Chương 14: Đánh một trận tơi bời
Thẩm Hoán Sinh nghe xong mà dở khóc dở cười
Hồ Ngũ này, dường như đã quên thân phận của mình rồi
Hắn cất lời: “Ta là cảm thấy Tôn Gia gần đây quá đỗi thành thật, lo lắng bọn hắn đang ngấm ngầm làm chuyện xấu gì
Ngươi cũng biết tình cảnh hiện tại của ta, chương trình tinh luyện muối tinh rườm rà, không cho phép có bất kỳ sai sót nào
Ta cũng không muốn vào thời khắc mấu chốt lại bị người khác quấy rầy.” Thẩm Hoán Sinh che giấu mọi việc đã xảy ra đêm qua, chỉ nói sơ lược vài lời
Hồ Ngũ nhíu mày: “Nói cũng đúng
Vậy thế này đi, ta sẽ theo ngươi cùng đi xem sao
Có ta ở đây, cho dù bọn hắn có bất mãn với ngươi, cũng không dám động thủ.”
“Vậy thì làm phiền Ngũ ca.”
“Việc nhỏ
Đi thôi!”
Cùng lúc đó, tại đại đường Tôn Gia
Tôn Phúc Lộc, người ngày thường ở bên ngoài không ai dám bì kịp, giờ phút này đang không cam lòng quỳ trên mặt đất
Trước mặt hắn, Tôn Lão Gia tử bưng chén trà, tỉ mỉ thưởng thức
“Ngươi có biết mình sai ở đâu không?”
“Ta không sai!”
“Không sai?
Đã đến nước này rồi mà ngươi còn không chịu nhận lỗi
Ngươi làm sao lại trở thành ra nông nỗi này!” Tôn Lão Gia tử thất vọng mắng một tiếng, hắn nâng chén trà trong tay lên, trực tiếp ném về phía Tôn Phúc Lộc
“Bành!”
“Tôn Phúc Lộc, ngươi hãy ghi nhớ cho ta
Tôn Gia ta tuy có chút tài sản đủ để bảo vệ ngươi sống yên ổn, nhưng nếu ngươi cứ gây sự không ngừng như trước, thì không ai có thể bảo vệ được ngươi nữa!” Tôn Lão Gia tức giận nói mà chỉ nhận lại sự trầm mặc
Nhìn Tôn Phúc Lộc bị nước trà nóng hổi đổ ướt mặt mũi, bộ dạng chật vật, Tôn Lão Gia cuối cùng cũng không đành lòng
Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Tôn Phúc Lộc, dìu hắn đứng dậy
Đau lòng vỗ vỗ lá trà cùng tro bụi dính trên người hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nhi tử, tấm thân này của ta cũng chẳng còn trụ được bao năm nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi cứ như thế sớm muộn cũng tự mình chuốc lấy diệt vong!”
Tôn Phúc Lộc một mặt khinh thường: “Cha, Tôn Gia chúng ta nhiều tiền như vậy, có gì mà phải sợ!”
Tôn Lão Gia thấy hắn cứng đầu, giận đến nỗi làm rơi vỡ chén, mắng: “Nghịch tử, mau cút!”
Thẩm Hoán Sinh và Hồ Ngũ vừa mới đến, liền trông thấy Tôn Phúc Lộc giận đùng đùng chạy ra
Hắn trên đường cái mạnh mẽ đâm tới, bắt lấy ai liền mắng chửi người đó
Thẩm Hoán Sinh tò mò đánh giá hắn, không hiểu hắn đang phát điên cái gì
“Đi, Ngũ ca, chúng ta theo sau nhìn xem.” Thẩm Hoán Sinh lặng lẽ đuổi kịp bước chân của Tôn Phúc Lộc, đã thấy Tôn Phúc Lộc lại quay về hướng nhà hắn, trong lòng giật mình
Có Liễu Hồng Ngọc và Liễu Thanh Vũ ở đó, Thẩm Hoán Sinh cũng không lo lắng chúng nữ bị thương tổn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà, nữ tử hắn cứu đêm qua hiện tại vẫn còn ở trong nhà hắn
Một khi để Tôn Phúc Lộc phát hiện, nhất định sẽ gây ra sóng gió kinh thiên
Hắn nhất định phải ngăn hắn lại
“Ngũ ca, Tôn Phúc Lộc muốn đến nhà ta, khẳng định lại là muốn động đến bảy vị phu nhân của ta!”
Hồ Ngũ vỗ vỗ vai Thẩm Hoán Sinh, trượng nghĩa nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi
Ta đây đi triệu tập huynh đệ để ngăn hắn lại…”
“Chờ chút, Ngũ ca, ta có một ý hay!” Thẩm Hoán Sinh ngắt lời hắn, trong mắt xẹt qua một tia sáng
Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, Tôn Phúc Lộc bực bội đá mấy cục đá ven đường
“Mẹ nó, đều tại Thẩm Hoán Sinh cái tên rệp này, thế mà dám cùng lão tử đoạt nữ nhân
Lão tử hôm nay liền ngồi xổm ở đây, xem nữ nhân nào đi ra thì kéo đi đùa cho chết, ta cũng không tin, lúc này còn có thể bị ngăn cản!” Tôn Phúc Lộc hùng hổ chửi bới, chỉ muốn trút hết cái ác khí này lên mấy người nương tử của Thẩm Hoán Sinh
Đợi nửa ngày cũng không thấy một bóng người nào đi ra
Hồ Ngũ và Thẩm Hoán Sinh liếc nhau một cái, rồi cả hai đồng thời nhấc một góc bao tải
“Ba, hai, một!”
Cứng rắn trùm lấy Tôn Phúc Lộc
“Là ai
Là tên trời đánh nào trói ta, đừng để ta bắt được ngươi!” Thẩm Hoán Sinh và Hồ Ngũ đều không nói lời nào, chỉ mỗi người một quyền, một cước đánh túi bụi vào Tôn Phúc Lộc
Cái tên cháu rùa này đã làm biết bao chuyện xấu, cũng đã đến lúc phải bị đánh rồi
“Phanh phanh phanh.”
“Tên cháu rùa nào, trói lão tử mà không nói tiếng nào
Nếu có gan thì chúng ta đơn đấu đi, thế này tính là chuyện gì?” Thế nhưng Thẩm Hoán Sinh và Hồ Ngũ vẫn không ai lên tiếng
Nói nhảm, lúc này nếu để lộ thân phận, chẳng phải sẽ đợi hắn báo thù sao
Tôn Phúc Lộc kêu la càng lớn, hai người họ ra tay càng hung ác
Đau đến nỗi Tôn Phúc Lộc cũng ê a quái gở
“Ai u
Ai u!”
Kêu la một trận sau đó, Tôn Phúc Lộc cũng học được cách im miệng
Thẩm Hoán Sinh và Hồ Ngũ đánh đến mệt nhoài, liền ghì chặt bao tải lên người Tôn Phúc Lộc, chỉ để lại chỗ thở
Dù sao Thẩm Hoán Sinh cũng không muốn chuốc lấy án mạng, huống hồ Tôn Phúc Lộc này sau lưng còn có Tôn viên ngoại, cũng không phải một nhân vật đơn giản
Hơn nữa, Hồ Ngũ là quan sai nha môn, hắn cũng không thể liên lụy huynh ấy
Tôn Phúc Lộc không vùng vẫy thoát được, lại bắt đầu mắng to
“Thẩm Hoán Sinh, có phải là ngươi cái tên rệp này không
Ngày thường lão tử đã cho ngươi đủ thể diện rồi, bây giờ lại còn học được cách ám toán lão tử
Ngươi cứ chờ đó, chờ ta giết chết ngươi!”
Hồ Ngũ hướng về phía Thẩm Hoán Sinh cười lớn một tiếng
Tôn Phúc Lộc này không có bản lĩnh gì khác, chỉ giỏi hù dọa người là hạng nhất
“Ngươi cướp nữ nhân của lão tử, lại còn ở đây đánh lão tử, tin hay không lão tử sẽ luân hết mấy nữ nhân kia, lột sạch rồi treo lên mộ phần của ngươi!” Thẩm Hoán Sinh nghe lời này tức giận sôi máu, hung hăng một cước đá vào hạ bộ của hắn
“A a a a……” Tôn Phúc Lộc phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương
“Thẩm Hoán Sinh, quả nhiên là ngươi tên vương bát đản này, lão tử nhất định phải giết chết ngươi!”
Mặc kệ Tôn Phúc Lộc có la hét thế nào, đáp lại hắn vẫn là sự trầm mặc
Thẩm Hoán Sinh và Hồ Ngũ lại tiếp tục một vòng tấn công mới vào Tôn Phúc Lộc, một quyền lại một quyền giáng xuống thân hắn
Điều này khiến Tôn Phúc Lộc càng thêm giận dữ
Mặc kệ hắn có kêu la thế nào, người đánh hắn vẫn không nói lời nào
Nhưng lúc này hắn đã chắc chắn, người đánh hắn chính là Thẩm Hoán Sinh
Dần dần cuối cùng, Thẩm Hoán Sinh và Hồ Ngũ đều mệt mỏi
Bắt đầu thay phiên nhau đánh vào Tôn Phúc Lộc
Chỉ có điều nguyên tắc của bọn họ là không đánh vào mặt Tôn Phúc Lộc, điều này khiến Tôn Phúc Lộc vô cùng uất ức
Bất đắc dĩ, hắn vùng vẫy nhiều lần, nhưng đều bị Thẩm Hoán Sinh ghì chặt
“Thẩm Hoán Sinh, ngươi có gan thì nói một tiếng
Ngươi cướp nữ nhân của ta, còn đánh ta
Tôn Gia chúng ta gia đại nghiệp đại, sợ gì ngươi chứ
Ngươi đây là cố ý mưu sát!” Những lời này cứ lặp đi lặp lại mấy chục lần
Một số từ ngữ tàn nhẫn đều bị Tôn Phúc Lộc gán cho Thẩm Hoán Sinh, nhưng người đánh hắn vẫn không nói lời nào
Điều này khiến Tôn Phúc Lộc cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc người đánh hắn là ai
Thẩm Hoán Sinh cảm thấy đã gần đủ, bắt đầu tìm kiếm đồ vật trên người Tôn Phúc Lộc
“Ngươi làm gì?” Tôn Phúc Lộc bị hành động tìm kiếm bất ngờ dọa sợ
Hắn nói thế nào cũng là đường đường nam tử hán, giữa ban ngày ban mặt bị người sờ soạng, dọa đến nỗi chân bắt đầu run rẩy
Đáp lại hắn là một khoảng lặng yên
“Hảo hán tha mạng a!” Thẩm Hoán Sinh cuối cùng lấy được túi tiền của Tôn Phúc Lộc, căng phồng, bên trong có không ít ngân lượng
Xé mở túi tiền xong, Thẩm Hoán Sinh chia một nửa cho Hồ Ngũ
Sau đó hai người liếc nhau, nắm lấy Tôn Phúc Lộc ném ra giữa đường cái
“Không hổ là ngươi a, vừa giải hận, vừa thu được ngân lượng.” Hồ Ngũ vỗ vỗ vai Thẩm Hoán Sinh
“Ngũ ca, đây cũng là thành quả lao động của chúng ta mà, phải không
Đi, hôm nay đệ đệ vui vẻ, ta mời ngươi nhậu nhẹt đi.”
Hai người khoác vai nhau rời khỏi nơi đây, chỉ để lại Tôn Phúc Lộc nằm trên đường cái đã ngủ mê man
Sau khi bọn họ đi khỏi, Tôn Phúc Lộc mới dần dần tỉnh lại, tháo bỏ bao tải
Hắn hướng về phía những người trên đường cái la to
Bắt gặp ai là mắng người đó
“Các ngươi có thấy là ai đã đánh ta không?”