"Chương 3063: Cái gì gọi là phách lối"
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn Long Trần, tên này rốt cuộc lai lịch gì, to gan lớn mật, dám tát một cái vào mặt cường giả cấp Thần Quân, cuối cùng còn làm người ta tức đến xỉu ngang."Xưng tên ra, lên đài, cùng ngươi quyết một trận sinh tử chiến
Đám đệ tử Ám Hổ minh tức giận, một người cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng, thần quang quanh thân khuấy động, trong thần quang có tiếng hổ gầm dữ dội."Lại là người giác tỉnh sơ đại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có người kinh hô.Đối diện với sự nộ hống của người đó, Long Trần cười nhạt, lảo đảo đi đến trước mặt hắn, nghiêng đầu, dùng lỗ mũi nhìn hắn nói: "Các ngươi nghe cho rõ, bản thân họ Long tên Trần, bạn bè trên đảo đều thích gọi ta là Long Tam Gia, đến từ Lăng Tiêu thư viện
Ở đây có mặt tất cả mọi người, ta không ngại nói cho các ngươi biết, Long Tam Gia đến đây, cũng là để dương danh lập vạn, ai không phục, chúng ta lên lôi đài gặp, Long Tam Gia tiếp nhận bất cứ ai khiêu chiến."Lúc này Long Trần đã thay đổi vẻ điệu thấp trước đây, trở nên cực kỳ phách lối, những người quen thuộc hắn như Lạc Băng đều mặt mày ngơ ngác, đây có đúng là Long Trần mà họ biết không?"Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng.""Quá phách lối.""Gió lớn cũng không sợ đau đầu lưỡi.""Thiên cuồng có mưa, nhân cuồng có họa, coi chừng ngươi chết ở đây đấy."Không giống với những cường giả Ám Hổ minh nói chuyện, mọi người xung quanh dường như tổ ong vỡ ra, sự phách lối của Long Trần khiến bọn họ giận dữ.Nếu không phải có quy định, ở đây không được phép động thủ, chắc họ đã ra tay từ lâu rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao, những người đến được nơi này đều là các thiên kiêu có tiếng trong giới tu hành, ai mà không có chút ngạo khí
Bản thân ai cũng tâm cao khí ngạo, không ai phục ai, Long Trần vừa mở miệng đã tương đương với việc khiêu chiến tất cả mọi người, phách lối khiến người khác căm phẫn."Cái này là khoa trương
Thật là một đám ếch ngồi đáy giếng, đừng vội, Tam gia ta sẽ sớm cho các ngươi thấy cái gì mới là phách lối thực sự
Long Trần đảo mắt nhìn quanh, trên mặt toàn là vẻ khinh thường.Vốn dĩ Long Trần chỉ cố ý giả bộ phách lối, nhưng giả bộ một chút hắn mới phát hiện, cái cảm giác phách lối này quá sung sướng, về sau căn bản là biểu hiện bản năng, lúc này hắn mới nhận ra, bản thân không phải là người thích khiêm tốn.Nhất là khi nhìn thấy những người kia hận hắn đến ngứa răng mà không làm gì được, trong lòng hắn càng thêm thư sướng."Móa nó, trước đây toàn là xem người khác phách lối, tức đến đau gan, cuối cùng cũng đến lượt lão tử phách lối một hồi
Trước đây toàn là người khác làm hắn khó chịu, bây giờ cuối cùng thì hắn cũng đã làm người khác khó chịu được rồi."Lão đại uy vũ bá khí
Thấy Long Trần một bộ ngạo nghễ thiên hạ, không coi ai ra gì, không thèm để ý đến những thiên kiêu kia, Bạch Tiểu Nhạc mặt đầy sùng bái mà nói."Khiêm tốn chút đi, hắc hắc, ha ha..."Long Trần ngoài miệng thì nói điệu thấp, nhưng trên mặt lại là biểu hiện dương dương đắc ý, khiến người ta hận không thể bóp chết hắn.Mẹ của Bạch Thi Thi không nói được gì, vừa đến Ngân Nguyệt Thành, tràng diện đã không kiểm soát, Long Trần vừa đến liền kéo toàn bộ thù hận lên người mình, thằng bé này bị sao thế
Bình thường tinh ranh thế, sao bây giờ lại ngốc nghếch thế này?Các cường giả ở đây trừng mắt nhìn Long Trần, từng người thể hiện đủ các loại động tác khiêu khích và biểu cảm, Long Trần thì chỉ có một tư thế, dùng lỗ mũi nhìn bọn họ, khiến bọn họ nổi trận lôi đình.Lạc Băng và những người khác bị thái độ của Long Trần làm cho dở khóc dở cười, cảm thấy Long Trần bây giờ quá khác thường.Lạc Ngưng không nhịn được hỏi Long Trần tại sao lại ngông cuồng như vậy, Long Trần trả lời: "Tín điều sống của ta từ trước đến giờ là không bao giờ khi dễ người yếu, nếu muốn khi dễ thì phải khi dễ kẻ mạnh, nơi này nhiều cường giả như vậy, không khi dễ bọn họ, học một thân bản lĩnh thì có ích lợi gì?"Lạc Băng và mọi người không còn gì để nói, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại thì có vẻ đúng là như vậy, Long Trần từ trước đến giờ chưa từng khoe khoang, càng sẽ không ức hiếp người yếu để chứng tỏ địa vị bản thân.Nhưng Long Trần hôm nay vừa đến đây, cảm giác ngay lập tức mất kiểm soát, dường như muốn dùng sức một mình, khiêu chiến toàn bộ thiên kiêu Cửu Châu, dáng điệu đó, như thể toàn bộ thế giới này cũng không đủ chỗ cho hắn vậy.Ở nơi xa, vô số ánh mắt như những lưỡi kiếm phóng về phía Long Trần, nếu ánh mắt có thể giết người, Long Trần sớm đã bị chém thành tro bụi.Nhưng Long Trần không hề để ý, trong khi xếp hàng, tay cầm một cái ly thủy tinh, rót nửa chén rượu ngon, một bên thưởng thức rượu, một bên đi lại lắc lư, ánh mắt dò xét đám người, dường như một con Lang Vương, đang khảo sát lãnh địa của mình, chỉ thiếu điều đi tè chia địa bàn thôi, hành động cực kỳ phách lối.Thấy Long Trần phách lối bá khí, Bạch Tiểu Nhạc học theo, cũng cầm một chén rượu đi theo sau Long Trần, ngay cả cái dáng điệu bước một bước lắc ba cái cũng học giống hệt.Kết quả, hai người, như hai con vịt, vừa đi vừa lắc lư trong đám người, nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của hai người, cho dù là Bạch Thi Thi mặt lạnh cũng không nhịn được che miệng cười trộm, Lạc Ngưng thì cười đến rơi nước mắt.Các nàng thì cười, còn những người khác khi thấy hai người nhịp bước phách lối, trên mặt mang theo vẻ khiêu khích, một bộ dáng lão tử thiên hạ vô địch, thì tức giận đến trán gân xanh nổi đầy."Đứa nhỏ này..."Mẹ của Bạch Thi Thi vừa tức giận, vừa buồn cười, nàng không biết Long Trần tại sao lại làm như vậy, nhưng với hiểu biết của nàng về Long Trần, chắc chắn hắn có mục đích riêng.Chỉ có điều Bạch Tiểu Nhạc ngu ngơ kia cũng theo vào hùa, bộ dáng thì đầy hưng phấn, khiến mẹ của Bạch Thi Thi bật cười.Tuy nhiên, trong nụ cười của bà cũng thoáng chút vui mừng, Bạch Tiểu Nhạc bởi vì Tiên Thiên khiếm khuyết, Bạch Triển Đường để không cho hắn phế huyết mạch, dùng phương pháp bạo lực để khơi thông kinh mạch cho hắn, trợ giúp hắn nâng cao.Bạch Tiểu Nhạc nhiều năm qua đều lớn lên trong sự bạo lực và kinh hãi, như lời Long Trần nói, hắn vô cùng phản nghịch và tự ti, thậm chí còn sinh ra tâm ma.Nhưng Bạch Tiểu Nhạc bây giờ, cứ đi theo sau Long Trần, mặt mày hung hăng càn quấy, đâu còn chút tự ti nào, đừng nói chi đến tâm ma.Bạch Tiểu Nhạc chỉ theo Long Trần vài tháng đã mở được Tam Hoa Đồng, đẩy lùi tâm ma, huyết mạch đang nhanh chóng thức tỉnh, Long Trần đúng là quá thần kỳ."Tam ca, các ngươi đừng lắc lư nữa, lắc qua lắc lại ta thấy chóng mặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Long Trần và Bạch Tiểu Nhạc đi qua đi lại tản bộ không biết mệt, Mục Thanh Vân không khỏi cười khổ nói."Không sao, các ngươi chóng mặt, thì bọn họ càng chóng mặt hơn, hơn mấy triệu người làm nền cho ngươi đấy, chúng ta kiếm lời lớn.Nói thật, ta cũng chóng mặt, còn thấy mệt nữa, nhưng mà thấy bọn họ khó chịu, thì tất cả đều đáng giá
Long Trần nói nhỏ với Mục Thanh Vân, rồi tiếp tục đi qua đi lại.Lạc Băng và những người khác cười không nhịn được, nhất là khi thấy những người xung quanh nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Trần, Long Trần đi đến đâu, ánh mắt của họ đi theo đến đó, lại càng khiến mọi người cảm thấy buồn cười.Mọi người đang xếp hàng để vào thành, có điều việc vào thành phải dựa theo đẳng cấp, và phải phát phù hiệu thân phận, quá nhiều người, cho nên tốc độ có chút chậm.Đến nửa ngày, Long Trần và nhóm của hắn vẫn còn cách cửa thành hơn chục dặm, đằng sau đã có thêm nhiều người nữa đuổi đến, phía xa kêu la náo loạn cả lên, người đông nghìn nghịt, quả thực như biển người.Đột nhiên đám người bạo động, nhốn nháo chen chúc nhau nhường ra một con đường, có một đám người nghênh ngang tự đắc đi đến, mà không cần phải xếp hàng, cứ thế thẳng đến cổng thành mà đi."Tình huống như thế nào
Lạc Băng và những người khác ngẩn ngơ, đây là ai vậy, tại sao có đặc quyền như thế?