Sau khi đọc xong các điều kiện thông qua, Khương Yếm trầm ngâm Hiện tại còn lại ba khu trò chơi, nhà ma chỉ có người lớn mới có thể vào, khu hoạt hình chỉ có trẻ em mới có thể vào, chuyện này vốn đã rất khó giải quyết, bây giờ linh hồn phía sau lại tăng độ khó, hơn nữa còn quy định rõ ràng không ai có thể vào trò chơi thứ sáu, mọi người cần đoán tên phim hoạt hình trước khi nó bắt đầu.
Có thể đoán rằng, cốt truyện hoạt hình mà trò chơi thứ sáu thể hiện chính là mạch truyện của linh hồn phía sau.
Trường năng lượng không đặt ra trò phải chết nào, thế nên manh mối để thông qua trò thứ sáu nằm ở năm trò đầu tiên và trong khách sạn.
Phòng 303 cách cũng không xa, chẳng mấy chốc Khương Yếm đã tới cửa.
Giọng của Triệu Kha Phổ truyền đến, anh ta đang tán gẫu với Mục Vọng về đứa nhỏ: "Ôi chao, trẻ con mà, chuyện bình thường!"
"Khi còn bé tôi rất nhút nhát, nhịn cả ngày mới khóc, quả thực khóc ra sóng siêu âm, tôi cũng không dám tới gần… Nhưng không ngờ bé mặc đồ đen cũng khóc, hai đứa trẻ đều khóc, tôi lén ghi lại vài phút, về thêm bạn đi, tôi gửi bản ghi âm này cho cậu Mấy giây sau, Mục Vọng mới tiếp lời: "Ừm."
Triệu Kha Phổ đi rất chậm, anh ta lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần, chuẩn bị cho Mục Vọng nghe thử một đoạn trước.
Mục Vọng cản không kịp, anh vừa vươn tay ra thì một tiếng khóc non nớt khàn khàn vang lên, tựa như con dao sắc bén cắt qua hành lang khách sạn.
Mục Vọng: "..."
Triệu Kha Phổ cười ngây ngô: "Đây là tôi khóc, tôi phát tiếng cậu khóc ngay đây, cậu khóc rất êm tai."
"..."
Mục Vọng cố gắng sửa lại: "Không phải tôi khóc."
Triệu Kha Phổ an ủi anh: "Có khác nhau đâu."
Mục Vọng chẳng nói gì, nhưng rõ là tiếng bước chân đã lớn hơn, Triệu Kha Phổ buồn bực hét lên, nhưng bước chân của Mục Vọng càng kiên định, bỏ lại đối phương ở đằng sau.
Khương Yếm mỉm cười, gõ cửa phòng.
Thẩm Hoan Hoan lập tức mở cửa, lúc này Mục Vọng cũng đi tới, nửa phút sau, Triệu Kha Phổ hổn hển bước vào phòng. (App TYT)
Phòng 303 là phòng chứa đồ, bên trong chất đầy đồ lặt vặt như giẻ lau sàn, chổi, theo bản ghi trực ban dán trên cửa thì đến mười hai giờ tối mới có người tới đây.
Mọi người vừa vào cửa, Thẩm Hoan Hoan bèn lên tiếng: "Đã xác nhận rồi, phòng 303 ở tầng này là phòng duy nhất có thể mở được, không có khóa, những phòng khác đều cần thẻ để mở cửa."
Khương Yếm ừm một tiếng, tiện tay lục lọi những thứ kia, Ngu Nhân Vãn cũng mở thể chất đợi bị đập.
Nhưng mọi người đợi hai phút mà chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngu Nhân Vãn khẳng định: "Ở đây không có manh mối."
Triệu Kha Phổ không tin lục thêm vài phút, xác định không tìm thấy thứ gì mới dừng lại lau mồ hôi.
Anh ta hỏi mọi người: "Mọi người có nhìn thấy dòng chữ màu đỏ kia không?"
Khương Yếm gật đầu.
Thẩm Hoan Hoan nhỏ giọng nói: "Điều kiện thông qua nằm ngoài dự liệu…"
Triệu Kha Phổ đồng ý: "Đúng đúng, thế mà lại yêu cầu chúng ta đoán xem trò chơi thứ sáu là gì!"
"Hơn nữa chúng ta chỉ còn một trò chơi cần phải tự mình vượt qua, giao khu hoạt hình cho trẻ con cũng không khó hiểu.”
Khương Yếm nói nhỏ: "Xem manh mối trước."
Nghe xong, Mục Vọng lấy manh mối trong phòng anh ra: "Đây là những gì có trong phòng chúng tôi, thông tin cụ thể của Tương Tuế Tuế."
Thẩm Hoan Hoan cũng lập tức lấy ra: "Trong phòng chúng tôi là Lạc An An."
Khương Yếm lấy manh mối từ tay Mục Vọng, rồi đưa tờ giấy cho Thẩm Hoan Hoan: "Của Mạnh Cẩm Như."
Ba người lần lượt xem manh mối, Ngu Nhân Vãn tiến lại gần Khương Yếm, Triệu Kha Phổ cũng tiến lại gần Mục Vọng, cơ thể Mục Vọng cứng đờ, cuối cùng đưa tờ giấy cho Triệu Kha Phổ: "Cậu xem trước đi."
Khương Yếm không quan tâm bọn họ, tự mình bắt đầu đọc câu chuyện của Tương Tuế Tuế.
Nội dung trong rạp chiếu phim vịt con 5D đã được bé Khương Yếm kể lại, nhưng tại sao Tương Tuế Tuế lại chết thì không được đề cập, manh mối mà Mục Vọng lấy được đã bổ sung chỗ trống Tương Tuế Tuế sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc.
Mẹ cô bé kết hôn được năm năm rồi nhưng vẫn chưa mang thai, tuy người trong thôn không nói trước mặt, nhưng sau lưng thì có không ít lời bàn tán, ba của Tương Tuế Tuế càng ít về nhà hơn, họ hàng khuyên ly hôn nhiều lần, chuyện ly hôn vốn đã chuẩn bị xong, nhưng mẹ Tương Tuế Tuế lại đột nhiên có thai.
Ba Tương quỳ xuống xin lỗi vợ, tự tát mình trong nước mắt, vì thế mẹ Tương chọn cách tha thứ, không ly hôn nữa, Tương Tuế Tuế được sinh ra.
Nhưng vì Tương Tuế Tuế là con gái, sau khi sinh cô bé ra, hoàn cảnh sống của mẹ cô bé cũng chẳng tốt hơn là bao Mẹ Tương bị họ hàng bên chồng yêu cầu mau sinh thêm con, nhưng khi sinh Tuế Tuế, bà ta bị xuất huyết quá nhiều, không thích hợp để mang thai nữa, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà ta đã dành toàn bộ sức lực giáo dục Tương Tuế Tuế, bà ta hy vọng có thể nhờ vào con gái mà ngẩng cao đầu Trong khoảng thời gian này, ba Tương hoàn toàn quên mất mình có một đứa con gái, ngày nào ông ta cũng ra ngoài chơi mạt chược, mấy ngày mới về nhà một lần.
Lúc Tương Tuế Tuế năm tuổi, hoàn cảnh sống trong thôn được cải thiện chút.
Năm ấy cô sinh viên đại học đầu tiên trong thôn thi đậu trở về, cô ấy ăn mặc thời thượng, tóc nhuộm đỏ, lái xe hơi cao cấp, còn xây nhà cho ba mẹ ở thôn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Kể từ hôm đó, số lượng bé gái trong thôn đến trường bỗng tăng lên, Tương Tuế Tuế là người học giỏi nhất trong số họ.
Dù chỉ học giỏi nhất lớp mầm non nhưng ngày nào mẹ Tương cũng khoe với người trong thôn, nói Tuế Tuế sẽ là sinh viên đại học thứ hai của thôn, sau khi ba Tương nghe thế thì lén nhìn xe của cô gái sinh viên đại học, còn sờ soạng ngôi nhà gạch mới xây của người ta, cuối cùng có một giấc mộng đẹp, tần suất về nhà tăng lên không ít.
Tuy Tuế Tuế được dạy rằng sau này phải biết báo đáp ba mẹ, nhưng cô bé cũng rất bất ngờ trước tình thương từ ba mình.
Tốt đến vô lý.
Nhưng quyết tâm của ba Tương chỉ duy trì được một tháng, mọi người trong thôn cũng vậy, chẳng bao lâu tất cả bé gái trong trường đều đã thôi học, chỉ còn lại Tương Tuế Tuế.
Ba Tương cũng muốn Tương Tuế Tuế thôi học, mẹ Tương bắt Tương Tuế Tuế phải quỳ xuống thề, thề rằng sau này nhất định sẽ thi vào một trường đại học danh tiếng hiếu kính ba mẹ, cuối cùng ba Tương cũng đồng ý cho cô bé học tiếp.
Vì ba Tương đồng ý cho Tương Tuế Tuế đến trường, nên ông ta bỗng có danh cưng chiều con gái.
Mẹ Tương đặt hết kỳ vọng vào Tương Tuế Tuế, vì vậy bà ta rất nghiêm khắc với con gái mình, phải đứng đầu trong tất cả các kỳ thi, phải viết chữ đẹp nhất lớp, phải ngồi đúng tư thế nhất, không được tranh luận, không được biếng ăn, phải nghe lời, hiếu thuận với mẹ.
Trạng thái này kéo dài trong một khoảng thời gian dài.
Khi lên năm tuổi, Tuế Tuế đã ước có một chú chó nhỏ, mẹ Tương cảm thấy nguyện vọng này cũng bình thường, nên đã đồng ý.
Tuế Tuế rất yêu quý chú chó này, vì nó là món quà mà người thân tặng cô bé.
Năm lên sáu, một trận hỏa hoạn bỗng xảy ra, rơm trong sân bị bắt lửa, chú chó nhỏ đã cứu Tuế Tuế, nhưng lại bị bỏ quên trong biển lửa.
Thành tích của Tương Tuế Tuế trượt dốc không phanh, vì để khôi phục thành tích trước đây của con gái, mẹ Tương đã mua một con vịt nhỏ để thu hút sự chú ý của cô bé, Tuế Tuế đã tiến bộ thật, giành được hạng nhất trong bài kiểm tra.
Nhưng cô bé quá gắn bó với con vịt, chuyện đầu tiên làm khi về nhà là đi tìm con vịt con.
Mẹ Tương cảm thấy con gái đang dần có khoảng cách với mình, vì thế nhiều lần muốn tặng con vịt cho người khác, nhưng lần nào Tuế Tuế cũng nghiêm túc từ chối, mẹ Tương cảm thấy mình chẳng còn uy nghiêm như xưa.
Để chứng tỏ quyền lực, bà ta đã cố tình chọn ngày sinh nhật của Tuế Tuế, nấu con vịt kia trước mặt họ hàng.
Tâm lý trong hành vi của mẹ Tương rất dễ hiểu, đơn giản là "Nhìn xem, dù là ngày sinh nhật của con, vào ngày hạnh phúc nhất trong năm của con, con cũng phải tuân theo mệnh lệnh của mẹ, mẹ muốn con cười thì con không được khóc, mẹ có thể tác động đến tất cả suy nghĩ của con".
Vậy nên mẹ Tương vừa đưa thịt vịt cho Tuế Tuế, vừa hỏi cô bé: "Ngon không?"
Tuế Tuế không ngừng lặp lại: "Rất ngon."
Sau bữa sinh nhật, Tuế Tuế lao vào phòng gào khóc, cô bé lớn tiếng chất vấn mẹ tại sao lại ăn con vịt của cô bé, lúc ấy họ hàng chưa đi, ba Tương mẹ Tương rất mất mặt, trước đây Tuế Tuế rất lễ phép, là khuôn mẫu cho những đứa trẻ khác.
Vì muốn Tuế Tuế khôi phục lại vẻ chuẩn mực nên có, mẹ Tương bắt đầu lặp lại hành động nấu vịt.
Tuế Tuế phải ăn một chén thịt vịt mỗi ngày.
Tình trạng này kéo dài khoảng nửa năm, đến một ngày nọ, cuối cùng Tuế Tuế đã hoàn toàn sụp đổ, cô bé hất nồi thịt kho, nước nóng bắn tung tóe lên người mẹ Tương.
Vì thế, hình thức đã thay đổi.
Mẹ Tương bắt đầu mua vịt sống, giám sát Tuế Tuế giết chết con vịt, sau đó rửa sạch máu vịt, nhổ lông sạch sẽ, bỏ nội tạng, rồi tự mình bỏ vào nồi nấu lên.
Kể từ đó, Tuế Tuế trở nên ngoan ngoãn.
Cô bé ngày càng thành thạo việc giết vịt, vào ngày sinh nhật thứ tám, sáng sớm Tuế Tuế đã nấu ba nồi thịt vịt.
Đón nhận lấy ánh mắt hài lòng và vẻ vui mừng của mẹ, trước mặt tất cả mọi người, Tuế Tuế bắt đầu đổ chén thịt vịt vào miệng.
Cô bé nhai xương vịt rồi nuốt vào bụng, cô bé vừa cố nuốt vừa nôn mửa trên bàn, đám người đang ồn ào chợt im lặng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Khi mẹ Tương lao tới, Tuế Tuế đã nôn hai lần, cô bé đẩy mẹ Tương ra, tiếp tục đổ thịt vịt vào miệng, miếng thịt vịt được nấu chín một nửa, đang dính đầy máu bị cô bé bỏ vào miệng, chẳng đếm được đã nuốt bao nhiêu xương vào bụng, cơ thể cô bé bắt đầu co giật, gương mặt run rẩy không ngừng, cuối cùng sau vài lần nôn, cô bé bắt đầu nôn ra máu.
Xuất huyết dạ dày.
Tuế Tuế được đưa đến bệnh viện.
Rạng sáng hai ngày sau, khi ba mẹ cô bé vẫn còn trong giấc mộng, cô bé đã quấn một dải ruy băng quanh cổ trong nhà vệ sinh của bệnh viện.
Lúc chết, mặt cô bé bầm tím, lỗ tai và mũi đều chảy máu, cô bé ngồi trên mặt đất, cứng ngắc như một con búp bê.
Trang giấy cuối cùng viết:
"Tương Tuế Tuế chết vì ngạt thở, vào phút cuối trước khi chết, cô bé được đưa vào công viên giải trí Đồng Nguyện "Khu trò chơi - Rạp chiếu phim vịt con 5D."
"Cách thức thông qua - Tuế Tuế thực sự là một cô bé ngoan, mời trả lời câu hỏi Tuế Tuế ngoan đã ăn gì vào ngày sinh nhật."
Sau khi đọc những gì mà Tuế Tuế phải trải qua, trong phòng livestream, ai cũng khóc thút thít.
[Dường như nội dung trong rạp chiếu phim đang tô điểm cho ba mẹ Tuế Tuế.]
[Cô bé này cố chấp thật, tra tấn mình làm gì chứ…]
[Dừng lại, dừng lại, rốt cuộc ai mới là người cố chấp Tính cách của ba mẹ ảnh hưởng đến con cái, mẹ Tương mới là người cố chấp nhất trong câu chuyện này.]
[Thật ra Tuế Tuế không biết chết là gì, cũng chẳng biết rốt cuộc chết có ý nghĩa gì, nhưng đây là cách duy nhất để cô bé trả thù mẹ mình.]
[Nguồn gốc nỗi đau của mẹ Tương nằm ở cuộc hôn nhân của bà ta, chồng bà ta, hoàn cảnh sống của bà ta, thật ra mẹ của Tuế Tuế cũng đáng thương.]
[Người đáng thương nhất là Tuế Tuế.]
…
[Không đúng, đợi đã đợi đã, hình như cái chết này có vấn đề?]
[Đúng đúng Tôi nhớ ba mẹ Tuế Tuế đã báo cảnh sát, nói con gái họ mất tích ở gần công viên giải trí bị bỏ hoang, tại sao bây giờ cô bé lại chết trong bệnh viện?]
[Tôi nói này, có khi nào nguyên nhân tử vong của Tuế Tuế đã bị linh hồn phía sau xóa đi Vào lúc cô bé sắp chết, cơ thể và ký ức của cô bé đã được đưa vào công viên giải trí Đồng Nguyện.]
[Tôi cũng nghĩ vậy, lúc ấy hồ sơ có ghi rõ, khi ba mẹ Tuế Tuế gọi cho cảnh sát có nói con gái có để lại cho họ một mảnh giấy, nói cô bé muốn tới công viên giải trí Đồng Nguyện, thế nên họ mới nghĩ con gái mất tích trên đường đến công viên Bây giờ xem ra, có thể tờ giấy này là do linh hồn phía sau để lại.]
Những gì trong phòng livestream đang thảo luận mọi người cũng nghĩ tới.
Khương Yếm nói thẳng: "Năng lực của linh hồn phía sau trường năng lượng rất mạnh, không những truy tìm ký ức, nó còn có thể lựa chọn những đứa trẻ sắp chết ở khu vực xung quanh, can thiệp vào thế giới thực, làm giả thông tin."
Thẩm Hoan Hoan gật đầu: "Cho nên rất có thể linh hồn phía sau là một nhà ngoại cảm cao cấp, nếu không thì chẳng thể quấy nhiễu thực tại trong khoảng thời gian ngắn khi trường năng lượng được hình thành."
Khương Yếm trầm ngâm vài giây.
Cô đột nhiên nói: "Cũng có thể là yêu quái."
Mọi người đều sửng sốt, chốt lát sau, Thẩm Hoan Hoan khẳng định cách nói này: "Đúng vậy, không chỉ có nhà ngoại cảm có năng lực truy tìm ký ức, yêu quái cũng có."
Triệu Kha Phổ lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
"Tôi lo chết mất."
"Linh hồn phía sau là gì cũng được, nhưng đừng là yêu quái, đời này tôi chưa từng gặp yêu quái đâu!"
Khương Yếm nhìn anh ta, Mục Vọng cụp mắt xuống, Ngu Nhân Vãn ho nhẹ một tiếng, yên lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ Nên nói là, trong căn phòng này, yêu quái còn nhiều bằng con người.
*
Sau đó là câu chuyện của Lạc An An.
Lạc An An là cậu bé đã hôn gió với Khương Yếm ở vòng quay ngựa gỗ, thế nên ấn tượng của Khương Yếm về cậu bé này rất sâu.
Thông tin của cậu bé khá ít.
Ba của An An nghiện cờ bạc, bởi vì chủ nợ thường xuyên đến nhà đòi nợ, nên ông ta đã bán vợ mình, người vợ bị chồng bạo hành đã lâu, muốn thoát khỏi cảnh đó, lúc người mua xuất hiện, ông ta lừa mẹ An An, người phụ nữ tưởng đối phương đến cứu mình, còn muốn đưa An An đi cùng, nhưng An An đã từ chối vì sự an toàn của mẹ cậu bé.
Sau này An An cũng bị ba bán đi, trên đường An An đã nhảy ra khỏi xe chở hàng, ba cậu bé và người mua đuổi theo cậu bé, An An còn quá nhỏ, cơ thể không thích ứng kịp nên đã vấp phải một tảng đá ở sườn núi, sẩy chân ngã xuống dốc núi.
Dưới dốc núi, cậu bé nhìn thấy công viên giải trí Đồng Nguyện ở phía xa.
Dòng manh mối cuối cùng viết:
"Lạc An An chết vì chấn thương sọ não nghiêm trọng, vào phút cuối trước khi chết, cậu bé được đưa vào công viên giải trí Đồng Nguyện."
"Khu trò chơi - Vòng quay ngựa gỗ An An."
"Cách thức thông qua – Đời này An An muốn về với vòng tay ấm áp của mẹ, xin hãy để cậu bé quay về."
Lúc này, Ngu Nhân Vãn đưa một tập hồ sơ cho Khương Yếm.
"Cái này được tìm thấy trong lỗ thông gió trên trần nhà."
Khương Yếm mở hồ sơ ra.
Trong hồ sơ là một phần chẩn đoán của bệnh viện.
Là của mẹ An An.
Giấy chẩn đoán ghi mẹ An An bị vô sinh.
Ngu Nhân Vãn nói: "Chắc An An được mua rồi."
Triệu Kha Phổ giật mình: "Tôi nói mà Ở cái thôn lạc hậu như vậy, quan niệm con trai nối dõi tông đường đã ăn sâu, con trai có thể so với báu vật, bán con trai là điều không thể xảy ra."
"Hóa ra là được mua, như vậy cũng có lý."
Lại qua vài phút, tất cả mọi người đã đọc xong câu chuyện của ba đứa trẻ.
Thẩm Hoan Hoan đặt tờ giấy trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Đều rất đáng thương, chết rất thảm, tình cảm gia đình gần như không có, trừ mấy cái này ra thì chẳng có điểm chung gì…"
Cô nàng nhìn Khương Yếm: "Chị Khương Yếm có suy đoán gì không Khương Yếm lắc đầu.
Đúng như những gì Thẩm Hoan Hoan nói, ba gia đình này mỗi gia đình đều có bi kịch riêng, dù cố tìm điểm tương đồng cũng không thể tìm được nhiều.
Sau một hồi suy nghĩ, mọi người quyết định tạm thời gác lại thông tin về ba đứa trẻ, tìm thông tin về linh hồn phía sau trước.
Đồng hồ trên tường đã điểm chín giờ.
Âm thanh "tích tắc" vang lên, Khương Yếm đứng dậy Cô mở cửa phòng chứa đồ, Khương Yếm bước ra khỏi phòng, không ngờ vừa bước một bước, cô cảm thấy bả vai mình bị ai đó đá nhẹ.
Lúc này hành lang tối om.
Khương Yếm thích ứng với bóng tối xong, từ từ ngẩng đầu lên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không biết từ khi nào mà vô số con búp bê được treo ở trên trần đã thả mình xuống, trong số đó có con búp bê gấu trúc mà Khương Yếm quen thuộc, sợi dây thép sắc bén siết chặt đầu nó, bông gòn trắng tinh ở cổ trào ra, toàn thân nó rách nát, nhưng trên mặt lại nở nụ cười thật tươi.
"Tôi thích nơi này Nó nói.
"Nước ối vỡ ra, nhau bong non, nhưng giờ đây tôi lại về với vòng tay ôm ấp của mẹ "Thật ấm áp Một đám búp bê kêu lên: "Thật ấm áp…"
Khương Yếm cụp mắt xuống.
Mặt cô không đổi sắc, đi xuyên qua những con búp bê khác nhau với hình thù kỳ lạ.
Đang đi giữa chúng, Khương Yếm đột nhiên có một loại cảm giác.
… Nơi này giống như nghĩa trang tuyệt vời được linh hồn phía sau chuẩn bị cho bọn nhỏ