Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Là Không Cầu Tiến Tới

Chương 56: Đoán đâu trúng đó!




Tục ngữ có câu, thà tin là có còn hơn không, đối diện với việc Tần Lưu Tây thẳng thắn quả quyết đoán như vậy, Tề Khiên thuận theo nàng
Rốt cuộc nàng đều chuẩn đoán đúng những chuyện xảy ra với Ứng Nam
Hỏa Lang lập tức cho người đi tìm nơi có thể che mưa gió, nhưng bốn bề toàn núi, tìm đâu ra
"Đi về hướng tây
Tần Lưu Tây quay mặt về hướng tây
Hỏa Lang vô thức nhìn chủ tử nhà mình, thấy người sau gật đầu, liền dẫn người đi dò đường, rất nhanh đã có người quay về báo tin, gần hẻm núi có một miếu hoang nhỏ, chắc hiện giờ là chỗ thợ săn tạm dừng chân nghỉ ngơi
Tề Khiên nhìn Tần Lưu Tây một cái sâu sắc
Ứng Nam càng khẩn trương, mẹ nó lại đúng nữa rồi
Một đoàn người lập tức chạy đến miếu hoang, mãi cho đến khi vào miếu hoang, trời vẫn còn quang đãng, không khỏi có chút lo lắng, liệu mưa có thật sẽ rơi
Hay chỉ nói mò
Hỏa Lang đã sớm mang người sửa sang lại miếu hoang, dọn dẹp một chỗ sạch sẽ, trải thảm, lại nhặt củi khô cành cây từ rừng bên ngoài về dự trữ
Tần Lưu Tây thấy vậy, nói với Tề Khiên: "Thị vệ của ngươi không tệ, nhìn một bước nghĩ đến mười bước, đầu óc nhanh nhạy, trung thành cảnh cảnh, làm được việc lớn
Hỏa Lang bất ngờ được khen, lòng tràn đầy vui vẻ, chắp tay nói: "Tần đại phu quá khen rồi
Trần Bì kiêu ngạo nói: "Công tử nhà ta chưa từng nhìn lầm người, nàng nói ngươi có thể làm việc lớn, chắc chắn là vậy
Hỏa Lang tươi cười càng rạng rỡ, từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo đường đưa cho Trần Bì, nói: "Vậy thì đa tạ công tử nhà ngươi khen ngợi
Ứng Nam đứng bên cạnh nhìn mà vành mắt hơi đỏ lên, chẳng ai khen hắn một câu, chỉ toàn khen cái tên thảm hại
Có thị vệ đi vào, trong ngực ôm mấy quả táo, nói với Tề Khiên: "Sau miếu hoang có một cây táo, nhìn có vẻ nhiều năm rồi, còn treo mấy quả, thuộc hạ đã hái xuống rồi
Mắt Tần Lưu Tây sáng lên, đứng dậy, nàng đoán được nhóm người này sẽ có niềm vui bất ngờ, có lẽ ứng vào đây
"Cây táo ở đâu
"Ngay phía sau, kia, kia là
Thị vệ tùy ý chỉ tay
Tần Lưu Tây cùng Trần Bì nhìn lại, thấy vị trí tây bắc của miếu có một cửa sổ lớn, vừa vặn có thể thấy cây táo, thân cây to cỡ miệng chén, chắc là có vài chục năm tuổi
Tề Khiên thấy Tần Lưu Tây để ý, bèn hỏi: "Tần đại phu, cây táo đó có gì đặc biệt sao
"À, thì chỉ là một cây táo thôi, có gì đặc biệt đâu, mau nếm thử xem táo có ngọt không
Tần Lưu Tây cười tủm tỉm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặt Tề Khiên không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cảm giác như đối phương đang đề phòng mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Trời âm u rồi
Một thị vệ tên Đại Dũng đứng gác ở cửa kinh hãi kêu lên
Vừa dứt lời, rừng cây đã bị gió lốc thổi ào ào, trời dần bị mây đen che kín, không một tia sáng
Chưa đến một chén trà, một tiếng sấm vang rền, rồi sau đó mưa hạt đậu trút xuống, rất nhanh và mạnh
Mọi người đồng loạt nhìn Tần Lưu Tây đang thong thả uống trà ăn điểm tâm, mắt lộ vẻ kính sợ
Lại nhìn bên trong
Ứng Nam nuốt một ngụm nước bọt, không sao, hắn chưa đổ m·á·u, vậy vẫn chưa tính là đúng
"Chủ tử, ta ra xem mưa to đến cỡ nào
Hắn đứng lên, vừa đi được ba bước đến cửa, bỗng trán tê rần, hoa mắt
Xoảng một tiếng
Một miếng ngói rơi xuống
Ứng Nam sờ trán, m·á·u đỏ tươi, không nhiều, nhưng đúng là m·á·u
Ấn đường tối đen, họa sát thân, đoán đâu trúng đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người: "
Muốn nhờ đại sư xem bói cho một quẻ, không biết phải tốn bao nhiêu bạc
Tần Lưu Tây dưới ánh mắt kính sợ của mọi người, cười đến tít cả mắt, vẻ mặt thâm tàng công và danh
(Hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.