Tần Lưu Tây cúi người xuống, đối diện mắt với Tịch Tranh, người sau không hề trốn tránh, trong mắt chỉ toàn sự kiên định
"Mạng của ngươi cũng đáng giá đấy
Tần Lưu Tây cười đứng dậy, bảo người hầu ôm đứa bé vào phòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tịch Tranh cảm thấy trái tim đang loạn nhịp bỗng nhiên bình tĩnh lại, cô lấy lại tinh thần, từ dưới đất bò dậy đi vào theo
Không cần Tần Lưu Tây sai bảo, Trần Bì đã xách nước vào phòng, cũng lấy ra hòm thuốc nhỏ của Tần Lưu Tây
"Người không có việc gì thì ra ngoài đi
Tề Khiên liếc mắt, nói: "Ta phụ giúp ngươi
Tần Lưu Tây quay đầu, như cười mà không cười nhìn hắn, khẽ cười một tiếng
Tề Khiên mặt không đổi sắc, một bộ ta quyết không đi dáng vẻ
Tịch Tranh nghe hai người đối thoại, có chút kinh ngạc, lẽ nào vị tiểu công tử trẻ tuổi này biết chữa bệnh
"Tiểu thư, cái này..
Bình Tử lo lắng không thôi, tiến lên một bước muốn ngăn cản
Tần Lưu Tây còn quá trẻ, nàng thật có thể cứu được tiểu chủ tử nhà mình sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tịch Tranh đưa tay cản lại, nhìn nàng: "Ngươi ra ngoài đi
"Nhưng là..
"Nghe ta
Bình Tử mím môi, quay đầu đi ra
Tịch Tranh lại dồn sự chú ý lên người đang thở thoi thóp trên giường, trước mắt có chút mơ hồ, đôi tay gắt gao nắm thành quyền
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Bì liếc nhìn cô, thấy Tần Lưu Tây cũng không đuổi người, liền không để ý nhiều, nhìn thoáng qua tình hình đứa bé trên giường, cầm kéo, nhanh chóng cắt quần áo, vừa nhìn thấy trên người đứa bé có một vết kiếm chém sắc bén, thì giật mình kinh hãi
Vết kiếm nằm ngang bụng, máu thịt mơ hồ, chỉ cần sâu thêm chút nữa thì đã rạch bụng
Tịch Tranh nhìn vào mắt, cắn môi, lẽ ra cô mới là người phải chịu, lại là tiểu đệ thay cô hứng một kiếm này, hắn như vậy rồi, cô còn mặt mũi nào gặp cha mẹ dưới suối vàng
Tịch Tranh có chút choáng váng, cô hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, dùng đau đớn để kích thích chính mình, trừng lớn mắt, nhìn cho rõ ràng, và ghi nhớ kỹ
Tần Lưu Tây trước rửa tay bắt mạch, lại lật mí mắt đứa bé, từ trong hòm thuốc lấy ra một bộ tiểu thế, lấy ra một bình ngọc nhỏ xảo
Nút gỗ trên bình ngọc mở ra, một mùi thuốc nồng nặc bay ra, khiến người tỉnh táo tinh thần
Tề Khiên nhìn chằm chằm
Hắn xuất thân hiển quý, đồ tốt tự nhiên không thiếu, bình ngọc Tần Lưu Tây dùng để đựng thuốc này, chắc hẳn là một thứ thánh dược khó kiếm
Cũng không biết có tác dụng gì
Tịch Tranh cũng ngửi được, trong mắt nhiễm một tia mong chờ
Tần Lưu Tây từ trong bình ngọc đổ ra một viên thuốc hoàn to cỡ trân châu, nhét vào miệng đứa bé, sau đó lấy kim châm, đâm mấy đại huyệt
Vết thương chính nằm ở bụng, châm một nhát, máu từ miệng vết thương đang rỉ ra lập tức ngừng lại
"Nước
Trần Bì đưa nước ấm sạch đến, Tần Lưu Tây động tác rất nhẹ, từng chút từng chút rửa sạch vết máu, loại bỏ da thịt đã xoay tròn hoại tử, khiến cho vết thương càng thêm dữ tợn
Tần Lưu Tây lại rắc chút thuốc cầm máu, sau đó mới lấy kim và sợi chỉ ruột dê mảnh như tơ, khâu lại vết thương đã mở ra
Tề Khiên trợn mắt há hốc mồm: "
Tịch Tranh gần như quên cả thở, chăm chú nhìn chằm chằm
Lại có người chữa thương như thế, xem miệng vết thương của người như vá áo sao
Tần Lưu Tây động tác vững vô cùng, tay một chút cũng không run, phảng phất như đã làm vô số lần chuyện này
Đợi khâu xong vết thương, cô mới từ trong rương cầm một cuộn băng gạc băng bó lại
Tề Khiên nhìn rất rõ ràng, băng gạc kia trông mỏng manh thông thoáng, so với vải dùng băng bó thông thường còn tốt hơn nhiều, cũng không biết được làm từ chất liệu gì
Làm xong tất cả, Tần Lưu Tây lại bắt mạch và dò xét hơi thở, rút kim, rửa tay
"Công tử, vậy là tốt rồi sao
Giọng Tịch Tranh run run, cẩn thận hỏi
- Hôm qua ta uống một ly trà sữa kiểu Hong Kong, sau đó uống đến tối, hậu quả là lại thức một đêm đến năm giờ sáng, ta nghi ngờ nó có chất cà phê nghiêm trọng
Sau đó lúc mắt lờ mờ, ta lại nghĩ ra một cái cốt truyện đậu bỉ, nếu có thể, ta quyết định khi viết sẽ dùng nó, hôm nay sẽ ghi nhớ cốt truyện trước đã, để khỏi quên, sự thật là bây giờ cũng hơi quên một vài từ, ha, ta quả thật vẫn chưa tỉnh, thời gian làm việc và nghỉ ngơi âm dương thật là chuyện bình thường..
Cầu cái gì nhỉ, tùy tiện viết vậy (hết chương này).