Ngày chưa sáng hẳn bên ngoài đã ồn ào náo động, không phải kiểu ồn ào náo nhiệt bình thường của chợ búa, mà mang theo chút kích động hay oán giận khó tả
Khách sạn sát đường, bị đánh thức, Trần Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, bên ngoài lại sáng rực ánh đèn
Ra khỏi giường đẩy cửa sổ ra xem, thấy đường lớn ngõ nhỏ người chen chúc, từ khắp nơi đổ về, đốt đèn lồng, cầm đuốc đi về một hướng nào đó, tiếng người huyên náo, không nghe rõ đang nói gì
Thấy vậy, Trần Tuyên giật mình, ý thức được những người này đều đi xem chém đầu, mà phải sớm vậy sao, trời còn chưa sáng, mà hành hình phải đến giữa trưa, giờ này đi thì có gì đâu mà thấy, chẳng lẽ chỉ vì tranh chỗ tốt
Không tài nào hiểu nổi tâm lý mọi người, người càng lúc càng đông, hàng trăm hàng ngàn người nối đuôi nhau, có người rõ ràng là từ thôn quê đi đường đêm đến, trên người còn ướt sương đêm
Rốt cuộc bọn họ đến để xem náo nhiệt hay là vì tội ác của người bị hành hình quá căm phẫn, muốn tận mắt thấy tội phạm chịu tội
Đối với Trần Tuyên mà nói, sự kiện này có liên quan trực tiếp đến hắn, nhưng hắn ngược lại rất bình tĩnh, không hề vội vàng, thậm chí còn có tâm tư đóng cửa sổ phối hợp luyện tĩnh khí Dưỡng Thân Công
Hắn vừa luyện gần xong thì nghe tiếng Cao Cảnh Minh ở phòng bên bị đánh thức, kinh ngạc hét lên: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy
Sao mà náo nhiệt thế
"Bẩm thiếu gia, dân chúng bên ngoài tụ tập đến xem hành hình, không tránh khỏi ồn ào, có làm ảnh hưởng đến ngài nghỉ ngơi không ạ
Việc này không cản được, ngài đừng để ý, lát nữa sẽ hết thôi" tiếng Triệu Nhị Hà bên ngoài vang lên giải thích, nửa đêm canh ba là ca trực của hắn
Cao Cảnh Minh lúc này hứng thú nói: "Ra vậy à, ta ra xem thử
Vừa dứt lời đã nghe tiếng bước xuống giường mở cửa sổ, tiếp theo là tiếng hắn nói: "Ôi, bên ngoài nhiều người thật
Một lát sau liền nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Nhị Hà vội nói: "Thiếu gia chớ trách, để đảm bảo an toàn cho ngài, ta vào đây cùng ngài xem
Là hộ vệ, Triệu Nhị Hà rất có trách nhiệm, lo lắng Cao Cảnh Minh mở cửa sổ trong phòng sẽ gặp nguy hiểm, dù sao ai biết ngoài đường là người nào, nhất định phải ở bên cạnh che chở, dù bên ngoài còn có người cũng không lo được nhiều như vậy
"Không sao đâu, sư phụ bọn họ tỉnh chưa
Cao Cảnh Minh lơ đễnh nói
Trời đã sáng rồi, người bên ngoài vẫn cứ ùn ùn kéo đến, Trần Tuyên đoán chừng rất nhiều người ở các thôn mười dặm tám thôn đều đến xem hành hình, ít nhất phải có mấy vạn người, có lẽ xung quanh pháp trường đã chật kín người
"Bên ngoài ồn ào thế, chắc là tỉnh rồi..
"Luyện công" buổi sáng xong, hắn rửa mặt rồi đi ra ngoài, nhìn vào phòng Cao Cảnh Minh đang mở cửa hỏi: "Thiếu gia muốn xuống ăn gì không
Hay là ta mang lên cho ngài
Không có nha hoàn hầu hạ, đây là việc của Trần Tuyên, hộ vệ có chức trách của hộ vệ, những người hầu đi theo khác không có tư cách đi theo hầu hạ
"A Tuyên lúc nào cũng dậy sớm vậy, đi, chúng ta xuống ăn, tiện thể xem náo nhiệt rồi đợi sư phụ" Cao Cảnh Minh từ cửa sổ thu người lại nói
Thế là hai người xuống lầu, Triệu Nhị Hà đuổi theo sau, xuống đại sảnh tìm bàn lớn ngồi xuống, Trần Tuyên đi sắp xếp đồ ăn, lát sau Cảnh Hoành, Lãnh Băng bọn họ cũng xuống, lại kê một bàn bên cạnh bọn họ
"Sao mà nhiều người thế này, vẫn còn đến nữa, chém đầu thì có gì hay ho mà xem chứ
Cao Cảnh Minh nhìn ra ngoài cửa lớn khó hiểu
Ban đầu Ngọc Sơn tiên sinh cố ý giấu diếm, nhưng Cao Cảnh Minh hôm qua cũng đoán được đại khái rồi, lúc trước Triệu Nhị Hà đã nói, cũng không cần phải kiêng kỵ nữa, Trần Tuyên nếm qua mỗi món ăn rồi, lúc này mới nói: "Có lẽ hiếm khi có vụ hành hình kiểu này nên mọi người mới tham gia cho vui ấy mà
"Náo nhiệt thế, vậy ăn xong chúng ta cũng đi thôi" Cao Cảnh Minh phấn khích nói
Đi thì chắc chắn là đi rồi, nếu không việc gì phải chạy tới Lam Phong huyện, Trần Tuyên thản nhiên hỏi: "Thiếu gia không sợ sao
"Sợ gì chứ, nhiều người như vậy cơ mà, huống hồ ta còn chưa xem chém đầu bao giờ, đợi hai ngày nữa kể lại cho Cánh Rừng bọn họ nghe, họ chắc chưa được xem đâu" Cao Cảnh Minh lơ đễnh nói
Cái gì cũng muốn khoe khoang, trẻ con thật là nhàm chán, nhưng lát nữa xem xong thì còn cười được nữa không
Rất nhanh, Ngọc Sơn tiên sinh cũng xuống lầu, do Chung bá đẩy đến, cầu thang cũng không gây khó dễ, Chung bá bình ổn đẩy Ngọc Sơn tiên sinh tới, nếu để ý kĩ sẽ thấy rõ ràng là Chung bá bưng cả xe lăn xuống
Thấy thế Trần Tuyên lập tức sắp xếp người hầu đi chuẩn bị đồ ăn thức uống cho Ngọc Sơn tiên sinh, cố gắng làm sao cho bản thân không phải rời bàn
"Sư phụ, sư phụ lát nữa chúng ta cũng đi xem hành hình có được không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cao Cảnh Minh lúc này quay sang thỉnh cầu Ngọc Sơn tiên sinh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông đẩy xe lăn đến, nói: "Nếu Minh Nhi có hứng thú thì cứ đi
Ngược lại tránh được chuyện ép buộc hắn phải đi xem
"Vậy chúng ta ăn nhanh lên, bên ngoài đông người lắm, đi trễ sợ không chen vào được" Cao Cảnh Minh vội nói, tranh thủ nhét đồ vào miệng
Ngọc Sơn tiên sinh lắc đầu trách: "Đừng vội, đừng vội, con quên lời vi sư dạy sao, mọi việc cần phải tĩnh tâm, nóng vội như vậy thì ra sao nữa, với lại ăn uống phải nhai kỹ nuốt chậm, nếu không không tốt cho cơ thể
"Vâng ạ" Cao Cảnh Minh ngoan ngoãn nghe lời, nhưng rõ ràng là đang đứng ngồi không yên
Ngọc Sơn tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Vi sư đã sắp xếp vị trí tốt rồi, đảm bảo có thể thấy rõ, như vậy con hài lòng chưa
"Hả
Sư phụ đã sắp xếp rồi sao, vậy thì con không vội nữa" Cao Cảnh Minh nghe vậy cuối cùng cũng kiềm chế được
Tiếp đó bọn họ ăn sáng từ tốn, Trần Tuyên đi trả tiền, đương nhiên dùng tiền của Cao Cảnh Minh, sau đó một đoàn người mới đi về hướng pháp trường, người trên đường phố đã vơi đi nhiều
Họ không trả phòng, đoán chừng còn phải ở lại một đêm mới về Ngọc Sơn, dù sao hành hình xong còn có việc cần làm
Trên đường đi tới pháp trường, Ngọc Sơn tiên sinh nhỏ giọng dặn dò Chung bá vài câu, Chung bá lập tức một mình rời đi
Pháp trường không gần khách sạn chỗ bọn họ ở, đi cũng không nhanh, gần một tiếng sau mới tới được, nơi đó đã sớm người đông nghìn nghịt, đường lớn ngõ nhỏ đều chật kín người, thậm chí trên cả nóc nhà, trên cây đều là người
"Sư phụ, chỗ người sắp xếp ở đâu vậy, thế này thì làm sao mà vào được
trong đám đông, Cao Cảnh Minh kiễng chân mà chỉ nhìn thấy gáy người khác, không khỏi rầu rĩ nói
Ngọc Sơn tiên sinh chỉ vào một ngõ nhỏ, nói: "Đi lối này
Sau đó bọn họ rẽ vào ngõ nhỏ, bên ngoài vẫn còn một con đường, vắng hoe không có mấy ai, nhưng hai bên đường cách nhau không xa có người của quan phủ đứng canh, nhìn trang phục thì là binh sĩ chứ không phải nha dịch bình thường, người bình thường không được phép lại gần
"Mời Ngọc Sơn tiên sinh đi bên này, đi chậm thôi" lúc bọn họ đến có người niềm nở nói, còn chủ động dẫn đường
Mỉm cười gật đầu nói câu đa tạ, Ngọc Sơn tiên sinh liền giải thích: "Đường này lát nữa sẽ có áp giải phạm nhân đến pháp trường, không cho người ngoài lại gần, vi sư có chút mặt mũi, nên có thể đi đường tắt, trực tiếp tới chỗ vi sư đã sắp xếp trước
"Hả
Phạm nhân đi đường sao, vậy mình đi có không sao không ạ
Cao Cảnh Minh bỗng nhiên hỏi một câu như vậy
Ngọc Sơn tiên sinh gõ đầu hắn nói: "Dưới trời đất bao la này, mình đi tới ngồi đến thì có gì mà không được
Cũng sợ phạm điều kỵ huý này, sợ phạm điều kỵ huý kia, thôi đừng đi học nữa, đi tu hành cho xong
"Sư phụ, con sai rồi, con không nói nữa" Cao Cảnh Minh xoa đầu cười nói
Trần Tuyên thì để ý một chút, thế giới này hóa ra cũng có hòa thượng, đạo sĩ, cộng thêm người đọc sách, coi như đủ cả Nho Đạo, chỉ là không biết cách gọi có khác không
Nhờ có "lối đi riêng" này, Trần Tuyên bọn họ thuận lợi tới đích, là một trà lâu không xa pháp trường, nhìn khá lịch sự tao nhã, có điều không biết mở ở chỗ như thế này thì bình thường buôn bán kiểu gì, dù sao thì hôm nay cũng quá tải rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ đi vào từ cửa sau, bên ngoài con đường toàn bị cấm, lên thẳng tầng ba vào nhã gian, tầm nhìn rộng, đẩy cửa sổ là có thể thấy rõ mọi tình hình bên ngoài
Đưa mắt nhìn ra xa, người ken đặc đường xá, tiếng ồn ào cứ như tiếng ong vỡ tổ
Nơi hành hình đã bố trí xong, nhưng quan viên vẫn chưa vào vị trí, xung quanh pháp trường trong vòng ba mươi mét bị nha dịch binh lính cách ly, còn có một lối đi dành cho việc áp giải phạm nhân, ai dám tiến lên sẽ bị đánh đuổi bằng vũ lực, người ta thật sự là ra tay ác, đánh bằng quyền cước, may là không thật sự hạ sát thủ với dân thường
Trên đài hành hình cao hơn mặt đất ba thước, bày mười mấy cái cọc gỗ to cỡ bắp tay, trên các cọc đều có vết đao, không biết đã chặt bao nhiêu đầu người rồi, đều bị máu thấm đen lại
Đến lúc này, mắt thấy pháp trường, dù khắp nơi đều là người, vẫn ẩn ẩn tràn ngập sát khí, vậy nên Cao Cảnh Minh trước đó còn rất hào hứng bây giờ lại trở nên yên lặng, rõ ràng là đang có chút sợ hãi
Trần Tuyên thì ngược lại rất bình tĩnh, hắn cũng không biết vì sao, bỏ qua yếu tố là một người trưởng thành, giống như không liên quan gì tới hắn, hầu như không hề có chút cảm xúc dao động nào
"Minh nhi, có phải thân thể không thoải mái
Vi sư thấy cảm xúc của ngươi có chút không đúng
Ngọc Sơn tiên sinh nhìn Cao Cảnh Minh, biết rõ nên mới hỏi vậy, hắn muốn chính là loại hiệu quả này, nếu người người đối với vương pháp uy nghiêm không có lòng kính sợ, Cảnh quốc mười phần sẽ loạn, lấy gì thái bình
Cho hắn luyện gan là một mặt, càng phải để hắn rõ ràng, dưới Quỷ Đầu đao, chúng sinh bình đẳng, nhất là Cao Cảnh Minh thân phận như vậy, nếu không từ nhỏ cho hắn quán triệt những điều này, tương lai lớn lên rõ tính đặc thù làm xằng làm bậy kia mới gọi là hậu hoạn vô tận
"Sư phụ, con không sao
Cao Cảnh Minh cố gắng trấn định nói
Gật đầu, Ngọc Sơn tiên sinh kiên nhẫn chờ đợi, Trần Tuyên bình tĩnh hắn cũng để trong mắt, ngược lại là không coi trọng mấy phần, mà là vào trước là chủ cho rằng hắn đã sớm trải qua một lần trường hợp như vậy, nếu không phải tội phạm, về sau làm gì lấy pháp trường làm trò
Chờ đợi như vậy cũng không khiến người ta khó chịu, ngược lại bầu không khí càng thêm căng thẳng, ai cũng đang chờ thời khắc đao phủ giơ đao chém xuống
Nghĩ đến từng xem kịch, Trần Tuyên hiếu kỳ hỏi một câu: "Tiên sinh, hôm nay trường hợp như này, có thể có người đến cướp pháp trường không
Ngọc Sơn tiên sinh nghe vậy bật cười nói: "Không loại trừ khả năng như vậy, không có thì tốt, nếu có thì càng tốt hơn, chứng minh vẫn còn cá lọt lưới
Nghe vậy, Trần Tuyên trong lòng giật mình, thật sự có khả năng này à
Nghĩ lại, thấy Ngọc Sơn tiên sinh bình thản ung dung, Trần Tuyên thậm chí có chút hoài nghi có phải ông đang câu cá, đoán chừng cho dù thật sự có người cướp pháp trường, hành hình vẫn sẽ tiến hành bình thường, chỉ là chém thêm mấy cái đầu thôi
"Im lặng, giám trảm đại nhân đến..
Theo một tràng tiếng nhắc nhở liên tiếp, cục diện ồn ào ban đầu dần dần an tĩnh lại...