Ngày đầu tiên khai giảng vào buổi sáng, mưa nhỏ rơi tí tách, từ đó lệ cũ khóa sớm bị hủy bỏ, đám học sinh ngược lại có thể thừa cơ ngủ nướng, khỏi phải đi nghe thầy giáo thao thao bất tuyệt cùng luyện cái "Tĩnh tâm công" nhàm chán kia
Trần Tuyên vẫn như thường lệ dậy sớm, vì bên ngoài trời vẫn còn rất tối, Cao Cảnh Minh đang ngủ say như h·e·o, hắn không muốn làm phiền, chậm rãi luyện tập các động tác dưỡng khí Dưỡng Thân Công thường ngày
Đã sớm quen thuộc động tác cùng nhịp thở, chốc lát sau trên người hắn liền có cảm giác ấm áp sảng k·h·o·ái, cảm giác này khiến hắn có chút mê muội, rất dễ chịu
Có hiệu quả là tốt rồi, hắn nhẹ nhàng thở ra, xem ra cái này không liên quan gì đến thời tiết
Luyện tập xong xuôi trời đã sáng, nhưng vẫn còn tĩnh lặng, trường học dần dần ồn ào náo động, bụng réo lên ùng ục, Trần Tuyên đành phải bung dù đi quán cơm mua đồ ăn
Một chiếc ô giấy dầu, tuy là có tranh thủy mặc, bước đi trong mưa, nghe tiếng mưa rơi trên dù tí tách, trong lòng vô cùng an bình
Thời tiết như vậy là lúc Thư Diệu bận rộn nhất, mấy người vốn có tiền sẵn sàng chi chút ít tiền thuê hắn chạy việc, chứ không muốn rời khỏi cái ổ chăn thoải mái dễ chịu để đi xếp hàng mua cơm
Hai tay hắn đều mang theo mấy hộp cơm, không thể bung dù, Trần Tuyên tiện đường che mưa cho hắn, dù không tránh khỏi bị ướt một chút quần áo, nhưng hắn vẫn từ đáy lòng cảm tạ
Chuyện nhỏ thôi mà, tiện tay làm thôi
Khóa sớm hủy bỏ, nhưng khóa vẫn phải học, tính toán thời gian đánh thức Cao Cảnh Minh dậy rửa mặt ăn sáng, xong rồi trong ngày oán than đi tới phòng học
Tiết đầu tiên là thầy Ngọc Sơn, sau khi thầy trò chào nhau, ông trước tiên nói về một số vấn đề an toàn, hiển nhiên là lôi cái mà ông dạy ở trên lớp lên nói
Sau đó chính là kiểm tra bài tập, người nào làm bài đương nhiên không sợ, kết quả Điền Tuyết Ngọc, Chu Lâm cùng Đặng Lăng Phong gặp xui xẻo, ánh mắt thầy Ngọc Sơn quả thật tinh tường, làm sao có thể không nhận ra bài tập là từ một người làm ra
Bị đánh bằng roi, mỗi người năm roi để nhớ cho kỹ, nể tình Chu Lâm và Đặng Lăng Phong đang có vết thương trên người, tạm thời ghi lại để khi khác đánh bù, bọn họ lại chưa có người chép bài thay, nhưng Điền Tuyết Ngọc thì không thể may mắn thoát khỏi, bị đánh vào tay trái
Đáng thương đứa nhỏ, giúp các bạn lại bị vạ lây
"Học hành là chuyện của chính mình, người khác giúp cũng giống như h·ạ·i các ngươi, còn người giúp cũng như cản đường người khác, lần này chỉ phạt nhẹ thôi, để cho các ngươi nhớ lấy, lần sau còn tái phạm nhất định sẽ bị trị nặng" sau khi giáo huấn một phen, thầy Ngọc Sơn không quên nói rõ cái lợi h·ạ·i trong đó
Ông ta luôn mang cái vẻ mặt không chút dao động nào, Trần Tuyên lén quan sát, hoàn toàn không thấy được vẻ gì về cái chuyện lớn mấy ngày trước
Lãng phí chút thời gian, chính thức bắt đầu lên lớp, hôm nay học về chữ, không biết là trùng hợp hay cố ý, hầu như đều là mấy chữ có ý h·ã·m h·ạ·i l·ừ·a gạt, thầy Ngọc Sơn giảng giải rất tỉ mỉ, giải thích ý nghĩa từng chữ cùng các ví dụ minh họa, sau một buổi học, ngược lại khiến học sinh có ấn tượng sâu sắc về các nguy hiểm tương tự, có lẽ trong một số thời điểm then chốt có thể cứu người và cứu mình
Sau khi tan học vẫn như cũ giao bài tập về nhà
Lại trùng hợp, giờ học buổi tiếp theo vào mùa đông, chắc là do mưa lớn, thầy giáo giảng về những bài văn liên quan đến quan sát thời tiết, giống như là vè, học thuộc về sau, hoạt dụng thì có thể dùng cái này để dự đoán thời tiết sắp tới
"Triều hồng vũ, tịch hồng tình, có mưa núi mang mũ, không mưa mây ngang trời, ánh bình minh không ra khỏi cửa, ráng chiều đi ngàn dặm, ánh trăng mờ ảo, không mưa thì gió bắt đầu thổi, sương mù dày đặc là có mưa, sương mù lớn tan ra thì trời sẽ đẹp, kiến dời tổ, rắn bò trên đường, ngày mai chắc chắn có mưa lớn, trên trời có vảy cá, phơi lúa không cần lật, mặt trời lặn có mầu đỏ, không mưa thì gió, cá trong sông đ·á·n·h tung tóe, ngày nào cũng có mưa, sấm trước mưa nhỏ, sấm sau mưa to, ống khói không bốc lên, chắc chắn là trời u ám, sáng u ám thì chiều quang đãng, nửa đêm trời không sao thì trời không mưa, đêm nhiều sao thì trời sẽ quang, mây cuốn, dầm mưa xối xả, chim én bay thấp thì trời sắp mưa..
Phải nói, trong nội dung bài giảng này, cẩn thận suy xét, đại đa số đều là như vậy
Trong cái thời đại không có dự báo thời tiết này, mọi người đã sớm căn cứ vào tự nhiên để đúc kết ra các dấu hiệu thay đổi thời tiết, đều là trí tuệ sinh tồn
Theo lệ thường thầy giáo đọc mẫu, đọc chín lần bắt đầu học thuộc, nhất định phải đọc thuộc, ai không thuộc ở trên lớp xuống dưới cũng phải cố gắng thuộc, ai thật sự không nhớ hoặc không biết chữ thì hỏi thầy, tóm lại là phải đạt đến mức độ mở miệng là nói ra được
Toán học thì không có gì để nói, đều là những thứ đơn giản, nhưng cũng có nhiều điều cần nhắc
Buổi chiều lớp 'Văn nghệ' đừng mong đám nhóc có thể tạo ra tác phẩm nghệ thuật gì cao siêu, người mới học mà, có thể hiểu được cái cơ bản coi như là tốt rồi, cũng may mấy cái này chỉ là tài năng cá nhân, thi cử không thi, nhiều nhất là về phương diện chữ viết thì có thể ảnh hưởng đến thành tích
Một ngày học hành kết thúc, Trần Tuyên bọn họ như thường lệ đến chỗ thầy Ngọc Sơn làm bài tập
Mấy ngày liên tiếp cứ thế bình bình đạm đạm trôi qua, bản thân cứ chăm chỉ học tập như vậy vẫn rất hữu ích, ngày nào cũng có thể học được điều mới
Còn bốn ngày nữa là đến kỳ nghỉ, hôm nay buổi chiều Trần Tuyên bọn họ đang làm bài tập ở sân sau nhà thầy Ngọc Sơn, lúc chuẩn bị ra về, ông gọi Trần Tuyên lại, đưa cho hắn một phong thư rồi nói: "A Tuyên, ngươi mang lá thư này ra ngoài cổng, nhờ người của nhà Minh Nhi đưa về giúp, những chuyện khác không cần để ý
"Dạ, thưa thầy" Trần Tuyên có chút nghi ngờ nhận lá thư, nhất thời không hiểu thầy Ngọc Sơn có ý gì, lẽ nào lại liên quan đến chuyện kia
Cũng không thể là đi cầu viện Cao gia chứ
Cao Cảnh Minh và sư phụ hắn cũng chẳng khách khí, trực tiếp hỏi: "Sư phụ, tự nhiên lại sai người gửi thư về nhà con làm gì
Có chuyện gì sao ạ
"Đứa trẻ con thích hóng chuyện của người lớn, bớt hỏi đi
Thầy Ngọc Sơn cười nói, nhưng vẫn hơi hé lộ đôi chút, nói: "Các ngươi đừng lo, vi sư tự có chủ trương, nếu nhà của Minh Nhi không có vấn đề, kỳ nghỉ này không cần về nhà, vi sư dự định sẽ đưa các ngươi đi một nơi
"Không cần về nhà hả
Tốt quá rồi, sư phụ dự định mang chúng con đi đâu thế ạ
Có vui không ạ
Chẳng lẽ là nơi thầy nói nửa đậy môn lần trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này Cao Cảnh Minh hưng phấn nói
Nghe vậy thầy Ngọc Sơn trừng mắt rồi cho một cái vào đầu hắn, nghe một tiếng bốp rất thanh, vỗ vỗ đầu rồi nói: "Còn dám nhắc đến ba chữ kia, vi sư sẽ đánh c·h·ế·t ngươi, hừ, không dễ chơi đâu, chả có gì hay mà chơi cả, vi sư cảm thấy có một nơi cần phải dẫn các ngươi đến, đây cũng là nguyên nhân phải hỏi ý kiến mẹ con, nếu bà không muốn thì cũng chỉ có thể thôi, nhưng sau này sớm muộn gì cũng phải trải qua
"Vậy à, chắc mẹ con sẽ đồng ý mà" Cao Cảnh Minh lập tức xoa đầu hứng thú tụt dốc, chỗ không dễ chơi thì đi làm gì, chán phèo
Trần Tuyên trong lòng khẽ động, đại khái hiểu rõ thầy Ngọc Sơn sẽ dẫn bọn họ đi đâu, thế mà lại nhanh như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi rời khỏi sân nhà thầy, Trần Tuyên trước tiên cầm thư đến cổng, Cao gia lúc nào cũng có người trực ở đấy, cho dù là ban đêm cũng vậy, dù sao nhỡ đâu Cao Cảnh Minh có chuyện gì thì sao
Hôm nay người trực cổng là Ngưu Nhạc, Trần Tuyên đưa thư cho hắn, dặn hắn phải mang thư về, cũng không vội, ngày mai lên đường cũng không muộn, có dùng roi thúc ngựa cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian
Ngưu Nhạc vỗ ngực đảm bảo giao thư, không đưa được thì mang đầu đến gặp, thật ra cũng không cần phải vậy
Nhưng Trần Tuyên đã nói không cần phải vội, kết quả sáng sớm hôm sau thư hồi âm của Cao phu nhân đã đến, sáng sớm đã có người đến thông báo với Trần Tuyên để nhận thư, tuyệt đối là người của Cao gia chạy qua chạy lại cả đêm mới nhanh được như vậy
Thư là gửi cho thầy Ngọc Sơn, người Cao gia tự nhiên là để cho Trần Tuyên giao, nội dung Trần Tuyên không rõ, cũng không dám tùy tiện mở ra xem, cho dù gan to bằng trời cũng chưa chắc đã biết hết mấy chữ kia, thừa lúc rảnh Trần Tuyên đưa thư cho thầy Ngọc Sơn
Buổi chiều đến sân nhỏ làm xong bài tập, thầy Ngọc Sơn sau khi xem xong hồi âm thì nói với Trần Tuyên bọn họ: "Chuyện đã quyết, mẹ Minh Nhi đã đồng ý rồi, kỳ nghỉ này các ngươi không cần về nhà, đến lúc đó cứ nghe theo ta sắp xếp
"Dạ, thưa sư phụ"
Cao Cảnh Minh không có ý kiến, Trần Tuyên cũng không có tư cách có ý kiến
Quen với sinh hoạt học đường, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ nghỉ
Mọi ngày Cao Cảnh Minh đều muốn kết bạn với Chu Lâm bọn họ trở về, nhưng do thầy Ngọc Sơn có sắp xếp khác, bọn họ chỉ có thể tự mình trở về, ai nấy đều mang vẻ lưu luyến không nỡ, y như là sinh ly t·ử biệt vậy
Nghỉ, nhưng không cần về nhà, đương nhiên không cần ở lại trường học, Cao gia ở dưới núi cũng có biệt viện mà, thầy Ngọc Sơn để Trần Tuyên bọn họ xuống núi ở trước một đêm, sáng mai lại đến tìm họ
Đây là lần đầu tiên Trần Tuyên đến 'biệt thự khu học' của Cao Cảnh Minh, môi trường tổng thể tự nhiên là không bằng Cao gia, một căn sân nhỏ có hai lớp, thắng ở chỗ tinh xảo, cho mười hai mươi người ở cũng không chật, nơi này cũng có thư phòng của Cao Cảnh Minh, nơi ở của Trần Tuyên cũng vậy, chẳng qua là không giống như Cao gia ở riêng, mà là ở kế bên nhau
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Trần Tuyên nhìn về phía hướng Dương Huyện, không phải là có cảm tình với Cao gia, mà là hắn để hạt đào ở chỗ này, có chút không yên lòng, không biết Thanh Đậu có giúp hắn chăm sóc tốt không
'Hai ngày nữa là có kết quả sao
Thu tầm mắt lại, Trần Tuyên lại không khỏi ở trong lòng nghĩ, bọn buôn người đều đáng ch·ế·t, nhưng chuyện này cũng thực quá nhanh chút
Mặc dù Trần Tuyên toàn bộ hành trình không có tham dự, cũng không rõ ràng quá trình, nhưng luôn cảm giác cái sự kiện này phía sau không chỉ đơn giản là trừ gian diệt ác, nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu rõ trong đó cong cong quấn quấn
Hắn cũng không đi xoắn xuýt nhiều như vậy, kết quả mới là quan trọng nhất
Việc đã đến nước này, Trần Tuyên trong đầu nhịn không được hiện lên đoạn tao ngộ vừa mới đến đây, cái tên tiểu hài tử Nhị Đản kia bây giờ thế nào
Trương Lan Lan cuối cùng lưu lạc đi đâu
Còn có những đứa trẻ đã gặp qua nhưng không biết tên, bọn chúng bây giờ số phận ra sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thiếu gia, vì sao không về nhà ạ
Trần Tuyên suy nghĩ bị tiếng hỏi của Tiểu Thải các nàng cắt ngang
Cao Cảnh Minh buồn bực ngán ngẩm nói: "Ta đâu có biết, sư phụ có sắp xếp khác thôi, nói muốn dẫn chúng ta đi một nơi, cũng không biết là chỗ nào, ai, thật chán quá, cái chỗ quỷ này trước không giáp thôn sau không giáp phố, các bạn học thì hầu như tất cả đều về nhà, đến chỗ chơi cũng không có
Cũng không phải chung quanh không có người, thực tế người vẫn rất nhiều, nhưng hoặc là Cao Cảnh Minh không quen, hoặc là cấp cao, căn bản chơi không cùng nhau được
"Thiếu gia, nếu thấy chán quá, không bằng làm bài tập học thuộc lòng đi ạ
Trần Tuyên đề nghị
Cao Cảnh Minh trợn mắt tránh không kịp, lẩm bẩm: "A Tuyên ngươi tha cho ta đi, thật vất vả mới được nghỉ, không thể buông lỏng một chút sao
Ngươi tự học đi, ta đọc truyện tranh, à phải rồi, Tiểu Diệp, ngươi đi bảo Cảnh Hoành bọn hắn nghe ngóng xem có cuốn Bạch Mã Kiếm Quân Hành Hiệp Ký mới ra chưa, nếu có thì tranh thủ mua một cuốn về, mang đến chỗ A Tuyên, cuốn trước ta đã đọc gần nát rồi
Cao Cảnh Minh xài tiền đúng là như vậy, cuốn truyện tranh kia có vẻ thật đắt, dù sao chỉ mỗi trang giấy thôi cũng đã quý, buổi tối Cảnh Hoành trở về báo cho biết là sách mới không nhanh ra như vậy, nhận được tin, Cao Cảnh Minh hận không thể bắt toàn bộ người ở nhà xuất bản nhốt lại thúc ép họ ra truyện cho hắn
.