"Chuyện này..
A Tỷ, thiệp mời là Nhị ca cho Hủy Tử nha
Lúc đó Nhị ca phải rời khỏi thành Trường An, đem rất nhiều thứ không muốn cái gì cũng nhét vào trong túi bách bảo của Hủy Tử
"Lúc đó tìm ngươi, ngươi lấy ra một tấm thiệp mời màu hồng, Hủy Tử thấy quen, lúc này mới tìm trong túi bách bảo, sau đó tìm được tấm thiệp mời màu đỏ thẫm này
"Nói đến đây, hừ hừ ~ Nhị ca đáng ghét, túi bách bảo của Hủy Tử là để bảo bối, Nhị ca nhét nhiều đồ bỏ đi như vậy, ô ô ô, gần như thành túi rác rồi
Tiểu Hủy Tử khóc không ra nước mắt
Tấm thiệp mời màu đỏ thẫm này, là rác rưởi?
Trưởng Nhạc công chúa thật là hết nói
Chỉ có em gái ngốc nghếch của mình mới nói ra như vậy
Bất quá..
Trưởng Nhạc công chúa cũng không ngờ, Tấn Dương Cư Sĩ còn có quan hệ với Nhị đệ
"Một người nổi danh là tài tử cực thiên hạ, một người là Nhị đệ cá mặn, hai người có chút quan hệ, quả thật..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
ngoài ý muốn
Trưởng Nhạc công chúa rất cảm khái
"Hả
A Tỷ, ngươi đang nói gì vậy?
Tiểu Hủy Tử có chút không hiểu
Trưởng Nhạc công chúa ôm tiểu gia hỏa, vừa đi vừa cười nói: "Không có gì, A Tỷ chỉ đang nghĩ đến chuyện khác
"Nói rồi, Tiểu Hủy Tử, vừa rồi ngươi thể hiện không tốt, đối với người nhà, với Nhị ca, Mẫu Hậu, phụ hoàng, ngươi dũng mãnh cỡ nào
Làm ầm ĩ các kiểu
"Mà mới rồi đối với người ngoài, ngươi gần như thành tiểu mít ướt
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hủy Tử đỏ bừng trong nháy mắt
Ngay sau đó vùi vào trong ngực của Trưởng Nhạc công chúa
"Ô ô ô, đáng ghét
A Tỷ lại chê cười Hủy Tử, ngươi đáng ghét
Hừ
Tức quá đi, không thèm để ý đến ngươi mười giây đồng hồ!
Trưởng Nhạc công chúa bị tiểu gia hỏa chọc cười
Đang định mở miệng, lại đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu
"Khụ, khụ..
Ho khan mấy tiếng
"A, A Tỷ, ngươi không sao chứ
Hủy Tử còn chưa học được Tỳ Vị Luận đâu, ngươi đừng chết nha!
Tiểu Hủy Tử cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng
Trưởng Nhạc công chúa liếc mắt, tức giận nói: "A Tỷ không sao, bất quá suýt nữa bị ngươi chọc cho phát cáu bốc hỏa
"A chuyện này..
Tiểu Hủy Tử càng luống cuống
Mình làm gì vậy chứ?
"Được rồi được rồi, đùa với Tiểu Hủy Tử thôi, A Tỷ đây là bệnh cũ, không cần để ý, chúng ta vẫn là nhanh vào sân, nghe lỗ tiên sinh nói, thi hội sắp bắt đầu
Trưởng Nhạc công chúa ôm tiểu gia hỏa đi vào hiện trường thi hội
Thi hội lần này
Là yến hội lớn nhất thành Trường An, đến từ khắp nơi vô số học tử
Lúc Trưởng Nhạc công chúa và các nàng đi vào, đúng lúc khúc dạo đầu của thi hội bắt đầu
Chỉ thấy một nữ tử che mặt, ôm trong ngực một cây đàn cổ tinh xảo, vẻ mặt lạnh nhạt, mắt từ đầu đến cuối nhìn vào dây đàn Trung Cổ, như thể trong mắt nàng chỉ có đàn
Nàng là Lý Mộng Tuyết, là đại sư về cầm pháp được Ngụy Chinh đặc biệt mời từ Dương Châu tới cho thi hội Trường An lần này
Người dân Dương Châu, không khỏi ca ngợi tiếng đàn của Lý Mộng Tuyết là tuyệt diệu, nói rằng "Khúc này chỉ có trên trời, nhân gian có mấy lần nghe thấy"
Chính bởi danh tiếng cao ngút trời, Ngụy Chinh mới mời nàng về thành Trường An
Ngoài ra
Vốn tối nay phần trình diễn đàn là do Phòng Diệu Châu và Lý Mộng Tuyết cùng nhau đàn, một người là người có cầm pháp số một Trường An, một người là người có cầm pháp số một Dương Châu, hai người đàn chung, có thể nói là xứng đôi
Đáng tiếc..
Không biết vì sao, Ngụy Chinh đột nhiên không liên lạc được với Phòng Diệu Châu, hỏi phụ thân nàng Phòng Huyền Linh, sắc mặt của lão đen ngòm, không hỏi tiếp nữa, tìm nửa ngày không thấy Phòng Diệu Châu, chỉ có thể để Lý Mộng Tuyết độc tấu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này
Rất nhiều học tử đã vào vị trí
Chỉ thấy Lý Mộng Tuyết ngồi trên đài, dù cho phía dưới vô số học tử cao quý ngước nhìn, nàng vẫn không hề khẩn trương, sắc mặt cũng không hề lay động
Nàng ngồi xếp bằng, ngón tay ngọc thon dài chậm rãi khảy dây đàn, những âm phù êm tai bắt đầu vang vọng bên tai mọi người
Khi thì như dòng suối nhỏ róc rách nhẹ nhàng
Khi thì như thác nước ào ào dữ dội
Phần lớn học tử không nhịn được nhắm mắt lại, như thể cảm giác mình đang ở giữa một cánh đồng hoa tuyệt đẹp, chim hót hoa nở, non xanh nước biếc, hồ điệp bay múa, phong cảnh như tranh vẽ, khiến lòng người say đắm, cảm động khác thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khúc nhạc này cuối cùng cũng kết thúc
Phần lớn học tử vẫn nhắm mắt, đắm chìm trong thế giới của tiếng đàn không muốn tỉnh lại
Mà ở gần chỗ ngồi chủ tiệc, Tam hoàng tử Lý Thái lại mặt đầy buồn rầu
"Phòng cô nương đâu
Tối nay bản hoàng tử đặc biệt chuẩn bị quà cho Phòng cô nương, tại sao không thấy nàng
Phòng Tư Không, con gái ngài đâu rồi?
Vẻ mặt của Lý Thái cực kỳ bất mãn
Phòng Huyền Linh thở dài nói: "Phòng Diệu Châu, không còn quan hệ gì với Phòng gia ta nữa, mong Tam hoàng tử đừng tìm lão phu truy hỏi tung tích của nàng
"Cái gì!
Mắt Lý Thái trợn trừng
Mẹ nó..
Đã xảy ra chuyện gì
Tiểu thư nhà họ Phòng ưu tú như vậy, người mà vô số người thành Trường An ngày đêm mơ tưởng là Phòng Diệu Châu, lại cứ như vậy bị đuổi ra khỏi Phòng gia?
"Phòng Tư Không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Tại sao con gái của ngài..
không đúng, tại sao ngài lại đuổi Phòng cô nương ra khỏi Phòng gia?
Lý Thái vô cùng tò mò
Đồng thời trong lòng, cũng có những tính toán riêng của mình
Hắn thích Phòng Diệu Châu
Không phải thích cầm nghệ
Hắn thiển cận, chỉ thích người và mặt mũi của Phòng Diệu Châu
Vóc dáng và dung nhan của Phòng Diệu Châu, có thể nói là tuyệt sắc mà hắn từng thấy
Lúc này không có Phòng gia che chở, chẳng lẽ mình có thể làm gì đó hay sao?
Ánh mắt của Lý Thái lóe lên
Hỏi nhiều lần
Cũng không thể hỏi ra điều gì từ miệng Phòng Huyền Linh, Lý Thái dự định sau này sẽ tự mình đi tìm
Thành Trường An lớn như vậy, Nói là lớn, nhưng cũng trong lòng bàn tay của Lý gia, mình lại là dòng dõi chính thống, phái cấm vệ tìm người, chắc không khó
Cuộc đối thoại giữa Lý Thái và Phòng Huyền Linh, bị Lý Thừa Càn nghe thấy hết
Bất quá hắn vẫn chỉ im lặng uống rượu, giữa hai lông mày không hề có biểu cảm nào
Điều này khiến cho Phòng Huyền Linh vẫn luôn chú ý đến hắn, trong lòng càng thêm kiêng kỵ
Nhị hoàng tử Lý Khoan, sao có thể đánh bại được đại ca như vậy?
Cùng lúc đó
Tiếng đàn trên đài vẫn đang tiếp tục
Nhưng dù bài hát hay đến đâu, cuối cùng tiếng đàn cũng sẽ hết
Khúc nhạc này cuối cùng cũng kết thúc
Mọi người vẫn nhắm mắt, đắm chìm trong thế giới của tiếng đàn không muốn tỉnh lại
"Đàn gấm năm mươi dây chẳng để làm gì,
Từng dây từng phím khơi gợi chuyện thuở xưa
"Trang Chu mơ ngủ hoá bướm sáng nay,
Vua Thục xưa gởi hồn theo chim quyên
"Trăng sáng biển xanh, châu rơi lệ,
Ánh ấm Lam Điền ngọc tỏa khói sương
"Tình xưa sớm đã hoài vọng bóng hình,
Đến giờ bỗng hoá mờ ảo khôn cùng
"Hay lắm
Hay lắm
"Trăng sáng biển xanh, lệ ngọc rưng rưng!
"Lý cô nương, quả không hổ danh là bậc thầy cầm đạo nổi tiếng ở thành Dương Châu, Trịnh Hồng Vân ta thật sự khâm phục
Sau khi nghe xong tiếng đàn, một học tử đứng dậy, không nén nổi khen ngợi, vừa vỗ tay vừa tán thưởng
Nhìn trang phục của hắn, biết hắn đến từ Trịnh thị Huỳnh Dương
Đôi mắt đẹp của Lý Mộng Tuyết thoáng qua vẻ kinh ngạc
"Bài thơ này, là do Trịnh công tử ngẫu hứng sáng tác
Hay là..
do người khác sáng tác?
Bài hát này
Học tử ở đây chưa ai từng nghe, thi ý uyên thâm, thể hiện rõ nét cầm pháp tinh tế của nữ tử
Nếu là Trịnh Hồng Vân tự sáng tác, hắn là người tài giỏi đến mức nào
"Đương nhiên rồi
Thiếu gia ta chưa bao giờ giở trò trộm cắp thơ ca của người khác
Trịnh Hồng Vân ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo...