Đại Phụng Bại Gia Tử

Chương 88: cha, ngươi la như vậy ta không thích ứng




Chương 88: Cha, ngươi la như vậy ta không quen
Chuyện của Giang Chính Tín chỉ là một việc nhỏ xen vào
Còn Lâm Trần, một ngày này tỉnh lại, đột nhiên tỉnh ngộ ra điều gì, hắn vỗ đùi: “Ôi chao, ta làm sao mơ mơ hồ hồ đã vào triều đình rồi?”
Ngay lúc đang hầu hạ Lâm Trần, Oanh Nhi giật nảy mình: “Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?”
Lâm Trần lẩm bẩm: “Bản thiếu gia chỉ định làm một công tử nhàn tản, sao mơ mơ hồ hồ lại từng bước một đi vào triều đình thế này?”
Oanh Nhi cười nói: “Thiếu gia, ngươi cứ vào đi, như vậy mới phải, coi như không phải vì lão gia, thì cũng là vì chính thiếu gia mà, ngươi luôn gây chuyện ở Kinh Sư, vào triều đình, có bệ hạ chống lưng, mới bảo vệ được ngươi, nếu không thì một trận sóng gió ập tới, thiếu gia sẽ thảm đấy.”
“Nói cũng đúng.” Lâm Trần gật gật đầu, đạo lý này hắn hiểu, trước đây ở Địa Cầu có một nhóm người tên danh nghĩa, kết cục cuối cùng cũng chỉ chết như một nông dân thôi, từ đó có thể thấy, quan hệ ở đâu cũng vô cùng quan trọng, nhất là ở thời cổ đại, không quan hệ thì đi một bước cũng khó
“Đi, vậy bản công tử liền xắn tay áo lên mà làm thôi.”
Oanh Nhi đem chậu đồng đã rửa xong để cho nha hoàn khác mang đi, nàng lại hỏi: “Thiếu gia, hôm nay phải làm những gì, định đi hoàng cung sao?”
“Không vội, ta phải đi tìm Ngu Quốc Công một chuyến, đến lúc đó tảo triều sẽ có chuyện lớn phát sinh, thế nào ta cũng không thể hố hắn được.”
Rửa mặt xong xuôi, Lâm Trần từ phòng đi ra, thấy Lâm Như Hải
Lâm Như Hải gọi Lâm Trần tới dùng cơm, vừa nói: “Trần nhi...”
“Đừng, cha, ngươi la như vậy ta không quen.”
Lâm Như Hải sững sờ: “Không quen?”
“Đúng vậy, hay là gọi loạn con đi.”
Khóe miệng Lâm Như Hải giật giật, hắn giận nói: “Nghịch tử, ngươi thật là…”
Lâm Trần thoải mái một trận: “Thoải mái hơn nhiều.”
Lâm Như Hải: “…”
Phía ngoài Triệu Hổ, Vương Long hai người suýt cười thành tiếng, ôi, sao thiếu gia nhà mình lại không đi theo lối bình thường thế này
Lâm Như Hải bất đắc dĩ nói: “Nghịch tử, bây giờ con cũng coi như có chức quan, là thư đồng trong cung, hầu hạ bên cạnh bệ hạ, con phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không được nói sai, bằng không chọc giận bệ hạ, lại sẽ gặp phiền phức đấy.”
“Biết rồi, biết rồi, Lão Đăng, người thật là dài dòng.” Lâm Trần vừa ăn bánh bao, trong lòng vừa oán thầm, sao cảm giác phụ huynh hai thế giới đều như thế, đều nói dài dòng vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Như Hải nói: “Mẹ con mất sớm, là ta nuôi con lớn, lời ta nói con phải nghe.”
“Con sẽ nghe, cha, ngày mai cha có lên tảo triều không?”
“Không đi, chức quan nhàn tản như ta, đi cũng vô ích, chỉ tổ chịu tội, bệ hạ không phải đã có chiếu lệnh rồi sao, trừ khi có thông báo đặc biệt, thì ta không cần vào triều.”
Lâm Trần gật đầu: “Vậy thì tốt, ngày mai cha đừng nên đi tảo triều, con sợ cha chịu không nổi.”
Lâm Như Hải trừng mắt: “Nghịch tử, ý con là gì?”
“Nghĩa đen thôi, đám đại thần trong triều kia, thấy con dễ bắt nạt, tối qua tại tiệc Thiên Thu muốn gây khó dễ với con, con cũng có công, đưa ra một yêu cầu đơn giản, bọn họ đều muốn cự tuyệt, vậy cũng đừng trách con không nể tình.”
Lâm Như Hải cảm thấy có chút không ổn: “Nghịch tử, con định làm gì??”
Lâm Trần cười một tiếng: “Cha, cha đừng có lo, dù sao lần này không phải con gánh tội, là bệ hạ gánh tội thôi.”
“Con ăn no rồi, cha.”
Nhìn Lâm Trần dẫn theo hai hộ vệ rời đi, lòng Lâm Như Hải rối bời
Oanh Nhi ở một bên an ủi: “Lão gia, thiếu gia lớn rồi, cũng sắp nhược quán rồi.”
“Ta biết, nhưng ta luôn cảm thấy, mí mắt cứ giật liên tục, nghịch tử này sẽ không gây ra họa lớn gì chứ?”
Lâm Trần vừa ra phủ đệ, liền thấy Trần Anh chờ ở bên ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Lâm huynh, hôm nay trông huynh hồng hào đầy mặt nha.” Trần Anh trêu ghẹo nói
Lâm Trần cười nói: “Trần Anh, sao ngươi nói chuyện cũng giống đám quan văn trong triều vậy, kỳ quái quá?”
Trần Anh ha ha cười một tiếng: “Ta nghe người Kinh Sư đồn là ngươi tối qua đã vào tiệc Thiên Thu.”
Lâm Trần hỏi: “Sao ngươi không đi?”
“Bệ hạ mời ta, nhưng ta từ chối, cha ta nói, ở Kinh Sư phải cẩn thận, không nên gây chuyện.”
Lâm Trần sắc mặt cổ quái: “Ngươi cũng biết khiêm tốn sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mới vào Kinh Sư đã dám đánh nhau với ta rồi.”
Trần Anh mở to mắt: “Không phải ngươi giật đồ của ta trước, ta sẽ đánh ngươi sao?”
Lâm Trần cười hắc hắc: “Cho nên không thấy ngươi chỗ nào là cẩn thận cả.”
Trần Anh bất đắc dĩ: “Đừng có bắt nạt ta nữa.”
“Được rồi, ngươi đã đến rồi thì đi cùng ta một chuyến.”
“Đi đâu?”
“Ngũ Thành Binh Mã Ti.”
Lâm Trần dẫn Trần Anh xuất phát, đồng thời hỏi: “Trần Anh, ngươi đến Kinh Sư làm con tin, không muốn kiếm chút chức vị sao, ta hoài nghi ngươi sắp mốc meo đến nơi rồi đấy.”
“Cái này thì ngược lại cũng được, bất quá ta không biết nên làm gì cho tốt.”
Lâm Trần nói: “Đơn giản, ta trực tiếp tìm Ngu Quốc Công sắp xếp cho ngươi là được.”
Trần Anh có chút do dự: “Không cần thượng tấu lên bệ hạ sao
Với cả kết giao với Ngu Quốc Công, chẳng phải ở mặt tình cảm có chỗ thua thiệt sao?”
“Sẽ không, tình cảm thôi, chẳng phải là ngươi giúp ta, ta giúp ngươi sao, có gì mà không ổn, cha ngươi là Trấn Quốc Công, kém một bước là vương khác họ, bản thân ngươi cũng xuất thân võ tướng, Ngu Quốc Công giúp ngươi là lẽ thường tình, ông ta lại là đại lão của Binh Bộ, ông ta không giúp ngươi thì còn ai giúp ngươi?”
Một lời của Lâm Trần khiến Trần Anh yên tâm trở lại
Đợi đến khi đến Ngũ Thành Binh Mã Ti, thuận lợi gặp được Chu Chiếu Quốc
“Thế chất à, tối qua ngươi thật sự là cho chúng ta nở mày nở mặt nha, thật không ngờ, đám thị lang kia vậy mà lại bại trên phương diện mà bọn chúng giỏi nhất.” Chu Chiếu Quốc cười ha hả, lộ ra tâm tình vui vẻ, mà ông ta nói vậy, không còn nghi ngờ gì nữa là đã coi Lâm Trần như người một nhà rồi
Lâm Trần nói: “Thế bá, bọn họ bị mù mới cố ý chọn ta để đùa thôi.”
Chu Chiếu Quốc gật đầu: “Bài Thủy Điều Ca Đầu này, e là sẽ vang danh toàn Đại Phụng đấy.”
Hàn huyên một hồi, Lâm Trần cũng không quanh co nữa: “Thế bá, hôm nay con đến đây, có hai chuyện.”
“Thế chất cứ nói thẳng đi, còn khách khí với ta làm gì?”
“Chuyện thứ nhất, giúp Trần Anh tìm cho một chức quan, hắn hiện đang ở Kinh Sư làm con tin, nhưng chưa có chức quan, cứ tiếp tục như vậy, con cảm thấy hắn sẽ nhàn rỗi mà sinh ra chuyện đấy.”
Chu Chiếu Quốc cười nói: “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.”
Lâm Trần nói: “Không cần quá lớn, cũng đừng quá nhỏ, một chức quan không lớn không nhỏ là được.”
“Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ sắp xếp cho hắn vài chức quan, mặc hắn chọn, bệ hạ bên kia cũng không có vấn đề gì.”
Lâm Trần cười một tiếng: “Không cần phiền phức như vậy, người ta đến rồi đây này.”
Chu Chiếu Quốc sững sờ, chỉ thấy Lâm Trần quay về phía cửa lớn, sau đó Trần Anh bước vào
“Ngu Quốc Công tốt.” Trần Anh hành lễ
Chu Chiếu Quốc dở khóc dở cười: “Đến sao không vào ngồi, thật xem ta là người ngoài à, cha ngươi trấn thủ Tây Nam, chính là tấm gương của Đại Phụng, ngươi làm con của ông ấy, sao lại phải cẩn thận thế này?”
Trần Anh cười nói: “Để Thế Bá chê cười.”
Chu Chiếu Quốc nói: “Đã vậy, ngươi muốn làm chức quan gì?”
Trần Anh định nói mặc cho Thế Bá phân phó, thì Lâm Trần bỗng nói: “Để hắn đi mang quân đi, trước kia làm ra áo giáp, cũng đúng lúc lấy ra thí nghiệm thử một phen.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.