi dừng lại
Không nhanh đến vậy chứ
Nghĩ trong lòng, Trần Tuyên vén rèm xe lên hỏi lão Ngô đang đ·á·n·h xe: “Ngô lão, sao lại dừng rồi
Đến nơi rồi sao?”
Lúc hỏi, tiện thể ngó ra ngoài, một chút liền có thể nhìn thấy cuối đường, hai bên là mấy công trình kiến trúc cũ kĩ, người đi đường không nhiều
“Tuyên ca nhi, vẫn chưa đến đâu, đây là trạm dừng Tám dặm, đi thêm tám dặm nữa là ra khỏi địa phận huyện Dương rồi, mọi người định nghỉ ngơi ở đây một lát, đi thêm chừng một canh giờ nữa là đến” Lão Ngô đáp
Gật gù, Trần Tuyên để ý thấy mấy nhà kh·á·c·h sạn một, hai tầng, đó là những công trình tốt nhất trên con đường này
Đi một đoạn đường không ngắn, mọi người đều đã mệt mỏi, người mệt ngựa mỏi, nên hoàn toàn hợp lý khi nghỉ ngơi ăn chút gì đó
Nghĩ đến trách nhiệm của mình, Trần Tuyên nói với Tiểu Thải: “Ta phải sang chỗ t·h·iếu gia, các tỷ có muốn đi cùng không?”
“Đương nhiên rồi, một lát nữa t·h·iếu gia dùng bữa chúng ta còn phải hầu hạ ở bên cạnh mà.”
Thế là ba người xuống xe cùng nhau đi về phía trước, thấy mấy anh em Cao Cảnh Minh đã cười nói đi vào kh·á·c·h sạn trong vòng vây của các hộ vệ, Trần Tuyên cùng mọi người tranh thủ đuổi theo
Đoàn người bọn họ gần như đã chen đầy kh·á·c·h sạn, chắc đây cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, ông chủ vội vàng sắp xếp chỗ ăn ở
Mấy tiểu t·h·iếu gia đương nhiên là được vào phòng tốt nhất, bên cạnh có nha hoàn thư đồng đi theo, ngoài cửa có hộ vệ canh gác, xung quanh kh·á·c·h sạn càng có hộ vệ các nhà tuần tra, vấn đề an toàn hoàn toàn được đảm bảo
Vì trong ngoài kh·á·c·h sạn đều là người một nhà, cho nên hộ vệ cũng không có theo sát vào quấy rầy mấy tiểu t·h·iếu gia ở bên trong
“Cát Quang, ngươi canh cửa cẩn thận đấy” sau khi vào phòng, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì, Chu Lâm đã nóng vội nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đợi khi Cát Quang đóng cửa lại, Chu Lâm liền thần thần bí bí lấy ra một thứ trong tay áo nói: “Mấy người xem ta mang gì từ nhà đi này!”
“Cái gì vậy, còn giấu diếm?” Cao Cảnh Minh tò mò hỏi
Ai ngờ Chu Lâm đột nhiên một chân giẫm lên ghế, ngẩng cằm lên nói lớn: “Này, mấy tên t·r·ộ·m ngốc, quan ở ngay đây, còn không mau mau chiêm bái dâng lễ lên!”
Nói rồi, hắn liền mạnh tay đập đồ vật xuống bàn, đó là một mảnh gỗ bóng loáng, dài hơn một thước, giống như một thanh k·i·ế·m gỗ không chuôi, trên đó có viết chữ lệnh, Trần Tuyên biết chữ này, hôm qua đã được học
Tiếng hô bất ngờ của Chu Lâm khiến mấy đứa nhỏ khác giật mình
Kết quả, khi Cao Cảnh Minh nhìn rõ vật mà Chu Lâm đưa ra thì liền lập tức nhào tới k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói: “Oa, Lâm tử, ngươi dám t·r·ộ·m cả lệnh k·i·ế·m ở công đường của bá phụ ra, nhanh cho ta chơi thử với.”
Thấy cảnh này Trần Tuyên trừng lớn mắt, khó tin nhìn Chu Lâm
Không phải chứ, ca ơi, sao ngươi dám thế hả, cái đồ chơi này cũng dám t·r·ộ·m ra chơi sao, không sợ bị đ·á·n·h c·h·ế·t à
Còn lệnh k·i·ế·m nữa chứ, sao không t·r·ộ·m luôn cả kinh đường mộc
Hơn nữa đồ này mà mất đi thì sẽ bị truy cứu đấy
Về chuyện này, Trần Tuyên chỉ có thể nói lũ trẻ nghịch ngợm gây ra, thật sự là không thể nói lý được
(Mong mọi người lưu trữ, đề cử, bình chọn tháng và theo dõi).