Đại Thương Thủ Dạ Nhân

Chương 9: Giải ngữ hoa phía trước hiến diệu thơ ( 2 )




**Chương 09: Giải ngữ hoa phía trước, khoe diệu thơ (2)**
Lâm Tô nghe bên cạnh có người khẽ nói: "Điệu múa khinh y này, chẳng phải là vũ điệu thành danh ngày xưa của Ngọc Lâu cô nương sao
Nàng ta làm như vậy, có phải hơi thất lễ không
Hôm nay là ngày tân, cựu hoa khôi thay nhau, tân hoa khôi có thể biểu diễn tiết mục sở trường của mình, chinh phục người xem, nhưng nàng ta lại cứ chọn tác phẩm thành danh của hoa khôi vừa mới rời chức, chuyện này có ý tứ đây
Tín hiệu truyền đi rất rõ ràng: Nàng ta tự tin múa đẹp hơn lão hoa khôi
Nàng ta muốn giẫm lên lão hoa khôi để thượng vị
Mở màn, Bàn Nhược uyển chuyển, thướt tha, toàn thân nàng mềm mại như không xương, nhưng lại mượt mà như tơ, cùng với tiếng đàn tranh không linh, ánh mắt linh động của nàng khi thì oán trách, khi thì vui sướng, rõ ràng không hề lộ liễu, nhưng lại lột tả được cái cốt tủy tiêu hồn, tận xương..
Lâm Tô nghe tiếng bàn tán bên tai, trong lòng cảm thán, ánh mắt dời về phía Ngọc Lâu bên trái, Ngọc Lâu không vui không buồn, bình tĩnh mỉm cười
Múa xong, cả lầu vỗ tay như sấm
Khúc châu thập tú lớn tiếng khen hay đặc biệt nhiệt tình, dưới sự lôi kéo của bọn họ, không khí trong lầu lên đến cao trào, hoàn toàn vượt qua « Tạ Lâu Khúc » của Ngọc Lâu vừa rồi
Trương Tú đứng dậy, đi về phía bên phải: "Một vũ điệu này của Bàn Nhược cô nương, mới là múa khinh y chân chính, tiểu sinh được thấy điệu múa tuyệt diệu như thế, thật là tam sinh hữu hạnh..
Bạch ngân hai ngàn lượng, chút lòng thành
Hai tay dâng lên ngân phiếu hai ngàn lượng
Khúc châu bát tú đồng thanh lớn tiếng khen hay, tửu lâu như muốn lật tung..
Mọi người phía dưới đều lộ vẻ khác thường, tín hiệu này quá rõ ràng..
Trương Tú vừa mới bị Ngọc Lâu cô nương cự tuyệt, lập tức phản kích ngay, lực phản kích này lớn vô cùng, không tiếc vốn liếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nói múa khinh y của Bàn Nhược mới là múa khinh y chân chính, một câu đã phủ định tài nghệ thành danh của Ngọc Lâu, người có thân phận danh sĩ như hắn, một lời nói ra, cơ bản đã định tính cho múa khinh y
Hắn tặng Ngọc Lâu ngàn lượng ngân phiếu, giờ lại gấp bội tặng cho Bàn Nhược, đương nhiên đây cũng là tát thẳng vào mặt Ngọc Lâu
Ngọc Lâu dù điềm tĩnh, tài trí, nhưng sắc mặt cũng thay đổi, khó mà tự nhiên sau rèm châu
Mà Bàn Nhược mặt mày đỏ bừng, mắt đẹp óng ánh, khẽ tạ ơn, chín thiếu nữ sau lưng nàng đồng thời ngửa người, mềm mại không xương dùng thân thể nâng đỡ Bàn Nhược, Bàn Nhược hôm nay mở màn nghênh đón kết cục hoàn mỹ..
Phu nhân trang phục lộng lẫy kia cười tươi như hoa, dẫn một đội mỹ nữ ra: "Giờ là tiết mục cuối cùng của Từ lâu yến, mời các vị tài tử uống cạn ly rượu nho trong tay, hiến thơ cho hai đời hoa khôi, chọn một đóa giải ngữ hoa, gửi một đoạn phong nguyệt tình..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các mỹ nữ phía sau đồng thời nghiêng người, mỗi người đều cầm mấy cành hoa lụa, hoa lụa trải trên lòng bàn tay, tư thái các nàng uyển chuyển vô luân, là một bức tranh mặc quân ngắt lấy..
Thời khắc cao trào của yến hội đã đến
Từ lâu yến, phần quan trọng nhất, chính là hiến thơ
Đây là thời khắc biểu hiện của văn nhân
Các vị văn nhân nhao nhao nâng ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch..
Ánh mắt Lâm Tô cũng dời về phía ly rượu trước mặt, nâng lên, uống một ngụm..
Một ngụm này uống vào, quai hàm hắn phồng lên..
Ta dựa vào
Đây là rượu
Không phải là dấm đấy chứ
Hay là gọi nước ô mai
Trương Tú vẫn là người đầu tiên đứng dậy, đi về phía bên phải, cầm một cành giải ngữ hoa, đưa cho Bàn Nhược..
"Trương công tử
Bàn Nhược mặt mày đỏ ửng, nhận giải ngữ hoa, ánh mắt nàng như nước giống như say rượu, gương mặt sau hoa càng thêm kiều diễm
Trương Tú cầm bút trên khay bên cạnh, viết một bài thơ, mỹ phụ trang phục lộng lẫy bên cạnh cao giọng ngâm: "Xuân giang xuân thủy Hải Ninh lâu, khinh y nhất vũ bán nhật hưu, bất tín nhân gian chân tuyệt sắc, Bàn Nhược từ thử quan Khúc châu..
Công tử nói Bàn Nhược quan Khúc châu, sau này ắt phải thường xuyên lui tới cổ vũ..
(Tạm dịch: Sông xuân nước xuân lầu Hải Ninh, một điệu khinh y nửa ngày ngừng, không tin nhân gian chân tuyệt sắc, Bàn Nhược từ đây đứng đầu Khúc châu)
Toàn trường ồn ào, một mảnh lớn tiếng khen hay..
Mặt Bàn Nhược càng đỏ, mắt như muốn nhỏ ra mật..
Lại một người tiến lên, lấy giải ngữ hoa, đưa cho Bàn Nhược, phía dưới ồn ào: "Tấn công tử..
Người này cũng là một trong Khúc châu thập tú, thơ rằng:
"Khinh ảnh lâu thượng vũ, hoa hương hoa giải ngữ..
(Tạm dịch: Bóng nhẹ múa trên lầu, hương hoa hoa giải ngữ)
Diệu
Cũng có vô số người lớn tiếng khen hay
Lại là một người, vẫn đem giải ngữ hoa đưa cho Bàn Nhược, cùng với một bài thơ..
Trong nháy mắt, mười ba người hiến thơ, Bàn Nhược ôm một ôm lớn giải ngữ hoa, mà Ngọc Lâu bên này, hoàn toàn không có thu hoạch, năm vị đại gia thanh lâu sau lưng Ngọc Lâu liếc nhau, lần lượt đứng dậy rời đi, Ngọc Lâu dường như không hay biết, lẳng lặng ngồi, giữ nụ cười..
Nửa canh giờ trôi qua, tặng hoa, hiến thơ cuối cùng cũng kết thúc, trước mặt Bàn Nhược đã là một biển hoa, mà Ngọc Lâu bên kia, vẫn không có một đóa hoa nào, nàng vẫn mỉm cười, nhưng nếu tỉ mỉ hơn chút, có lẽ có thể thấy được một phần vắng vẻ ẩn giấu nơi khóe mắt nàng
Trên mặt Trương Tú có một tia tươi cười tàn nhẫn, ngươi tiện nhân này, nể mặt mà không muốn, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là thế đạo
Hắn khẽ mở quạt xếp, bốn chữ "Tư thị văn phong" hiện lên, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lâm Tô: "Lâm tam công tử, tham gia yến hội ngươi thật chỉ có ăn không thôi à
"Ân
Chủ đề cuối cùng cũng kéo tới hắn, Lâm Tô nghiêng đầu nhìn hắn
Tấn công tử bên cạnh cũng mở quạt xếp: "Lâm tam công tử, hôm nay tuy là Từ lâu yến, ý nghĩa chính vẫn là thi hội của văn nhân, người tham gia cần phải viết một câu thơ, ngươi ăn cũng ăn no, giờ về đi, để huynh trưởng "nhất bệnh chi" của ngươi làm thơ tham gia náo nhiệt
Bốn chữ "nhất bệnh chi" vừa ra, cười vang..
Lâm Tô cũng cười: "Làm thơ à
Vậy thì không cần trở về
Huynh trưởng ta ủy thác ta mang tới..
A
Mọi người trong lầu đều ngây ra, mọi người đều không ngốc, đều biết nhân vật chính của yến hội hôm nay mặc dù bên ngoài là Ngọc Lâu, kỳ thật còn có hai nhân vật chính ngầm, một là Bàn Nhược, Bàn Nhược là do tri phủ đại nhân dốc sức ủng hộ
Hai là Lâm gia, Lâm gia là đối tượng Trương gia muốn giẫm
Lâm gia phái ra một tam công tử vô dụng, đám người thẳng thán đây là một nước cờ hay, đủ để cho bọn họ tích súc lực lượng đánh ra nắm đấm, tất cả đều đánh vào bông
Bởi vì hắn có thể không tiếp chiêu, hắn là phế vật hắn sợ ai
Nhưng ai ngờ, tam công tử này thế mà lại tiếp chiêu, đây chẳng phải là trời sắp sáng, tè dầm trên giường sao
Lâm Tô chậm rãi đứng lên, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn..
Lâm Tô cầm một đóa giải ngữ hoa, Bàn Nhược có chút bối rối, nàng không biết có nên cúi người với người này không, nếu như đối với hắn cũng đồng dạng lễ ngộ, liệu có chọc giận Trương công tử không
Nếu như không cho hắn lễ ngộ tất yếu, lại ít nhiều có chút tổn thương phong độ hoa khôi của mình..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Tô lướt qua trước mặt nàng
Đi qua
Đi đến phía Ngọc Lâu
(Hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.