Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 108: CHỊ EM GÁI





Người nói vô tình người nghe hữu ý
Ngón tay Khương Yếm vô thức chạm vào chiếc lông chim màu đen, trầm ngâm hồi lâu, nhờ câu nói của Thẩm Tiếu Tiếu, cô đột nhiên nhớ đến một trường hợp. 
Trường hợp cho phép yến yêu ngàn năm sở hữu năng lực cao cấp. 
Nhiều năm trước cô từng nghe một con hạc yêu kể chuyện, nó kể đủ chuyện kỳ ​​lạ trên thế gian, có vài con yêu từ khi sinh ra đã có thể điều khiển vạn vật sinh linh, nhưng có vài con cả đời chỉ có thể sống cuộc đời tầm thường. 
Điển hình là phù du, cuộc đời ngắn ngủi, cả đời nó chỉ có một cơ hội trồi lên mặt nước, một khi dùng hết cơ hội đó, nó sẽ chết ngay lập tức. 
Phù du là loài yêu quái rất đặc biệt. 
Nó không cần tu luyện mấy ngàn năm để thành yêu, tuy từ ấu trùng đến khi trưởng thành chỉ có mấy tháng, nhưng nó cũng là yêu, hơn nữa còn không có linh hồn, không có yêu lực, một khi chết đi sẽ hoàn toàn tan biến. 
Nếu phù du muốn có linh hồn để bước vào vòng luân hồi thì chỉ có một cách duy nhất, đó là đạt được công đức. 
Nhưng nó quá nhỏ bé lại tầm thường, sinh mệnh ngắn ngủi như thế. 
Làm sao để nó đạt được công đức? 
Hạc yêu nói trên thế gian này chưa từng có phù du nào có kiếp sau, chúng sinh ra từ hư vô và trở về với hư vô, kiếp này chúng bị mắc kẹt trong hồ nước, và chẳng có ai quan tâm tới sự sống chết của chúng. 
Nhưng chuyện này cũng không cản trở quá trình phân tích của hạc yêu. 
Nó tạo ra sự tương đồng giữa phù du với "cửu mệnh miêu" và "cửu vĩ hồ", suy ra nếu phù du có được kiếp sau, trở thành sinh linh khác, trở thành hoa, cây cỏ, con sông hoặc con người, đồng thời không ngừng luân hồi, vậy tới kiếp thứ chín, nó sẽ trở thành một con yêu quái hoàn toàn mới. (App TYT)
Khi đó linh hồn của chín kiếp sẽ chồng lên kiếp này, dù tuổi tác còn nhỏ, yêu lực không sâu, nhưng nó sẽ có được một linh hồn cực kỳ mạnh mẽ. 
Vì sức nặng của linh hồn, cũng vì những bất hạnh cùng sự may mắn, nó sẽ được thiên đạo ban tặng năng lực thiên phú có thể sánh ngang với một con đại yêu. 
Khương Yếm suy nghĩ một lúc, nói: "Chị từng đọc một cuốn sách." 
"Trong sách nói yêu quái ở cấp độ khác nhau thì cấp độ của năng lực cũng khác nhau, mà năng lực truy tìm ký ức này chỉ thuộc về một con đại yêu mấy nghìn năm tuổi." 
"Nhưng lúc nãy chị vừa kiểm tra thử, chủ nhân của chiếc lông chim kia nhiều lắm mới được một nghìn năm tuổi, vậy nên tình trạng của nó rất đặc biệt." 
Sau đó, Khương Yếm nói với Thẩm Tiếu Tiếu về con phù du. 
Cuối cùng, cô kết luận: "Chuyện phù du luân hồi chín kiếp gần như không thể xảy ra, vì thế rất khó phán đoán con chim yến kia có thuộc trường hợp này hay không, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có." 
Thẩm Tiếu Tiếu suy đoán: "Có thể nó đã ăn phải Linh Chu nào đó nên năng lực mới chợt thăng cấp?" 
Khương Yếm đã từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng giờ đây khi cẩn thận suy xét lại, xác suất gần như bằng không
Bởi vì Linh Chu sẽ không tới mức bị một con yến yêu ăn mất. 
Bản thân Linh Chu sẽ tỏa ra linh lực nồng đậm, đám đại yêu có thể cảm nhận, nếu đoán Linh Chu tự mình rơi trúng ngay người yến yêu thì chi bằng đoán năng lực này hoàn toàn do tự nó có được. 
Sau khi sắp xếp xong suy đoán của mình, Khương Yếm mở nhóm chat lên, nói suy đoán của mình cho mọi người biết. 
Mục Vọng là người đầu tiên trả lời. 
"Đồng ý." 
Khương Yếm bỏ qua lời của anh, lật xem đống tài liệu mà anh vừa đưa. 
Ngoài giấy khai sinh của vài đứa trẻ ra thì còn có giấy chứng tử của Dương Châu. 
Ảnh chụp Dương Châu lúc chết được dán lên trang đầu hồ sơ mà không có mã hóa, hình thức này chắc chắn không đạt tiêu chuẩn, nhưng trong trường năng lượng, mọi thứ chỉ phục vụ cho việc tìm manh mối nên Khương Yếm chẳng quan tâm lắm. 
Chỉ cần đọc sơ qua thì đã biết cái chết của Dương Châu có chỗ bất thường. 
Cơ thể cậu ta bị chặt đứt ở phần eo, phần trên và phần dưới cách nhau mấy mét, cánh tay phải cũng bị cắt đứt, các ngón tay trên bàn tay trái biến mất bí ẩn. 
Đây không đúng với cái chết của một người rơi từ trên cao xuống. 
Máu thịt trên người cậu ta phải lẫn lộn, xương phải gãy, não phải văng ra chứ không phải từng phần hoàn chỉnh. 
Khương Yếm lật tiếp. 
Cô đã hiểu nguyên nhân. 
Dương Châu bị văng ra khi tàu lượn siêu tốc lên tới chỗ cao nhất, cơ thể cậu ta bị ném rất cao, rơi trúng những khung sắt và dây thép được dựng lên để thi công công trình cách đó không xa. 
Cơ thể cậu ta bị những thanh thép cắt đứt, tạo vết cắt “sắc ngọt” màu đỏ tươi. 
Một tờ giấy và ảnh chụp được đính kèm với giấy chứng tử. 
[Cảnh sát đã tìm kiếm rất kỹ, nhưng đến nay ba ngón tay trên bàn tay trái của Dương Châu vẫn chưa được tìm thấy, nghi ngờ rơi xuống bụi cỏ và bị chim tha mất.]
Trong hình là một con chim yến đứng bên bụi cỏ, ánh mắt cực kỳ có linh tính, dường như có cả nước mắt. 
Khương Yếm đã đoán được sơ sơ. 
Vài phút sau, Thẩm Hoan Hoan gửi một tin nhắn thoại. 
Khương Yếm bấm vào, giọng nói trong trẻo của Thẩm Hoan Hoan vang lên: 
"Chị Khương Yếm, em vừa đọc hồ sơ, cộng với những gì chị nói về sự luân hồi của phù du, em có một suy đoán." 
"Dương Châu có thể là ân nhân của linh hồn phía sau
Cô nàng nói. 
"Chim yến chưa từng quên ân tình của Dương Châu, cho nên kiếp này nó mới tìm kiếm cậu ta, nhưng khi tìm thấy Dương Châu thì Dương Châu đã chết, sau đó vì một số lý do nào đó mà chim yến qua đời, vì mối ràng buộc mãnh liệt với Dương Châu, cộng với sự áy náy khi không thể bảo vệ được Dương Châu, nó xem chỗ chết của Dương Châu như trường năng lượng của chính mình
"Tuổi thơ của Dương Châu không hạnh phúc, cậu ta mất mẹ, còn bị ba bỏ rơi, vậy nên chấp niệm của linh hồn phía sau là mang tất cả trẻ em có tình cảnh giống như Dương Châu đến một công viên giải trí hoàn hảo, tại công viên này, tất cả trẻ em sẽ có người lớn bầu bạn
"Trong lời chào mừng của công viên giải trí Đồng Nguyện có một câu… Tuổi thơ của mọi người sẽ không cô đơn nữa!" 
Thẩm Hoan Hoan kết luận: "Vậy nên linh hồn phía sau tạo ra công viên giải trí Đồng Nguyện là vì Dương Châu, sau này khi trường năng lượng mạnh mẽ hơn, nó sẽ trở thành nghĩa trang cho tất cả những đứa trẻ phải chịu đau khổ." 
"Nếu nói thế
Ngu Nhân Vãn tiếp lời, em ấy thảo luận trong nhóm chat: "Cục Quản lý siêu nhiên vẫn có chút tác dụng, nếu Dương Châu là chấp niệm của linh hồn phía sau thì khi tìm kiếm manh mối, chúng ta không thể bỏ qua Dương Châu." 
Khương Yếm: "Đúng vậy." 
Mục Vọng: "Đồng ý." 
Ngu Nhân Vãn: "Có rất ít thông tin về Dương Châu, cũng chẳng biết Cục Quản lý siêu nhiên làm sao tìm được chúng." 
Thẩm Hoan Hoan: "Dù gì thì Dương Châu có chứng rào cản ngôn ngữ, khả năng giao tiếp của cậu ta thiếu hụt thấy rõ, thường xuyên xin nghỉ ở nhà, cho nên cũng chẳng có nhiều phương diện để Cục Quản lý siêu nhiên tìm hiểu
Lúc này, bé Khương Yếm đã sát lại gần điện thoại của Khương Yếm, sau khi xem cách đánh chữ thế nào, cô bé xoa tay hành động. 
Cô bé tò mò chọc vào màn hình, một lúc sau, cô bé chọc rất nghiêm túc: "sd." 
Mục Vọng: "zc?" 
Khương Yếm nhìn cô bé một cái, cất điện thoại, bé Khương Yếm chán nản vùi mình vào trong chăn, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Khương Yếm kéo ra ngoài. 
"Đi đánh răng." 
Bé Khương Yếm quay mặt sang chỗ khác: "Em đánh rồi." 
Khương Yếm véo má cô bé nói: "Lè lưỡi ra xem." 
Bé Khương Yếm: "…" 
Cô bé cố nuốt viên kẹo trong miệng xuống, bé vốn định sẽ làm thật tự nhiên, ngờ đâu viên kẹo lại không chịu hợp tác, ực một tiếng, tiếng nuốt rõ to
"..." 
Sắc mặt Khương Yếm vẫn không đổi: "Đánh lại lần nữa." 
Bé Khương Yếm bất mãn lăn ra khỏi giường, nhưng vừa bước đi được hai bước cô bé đã quay lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Yếm, Khương Yếm không quan tâm bé, cô lấy điện thoại ra bắt đầu lướt tin nhắn. 
Bé Khương Yếm nhìn chằm chằm hai phút cũng chẳng được gì, cuối cùng chán nản cụp vai xuống, cầm bàn chải lên bắt đầu đánh răng, đang đánh thì chạy lại nhìn chằm chằm Khương Yếm, nhưng Khương Yếm vẫn không ngẩng đầu lên. 
Bé Khương Yếm đánh răng trong khoảng bảy tám phút, mãi đến khi cô bé súc miệng xong chạy về giường, vén chăn lên rồi lại chui vào. 
Cô bé lăn qua lộn lại, ôm lấy eo Khương Yếm: "Chị thực là nhàm chán." 
Khương Yếm: "Im miệng, đi ngủ đi." 
Bé Khương Yếm: "Nếu không phải chị trông giống mẹ em, em đã không ngủ với chị." 
Khương Yếm: "Ừm." 
Bé Khương Yếm vội vã học theo: "Đồng ý." 
Đột nhiên tiếng hừ truyền tới từ giường bên cạnh. 
Hai người đồng thời nhìn về phía đó, Thẩm Tiếu Tiếu và bé Tiếu Tiếu cùng làm một tư thế vùi mặt vào gối, cố gắng không cười thành tiếng. 
Nhận thấy ánh mắt của Khương Yếm, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức che miệng lại, trong khi bé Tiếu Tiếu cố kìm lại nụ cười của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Chị muốn đi ngủ, hai người không được phát ra âm thanh." 
Bé Tiếu Tiếu chậm rãi đứng dậy, đi tới bàn lấy bịch sữa mà bé Hoan Hoan đưa đến trước đó, cắn một cái, ngửa đầu uống cạn. 
Mấy phút sau, cô bé nằm xuống giường, xoay người, đưa lưng về phía mọi người, chẳng nói thêm gì. 
Sau đó Thẩm Tiếu Tiếu tắt đèn. 
Khương Yếm đặt điện thoại xuống, nằm lên giường, do thời gian trong trường năng lượng trôi nhanh hơn, ban ngày còn chưa kết thúc thì đêm đã tới, vậy nên Khương Yếm vẫn chưa buồn ngủ, cô nằm trên giường suốt một tiếng rưỡi mà không hề cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng bất đắc dĩ đứng dậy rót cốc nước
Lúc này Thẩm Tiếu Tiếu cũng đứng dậy uống nước. 
"Chị Khương Yếm, chị không ngủ được sao
Em nhỏ giọng hỏi. 
Khương Yếm đưa ấm nước cho em: "Dù sao cũng chưa đến giờ đi ngủ, sao em vẫn chưa ngủ?" 
Hai người đã cùng nhau làm không ít nhiệm vụ, từ trước đến nay Thẩm Tiếu Tiếu nói ngủ thì ngủ ngay, không hề bị chứng mất ngủ. 
Thẩm Tiếu Tiếu chẳng giấu diếm gì: "Em nghĩ đến chuyện hồi nhỏ." 
Khương Yếm nói "Ừm". 
Có lẽ là mở đầu câu chuyện, Thẩm Tiếu Tiếu chẳng biết nên nói gì, em hít sâu một hơi, nhỏ giọng bảo: "Chị không biết hồi nhỏ em đáng ghét thế nào đâu." 
"Em đã cố gắng không nghĩ đến những chuyện trước kia, nhưng khi em ấy xuất hiện, em phải đối mặt với chính mình, em thực sự ghét điều đó." 
Ban đầu Khương Yếm cũng không ngủ được, rất vui vẻ nghe chuyện cũ. 
Cô bảo: "Lúc nhỏ em với Thẩm Hoan Hoan đã xảy ra chuyện gì à?" 
Nghe vậy, Thẩm Tiếu Tiếu vừa mới nói hết một câu thì chợt im lặng, em do dự nhìn mũi chân mình, lắc lắc đầu
Thấy Thẩm Tiếu Tiếu không muốn nói nữa, Khương Yếm cũng chẳng hỏi thêm, cô nằm xuống giường. 
Thẩm Tiếu Tiếu cũng nằm thẳng trên giường. 
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tiếng trôi qua, ngay khi Khương Yếm đã cảm thấy hơi buồn ngủ thì Thẩm Tiếu Tiếu đột nhiên lên tiếng. 
Dường như em chỉ muốn nói, cũng chẳng quan tâm liệu có ai nghe không. 
"Trước đây em từng nuôi hai chú mèo con
Thẩm Tiếu Tiếu nói: "Chúng được một mẹ sinh ra, trắng tinh như tuyết, mắt màu xanh lam, cực kỳ đáng yêu, lúc đầu em rất thích chúng, nhưng sau đó thì không thích nữa
"Tính cách hai đứa rất khác biệt." 
"Một đứa rất ngoan, chỉ cần em đưa tay lên là nó sẽ lộ cái bụng mềm mại cho em sờ, đứa còn lại em không quá thân nhưng cũng vẫn ổn
Mùa đông nọ, chú mèo ngoan ngoãn chết đi, ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu em là tại sao con này lại chết, nếu đứa chết là con kia thì tốt rồi.”
"Khi ấy em mới biết, dù là chị em, nhưng sẽ không có chuyện được đối xử công bằng, nếu không tranh giành tình cảm của ba mẹ, khi phải đối mặt với lựa chọn vứt bỏ một trong hai, em sẽ bị bỏ rơi." 
Thẩm Tiếu Tiếu chậm rãi nói: "Từ lúc sinh ra em đã ốm yếu, chẳng thể đến trường, sẽ có gia sư tới nhà dạy riêng em, nhưng cuối cùng em vẫn sinh bệnh, hầu như năm nào cũng phải đối mặt với tình trạng cận kề cái chết, phẫu thuật liên tục, em thấy rất mệt mỏi, sau đó em lâm vào ngõ cụt, em nghĩ chỉ cần bản thân là đứa con gái mà ba mẹ yêu thương nhất thì dù em có là gánh nặng, họ cũng sẽ không bỏ rơi em
"Ba mẹ em rất bận rộn, một năm chỉ xuất hiện vài lần." 
Thẩm Tiếu Tiếu nghĩ gì thì nói đó, chẳng có mốc thời gian cụ thể, nhưng người nghe vẫn hiểu em đang nói gì: "Do ba em từng chịu ơn của người ta, vậy nên ông ấy muốn dùng cả đời để báo đáp, ông ấy đã trở thành ba Thẩm của ngàn vạn đứa trẻ, mẹ em cũng vậy, xuất thân của bà ấy không tốt, học được thành tài cũng nhờ người trong thôn giúp đỡ, bà ấy cũng giống ba." 
"Bọn họ là ba mẹ của rất nhiều đứa trẻ, không giống như em với chị gái, người chúng em gặp nhiều nhất là dì bảo mẫu." 
"Vậy nên..." 
Thẩm Tiếu Tiếu dừng lại một chút, giọng khàn đi. 
"Thật ra em cũng không thấy đau, nhưng mỗi khi ba mẹ về em sẽ hét thật to, em có thể chịu được cơn đau đó, nhưng em vẫn gọi họ đến cửa phòng em, vừa khóc vừa hét nói con đau quá, sau đó phải ôm họ thì mới ngủ được." 
"Chị gái chưa từng được ngủ với ba mẹ, vì em nói chị gái sẽ đá em khi ngủ, sẽ làm em đau." 
"Sau này ba mẹ dành nhiều thời gian ở bên em hơn chị gái, gấp hai, rồi gấp ba, gấp mấy lần, gấp rất nhiều lần, có lần ba vừa về đã chạy thẳng vào phòng em, nói ông ấy mua quà cho em, khi thấy chị gái ông ấy đã sửng sốt, vội vã nói mình cũng mua quà cho Hoan Hoan
"Có lẽ em đã thành công." 
"Lúc ấy em cảm thấy bản thân đã hiểu rõ, em có thể không cần chị gái, nhưng em không thể sống thiếu tình yêu thương của ba mẹ
Thẩm Tiếu Tiếu nhẹ giọng: "Em ích kỷ lại ghen tị với sức khỏe của chị gái, nhưng em lại đặt nỗi đau của mình quá cao." 
"Bệnh của em không phải do chị gái gây ra, nhưng dường như tất cả những gì em làm là để trả thù chị ấy." 
"Chị gái cũng là con gái của ba mẹ." 
Khương Yếm chợt mở miệng: "Thẩm Hoan Hoan có biết chuyện này không?" 
Giọng của Thẩm Tiếu Tiếu đột nhiên dừng lại, một lúc sau, em nói nhỏ: "Em tưởng chị đã ngủ
Khương Yếm không trả lời. 
Thêm một lúc nữa, Thẩm Tiếu Tiếu mới lên tiếng. 
Em nói: "Em cứ tưởng là không biết." 
"Nhưng sau một đợt điều trị nào đó, em tỉnh lại khi thuốc mê tan, thấy ba mẹ vội vã chạy về phía em, chị gái thì không, chị ấy đang cầm bài thi đứng ở cửa nhìn em, cứ im lặng nhìn em như thế." 
"Thật ra hành động của chị gái chẳng ám chỉ điều gì cả, nhưng lúc đó em biết chị ấy đã đoán được." 
"Em sợ đến mức muốn chết đi, quên mất kêu rên, nhưng chị ấy chỉ gật đầu, nhắc nhở em phải cảm ơn ba mẹ
Thẩm Tiếu Tiếu bảo: "Chị gái nhếch môi khoa tay múa chân nói, ba mẹ trở về từ một nơi rất xa, hy vọng Tiếu Tiếu có thể mau khỏe lại
Thẩm Tiếu Tiếu nói: "Cả đời này em thực sự có lỗi với chị gái." 
"Ba mẹ đã chết, em vĩnh viễn có lỗi với chị gái." 
Khương Yếm hỏi em: "Em đã nói chuyện này với Thẩm Hoan Hoan chưa?" 
Thẩm Tiếu Tiếu nhanh chóng trả lời: “Chưa." 
Khương Yếm hỏi: "Tại sao?" 
Thẩm Tiếu Tiếu lau mấy giọt nước mắt tràn ra từ khóe mi, em thì thào: 
"Em sợ chị gái sẽ tha thứ cho em."
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.