Đây cũng là điều dễ hiểu Không phải tất cả bà mẹ đều yêu thương con cái của mình, vì thế chẳng cần phải tạo áp lực quá mức cho các bà mẹ Tình yêu thương của mẹ là điều kiện tiên quyết, tạm thời bỏ qua việc Dương Thư Mai và Lưu Chính Hưng kết hôn nhưng không có tình cảm, cũng chẳng nói tới vì mất đi đứa con đầu lòng mà tinh thần Dương Thư Mai trở nên không bình thường, cũng không muốn sinh thêm nữa Chỉ nói đến chuyện xâm hại, với tư cách là người bị hại, Dương Thư Mai chẳng có bất kỳ lý do nào để yêu thương đứa con của thủ phạm [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Xâm hại trong hôn nhân cũng phạm pháp, Dương Thư Mai không hề tự nguyện, cô ta bị ép phải chịu đựng những tổn thương đó, chịu đựng việc bị bắt cóc và bị bán lên thôn trên núi để sinh con, chỉ cần là hiếp dâm, bất kể say rượu hay cưỡng bức, dù thủ phạm là ba vợ hay người lạ thì đều như nhau, hậu quả cũng vậy Người phụ nữ là nạn nhân Dương Thư Mai là nạn nhân Mà với tư cách là nạn nhân, Tiểu Mai đã mang thai con của kẻ đã ngược đãi mình, đứa bé này là minh chứng cho việc cô ta không thể phản kháng, cô ta đã phải chịu đau đớn trong khoảng thời gian dài, đó là đứa trẻ mang dòng máu của thủ phạm, cô ta không thương nó cũng bình thường Thẩm Hoan Hoan rất đồng tình với Khương Yếm "Vì chủ nhân của nhà ma là đứa con thứ hai, vậy nên chắc chắn đứa bé này đã phải chịu rất nhiều đau đớn, nó không cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ mình, Lưu Chính Hưng đã ghét Tiểu Mai từ lâu, anh ta vừa ích kỉ vừa hám lợi, rất khó cảm nhận được tình thương của người ba từ anh ta, còn Tiểu Mai…” Thẩm Hoan Hoan dừng lại rồi nói tiếp: “Đứa con đầu thì cô ấy vẫn có tình cảm mẹ con, hơn nữa còn rất sâu nặng, nhưng cô ấy lại không dành những tình cảm đó cho đứa con thứ hai Từ những thông tin trước mắt, nếu cô ấy thật lòng muốn sinh đứa trẻ này ra thì cô ấy đã yêu thương nó, nhưng sự thật thì ngược lại.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
"Điều này cho thấy cô ấy không muốn sinh đứa trẻ ra, cô ấy bị ép.” Thẩm Hoan Hoan khẳng định Triệu Kha Phổ hơi do dự: “Nhưng xem tin tức tôi có thấy, có những bà mẹ vẫn chọn sinh đứa trẻ ra dù cho mình bị xâm hại, sau đó cẩn thận nuôi nấng… Tình thương của mẹ là bản năng, người mẹ đã yêu con ngay từ khi con chào đời mà?”
"Không thể nói thế.” Thẩm Hoan Hoan nghiêm túc trả lời: “Bắt cóc chẳng có liên quan gì đến bản năng, người không có bản năng không xứng làm người.”
"Tôi cũng đã xem các tin tức liên quan, quả thực có những người phụ nữ bị hãm hiếp rồi bị ép sinh đứa bé đó ra, nhưng họ vẫn yêu thương con, vì đứa trẻ mà sẵn sàng lấy lòng kẻ hãm hiếp mình, thậm chí khi chạy trốn họ cũng muốn mang theo đứa con Tuy nhiên cũng có nhiều người phụ nữ sau khi trốn thoát khỏi kẻ xâm hại lại lựa chọn đi thật xa, suốt đời cũng không muốn dính dáng gì tới đứa trẻ đó.”
Nói đến đây, Thẩm Hoan Hoan hít một hơi, biểu cảm trên mặt dần nghiêm túc.
Cô nàng nhìn Triệu Kha Phổ: “Rất nhiều bài báo đều nói bà mẹ đầu tiên là người mẹ vĩ đại, việc làm của cô ấy được đưa tin rầm rộ, thậm chí còn được quay thành phim để chiếu, những bà mẹ đó đều rất vĩ đại, họ đã có cuộc sống khổ sở, nhưng vẫn tự cứu mình khỏi những đau đớn, cố gắng để trở lại cuộc sống bình thường.”
“Đừng bao giờ lợi dụng những bà mẹ ấy để bắt cóc những bà mẹ khác.”
Trong phòng livestream đậm mùi thuốc súng.
[Mọi người có thể không biết nhiều về Tiểu Mai, và cũng chẳng thể đồng cảm với cô ấy, nhưng thử đặt mình vào góc độ của Mạnh Xuân Hồng đi, giả sử Xuân Hồng mang thai con của Trương Thần Hỉ trong hầm vườn lê, bị ép phải sinh đứa bé ra thì anh ta dựa vào đâu mà yêu cầu Xuân Hồng phải yêu thương đứa trẻ này?]
[Không, sao có thể so sánh như thế được Dương Thư Mai và Lưu Chính Hưng đã kết hôn rồi mà?]
[Tôi nói này, về bản chất cả hai chuyện này đều giống nhau, đều là bị xâm hại, kết hôn hay chưa kết hôn đều như nhau cả.]
[Đúng vậy, chưa từng chịu nỗi đau của Tiểu Mai thì đừng có phán xét, chưa từng trải qua sẽ không thể nào đồng cảm được, dù sao tôi cũng đồng tình với suy nghĩ của chị Yếm và Hoan Hoan, Tiểu Mai không yêu đứa con thứ hai, yêu hận đan xen cũng chẳng có, chỉ đơn giản là không yêu.]
Nghe Thẩm Hoan Hoan nói, Triệu Kha Phổ lộ vẻ trầm tư, Thẩm Tiếu Tiếu vỗ vỗ vai anh ta Thẩm Hoan Hoan kết luận:
“Lưu Ức Điềm đã rất khổ, từ khi sinh ra cậu bé chưa từng nhận được tình yêu, đến cả tên của mình cũng mang hình bóng của đứa con đầu tiên, cuộc đời Dương Thư Mai càng khổ hơn, cô ấy mất đi đứa con đầu lòng, xem con mèo là Điềm Điềm, hôn nhân không hạnh phúc, bị ép phải sinh con, điên điên dại dại, thậm chí đến cả ba mẹ cũng cảm thấy mất mặt, không chịu đưa cô ấy đến bệnh viện điều trị.”
“Lưu Chính Hưng là thủ phạm gây ra mọi việc.”
“Hành vi của anh ta rất logic, sau khi mất con gái, vợ anh ta mới suy sụp tinh thần, anh ta xem nhẹ trạng thái của người vợ, cảm thấy nếu có một đứa con mới thì vợ sẽ chăm sóc đứa bé ấy thật tốt, gia đình sẽ lại hạnh phúc, vậy nên anh ta đã ép Tiểu Mai sinh con.”
Lúc này Mục Vọng giơ tay lên Bởi vì động tác quá nhanh nên ngoại trừ Khương Yếm ra, những người khác đều không chú ý đến, Mục Vọng đang ngồi xếp bằng trên giá sách, chéo góc với mọi người Bảo anh tham gia cuộc thảo luận là chuyện không thể nào, vậy nên chắc chắn anh đã phát hiện gì đó, thế là Khương Yếm hỏi: “Tìm được gì à?”
Mục Vọng chỉ vào cây xanh trong phòng sách “Phía sau có cái gì đó, chói mắt.”
Mọi người nhìn theo tầm mắt của Mục Vọng, cây xanh đó rơi xuống, bình hoa đã vỡ, bùn đất ẩm ướt vương vãi khắp nơi, trông rất lộn xộn Mục Vọng nhảy xuống khỏi giá sách, đến chỗ đó tìm tới tìm lui, rồi lấy từ trong ra một bức tượng Quan Âm màu vàng cao hai mươi centimet Anh đọc to bốn chữ dưới đáy tượng: "Gửi con đến với Quan Âm.”
Mục Vọng cầm tượng Quan Âm đưa cho Khương Yếm, Khương Yếm xem qua vài lần rồi lại đưa cho Thẩm Hoan Hoan.
Thẩm Hoan Hoan hiểu ý Khương Yếm, cô nàng lấy một lá bùa dán lên tượng Quan Âm Vài phút sau cô nàng lắc đầu:
“Không có vấn đề gì, chắc là mua từ một đạo quán, tượng Quan Âm này vừa vô dụng cũng vừa vô hại.”
Thẩm Tiếu Tiếu hỏi: “Do Lưu Chính Hưng thỉnh về à?”
Thẩm Hoan Hoan: “Chắc vậy.”
“Nếu tính theo tuổi của Tiểu Mai thì khi kết hôn cô ấy mới hai mươi tuổi, lại không có tình cảm với Lưu Chính Hưng, nên xác suất cô ấy tự thỉnh về không lớn, có thể tượng Quan Âm này do Lưu Chính Hưng thỉnh về khi có đứa con thứ hai.”
“Nếu như mang thai dễ dàng, Tiểu Mai sẽ không tặng con cho Quan Âm, vậy nên khi mang thai lần hai cô ấy đã chịu nhiều giày vò, cuộc sống của cô ấy khổ sở hơn chúng ta nghĩ.”
Thẩm Tiếu Tiếu thở dài Em đang ngồi trên ghế sofa trong phòng sách, ngửa đầu xoay cổ, mấy người lại bắt đầu lật tìm manh mối, Thẩm Tiếu Tiếu nghỉ ngơi nửa phút, đang đứng dậy thì em bỗng nghe tiếng “hehe” Âm thanh lọt thẳng vào tai em, như thể đang ở rất gần.
Thẩm Tiếu Tiếu vội vã nhìn xung quanh, nhưng chẳng có gì bất thường cả, sau vài giây, dường như em phát hiện điều gì đó, chầm chậm duỗi thẳng lưng Lúc này trên ghế sofa có một phần nhô lên, con mèo thè lưỡi qua lớp da của ghế sofa, liếm liếm lỗ tai Thẩm Tiếu Tiếu, dù có một lớp da ở giữa nhưng Thẩm Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy khó chịu vì ẩm ướt, em lập tức đứng dậy “Hehehe…”
Tiếng cười phát ra từ ghế sofa, có đều chẳng ai để ý nó nữa, ai cũng bận chuyện của mình Tìm kiếm một hồi nhưng không tìm thấy gì, mọi người đi sang phòng khác Vẫn không tìm được gì Nhưng trong cái rủi có cái may, ở một căn phòng của trẻ em, mọi người phát hiện giấy chứng tử của Dương Thư Mai.
Các tài liệu giấu rất kỹ, căn phòng này vốn dành cho bé gái, đồ chơi xếp gỗ màu hồng nhạt, chiếc váy xinh xắn, còn có hàng trăm con búp bê bị hỏng được đặt khắp nơi, trên đó đều có vết mèo cào Tài liệu được tìm thấy trong người của một con búp bê cực kỳ bình thường Trong hồ sơ viết rất rõ, ngày mất của Dương Thư Mai là [ngày năm tháng ba] Nguyên nhân tử vong là do nhảy lầu Con mèo chết vào ngày bốn tháng ba, Dương Thư Mai tự sát ngay ngày hôm sau Bây giờ đã xác định được vị trí của con mèo trong lòng Dương Thư Mai, Dương Thư Mai trở nên bất thường sau cái chết của Điềm Điềm, cô ta xem con mèo thành con gái đầu lòng, cực kỳ yêu thương nó, vì nó mà mua búp bê, mèo con chết rồi, cô ta không thể chấp nhận sự thật con gái mình đã chết, thế nên mới nhảy lầu tự tử Khương Yếm đặt giấy chứng tử xuống “Có thể biết được cách thức hoạt động của ngôi nhà ma này rồi.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “Hả?”
Khương Yếm giải thích: “Trong thực tế, Dương Thư Mai xem con mèo như con gái mình, cực kì yêu thương nó, trong thế giới nhà ma, Lưu Chính Hưng xem con mèo như vợ mình, nên bị con mèo hành hạ.”
“Ngôi nhà ma này do đứa thứ hai, cũng chính là Lưu Ức Điềm thiết kế.”
Thẩm Tiếu Tiếu lộ vẻ khó hiểu Khương Yếm tiếp tục: “Dường như cậu bé muốn ba mình trải nghiệm những gì mẹ đã trải qua, từ đó đồng cảm với bà ấy.”
“Cậu đang thay mẹ nói với ba.”
Nếu con mèo trong mắt người khác là Điềm Điềm trong mắt chúng ta, vậy ông có thể không yêu nó, từ bỏ nó, sinh đứa thứ hai hay không Nếu con mèo trong mắt người khác là vợ trong mắt ông, vậy ông có thể không yêu nó, buông tha nó, chia ly với nó không Khương Yếm nói: “Dương Thư Mai không làm đc.”
“Cậu bé này đã đánh giá cao ba mình rồi.”
*
Sau khi phỏng đoán sơ bộ cách thức tạo ra ngôi nhà ma, mấy người lại tập trung tìm kiếm thi thể của Tiểu Mai Dù sao nhiệm vụ của nhà ma là đi tìm thi thể của Tiểu Mai, những thông tin khác là tiện thể biết được, bây giờ có xâu chuỗi mọi việc hay không cũng chẳng quan trọng lắm, đợi đến khi về khách sạn sẽ biết được câu chuyện hoàn chỉnh về gia đình này.
Bây giờ phải tìm được xác Dương Thư Mai nhảy lầu tự sát, biệt thự không cao, dù nhảy từ tầng hai xuống chỉ bị gãy xương, nhưng lúc rơi xuống Dương Thư Mai bị đập đầu nên mới chết ngay tại chỗ Có nghĩa là, có lẽ thi thể của Dương Thư Mai ở trong khu vườn bên ngoài biệt thự, ngay dưới cửa sổ tầng hai.
Nhưng cũng có thể ở nơi khác, vì đây là ngôi nhà ma của Lưu Ức Điềm, cậu bé muốn thi thể của Dương Thư Mai nằm ở đâu thì sẽ đặt ở đó.
Sau khi Khương Yếm nói đến khả năng này, Mục Vọng lập tức tự tiến cử, muốn đi xới đất trong vườn lên.
Triệu Kha Phổ cũng muốn đi cùng, nhưng anh ta chưa kịp mở miệng thì Mục Vọng đã nhảy ra khỏi cửa sổ Triệu Kha Phổ nhìn bóng lưng Mục Vọng tiếp đất, cảm thấy đối phương muốn làm một mình, bèn ngượng ngùng ngậm miệng “Sao nhảy nhanh thế Dù sao tôi cũng không dám nhảy.”
“Nếu thi thể thực sự ở trong vườn thì chẳng mấy ai dám nhảy từ đây xuống.”
Khương Yếm: “Đương nhiên là đi ra từ cửa chính dưới tầng một.”
Triệu Kha Phổ: “?”
Khương Yếm: “Cửa chính tầng một không khóa.”
Triệu Kha Phổ giũ chiếc khăn tay rồi lau trán, Khương Yếm quay người tiếp tục tìm chỗ giấu xác, chỉ còn vài phòng ngủ dành cho khách là chưa tìm, Khương Yếm hỏi Ngu Nhân Vãn thích căn phòng nào, Ngu Nhân Vãn do dự một lúc, chỉ vào căn phòng cuối cùng Khương Yếm gật đầu, đi thẳng đến căn phòng đấy Để đảm bảo an toàn, cặp song sinh sang phòng khác kiểm tra, sau khi Khương Yếm với Ngu Nhân Vãn bước vào phòng, họ nhận thấy sàn nhà rất bẩn, như thể mấy tháng rồi nó không được lau dọn vậy.
Không quét dọn có nghĩa là không muốn cho ai vào Có bí mật Khương Yếm nhìn một vòng, cuối cùng bước vào nhà vệ sinh, kích thước căn phòng này giống phòng sách, nhưng nhà vệ sinh trong đây lại nhỏ hơn một phần ba, Khương Yếm trầm ngâm một lát, nhớ lại cuốn tiểu thuyết mà mình đã từng đọc, cô đưa tay đẩy tấm gương trong nhà vệ sinh.
“Hehe.”
Sau lưng vang lên tiếng cười của con mèo, nhưng chút phiền toái này không cản trở được hành động của Khương Yếm, cô lấy tay bóp cổ con mèo, tay còn lại chạm vào mép gương.
Nửa phút sau, trong tiếng kêu chói tai của con mèo, Khương Yếm bấm vào cái nút có kích thước bằng hạt gạo, sau đó từ từ xoay gương lên trên Lối vào đường hầm cao nửa mét xuất hiện trước mắt.
Mùi tanh hôi phả thẳng vào mặt, khiến Khương Yếm nhíu mày [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khương Yếm buông tay ra, con mèo của Tiểu Mai lập tức rơi xuống mặt đất, nó nhìn Khương Yếm một cái rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Khương Yếm cũng chẳng quan tâm nó, chuẩn bị tâm lý xong, cô gọi Ngu Nhân Vãn đi vào bên trong.
Bên trong cực kì chật hẹp Không gian bên trong chưa đầy ba mét vuông, sau khi đi vào, nếu muốn quay người sẽ vô cùng khó, Khương Yếm không thể đứng thẳng được, khom hay cúi người cũng không được, chỉ có thể ở trạng thái nửa quỳ.
Nơi này không thể gọi là một căn phòng, chỉ có thể gọi là một cái hang, bên trong chẳng có chút ánh sáng nào, chiếc giường tồi tàn cũ kĩ, ga giường ẩm mốc bốc mùi, bông của chiếc gối tràn ra ngoài, hai bên giường là chỗ đi vệ sinh, miếng bánh mì mốc meo rơi xuống mép bồn vệ sinh, thật buồn nôn Nhưng Khương Yếm không quan tâm, cô nhìn chằm chằm chiếc giường kia.
Trên giường có một cậu bé đang nằm, chừng bảy tám tuổi Hai gò má của cậu bé hóp sâu, cực kỳ gầy gò, chẳng biết ai đã cắm một con dao vào ngực cậu bé, cậu bé mở to mắt, cả hai tay nắm chặt lưỡi dao đang đâm nửa chừng, giống như cố gắng vùng vẫy, lại giống như đang cản con dao Nơi khóe mắt có những giọt nước mắt đã khô.
Chẳng biết đã tồn tại bao lâu.
Ngu Nhân Vãn nửa quỳ đi tới bên giường, cầm một tờ ghi chú dính máu trên ngực cậu bé lên.
Nét chữ của cậu bé rất buồn cười Có lẽ là không được học viết chữ, mấy dòng ngắn ngủi nhưng đều là ghép vần, thậm chí còn có lỗi chính tả Ngu Nhân Vãn cố gắng rất lâu, cuối cùng cũng viết được câu hoàn chỉnh.
"Con đã thấy mọi thứ, cũng hiểu mọi thứ.”
Ngu Nhân Vãn thì thầm: “Khi thấy mẹ trên thiên đường, con đã chọn bà.”
“Khi rời xa mẹ mình, con đã tha lỗi cho bản thân.” [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]