Lão vương phi từ tịnh thất đi ra, sắc mặt có chút đen sạm khó coi, trong đầu không ngừng hồi tưởng lời Tần Lưu Tây nói có chắt trai, không lâu nữa sẽ chết yểu
Tề Khiên là người thế nào nàng hiểu rõ, hài tử bên cạnh hắn hầu hạ toàn là nam nhi, đến cả một nha đầu quét rác cũng không có, nói không gần nữ sắc còn nhẹ, dù là mẹ hắn đưa đến cũng không ai thoát khỏi bị hắn đuổi đi
Vậy nên chắt trai tuyệt đối không phải từ hắn mà ra, vậy là của ai
Ninh vương phủ thế hệ trẻ tuổi nhất, không chỉ có một mình Tề Khiên, còn có một Tề Ngọc, vị tiểu chủ tử thật sự được xem như trân bảo
"Nương nương, người còn để bụng lời đại phu Tần kia nói sao
Triệu ma ma một bên giúp bà thay y phục, một bên cẩn thận hỏi
"Ngươi thấy có đáng tin không
Lão vương phi hỏi ngược lại
Triệu ma ma ngập ngừng một lúc, nói: "Lão nô cũng không dám nói, người nói không tin đi, y thuật của nàng lại vô cùng giỏi
Còn thuật tướng, lại một lời chỉ ra mệnh cách của người..
Nàng do dự không dám nói hết lời
Lão vương phi lại nói: "Ừ, ta mang hình khắc, chuyện này ai cũng biết, nếu không phải vậy sao không ai dám qua lại thân thiết với ta, kể cả vương phi, chưa từng cho Ngọc Nhi ở cạnh ta quá một khắc đồng hồ, chẳng phải là sợ cái mệnh này của ta sao
Trong giọng nói của bà không có bất bình, nhưng lại mang vài phần lạnh lùng chế giễu
Triệu ma ma nghe vậy liền có chút đau lòng, nói: "Người còn có Thụy quận vương hiếu thuận mà, hắn vì chứng hàn của người, tìm không biết bao nhiêu người rồi
Lão vương phi thở dài: "Cũng là phúc khí này
Ngừng một chút, bà lại nói: "Ninh vương đi cũng mười mấy năm rồi, Ninh vương phủ cũng nên có thế tử, ta cũng phiền bà ta thỉnh thoảng lại đến dò la
Triệu ma ma đối với chuyện này không dám xen vào
"Nếu như bệnh hàn này thật sự chữa khỏi, ta liền hồi kinh
Lão vương phi hạ quyết, rồi không nhắc lại chuyện cái gọi là chắt trai kia nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bà rất mong có chắt trai, nhưng nếu như người ta kiên quyết không cho thân cận, thì cũng chỉ là hữu danh vô thực, nếu Tần Lưu Tây nói đứa bé kia không sống được bao lâu, hoặc là do người, hoặc là do t·h·i·ê·n ý, bất kể là lý do nào thì cũng là do đứa bé không có phúc
Người đàn bà đó, lòng dạ độc ác
..
Thịnh Kinh, Ninh vương phủ
Ninh vương phi hung hăng ném một cái chén trà xuống đất, giận đến mặt trắng bệch, ôm ngực thở dốc, tay kia thì chỉ vào vị công tử tự phụ như ngọc thô đang quỳ dưới đất
"Ngươi, sao ngươi lại hồ đồ hỗn trướng như vậy
Tề Ngọc quỳ gối tiến lên, vùi vào đầu gối nàng nói: "Mẫu phi, con cũng không ngờ nàng ta lớn gan như vậy, lại giấu con sinh con ra, nhưng mà nương, đứa bé đó dù gì cũng là con của con
"Câm miệng
Ninh vương phi trừng mắt, nghiêm nghị nói: "Chỉ là một con tiện tỳ nuôi ngựa, từ đâu ra tư cách sinh con cho ngươi, con thứ cũng không đáng
Hơn nữa lại còn đợi đến khi sinh con mới nói cho ngươi biết, có thể thấy được một nhà bọn chúng tâm cơ sâu đến mức nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẫu phi quyết không dung thứ người này làm ô danh thanh danh của con, con đừng nhiều lời, mẫu phi tự có cách xử lý
Tề Ngọc nhìn Ninh vương phi đã trung niên mà vẫn đẹp như cô gái đôi mươi, làn da trắng như sứ, không dám cãi lời, chỉ đành an ủi: "Mẫu phi người đừng giận, nếu người không vui thì không giữ lại là được, nhưng tuyệt đối đừng làm hại thân thể, chẳng qua chỉ là nhi tử sai thôi
Ninh vương phi thấy hắn giống như chú chó nhỏ đang làm nũng, liền đưa ngón tay trắng nõn gõ lên trán hắn, trách mắng: "Ngươi đừng trách mẫu phi nhẫn tâm, ngươi còn chưa cưới vợ cả đâu, nếu lúc này đã có con thứ, vậy còn quý nữ nhà cao nào muốn lấy nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống hồ vương phủ còn chưa có định thế tử, sao có thể để cái nghiệt chủng này sống
-Nói gì đấy, thôi thì nói mọi người bảo trọng đi
(hết chương này).