[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ thấy Ân Phổ Đạt ở trước ngực có một lỗ thủng lớn cỡ ngón tay cái, xung quanh có vết sẹo như mạng nhện, nhìn kỹ thì đó là vết thương cũ
Vết thương này xuyên thẳng qua cơ thể Ân Phổ Đạt, vết thương bên ngoài đã khép lại, nhưng khu vực bên trong vẫn còn rỉ máu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Sư tôn, người sao lại bị thương
Là ai làm
Cơ Vô Mệnh kinh hãi
"Đây là hơn bốn mươi bảy ngàn năm trước, bị người đâm bị thương
Ân Phổ Đạt nói
"Bốn mươi bảy ngàn năm trước
Điều này..
Cơ Vô Mệnh nhìn vết thương, nhất thời không nói nên lời
Với đẳng cấp cao thủ của Ân Phổ Đạt, ai có thể làm ông ta bị thương
Dù có thể làm bị thương ông ta, thì với năng lực của ông ta, vết thương này sao còn lưu lại đến tận bây giờ
"Sư tôn, có phải người dùng vết thương này để răn mình, không được tự cao tự đại, biết hổ thẹn rồi tiến lên phía trước đúng không
Đồ nhi biết sai rồi
Cơ Vô Mệnh lại lần nữa nhận lầm
Ân Phổ Đạt lắc đầu nói: "Không, vết thương này không phải ta cố ý giữ lại, mà là ta không có cách nào chữa trị, trên vết thương có ám dạ chi lực, là một loại nguyền rủa rất mạnh
Ban ngày nó không có gì khác thường, nhưng cứ mỗi khi đêm xuống, vết thương sẽ lại nứt ra, 47.000 năm rồi, nó luôn ảnh hưởng đến ta, nếu không thì ta đã sớm tiến giai Thần Tôn rồi, một bàn tay là có thể đập chết cái tên ngốc Liêu Bản Thương kia
Cơ Vô Mệnh hoàn toàn kinh ngạc, rốt cuộc là loại lực lượng gì, ngay cả tín ngưỡng chi lực cũng không thể chống cự được
"Sư tôn, người kia là ai
Cơ Vô Mệnh hỏi
"Dạ Vô Thanh, một cái tên khiến vô số người ở cửu thiên thập địa phải khiếp sợ, một cái tên khiến càn khôn biến sắc, là một Dạ Vô Thanh thật sự, nàng còn có một cái danh hiệu rất nổi tiếng là Ám Dạ Vô Thanh, hễ cứ nhắc tới Ám Dạ Vô Thanh thì những cường giả đời trước không ai là không biết đến
Mà Ám Dạ Vô Thanh, là một trong những dị tượng thời hoang cổ, ám dạ chi lực của nàng là một loại pháp tắc đáng sợ nhất, vết thương trên người ta, đến cả Phạm Thiên Thần Tôn đại nhân cũng không có cách nào chữa trị
Dạ Vô Thanh bất tử, nguyền rủa nàng để lại sẽ luôn theo ta, đây cũng là lý do vì sao, bao nhiêu năm nay, ta chỉ có thể dùng phân thân để hành động, bản tôn thì nhất định phải ở lại nơi này
Ta luôn tích trữ tín ngưỡng chi lực, chuẩn bị một lần xóa đi nguyền rủa của nàng, đó là phương pháp duy nhất để loại bỏ nó
Ân Phổ Đạt nói
Trong lòng Cơ Vô Mệnh cuồng loạn, hắn không ngờ trên đời này lại có người đáng sợ như thế, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên
Ân Phổ Đạt từ từ mặc lại quần áo, thản nhiên nói: "Trận chiến bốn mươi bảy ngàn năm trước, ta suýt chút nữa đã chết trong tay Dạ Vô Thanh, nếu không có Phạm Thiên Thần Tôn đại nhân kịp thời ra tay thì đã không có Ân Phổ Đạt ta của ngày hôm nay
Nhiều năm như vậy không gặp, Dạ Vô Thanh chắc cũng đã tiến giai Thần Tôn cảnh rồi, tuy nhiên ta cũng coi như là trong họa có phúc, tĩnh tâm chuyên chú vào việc thu hút tín đồ, thu thập tín ngưỡng chi lực
Cảnh giới của ta ở Giới Vương đỉnh phong, dừng lại 47.000 năm, căn cơ của ta càng vững chắc hơn, không kiêu ngạo cũng không nóng vội, cảnh giới tinh thần ngày càng mạnh, lĩnh ngộ được rất nhiều đạo lý mà Phạm Thiên Thần Tôn đã từng nói, cho dù bây giờ ta chỉ là Giới Vương cảnh, nhưng những Thần Tôn bình thường ở trước mặt ta cũng chỉ có đường chết mà thôi
Đợi khi ta tiến giai Thần Tôn, ta sẽ lại đi khiêu chiến Dạ Vô Thanh, nàng cho ta sỉ nhục, ta sẽ trả lại nàng gấp trăm ngàn lần
Nhắc tới Dạ Vô Thanh, trên khuôn mặt béo của Ân Phổ Đạt hiện lên một nụ cười dữ tợn, hắn hận Dạ Vô Thanh, hận đến tận xương tủy
Ân Phổ Đạt tiếp tục nói: "Ta cho ngươi xem vết thương này, là muốn ngươi thu lại cái ngạo khí cùng cái tâm bành trướng của ngươi, làm sát thủ, hai thứ đó là điều cấm kỵ lớn nhất, chúng có thể lấy đi mạng ngươi bất cứ lúc nào
Ta lúc trước có nói, trong cùng cảnh giới, có rất nhiều người ngươi không thể địch nổi, trong số đó có một người ta đã nhắc, chính là Đông Minh Ngọc, mà Đông Minh Ngọc lại là đệ tử của Dạ Vô Thanh
Theo thông tin ta nắm được, Đông Minh Ngọc cũng đã thức tỉnh dị tượng đêm tối, điều đó chứng tỏ nàng có thiên phú khác thường, được Dạ Vô Thanh chân truyền
Dạ Vô Thanh vô cùng cao ngạo, tuy đã từng thu nhận đệ tử, nhưng chưa có một ai có thể thực sự lọt vào mắt nàng
Còn Đông Minh Ngọc này thì lại luôn ở bên cạnh Dạ Vô Thanh, vượt qua vô số lần thí luyện, nàng đã ám sát thành công cường giả nửa bước Thần Tôn, sớm hơn ngươi tròn một tháng
"Cái gì
Cơ Vô Mệnh giật mình
Phải biết, lần đầu tiên hắn ám sát cường giả nửa bước Thần Tôn, đã là cực hạn, đã phải dùng hết toàn lực, thậm chí còn suýt chút nữa thất bại, vậy mà Đông Minh Ngọc ám sát cường giả nửa bước Thần Tôn còn sớm hơn hắn cả tháng
Hơn nữa hắn còn biết, Đông Minh Ngọc còn trẻ hơn hắn, đáng tiếc, Ân Phổ Đạt cũng không lấy được hết tư liệu của Đông Minh Ngọc, nếu như bọn họ biết Đông Minh Ngọc cũng là người hạ giới phi thăng lên, có lẽ bọn họ sẽ còn kinh ngạc hơn
"Vô Mệnh, phải nhớ kỹ, sát thủ không bao giờ được kiêu ngạo tự mãn, nếu không thì cái chết sẽ không còn xa
Sát thủ không bao giờ được tuyệt vọng hay chán nản, một khi đã như vậy thì chẳng khác nào đã chết rồi
Sát thủ giống như con độc xà ẩn nấp trong bóng tối, mặc kệ con mồi có mạnh cỡ nào cũng không liên quan đến ngươi, quan trọng là xem ngươi có thể cắn trúng chỗ yếu hại của nó không
Chỉ cần có thể đánh trúng yếu hại, thì mặc cho đối phương có mạnh thế nào đi nữa cũng vô nghĩa, nó cuối cùng vẫn là con mồi, vẫn sẽ chết trong tay ngươi
Thông thường, tâm tính bình tĩnh, phản ứng nhanh nhạy, tính toán kỹ lưỡng, đầu óc tỉnh táo mới là những điều quan trọng nhất của một sát thủ, thậm chí còn quan trọng hơn cả thuật ám sát của ngươi
Ân Phổ Đạt trầm giọng nói
"Đệ tử hiểu rồi, sư tôn cứ yên tâm, đệ tử tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng
Cơ Vô Mệnh hành lễ nói, lúc này, hắn lại khôi phục dáng vẻ âm nhu, bình tĩnh, không còn một chút nóng vội nào
Ân Phổ Đạt nhìn Cơ Vô Mệnh, mỉm cười gật đầu, đối với người đệ tử này, ông vô cùng hài lòng
"Đệ đệ của ngươi chết rồi, gia tộc bên kia có phản ứng gì không
Ân Phổ Đạt hỏi
"Sư tôn, ngài thật sự là cao minh hết sức, ngài đã bảo ta hết lần này đến lần khác nhường nhịn hắn, để cho hắn cho rằng mình là thiên hạ vô địch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ, hắn đến Huyết Sát Điện khoe khoang oai phong với ta, ta không để ý đến hắn, hắn lại càng xem thường ta, học được vài chiêu võ mèo thì đã tự xưng là đệ nhất cao thủ của Huyết Sát Điện
Hắn còn mua chuộc mấy tên đệ tử để khuếch trương thanh thế, ôm cái danh hiệu này mà đi khắp nơi rêu rao, ta mấy lần phản ứng chuyện này với phụ thân, bọn họ đều không để ý
Hiện tại hắn chết rồi, tự nhiên không thể trách tội ta được, ta chỉ nói Cơ Vô Ảnh trước khi chết đã truyền lại Chí Tôn Cốt chi chủng cho ta, để ta báo thù cho hắn
Còn việc sư tôn ra tay thì căn bản không để lại dấu vết, mà nói cho cùng, dù cho bọn họ có nghi ngờ gì thì cũng vô ích, hiện giờ ta đã là hai tay Chí Tôn, ai có thể làm gì được ta
Hơn nữa, ta còn có chỗ dựa là ngài, không ai dám làm gì ta cả
Theo tin tức mà người thân tín trong gia tộc của ta mang tới, các cường giả của Cơ gia đang chạy tới Phù Thiên Tinh Vực, truy đuổi và giết Long Trần cùng đám người kia
Cơ Vô Mệnh khẽ mỉm cười nói
Ân Phổ Đạt gật đầu nói: "Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, sau khi đệ của ngươi chết, phụ thân ngươi chắc chắn sẽ nghi ngờ, nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng nữa
Cơ gia sau này là của ngươi, Huyết Sát Điện sau này cũng là của ngươi, chỉ cần ông ta không phải là kẻ ngu thì ông ta chỉ có thể chấp nhận
Còn về việc trả thù thì thôi đi, cứ làm ra vẻ giả bộ là được rồi, Long Trần và Cửu Thần Cung có mối quan hệ mật thiết, Cửu Thần Cung không dễ gì chọc vào, cùng lắm chỉ đánh rắn động cỏ, thà cứ yên lặng chờ cơ hội thì hơn
"Vâng, con xin đi thông báo lại với phụ thân
Cơ Vô Mệnh nói, thấy Ân Phổ Đạt không có chỉ thị gì khác, Cơ Vô Mệnh thi lễ với Ân Phổ Đạt một cái, thân thể chậm rãi biến mất
Sau khi Cơ Vô Mệnh rời đi, Ân Phổ Đạt sờ lên vết thương trước ngực, trên mặt lộ ra một vẻ oán độc: "Dạ Vô Thanh, cứ chờ xem, đợi đệ tử của ta giết đệ tử của ngươi, ta sẽ đích thân cắt lấy đầu của ngươi."