Cũng giống như việc từ trong nhà đi trộm đồ vật mang ra ngoài, Chu Lâm và Đặng Lăng Phong nghỉ ngày đó trở về đều bị xử phạt
Thật là thảm rồi
Chu Lâm bị đánh vào tay, xét thấy tay phải của hắn cần viết chữ, cha hắn tự mình cầm thước đánh tay trái, cái thước trúc cứng chắc kia suýt chút nữa đánh gãy tay hắn, đánh cho tay trái Chu Lâm da tróc thịt bong rớm máu, không làm tổn thương xương cốt gân mạch, cha hắn vẫn còn chừng mực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc bị đánh, Chu Lâm khóc trời gào đất, âm thanh suýt chút nữa làm lật nóc nhà, không ai dám khuyên, mẹ hắn xót con, quỳ xuống cầu xin cũng vô dụng, đến khi Chu Lâm đau ngất đi, Chu huyện lệnh mới dừng tay
Theo lý, Chu Lâm chỉ trộm của huyện nha một thanh lệnh kiếm, không đến nỗi bị đánh thành như vậy, nhưng người ta lão Chu cũng là từ nhỏ đến lớn mà, giáo dục phải dạy từ khi còn bé, ai mà chẳng có lúc nghịch ngợm
Không dạy cho hắn ngoan, sau này chẳng phải sẽ làm loạn
Hoàn toàn chính xác, trộm một thanh lệnh kiếm là việc nhỏ, nếu không cho hắn một bài học sâu sắc, tương lai hắn trộm con dấu thì sao
Con dấu có thể bị mất chức, nhưng nếu như bị trộm mang đi đóng bừa thì sẽ mất mạng, nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra, cả nhà già trẻ đều phải bị chém đầu
Có những tính cách không sửa chữa sớm, tương lai sẽ xảy ra chuyện lớn, lão Chu đọc sách nhiều năm biết rõ điều này, nhất là sau khi làm quan, đã trải qua không ít phạm nhân đều do cha mẹ nuông chiều từ nhỏ mà sinh ra hậu quả xấu, cho nên hắn mới vì tiểu Chu trộm lệnh kiếm mà đánh cho đến chết
Đóng cửa lại dạy dỗ không đến nỗi đánh chết, có thể sau này lớn lên phạm lỗi thì ai đến che chở
Đặng Lăng Phong thảm hơn, cha hắn là người luyện võ, thật sự là đánh đến chết người ta đó, xương cốt cũng bị đánh nứt, nhưng người ta luyện võ, có bí dược trị liệu, sau đó còn dùng nội lực chữa thương, không đến nỗi tàn phế hay có vết thương ngầm, phải để thằng nhãi này nhận được bài học mới được
Ngày đó, hộ vệ Đặng gia trở về báo cáo, suýt chút nữa làm lão Đặng hết hồn, thằng ranh con dám trộm cả cây tiễn đi ra ngoài chơi, đó là thứ mày có thể chơi sao
Mấu chốt là nó còn định mang đến học đường, học đường toàn con nhà giàu có, lỡ có chuyện gì, nhà Đặng gánh nổi trách nhiệm sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất là ngày đó, Đặng Lăng Phong còn dám ở trước mặt người ta khoe, Cao Cảnh Minh và đám bạn đều ở đó, nếu như có ai xảy ra chuyện, nhà Đặng có lấy mạng đền cũng không đủ, một cái nhà mở võ quán áp tiêu, có chút tiếng tăm trong giang hồ nhỏ, trong nhà có chút tiền tài, vậy thì so sao được với nhà Chu Lâm, chớ nói chi đến nhà Cao Cảnh Minh
Tóm lại Đặng Lăng Phong bị đánh đến nằm ở nhà hai ngày, xương nứt nhỏ không nghiêm trọng, nhưng đi đứng cần người dìu, dù có bí dược nội lực chữa thương, muốn hồi phục bình thường phải một tháng trở lên mới được
Cùng chung ý nghĩ với lão Chu, lão Đặng cũng muốn dạy cho con trai ngoan, nhất là hắn là nửa người trong giang hồ, hắn hiểu rõ mạng người yếu ớt, không dạy cho con ngoan thì tương lai sẽ gây chuyện
Đừng tưởng rằng những người trong giang hồ không coi mạng người ra gì, người càng như vậy càng tiếc mạng, dù là mạng của mình hay người khác, không phải vạn bất đắc dĩ thì không tùy tiện kết thù sống chết, một khi kết thù thì đồng nghĩa với việc phải nhổ cỏ tận gốc
Giang hồ chưa bao giờ chỉ có chém chém giết giết, loại người này sống không lâu đâu, oai phong một thời, oai phong được cả đời sao
Trừ khi ngươi có chỗ dựa vững chắc, nhưng núi cao còn có núi cao hơn mà… Dù sao trải qua lần này, hai đứa nhóc đoán chừng sẽ không dám phạm sai lầm như vậy nữa
Nghe hai người bọn họ kể lể đau khổ, sắc mặt Cao Cảnh Minh có chút tái nhợt, vốn dĩ hai chân đã bình phục, dường như lại bắt đầu âm ỉ đau
Lúc này hắn mới nhận ra mình may mắn cỡ nào, trộm thánh chỉ so với việc của hai đứa bạn còn nghiêm trọng hơn, vậy mà chỉ phải quỳ một đêm, mẹ hắn đối với hắn đã nương tay, thậm chí Cao Cảnh Minh còn nghĩ, may mà cha mình không có nhà, nếu không thì có lẽ cũng chung số phận với bọn họ
"Cảnh Minh, tay của ta suýt nữa bị cha ta đánh phế, trước giờ chưa bao giờ đánh ta như vậy, mẹ ta quỳ xuống xin cũng không có tác dụng, hắn làm ta thấy xa lạ, ta không muốn nhận cha nữa" Chu Lâm mắt đỏ hoe nức nở nói
Vốn dĩ mọi chuyện đã qua, nhưng khi nói chuyện với đám bạn thì lại càng thêm tủi thân
Đặng Lăng Phong cũng gật đầu mắt đỏ nói: "Đúng vậy đó Cảnh Minh, cha ta suýt nữa đánh chết ta, ta nhìn thấy ông ấy là sợ, không dám về nhà nữa, ta muốn bỏ nhà trốn đi
"À, cái này..
Cao Cảnh Minh nghe bọn họ nói vậy, nhất thời không biết làm sao, càng không biết an ủi thế nào, nghĩ đến mình bị xử lý thảm như vậy, lẽ nào cũng không nhận mẹ nữa à, lẽ nào cũng muốn bỏ nhà trốn đi
Do dự một chút, hắn nhìn về phía Trần Tuyên nói: "A Tuyên, ngươi nói gì đi
Trần Tuyên: "..
Liên quan gì đến ta, bọn trẻ có suy nghĩ như vậy, phần lớn là do bị đánh chưa đủ, đánh thêm trận nữa là ổn thôi
Suy nghĩ một chút vẫn nói: "Chu thiếu, Đặng thiếu các ngươi có suy nghĩ như vậy là sai rồi, một khi làm vậy, phần lớn sẽ còn bị đánh nữa đó, thực ra hai vị lão gia đều là vì tốt cho các ngươi thôi, chẳng lẽ muốn hại các ngươi sao
"Đúng, A Tuyên nói không sai" Cao Cảnh Minh lập tức rất tán thành, hắn nhớ lại những lời mẹ hắn đã tận tình khuyên bảo tối hôm đó
"Nhưng bọn ta bị đánh một trận vô cớ khổ sở quá mà
Đặng Lăng Phong bọn họ ấm ức không phục nói
Trần Tuyên thầm nghĩ đâu phải vô cớ, sao, các ngươi còn muốn báo thù hả
Lấy danh nghĩa đảo nghịch cương thường để giết cha là sẽ bị trời đánh đó, nếu dám có ý nghĩ đó, tiên sinh biết được chắc còn đánh thêm một trận nữa, đồ quỷ quái hư đốn
Cao Cảnh Minh không biết phải đáp lời thế nào, lại nhìn về phía Trần Tuyên
Sau đó Trần Tuyên trong lòng im lặng, nói: "Thì là, có câu ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, các ngươi biết câu này chưa, tạm thời nhịn một chút, chờ tương lai các ngươi lớn lên, lão gia nhà các ngươi sẽ không quản được nữa, đến lúc đó muốn làm gì thì làm
Bọn họ ngẫm lại thấy có lý
"Cũng đúng, tạm thời nhịn một chút, bây giờ không phản kháng lại được mà
"Ừm, chờ lớn lên, xem ông ta còn làm được gì ta, chờ ta luyện giỏi võ, cha ta cũng đánh không lại ta, hừ hừ, nếu ông ấy còn dám đánh ta, ta sẽ đánh trả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Tuyên suýt nữa trợn tròn mắt, chuyện này không cần phải xoắn xuýt, bọn trẻ con qua một thời gian sẽ ổn thôi
Còn chờ các ngươi lớn lên, sau này lớn lên hiểu chuyện, nhìn tình cảnh này có lẽ sẽ còn phải cảm kích công ơn dạy dỗ của cha mẹ đó
Tóm lại, sau câu nói "sau này lớn lên phụ huynh không quản được nữa" của Trần Tuyên, hai người cuối cùng cũng được an ủi phần nào, không còn buồn bã nữa mà tha hồ tưởng tượng về tương lai tươi đẹp..
Nói chuyện một hồi, trời bắt đầu tối sầm
Thấy họ đã bình tĩnh lại đôi chút, Cao Cảnh Minh bất ngờ hỏi: "Đúng rồi, cánh rừng, Lăng Phong, bài tập của các ngươi làm xong chưa
Nghe vậy, biểu cảm của hai người cứng đờ, như sét đánh ngang trời, trở về liền bị đánh, buồn khổ quá, làm gì còn nhớ đến bài tập nữa
Lúc không biết trả lời ra sao thì Cao Cảnh Minh lại bồi thêm một câu: "Bài tập của ta xong hết rồi đó, một ngày là làm xong rồi, ngày mai còn được đi chơi, à đúng, ngày mai còn phải đi học, ừm, đi học cũng có thể chơi
Sát thương chí mạng~
Trần Tuyên liếc nhìn Cao Cảnh Minh một cái, trong lòng thầm nghĩ, mày đúng là biết rắc muối vào vết thương mà
La Thái Vận và Điền Tuyết Ngọc đang nghe say sưa cũng nhỏ nhẹ nói thêm: "Tụi mình cũng viết xong rồi
Chu Lâm và Đặng Lăng Phong lập tức tái mét mặt
Liên hoàn sát
Mấy huynh này giỏi quá, dao nào cũng đâm vào chỗ hiểm hết
Đặng Lăng Phong lẩm bẩm: "Xong rồi xong rồi, bài tập không làm, đến trường chẳng lẽ còn bị tiên sinh xử lý một trận nữa
"Cái này biết làm sao cho phải, không biết tối nay có kịp viết hết không" Chu Lâm lẩm bẩm, môi còn đang run rẩy
Nhiều bài tập như vậy, đâu phải cứ thức đêm là có thể làm xong, nhất là còn phải viết chữ, đó vẫn là việc hao tổn thể lực đó, mấu chốt là trên người còn vết thương nữa
Lúc không biết làm sao thì Đặng Lăng Phong lại nhìn về phía Điền Tuyết Ngọc
Bị hắn nhìn có chút sợ hãi, Điền Tuyết Ngọc yếu ớt hỏi: "Lăng Phong, ngươi nhìn ta làm gì
"Cái đó, A Ngọc này, ta nhớ là ngươi còn thiếu ta mấy lần bài tập đúng không, huynh ca của ta thế nào thì ngươi cũng thấy rồi đó, nên lần này bài tập giao lại cho ngươi, không vấn đề gì chứ
Đặng Lăng Phong nhìn hắn "không có ý tốt" nói
Nghe vậy Chu Lâm cũng sáng mắt lên, nhìn về phía Điền Tuyết Ngọc nói: "Đúng, A Ngọc, còn ta nữa, ngươi cũng nợ ta một lần bài tập, hôm đó ném thẻ vào bình rượu ngươi thua, sẽ không quỵt nợ chứ
"Hả
Cái này, đương nhiên ta không quỵt, nhưng mà, cả hai người đều giao cho ta, ta mệt chết cũng viết không hết mà" Điền Tuyết Ngọc lập tức biến thành mặt khổ qua, mặt nhăn nhó hết mức có thể, đang yên đang lành tự nhiên lại gặp phải chuyện này
Chu Lâm lập tức dùng tay phải khoác vai hắn dụ dỗ nói: "A Ngọc là người trọng chữ tín mà, chuyện nhân nghĩa không nói hai lời, giao cho ngươi đó"
"Đúng đó, A Ngọc trong đám tụi mình là người đáng tin cậy nhất, ai cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi"
"Tóm lại là xin nhờ, A Ngọc ngươi cũng không muốn chúng ta kéo theo thân tàn tật đi học đường còn bị tiên sinh thu thập chứ
Đặng Lăng Phong nhìn hắn một mặt khẩn cầu nói
Sau đó Điền Tuyết Ngọc ngay tại hai người bọn họ từng tiếng vụng về lấy lòng thêm khích tướng bên trong có chút lên trên, mơ mơ hồ hồ liền gật đầu nói: "Vậy được rồi, liền giao cho ta, ta tối về giúp các ngươi giải quyết"
Đặng Lăng Phong cảm kích nói: "Tốt, A Ngọc ta không nhìn lầm ngươi"
"A Ngọc ngươi là cái này" Chu Lâm cũng giơ ngón tay cái lên
Điền Tuyết Ngọc đã lên trên, nghiêm túc gật đầu nói: "Yên tâm giao cho ta, đảm bảo sẽ không để cho các ngươi thất vọng"
Tiểu mập mạp La Thái Vận cơ hồ một mực đang ăn đồ vật, tay cầm một cái gà quay gặm đến miệng đầy chảy mỡ, trong lòng tự nhủ thật ngon, mơ hồ nghe bọn hắn nói đến nghĩa bạc vân thiên, không khỏi ngẩng đầu nhìn một chút
Đang nói cái gì vậy
Thôi, không nghe rõ, tiếp tục ăn đi, Cảnh Minh nhà gà quay thật ngon, đi thời điểm đóng gói mang một ít
Trời tối, Cao gia đều đã bắt đầu cầm đèn, Chu Lâm nhà bọn hắn hạ nhân đến đây thông tri phải đi về, thế là mấy anh em không thể không lưu luyến chia tay, ước định sáng sớm ngày mai tập hợp trở về học đường
Rời khỏi Cao gia, ai đi đường nấy, gió đêm thổi, Điền Tuyết Ngọc lên trên lập tức thanh tỉnh, ý thức được chính mình nhận lời cái gì, trên mặt có chút trắng bệch
Ta đã đáp ứng cái gì vậy, sao lại mơ mơ hồ hồ đáp ứng đâu
"Ngọc nhi thế nhưng là ngã bệnh
Vì sao sắc mặt khó coi như vậy
Mẹ hắn đi theo thấy rõ không khỏi ân cần nói, còn thuận tay đi sờ trán hắn
Điền Tuyết Ngọc gượng ép kéo ra một khuôn mặt tươi cười nói: "Nương, ta không sao, chính là biểu lộ cảm xúc, đêm nay muốn cầm đuốc soi khổ đọc"
"Con ta tiến tới là tốt, nhưng cũng muốn chú ý nghỉ ngơi" mẹ hắn vui mừng nói
Điền Tuyết Ngọc dù sao là khóc không ra nước mắt, cười đến so với khóc còn khó coi hơn nói: "Nương, chúng ta mau trở về đi thôi, ta thời gian đang gấp, rất cấp bách"
Gã này tính cách ngại ngùng, rất nhiều thời điểm không hiểu được cự tuyệt người, nhất là bị người lấy lòng hai câu liền dễ dàng phiêu
Đem bọn hắn đưa đến cửa ra vào Trần Tuyên, Cao Cảnh Minh hai người, thấy bọn họ sau khi đi trở về, Trần Tuyên nhịn không được nhìn Điền Tuyết Ngọc rời đi một chút, thân thể nhỏ bé dưới màn đêm tàn tạ hiu hắt, trong lòng tự nhủ nghiệp chướng a, các ngươi liền bắt lấy một người hao đi
Nhưng loại tình cảm hai nhỏ vô tư này, làm sao lại không khiến người ta hâm mộ đây...