Nhà của Ngưu Nhạc ở ngay trong huyện thành, cách phủ đệ nhà họ Cao khoảng hai, ba dặm đường nhỏ trồng toàn cây mơ
Đường nhỏ cây mơ đúng như tên gọi, nhà nào cũng trồng cây mơ, lúc này đã cuối xuân, trên cây mơ đã có quả xanh non, mấy đứa trẻ tham ăn còn hái ăn thử, chua đến chảy cả nước miếng
Nhưng mà hái trộm quả nhà khác là sẽ bị mắng, thời này cái gì cũng quý hiếm vô cùng, không giống như quê của Trần Tuyên, không phải vườn chuyên canh, nhà ai có cây ăn quả, quả chín rụng đầy đất cũng chẳng ai thèm hái
Ba gian nhà ngói chính là nhà của Ngưu Nhạc, so với hàng xóm xung quanh, nhà hắn được xem là khá giả, vì cả Dương huyện đa số nhà đều là nhà tranh vách đất, nhà gạch ngói chỉ những nhà khá giả mới mua nổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngưu Nhạc làm việc ở nhà họ Cao, thu nhập cũng không tệ, so với quê nhà, nhà hắn được xem là sung túc, nếu không cũng chẳng lấy được Tiểu Quyên làm vợ, tất nhiên, nếu hắn muốn, chỉ dựa vào thân phận hộ vệ nhà họ Cao, cưới vợ vẫn rất dễ dàng, nhưng ở nhà họ Cao mở mang tầm mắt, mắt cũng cao hơn, mấy cô nương nhà thường hắn căn bản không để ý, Tiểu Quyên tuy là nha hoàn, nhưng biết chữ nghĩa, so với những cô nương nhà thường không biết chữ, tốt hơn gấp bao nhiêu lần, tương lai còn có thể dạy con biết chữ, có thể tiết kiệm không ít tiền
Trong một góc nhỏ của sân còn có côn, bổng, tạ đá, chắc hẳn Ngưu Nhạc thường xuyên rèn luyện võ nghệ ở nhà
Công việc hộ vệ tuy nhàn nhã, nhưng cũng có lúc nguy hiểm, dãi nắng dầm mưa, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì
Cha mẹ của hắn vẫn còn, còn có ông nội cao tuổi và hai em trai, em gái, ba thế hệ cùng sống, gia đình có thể nói là hưng vượng
Nhìn ra được, người nhà Ngưu Nhạc đều có chút võ nghệ, chắc hẳn là gia truyền, đứa em trai mười ba, mười bốn tuổi rất rắn chắc, đứa em gái mười mấy tuổi đã có phong thái nữ hán tử
Không phải cô gái luyện võ nào cũng dáng vóc thướt tha, xinh đẹp động lòng người, thực tế phần lớn cô gái luyện võ đều tay to chân lớn, trừ phi đạt tới trình độ tu luyện võ học cao siêu, người thường làm sao có thể chạm tới
Nhà họ Cao cũng có không ít hộ vệ nữ hán tử, nhìn thôi cũng đủ hiểu sức một quyền có thể đ·ánh c·h·ết mỹ nam tử loại kia, Lãnh Băng đẹp như vậy có thể xem là phượng mao lân giác
Đoàn rước dâu tới, nhà Ngưu Nhạc đón thời khắc náo nhiệt nhất, xung quanh cũng có không ít người dân đến xem giúp đỡ
Nhưng cái gọi là náo nhiệt cũng chỉ là tương đối, cả sân cũng chỉ bày bảy tám bàn, khách khứa tổng cộng ba bốn chục người, đồ ăn trên bàn chỉ có bốn món, món mặn lại càng chỉ có một bàn, vậy mà cũng đủ làm cho những người xung quanh thèm thuồng
Đa phần đều là người thân quen nhà Ngưu Nhạc, hầu như đều mặc quần áo giản dị, ừm, dùng từ "giản dị" là hơi hoa mỹ một chút, thực tế thì đều là quần áo vá chằng vá đụp, hoặc không thì cũng là bộ đồ tươm tất nhất để đến dự tiệc cưới
Những người này đương nhiên tò mò về cô dâu, nhưng mắt lại càng chăm chú nhìn vào đồ ăn trên bàn, chắc là vì đói bụng mà bất chợt được ăn ngon, phải biết rằng nhà dân thường một năm nửa năm cũng không ăn được mấy bữa thịt, đây mới là bức họa chân thật nhất về cuộc sống của người dân nơi đây
Cô dâu đến, một lão nhân có chút tiếng tăm chắc là được mời đến làm người chủ trì, nói vài ba câu chúc phúc, tổng cộng cũng chẳng được mấy lời hoa mỹ, sau đó là bái thiên địa rồi vào động phòng, cả quá trình rất đơn giản, căn bản không có bao nhiêu tiết mục thú vị
Tóm lại, cả quá trình nhìn từ đầu đến cuối, Trần Tuyên có cảm giác như "nước lã, nhạt thếch" khó mà cảm nhận được bao nhiêu sự vui mừng nhộn nhịp của hôn lễ
Nhưng mà dân thường mà, cưới được một cô vợ tốt như vậy là quá mừng rỡ rồi, còn nghĩ ngợi gì nhiều, có tiền để dành mà lo cho cuộc sống chẳng tốt hơn sao
Điều đáng nói là, sự xuất hiện của Trần Tuyên và mọi người, bỗng làm nhà Ngưu Nhạc trở nên rạng rỡ, Ngưu đại gia mặt mày hớn hở, như thể uống r·ư·ợ·u thượng hạng, hận không thể gào lên cho mọi người biết rằng Cao t·h·iếu gia đã tới nhà ta dự tiệc cưới
Đùa thôi, Cao Cảnh Minh thân phận là gì, là em vợ của Khánh Vương đấy, dùng kiệu tám người khiêng đi mời còn chẳng có tư cách, vậy mà tự mình tới, còn tặng quà, chẳng khác gì mả tổ bốc khói xanh, nói ra ai chẳng trầm trồ khen nhà ta trâu, cưới vợ mà Cao t·h·iếu gia cũng tới chúc, quá vẻ vang
Ngưu đại gia khỏe mạnh nhanh nhẹn, ba chân bốn cẳng đi tới trước mặt Cao Cảnh Minh hành lễ, tự mình mời ngồi vào vị trí chủ tọa, bộ dáng như muốn đem Cao Cảnh Minh lên cúng bái vậy, thực tế cũng chẳng khác là bao
Có lẽ Ngọc Sơn tiên sinh dạy dỗ rất tốt, lúc này Cao Cảnh Minh vẫn rất lễ phép, không hề tự cao tự đại, nếu không hắn mà ngỗ nghịch một chút, khiến nhà Ngưu mừng rỡ xong đốt luôn cả nhà, thì nhà họ Cao có phải bồi thường còn nhiều hơn không, mà có khi còn trở thành chuyện tốt, thân hữu còn phải giơ ngón cái khen ngợi "hoành tráng", đúng là "hồng hồng hỏa hỏa"
Sau khi vào chỗ ngồi, Cao Cảnh Minh còn liếc xéo về phía phòng tân hôn, chắc chắn đang ôm ấp những ý đồ đen tối nào đó
Trần Tuyên tự nhiên ngồi chung mâm cỗ, Tiểu Thải và Tiểu Diệp thì đứng hai bên hầu hạ Cao Cảnh Minh, nhưng không có tư cách ngồi vào bàn, cả bàn chỉ có Cao Cảnh Minh và Trần Tuyên, những người còn lại chẳng ai dám lại gần, mấy tên hộ vệ đi theo cũng chẳng phải để làm cảnh
Mọi người đều biết rõ Cao Cảnh Minh là quý nhân, tất nhiên sẽ không tự rước họa vào thân
Cứ như vậy, thành ra khách át cả chủ nhà, dù sao Trần Tuyên cũng không thể cảm nhận được chút không khí gì, ngược lại thấy rất nhàm chán
Điều đáng nói là, sau khi Cao Cảnh Minh ngồi vào chỗ, bàn này đột nhiên được thêm đồ ăn, rất nhanh có người bưng tới một con gà béo và một nồi cá kho, chắc là những món ngon nhất mà nhà Ngưu có, mang ra để chiêu đãi Cao Cảnh Minh
Thực ra cũng uổng công, chỉ có Trần Tuyên cùng hai người bọn họ, căn bản ăn không được bao nhiêu, nhưng cũng chẳng lãng phí, một lúc sau có người sẽ dọn xương xẩu đi không sót một thứ gì
Có lẽ là nhà nghèo không câu nệ nhiều như vậy đi, sau khi cô dâu được đưa vào phòng tân hôn không phải cứ ngồi chờ tới tối, mà thay bộ đồ khác rồi ra ngoài, cùng Ngưu Nhạc cùng nhau dập đầu lạy tổ tiên, lúc này các bậc trưởng bối sẽ cho chút tiền mừng, cả hai vợ chồng đều vái hai lạy với người lớn, chỉ có cô dâu mới vái "vạn phúc"
Sau khi đã bái lạy xong những bậc trưởng bối, cả hai bắt đầu đi chào hỏi người thân và mời rượu, người bị nhắm tới đầu tiên tất nhiên là bàn của Trần Tuyên, ai bảo Cao Cảnh Minh có thân phận cao nhất chứ
Cao Cảnh Minh vừa tới đã làm cho Ngưu Nhạc và Tiểu Quyên cảm động muốn k·h·ó·c, hai vợ chồng giơ cao chén rượu xoay người hành lễ nói: "Cảm tạ t·h·iếu gia đã đến chúc mừng cho chúng tôi, mong t·h·iếu gia ăn uống ngon miệng, nếu có gì không chu toàn mong t·h·iếu gia bỏ qua, hai vợ chồng xin mời, t·h·iếu gia cứ tự nhiên"
Tiểu Thải và Tiểu Diệp rót trà cho Cao Cảnh Minh, lấy trà thay r·ư·ợ·u, tên kia vờ vịt nói: "Ừm, cái này, cái kia, các ngươi về sau phải sống cho tốt, chúc hai ngươi trăm năm hạnh phúc sớm sinh quý tử"
"Đa tạ t·h·iếu gia, chúng ta nhất định không phụ sự mong đợi của ngài, t·h·iếu gia mời ngài dùng" Ngưu Nhạc cùng Tiểu Quyên cạn một chén rượu, lại lần nữa hành lễ nói
Ngưu Nhạc thì chẳng sao, Tiểu Quyên dù sao cũng là con gái, uống cạn chén r·ư·ợ·u mạnh mặt ửng đỏ, ngày vui lớn ngược lại càng thêm xinh đẹp hơn hoa
Tiếp đó bọn họ cũng mời rượu Trần Tuyên, cảm ơn anh đã tới chúc mừng, hi vọng anh ăn uống vui vẻ, Trần Tuyên cũng lấy trà thay rượu cạn một chén
Trong lúc đó anh để ý thấy rượu mà nhà Ngưu chuẩn bị, đều là loại rượu mạnh đục ngầu, phải dùng rượu lọc qua một lần mới uống được
Điều này không khỏi làm anh thầm nghĩ trong lòng, không biết chưng cất r·ư·ợ·u ở thế giới này có tồn tại hay không, điều này cũng khó nói, mọi người quen thuộc với rượu độ thấp rồi, lỡ mà uống phải rượu chưng cất chắc chẳng nuốt nổi
Tiếp đó anh liền vứt cái ý nghĩ đó ra sau đầu, nghĩ nhiều chuyện này để làm gì, thân phận hiện tại của anh, cho dù làm ra cũng không phải của nhà họ Cao, có thể kiếm tiền sao, người ta có khi cho chút tiền thưởng rồi đuổi, lẽ nào Trần Tuyên còn có tư cách làm một mình sao
Cho dù có thể tự làm thì cũng gặp vô vàn khó khăn, quy tắc thị trường đâu phải cứ xông vào là có thể làm mưa làm gió, không chừng còn bị người ta ăn sạch
"Nghĩ nhiều vậy làm gì vô ích, bây giờ mình là thư ký riêng của Cao Cảnh Minh, ăn mặc không lo, hưởng thụ thôi, tương lai thuận lợi lên như diều gặp gió, hơi đâu mà phí sức
Sau khi hai vợ chồng Ngưu Nhạc cáo từ để đi mời rượu các thân hữu khác, Cao Cảnh Minh hời hợt đối phó mấy ngụm, căn bản không nghĩ tới tấm lòng tốt của người ta muốn chiêu đãi mình, lau miệng xong liền nhỏ giọng thầm thì với Trần Tuyên: "Đi thôi, A Tuyên, đi theo ta"
"Đi đâu vậy
Trần Tuyên biết rõ còn cố hỏi, đại khái biết tên nhóc này muốn đi gây chuyện
"Ngươi cứ đến là biết" hắn thúc giục nói
Sau đó nói với Tiểu Thải và Cảnh Hoành: "Mấy ngươi đừng có đi theo, muốn làm gì thì làm đi"
Nói xong liền k·é·o Trần Tuyên đi, mặc kệ Trần Tuyên còn muốn ăn uống gì hay không, Trần Tuyên suýt nữa trợn mắt, thôi vậy, cứ đi theo hắn vậy, coi như bồi đứa trẻ này chơi, mà bồi chơi cũng là trong công việc của một thư đồng như anh thôi
Cảnh Hoành bọn họ đương nhiên biết rõ Cao Cảnh Minh muốn làm gì, chỉ có thể tùy hắn thôi, chỉ cần bảo vệ xung quanh an toàn là được
Cao Cảnh Minh mang theo Trần Tuyên, lượn quanh một vòng tránh đi ánh mắt của người khác, sau đó trở về phía sau nhà Ngưu Nhạc, lặng lẽ đẩy cửa sổ động phòng ra, rồi hai đứa trẻ liền lén la lén lút lật ra đi vào, còn đóng cửa sổ lại
Cái thằng nhóc này, cảm giác lúc nãy đảo mắt liên tục là đang nghiên cứu địa hình đây mà
"Thiếu gia, chúng ta chạy đến động phòng người ta làm gì, lại không có tân nương tử để nhìn
Trần Tuyên biết rõ nên mới hỏi, tiện thể đánh giá một cái xung quanh, gian phòng không lớn, bày biện cũng đơn giản, nhưng giường chiếu tủ quần áo đều mới, lại còn điểm nến đỏ dán chữ hỉ, rất vui vẻ, cuối cùng có chút không khí hân hoan
Cao Cảnh Minh hạ giọng nói: "Náo động phòng a, A Tuyên ngươi cái này cũng không hiểu à
Trần Tuyên thiếu chút nữa đấm vào mặt hắn, nhóc em ngươi có muốn nhìn xem bây giờ là giờ nào không, náo động phòng có phải hơi sớm quá rồi không
Kết quả Cao Cảnh Minh hơi ngó nghiêng, kéo lấy Trần Tuyên liền chui xuống gầm giường, cũng không sợ gầm giường bẩn, đắc ý nói: "A Tuyên, chúng ta liền trốn chỗ này, đến lúc cho Ngưu Nhạc bọn hắn giật mình
Bất đắc dĩ cùng hắn làm loạn, Trần Tuyên trong lòng tự nhủ lỡ đâu dọa người ta Ngưu Nhạc sợ quá thì làm sao, để Tiểu Quyên sống quả phụ à, vả lại người ta Ngưu Nhạc là luyện võ, nhỡ đâu ứng kích cho ngươi một phát đến ngắc ngoải thì sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chắc là không, mình cũng đoán được hắn làm gì, Ngưu Nhạc Tiểu Quyên sao lại không rõ
Đoán chừng sẽ mở một mắt nhắm một mắt phối hợp hắn diễn kịch, đùa cho thiếu gia vui lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai đứa trẻ ở gầm giường cũng không chật chội, chỉ là quá nhàm chán chờ mãi chờ, bất tri bất giác Cao Cảnh Minh đã ngủ
Mãi mới chờ đến lúc trời tối, Trần Tuyên đã muốn đấm Cao Cảnh Minh một trận, không có chuyện gì lại thích tìm khổ chịu đòn
Khách khứa nhà Ngưu dần dần ra về, Ngưu Nhạc Tiểu Quyên trở lại động phòng, hai người đầu tiên nhìn quanh một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở dưới gầm giường, nhìn nhau cười một tiếng, coi như không phát hiện
Sau khi bọn họ đến, Trần Tuyên lặng lẽ lay Cao Cảnh Minh dậy, thằng nhóc này ngơ ngác một cái mới ý thức được phải làm gì, lập tức mặt mày mong chờ
Đoán chừng là do không khí gây ra đi, cố ý ra vẻ không biết Trần Tuyên bọn họ, Ngưu Nhạc nhìn Tiểu Quyên gãi gãi đầu nói: "Nàng tử nàng thật xinh đẹp
Một câu khiến Tiểu Quyên hết cả ý tứ, đỏ mặt nói: "Chẳng phải chưa từng thấy qua, tướng công, chúng ta nên uống chén rượu giao bôi chứ
"À đúng đúng đúng" Ngưu Nhạc vội vàng hốt hoảng đi rót rượu, sau đó hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ uống rượu giao bôi, không có chút ẩn ý đưa tình nào, hai người bọn họ cũng không phải yêu đương tìm hiểu nhau
Lúc bọn họ uống chén rượu giao bôi, Cao Cảnh Minh co rúm đến bên giường trợn to mắt nhìn, vẻ mặt hóa ra là thao tác thế này
Uống xong rượu giao bôi, Ngưu Nhạc chân tay luống cuống nói: "Nương tử, chúng ta có phải nên động phòng không
Tiểu Quyên lập tức đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng ừ một tiếng
Ngưu Nhạc rõ ràng là một tên nhóc lông bông, không giống lũ trẻ ở quê Trần Tuyên cái gì cũng hiểu, chân tay luống cuống nói: "Vậy ta tiếp theo có phải nên cởi quần áo của nàng ra không
Phụt, Cao Cảnh Minh tại chỗ liền cười phá lên, thấy đã 'lộ' rồi dứt khoát leo ra chỉ vào Ngưu Nhạc thở không ra hơi vui vẻ nói: "Ha ha ha, cười chết ta, vậy ta tiếp theo có phải nên cởi quần áo của ngươi không, ha ha ha, ôi, cười không sống nổi
Trần Tuyên im lặng vừa buồn cười, làm hại hắn cũng phải đi theo vui một trận, lập tức bò lên ra ngoài
Sau đó Ngưu Nhạc Tiểu Quyên lúc này mới ra vẻ vừa phát hiện bọn họ, phối hợp Cao Cảnh Minh diễn một màn kinh ngạc nói: "Thiếu gia các ngươi sao lại ở chỗ này..."