Cựu Thời Yên Vũ

Chương 77: Sống nương tựa lẫn nhau




Trở lại tiểu viện quen thuộc mà vừa xa lạ, dù sao cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, trong lòng Trần Tuyên cũng không có mấy phần cảm giác thuộc về, giống như hồi còn đi học ở ký túc xá, hay sau khi đi làm thì ở phòng trọ
Nơi này cho dù có tốt, cũng không có một viên ngói nào thực sự thuộc về hắn
Cao Cảnh Minh không có ở nhà, cũng không cần phải xoay quanh hắn nữa, cho nên sau khi Trần Tuyên và Tiểu Thải về thì ai nấy đều tự lo việc mình, đều có chuyện để làm, Trần Tuyên cũng đâu phải mới ngày đầu đến Cao gia
Tiểu Thải và các nàng muốn đi giặt lại quần áo của Cao Cảnh Minh đã mang về, mấy ngày không có người ở nên phòng ốc cũng cần quét dọn, thêm chút hương hoa, còn Trần Tuyên muốn thu dọn và phân loại dụng cụ học tập đã mang về, có chút rảnh rỗi thì phải tranh thủ luyện chữ và học tập
Trong khoảng thời gian này, không biết từ bao giờ mà việc luyện chữ của Trần Tuyên đã theo kịp tiến độ của Cao Cảnh Minh, về phương diện biết chữ thì càng vượt xa đối phương, tầm mười mấy bài khóa không phải học cho có, hắn đã lén đánh vần ghép chữ, không kể những chữ đã học lại, số chữ nhận biết đã lên hơn ngàn, qua một thời gian nữa, nắm được các chữ thường dùng, liền có thể miễn cưỡng bắt đầu tự mình đọc sách
Luyện chữ đến đêm khuya, tầm khoảng mười giờ đêm, sau khi Cao Cảnh Minh về phủ thì không thấy trở về, Trần Tuyên cũng không để ý, đi lâu như vậy, người ta mẹ con thân thiết một chút cũng là bình thường, tối có lẽ sẽ ngủ bên kia
Đồng hồ sinh học hình thành trong thời gian dài khiến Trần Tuyên tờ mờ sáng đã tỉnh dậy, tiếng gà gáy vang lên, ngoài tường viện đã có khói bếp bốc lên, không biết là nhà ai
Luyện Tĩnh Khí Dưỡng Sinh Công ở học đường đã thành thói quen hàng ngày của Trần Tuyên, sau khi trở về cũng không hề bỏ, cảm giác sảng khoái trong khi luyện tập khiến hắn muốn ngừng cũng không được, huống chi gần đây hắn đã thực sự cảm nhận được hiệu quả cường thân kiện thể, đề cao tinh thần, thể chất dần được nâng cao, sau khi luyện chữ bắt đầu trở nên dễ dàng hơn, mỗi ngày tinh thần sung mãn nên học tập thời gian dài cũng không dễ mệt, những điều này đều là những gì thực sự xảy ra trên người hắn
"Tuyên ca ca, sớm nha
Vừa luyện được vài động tác đã nghe thấy Tiểu Thải chào hỏi từ trên lầu hai, các nàng luôn luôn dậy rất sớm
Trần Tuyên quay lại cười nói: "Tiểu Thải tỷ tỷ, các ngươi cũng dậy sớm ghê
Tĩnh Khí Dưỡng Sinh Công không phải thần công bí pháp gì, không có chuyện cần tĩnh tâm không được làm phiền mới tu luyện được, cũng không có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, cho nên vừa luyện vừa nói chuyện cũng không sao
"Thiếu gia đêm qua không về ạ
Lúc chào hỏi, Trần Tuyên chủ động hỏi
Tiểu Diệp nhỏ ngáp một cái, lắc đầu đã thành thói quen nói: "Không có đâu, thiếu gia thường xuyên ở chỗ phu nhân mà
Trần Tuyên gật đầu không để ý, Tiểu Thải lại hiếu kỳ nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tuyên ca ca, mấy động tác anh đang khoa tay, hẳn là cái công pháp luyện ở học đường phải không
Lúc anh thay thiếu gia làm thư đồng chúng ta cũng có học qua đó, anh ở nhà cũng luyện hả
"Tĩnh Khí Dưỡng Sinh Công" Tiểu Diệp nói lại
Trần Tuyên cười đáp: "Dù sao cũng không có gì làm, coi như tập thể dục buổi sáng vậy
"A, vậy anh cứ luyện đi, chúng em không quấy rầy
Các nàng cũng không để ý, Trần Tuyên tiếp tục luyện tập, luyện vài lượt cho đến khi mặt trời mọc mới dừng lại, cảm giác đói cồn cào bắt đầu tấn công
Ở Cao gia không cần tự mình đi mua cơm, chỉ một lát sau đã có người đưa đến
Người đưa cơm là Thanh Đậu, cô ấy đưa cơm theo yêu cầu của hắn nhiều hơn bình thường một chút, bị đối phương trêu chọc: "Tuyên ca ca đi học đường đọc sách theo thiếu gia, lượng cơm ăn cũng theo học vấn tăng lên nha
"Tiên sinh nói chúng ta đang ở độ tuổi phát triển, ăn nhiều là việc tốt" Trần Tuyên buột miệng
Cô ta tin luôn, từ đáy lòng gật gù nói: "Tiên sinh nói nhất định là không sai, họ đều là người có học vấn lớn cả
"Có thể ăn là phúc" bốn chữ này trong xã hội cổ đại lại càng được thể hiện rõ ràng, trọng điểm không nằm ở việc ăn được nhiều mà là có đủ đồ ăn mới là phúc khí, theo như những gì Trần Tuyên quan sát trong khoảng thời gian ở học đường thì con cái nhà giàu mang theo chiều cao cùng sức lực đều có phần xuất sắc hơn nhà nghèo một chút
Cứ lấy Thư Diệu mà nói, hơn mười tuổi, chiều cao cũng chỉ nhỉnh hơn Cao Cảnh Minh bảy tám tuổi không quá nửa cái đầu, Thư Diệu tuy nhìn có vẻ năng động, nhưng trong ánh mắt luôn lộ ra vài phần mệt mỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau bữa ăn, Trần Tuyên để ý thấy một ông lão lạ mặt vào trong tiểu viện, vai vác thang, tay cầm thùng đồ nghề
Thấy hắn hiếu kỳ nhìn, Thanh Đậu đang dọn dẹp bát đũa liếc nhìn một cái rồi giải thích: "Tuyên ca ca, anh chưa gặp Lương bá đúng không, ông ấy là người làm vườn của phủ, bình thường phụ trách chăm sóc hoa cỏ, vào mùa xuân hoa cỏ lớn nhanh, cần thường xuyên cắt tỉa, nếu không sẽ mất đẹp, dạo này ông ấy bận lắm, có thể thấy ông ấy tất bật khắp nơi luôn đó
"Ra là vậy
Trần Tuyên khẽ gật đầu, nhà giàu nuôi các loại nhân tài chuyên môn là chuyện rất bình thường, người làm vườn, mã phu, đầu bếp, tú nương, thợ rèn, thợ mộc, thợ đá..
thời khắc mấu chốt mà không có những nhân tài chuyên nghiệp tương ứng thì làm sao có thể được gọi là nhà giàu có chứ
Bình thường thì không cần đến, nhưng không thể không có, đương nhiên, tiết kiệm tiền cũng là một phương diện
Cao Cảnh Minh vẫn chưa thấy về, sau bữa ăn, Trần Tuyên vừa luyện chữ vừa chú ý Lương bá người làm vườn bận rộn
Đến khi ông làm xong việc tỉa cành lá dự định rời đi, Trần Tuyên bèn tiến lên nói: "Lương bá, xin dừng bước
"Tuyên ca ca gọi lão hán có việc gì sao
Hay là có chỗ nào không ổn
Lương bá dừng bước có chút thấp thỏm hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông chỉ là người làm vườn ở tầng lớp dưới cùng của Cao gia, còn Trần Tuyên lại là thư đồng bên cạnh đại thiếu gia, thân phận chênh lệch quá lớn, nếu có gì đó làm không đúng thì không khoa trương mà nói, chỉ một câu nói cũng có thể khiến ông mất chén cơm, ông ấy còn đang phải dựa vào tay nghề này để gánh vác phần lớn thu nhập của cả nhà già trẻ
Người ta sống đến từng này tuổi đã sớm nhìn thấu thế sự rồi, rất nhiều khi trẻ con mới là người dễ gây chuyện xấu nhất, cho nên không thể không cẩn thận ứng phó
Trần Tuyên vội nói: "Lương bá đừng hiểu lầm
Nói rồi hắn kéo hạt đào đang làm dây chuyền từ trong cổ áo ra hỏi: "Chuyện là thế này, Lương bá, con có một hạt đào, định đem nó gieo xuống, chỉ là không biết mùa này trồng ở đâu là hợp, rồi phải trồng như thế nào để nó có thể nảy mầm, ông am hiểu về chuyện này hơn con nhiều, nên con mới đến thỉnh giáo
Hắn vẫn luôn muốn gieo hạt đào này xuống, dù sao nó cũng là thứ duy nhất mang đến thế giới này, lâu ngày cũng lo hạt đào bị hỏng mất, mấy hôm trước lại bận đi học đường, giờ mới có thời gian để làm việc này
Nghe không phải đến gây chuyện, Lương bá nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Ra là vậy, Tuyên ca ca hỏi như vậy thì đúng người rồi, không biết có thể cho ta xem trước hạt đào được không
Nói trước nha, nếu hạt đào đã chết thì ta cũng bó tay
Vẫn không quên đề phòng, Trần Tuyên đại khái hiểu sự lo lắng của ông, vì vậy nói: "Đương nhiên là không thành vấn đề
Vừa nói liền định giật hạt đào xuống, nhưng sợi dây bện bằng gai quấn trước kia bất ngờ lại rất chắc, vẫn là Lương bá tiến lên dùng kéo giúp cắt đứt mới gỡ ra được
Cầm hạt đào xem xét hồi lâu, Lương bá mới nói: "Hạt đào này chắc là được lấy ra từ thịt quả đào không lâu, không biết vì sao mà mầm sống đã trôi mất một phần..
Nói rồi ông hơi nhíu mày
Mỗi ngày hắn đều mang theo bên mình, ngay cả khi tắm cũng không tháo xuống, rất nhiều khi còn dính nước nóng nữa, mầm sống trôi mất là chuyện rất bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy ông nhíu mày Trần Tuyên có hơi căng thẳng, nhưng dù gì cũng chỉ là một hạt đào, cho dù nó có là thứ duy nhất mang đến thế giới này, nếu không trồng được thì Trần Tuyên cũng đâu đến mức mất mạng, chẳng qua sau này xem như một vật trang sức thôi
Nhưng vẫn hỏi: "Vậy có thể trồng được không
Lương bá lại rất chắc chắn gật đầu đáp: "Có thể trồng được, nhưng mùa này không hợp rồi, mầm sống của nó không đủ, không thích hợp trực tiếp trồng xuống đất, vậy đi, Tuyên ca ca chờ chút nhé, ta đi lấy cái chậu hoa, rồi phối thêm chút đất màu mỡ và thuốc nước gia truyền, đảm bảo có thể khiến nó nảy mầm, nhất là thuốc nước gia truyền của nhà ta, gieo xuống nó thì không cần lo sâu bệnh, trong một thời gian Tuyên ca ca cứ xem nó như chậu cây đi, ta sẽ dạy anh lúc nào cần phơi nắng, lúc nào cần tưới nước bón phân, đợi đến khi nó lớn lên một chút rồi mới tiến hành dời trồng
Có thể trồng được đương nhiên làm Trần Tuyên vui vẻ, liền nói ngay: "Vậy làm phiền Lương bá rồi
"Không phiền phức, chuyện nhỏ thôi mà, lão hán cũng vui vẻ khi được giúp Tuyên ca ca, đồ dùng đều có sẵn cả rồi, chờ ta một lát
Nói xong ông trả lại hạt đào, bước nhanh đi, không bao lâu sau đã mang một chậu hoa gốm trở về, trong chậu đã có đất đặc biệt được pha chế thêm thuốc nước, sau đó ông đặt hạt đào vào chậu dưới sự theo dõi của Trần Tuyên, dặn dò kỹ lưỡng các hạng mục cần chú ý rồi mới rời đi trong sự cảm ơn của Trần Tuyên
Vốn dĩ Trần Tuyên còn muốn đưa ít tiền tỏ lòng biết ơn, Lương bá nhất quyết không chịu, nói vốn là ông phải làm, sự thực cũng đúng là như vậy, tất cả vườn hoa và cây cảnh trong phủ Cao gia đều do ông ấy phụ trách chăm sóc
Sau khi Lương bá rời đi, Trần Tuyên nhìn chậu hoa ở bên cửa sổ, trong lòng tự nhủ với hạt đào bên trong rằng từ nay về sau chúng ta cùng nhau lớn lên ở thế giới xa lạ này, phải sống thật tốt đấy nhé
Trong thế giới rộng lớn, từ đó về sau, theo một ý nghĩa nào đó, việc gieo hạt đào và Trần Tuyên xem như là nương tựa lẫn nhau để sống tại thế giới xa lạ này
Hạt đào gieo xuống tự nhiên không có bất kỳ dị tượng nào, việc Trần Tuyên nói nó là linh căn do mình đến thế giới này mang theo chẳng qua là ý nghĩ tự mình cho là thế
Vì thường xuyên phải đến học đường cùng Cao Cảnh Minh, bồn hoa không tiện mang theo, sau này còn phải nhờ Thanh Đậu, người thường xuyên ra vào cái tiểu viện này, chăm sóc giúp một chút khi ta không có ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.