Sau khi về phòng, Khương Yếm kể cho Thẩm Tiếu Tiếu nghe câu chuyện của ba đứa trẻ.
Nghe xong, Thẩm Tiếu Tiếu bỗng trầm tư [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khương Yếm tự lấy gì đó để ăn, nhưng đến khi cô ăn hết túi bánh mì, Thẩm Tiếu Tiếu vẫn duy trì động tác tay chống cằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bé Tiếu Tiếu không chịu đựng được nữa.
Cô bé nói thẳng: "Chị thì có thể nghĩ ra được gì Thẩm Tiếu Tiếu sửng sốt.
Cuộc chiến hết sức căng thẳng, bé Khương Yếm mong đợi nhìn hai người, nhưng Thẩm Tiếu Tiếu lại vỗ tay.
"Cũng đúng, sao em lại làm mấy chuyện vô ích chứ Thẩm Tiếu Tiếu ngâm nga chạy đi rửa mặt, bé Tiếu Tiếu nhìn em một cái, muốn nói lại thôi, rồi xoay người lại, đưa lưng về phía Thẩm Tiếu Tiếu.
Bé Khương Yếm nhàm chán quay mặt đi.
Cô bé lấy cuốn sổ từ trong ba lô của Khương Yếm ra, bắt đầu viết viết vẽ vẽ, Khương Yếm cúi xuống nhìn thử, phát hiện cô bé đang viết câu chuyện của ba đứa trẻ, bởi vì không biết dùng bút bi nên chữ cô bé giống như gà bới, xấu xí vô cùng.
Khương Yếm dời tầm mắt, cô định ra hành lang để nhìn mấy con búp bê kỹ hơn, thế nên cô dặn dò vài câu rồi ra khỏi phòng.
Ai ngờ vừa đi được mấy bước, cô đã đá phải vật gì đó mềm mềm.
Khương Yếm nhìn vào bóng tối, một bóng người đang cuộn tròn xuất hiện trong tầm mắt.
Là bé Hoan Hoan.
Cô bé ôm chân ngồi trên tấm thảm ở hành lang, có lẽ đang sợ hãi, vùi đầu vào đầu gối, mái tóc dài xõa xuống hai bên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bả vai bé hơi run nhẹ.
Khương Yếm cau mày: "Sao em lại ở đây?"
Nghe thế, bé Hoan Hoan khẽ run.
Cô bé từ từ ngước mặt lên, gương mặt đầy nước mắt, bé mờ mịt nhìn Khương Yếm, như thể đang đánh giá người trước mặt là thật hay giả.
Khương Yếm đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Cô ngồi xổm xuống hỏi: "Em gặp quỷ sao Một lúc sau, bé Hoan Hoan dè dặt gật đầu.
Cô bé nhỏ giọng nói: "Chị ơi, lúc nãy có một con gấu nhỏ muốn ôm em đi, em từ chối nhưng nó không nghe, em đã hét rất lớn, nhưng chẳng có ai tới giúp em hết." (App TYT)
Khương Yếm giải thích: "Em bị quỷ trêu rồi."
"Em nghĩ mình đã hét lớn để cầu cứu, nhưng thực chất chẳng có ai nghe thấy giọng em cả."
Nghe thế, dùng mắt thường cũng có thể thấy bé Hoan Hoan đang thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình.
Khương Yếm hỏi cô bé: "Nói đi, tại sao em lại chạy ra ngoài lúc nửa đêm?"
"Em vội tới đây đưa sữa ấm cho em gái."
Bé Hoan Hoan sờ vào túi mình, lấy một bịch sữa ra: "Em đã làm ấm rồi, sức khỏe em gái không tốt, trước khi đi ngủ phải uống sữa ấm."
Khương Yếm hỏi: "Sao không để Thẩm Hoan Hoan tới đưa?"
Bé Hoan Hoan nghiêm túc nói: "Chuyện đơn giản thế này em có thể tự làm được, em đã lớn rồi, phải tự lập."
Khương Yếm gật đầu mở cửa phòng mình, để bé Hoan Hoan đi vào đưa sữa, sau đó lại nhìn bé quay về phòng.
Sau khi lấy thẻ phòng mở cửa, bé Hoan Hoan cảm kích vẫy tay với Khương Yếm: "Cảm ơn chị, chị ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Khương Yếm vẫy tay.
Sau khi tiễn cô bé, Khương Yếm lấy đèn pin ra, bắt đầu chiếu vào từng con búp bê trên đầu cô.
Lúc này trên đỉnh đầu cô có một con búp bê màu đỏ, tóc búi hai bên, cánh tay quấn dải ruy băng, trong tay cầm một cây kích.
Khương Yếm nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó vươn tay ra lấy con búp bê xuống.
Cô cho tay vào chiếc cổ bị gãy của con búp bê, sờ soạng đống bông gòn hồi lâu, sau khi chắc chắn chẳng có manh mối nào mới treo con búp bê lên "Thiết kế lạ ghê, sao lại ngồi trên đài hoa sen."
Đánh giá xong, Khương Yếm chiếu đèn pin vào mấy con búp bê khác.
Có người trong phòng livestream phát hiện điều gì đó không đúng.
[Giọng điệu của chị Yếm thật kỳ lạ.]
[Na Tra không ngồi trên đài hoa sen thì ngồi trên đâu…]
[Đúng vậy, chẳng lẽ cô ấy không biết Na Tra?]
[…]
[Có gì đó không đúng, nhìn kỹ lại đi.]
Khương Yếm xem xét mấy con búp bê một cách cẩn thận, tuy lâu lâu búp bê sẽ đột nhiên chớp mắt thét chói tai, nhưng động tác của Khương Yếm vẫn vậy, cô vô cảm lục lọi mấy con búp bê một hồi, lúc kiểm tra con búp bê mèo thì cô lại đưa ra ý kiến.
"Cách nhân hóa của con này khá thú vị."
"Trên mũi mèo có đeo huy hiệu cảnh sát, hình như là cảnh sát."
"Cặp song sinh cầu vồng cũng khá hay."
Người trong phòng livestream đơ ra.
Nửa phút sau, có người đã nói ra điều mà tất cả mọi người đang nghĩ trong lòng: [Không ổn rồi.]
Sau đó bão comment xuất hiện…
[Cảnh sát trưởng Mèo đen và Anh em Hồ lô…]
[Khương Yếm chưa từng xem phim hoạt hình.. Nhật Bản.]
[Cứu mạng, sao lại có người không xem phim hoạt hình!]
[Phim hoạt hình quốc dân mà lại không biết, mấy bộ hot bình thường cũng chẳng biết, chứ đừng nói những bộ nước ngoài.]
[A, làm sao sống sót trong trường năng lượng này đây?]
[Trước giờ những người khác đều ở vị trí hỗ trợ, còn Khương Yếm là bộ não chính, trò thứ sáu là đoán tên phim hoạt hình Chết tiệt, bây giờ phải dựa vào trò này mới sống được, đừng, đừng làm rối loạn tâm lý của tôi?]
…
[Nói không chừng người xếp thứ ba có thể Thứ hạng của anh ta rất rất cao!]
[ Năng lực của người xếp thứ ba thực sự rất lợi hại, chẳng lẽ bạn định để anh ta ép linh hồn phía sau nói thẳng đáp án à?]
[Chắc chắn không được, ý tôi là cần cái đầu của anh ta!]
[Bạn đặt tay lên ngực hỏi thử, ngoại trừ việc đẹp trai và có khả năng tìm được manh mối ra thì người xếp thứ ba kia thông minh lắm à Bạn nghĩ tại sao anh ta lại không chia sẻ manh mối Vì lười hả?]
[…]
[… Khụ.]
Khương Yếm chẳng biết gì về vụ "công kích cá nhân" nhắm thẳng vào Mục Vọng trong phòng livestream, cô vẫn đang tìm manh mối.
Hiện giờ Mục Vọng và Triệu Kha Phổ đều ở tầng một, Thẩm Hoan Hoan và Ngu Nhân Vãn ở tầng hai, Thẩm Tiếu Tiếu tập hợp lũ trẻ lại một phòng để tập trung quản lý.
Cho nên Khương Yếm là người duy nhất ở tầng ba.
Do phải kiểm tra từng con búp bê nên tốc độ rất chậm, phải hơn hai mươi phút sau Khương Yếm mới tìm được một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ ở trong mắt con búp bê thỏ.
Mặt sau của chiếc đồng hồ là một viên rubi, vừa khớp với con mắt của búp bê thỏ.
Khương Yếm mở cái đồng hồ ra.
Bên trong là một bức ảnh chụp chung, góc bên phải có một dòng chữ:
[Dương Châu và mẹ.]
Dương Châu là cậu bé bị văng khỏi tàu lượn siêu tốc.
Sau khi mẹ cậu bé qua đời, ba cậu bé đã gửi cậu đến nhà cô, vào ngày thứ tư miễn phí ấy, Dương Châu đã bắt xe buýt đến công viên giải trí Đồng Nguyện, chui vào chỗ chứa đồ của tàu lượn siêu tốc rồi chết khi nhân viên chạy thử tàu lượn Khương Yếm nhìn chằm chằm bức ảnh của hai mẹ con Người phụ nữ trong ảnh rõ là già trước tuổi, sắc mặt đã chuyển vàng, mệt mỏi nhìn vào ống kính, bà ấy mặc bộ quần áo không vừa người, tóc búi bừa, đang ôm bé Dương Châu chừng một hai tuổi trong lòng, ánh mặt trời chiếu vào mặt bà ấy, khiến đôi mắt lộ rõ vẻ uể oải Có vẻ như bà ấy là một người phụ nữ chịu thương chịu khó.
Khương Yếm nhìn đi nhìn lại chiếc đồng hồ, chắc chắn không sót chi tiết nào mới bỏ nó vào lòng bàn tay.
Cô bắt đầu xem lại manh mối trước mắt.
Thông tin về Dương Châu được tìm thấy trong khách sạn, cho nên khả năng cao cậu bé chính là linh hồn phía sau, cộng với nhiều phán đoán trước đó, rất có thể Dương Châu là một nhà ngoại cảm có khả năng truy tìm ký ức chưa được đưa vào hồ sơ, hoặc cậu ta là một con yêu quái biến thành.
Nếu Dương Châu là nhà ngoại cảm thì không sao, nhưng nếu là yêu quái thì sẽ rắc rối… chắc chắn vì nguyên do nào đó mà cậu ta đã tự nguyện biến thành con người, giả làm con của gia đình này.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện.
Nếu Dương Châu là yêu quái, cậu ta sẽ không bị văng khỏi tàu lượn siêu tốc, cho dù có cũng sẽ không chết.
Dùng yêu lực để giảm xóc cho cơ thể cũng chẳng khó, một tiểu yêu trăm tuổi đã có thể làm được, nhưng một tiểu yêu trăm tuổi không thể nhìn thấu ký ức của cô.
Yêu quái có thể đạt được trình độ này, dù có thêm trường năng lượng cũng phải mất hơn mấy ngàn năm, vậy nên rốt cuộc chuyện này là sao Khương Yếm cau mày.
Chẳng lẽ Dương Châu giả chết?
Hay Dương Châu hoàn toàn không phải là linh hồn phía sau?
Khương Yếm vuốt ve chiếc đồng hồ trong tay, cô đang định kiểm tra mấy con búp bê khác thì thang máy “ting” một tiếng, Ngu Nhân Vãn với Thẩm Hoan Hoan đã quay lại.
Ngu Nhân Vãn chạy về phía Khương Yếm, tay vẫy một chiếc lông chim màu đen.
"Khương Khương, có lẽ chị nói đúng Chắc hẳn linh hồn phía sau trường năng lượng này là yêu quái."
Ngu Nhân Vãn nói: "Đây là lông chim được tìm thấy dưới tấm thảm ở hành lang tầng hai, nhưng Hoan Hoan và em đều không biết đây là lông của loài nào?"
Thẩm Hoan Hoan cũng bước tới: "Em không biết nhiều về yêu quái, trong trí nhớ của em chỉ có hai loại yêu quái liên quan đến trẻ con Một là Lộc Thục, nó có thể khiến con cháu của người mặc da lông nó sinh nở không ngừng; hai là Cô Hoạch Điểu "Đặc điểm của Cô Hoạch Điểu là không thể sinh con, cho nên nó sẽ cướp con của người khác làm con của mình."
"Có lẽ cọng lông đen này là của Cô Hoạch Điểu."
Thẩm Hoan Hoan phân tích: "Tập tính của nó rất giống với hình thức của trường năng lượng này, nó sẽ đánh cắp những đứa trẻ sắp chết và nuôi chúng trong đây, biến nó thành con ruột của mình."
Phân tích này khá có lý.
Nếu là Cô Hoạch Điểu - một đại yêu trong Sơn Hải Kinh thì việc thăm dò ký ức của Khương Yếm là chuyện hoàn toàn hợp lý.
Nhưng trên thế giới không chỉ có đại yêu trong Sơn Hải Kinh, bất kỳ ngọn núi, dòng sông, thảm thực vật hay sinh vật nào cũng có thể tu luyện thành yêu.
Vì thế Khương Yếm chẳng nói gì, cô vươn tay cầm lấy chiếc lông chim, cẩn thận cảm nhận thử.
Sau vài hơi thở, cô cụp mắt xuống.
Không phải.
Chủ nhân của chiếc lông chim này là một tiểu yêu mấy trăm tuổi, nhiều nhất cũng chỉ một nghìn tuổi.
Hơn nữa nếu linh hồn phía sau là đại yêu trong Sơn Hải Kinh thật thì ngay từ khi bước vào Khương Yếm đã cảm nhận được, vì thế trường hợp này có thể bị loại trừ.
Nhưng một con tiểu yêu sao có thể thăm dò ký ức của cô Chẳng lẽ trường năng lượng có hai linh hồn phía sau [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hay con điểu yêu này đã ăn phải thiên tài địa bảo gì đó, năng lực bẩm sinh được thăng cấp?
Khương Yếm phát hiện thân phận yêu quái của mình vừa có lợi mà cũng vừa có hại.
Có lẽ cô đã phức tạp hóa vấn đề, chẳng mấy ai hiểu biết về yêu quái, vậy nên không cần phải nghĩ phức tạp tới thế Đôi khi chân tướng rất đơn giản, để tránh bản thân phân tích phức tạp lên, bây giờ cô cần sự hỗ trợ.
Nghĩ đến đây, Khương Yếm lập tức cầm lấy chiếc lông chim đi về phía thang máy.
Ngu Nhân Vãn sửng sốt, vội vã đi theo cô: "Khương Khương, chị định làm gì?"
Khương Yếm: "Đi tìm Mục Vọng, bảo cậu ấy hỏi nhân viên một chút."
Ngu Nhân Vãn nghe vậy thì do dự vài giây rồi đi theo.
Thẩm Hoan Hoan mỉm cười nhìn em ấy, cũng bước vào thang máy Khương Yếm nhấn nút xuống tầng một.
Chỉ mất mười giây để đến tầng một.
Cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài thang máy tối đen, chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ quầy lễ tân.
Khương Yếm dẫn đầu bước ra ngoài trước.
Khi nhìn thấy Khương Yếm, Triệu Kha Phổ trông như sắp khóc, anh ta vội vàng chạy tới: "Sao còn chơi kiểu này, sao còn chơi kiểu này!"
Khương Yếm nhướng mày, nhìn theo hướng mà Triệu Kha Phổ chỉ Lúc này nhân viên bị Mục Vọng trói chặt vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, môi dưới cắn chặt đến bật máu, nhưng Mục Vọng lại chẳng thương tiếc, anh lấy tay kéo mí mắt đối phương, tay còn lại cào miệng người ta.
"Tên trò chơi thứ sáu là gì?"
"Linh hồn phía sau là ai?"
Bây giờ Mục Vọng đã kích hoạt năng lực, mọi người chỉ cần nói chuyện với anh thì sẽ phải nói sự thật, nhân viên sắp sụp đổ tới nơi, anh ta đã vô tình tiết lộ vài thông tin, bây giờ chỉ có thể nói mấy lời vô nghĩa để kéo dài thời gian.
"Tôi không biết tên trò chơi, nhưng tôi biết nó có một… hai… ba bốn năm sáu bảy tám từ."
"Cũng có thể là mười một hoặc mười hai mười ba…"
Khương Yếm không nghe nổi nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô nhân lúc nhân viên đang nhắm mắt liệt kê các con số thì chậm rãi bước tới, ghé vào tai Mục Vọng nói vài câu.
Một lúc sau, Khương Yếm bước sang một bên.
Mục Vọng giơ chiếc lông chim lên: "Có phải lông chim này là chiếc duy nhất trên cơ thể của linh hồn phía sau không?"
"Ba mươi bảy, ba mươi tám, ba mươi chín…" Nhân viên nhắm chặt mắt, bởi vì luôn miệng nói, hơn nữa trong đầu anh ta vốn đã đề phòng cách hỏi của Mục Vọng, thế nên lúc này khi câu hỏi thay đổi, anh ta không kịp phản ứng.
Anh ta dứt khoát trả lời: "Phải!"
Bầu không khí yên tĩnh vài giây, Thẩm Hoan Hoan không thể nhịn được nữa, cười thành tiếng Câu này đã xác nhận ba vấn đề.
Linh hồn phía sau chỉ có một.
Nó là yêu quái.
Con tiểu yêu này vô tình có được năng lực cao cấp.
Cho nên việc cấp bách trước mắt là xác định xem con tiểu yêu này thuộc loại nào, sau đó từ khách sạn và năm trò chơi tìm ra bộ phim hoạt hình mà nó đại diện.
Nhân viên muốn sửa sai, nhưng lúc này chẳng ai nghe anh ta nói, Khương Yếm cởi dây trói cho đối phương rồi vỗ bả vai Mục Vọng: "Được rồi."
Chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mục Vọng cũng gật đầu, đưa manh mối mà anh tìm thấy ở tầng một cho Khương Yếm.
"Đây là giấy khai sinh của ba đứa trẻ và Dương Châu, em có hỏi nhân viên, anh ta nói tất cả hồ sơ đều là thật."
Khương Yếm lật hồ sơ, chụp ảnh rồi đưa cho mọi người.
Bây giờ cũng đã muộn, sau khi trở lại tầng ba, mọi người đến chỗ Thẩm Tiếu Tiếu đón mấy đứa nhỏ, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi mọi người rời đi, Khương Yếm mệt mỏi xoa lông mày.
Cô ném chiếc đồng hồ với lông chim lên bàn, tắt livestream, cầm lấy đồ ngủ đi rửa mặt.
Đợi cô làm xong hết mọi thứ đã là nửa tiếng sau.
Khương Yếm đẩy cửa nhà vệ sinh ra, căn phòng lúc này rất yên tĩnh, Thẩm Tiếu Tiếu đang cẩn thận xem xét chiếc đồng hồ bằng kính lúp.
Dụng cụ Thẩm Tiếu Tiếu mang theo đều là loại tiên tiến nhất, do bối cảnh lần này là đương đại nên những thứ em mang theo đều không bị giáng cấp.
Thấy Khương Yếm bước ra, Thẩm Tiếu Tiếu tò mò giơ chiếc đồng hồ lên.
“Linh hồn phía sau là chim yến à Khương Yếm sửng sốt.
Cô bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Tiếu Tiếu.
Thẩm Tiếu Tiếu dùng kính lúp nên có thể phóng to lên mấy chục lần, em chỉ vào một chấm đen nhỏ trên bầu trời phía sau hai mẹ con, đốm đen nhỏ trong ảnh giống như bụi, hoặc là nói so với bụi còn nhỏ hơn, thậm chí chẳng thể nhìn thấy trong bức ảnh.
"Là chim yến Thẩm Tiếu Tiếu khẳng định.
Em chỉ vào chiếc lông chim màu đen: "Em đã tìm thử và phát hiện, dù loại lông này rất phổ biến nhưng trông rất giống lông chim yến."
Khi nhắc đến chim yến, Thẩm Tiếu Tiếu rất hưng phấn.
"Em siêu thích một câu hát nói về chim yến Khương Yếm: "Câu gì Thẩm Tiếu Tiếu nhớ lại, nghiêm túc bảo: "Chuyển thế nguyện làm yến tới bên giường, mang cành hoa tháng hai tặng cho em.”