Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 116: KHÔNG CÓ TÌNH YÊU





 
Sau khi đón bọn trẻ, mấy người đi dạo trong công viên giải trí để mua chút đồ ăn
May là Ngu Nhân Vãn với Mục Vọng nhặt nhiều ngón tay, hơn nữa mỗi khi hoàn thành một khu trò chơi thì sẽ nhận được phần thưởng nên dù không kiếm thêm ngón tay, số còn lại cũng đủ cho mọi người dùng. 
Không cần phải lo về chi phí
Sau một hồi lựa chọn, bé Khương Yếm ngồi trước quầy bánh quế
Bánh quế mới nướng xốp mềm, thơm mùi sữa, mặt trên còn được trang trí bằng kem và dâu tây
Bé Khương Yếm cắn một miếng rồi hỏi Khương Yếm đã chơi gì trong khu nhà ma
Khương Yếm kể lại một cách ngắn gọn súc tích
Vì chỉ có Khương Yếm và Ngu Nhân Vãn ở hiện trường vào thời điểm đó nên những người khác cũng rất tò mò, tự giác tập trung thành một vòng tròn, như đang nghe Khương Yếm kể chuyện
Tuy lúc chơi thì lo không đủ thời gian, nhưng khi kể lại thì rất nhanh
Chỉ mất khoảng ba tới năm phút Khương Yếm đã kể xong, sau đó cô uống ngụm nước. 
“Mọi chuyện là thế đấy.”
Bé Khương Yếm chống cằm suy nghĩ một chút, thấy chẳng có gì để hỏi, bé chỉ “Ồ” lên một tiếng. 
Nhưng Thẩm Tiếu Tiếu có câu hỏi, thấy không ai hỏi, em bèn giơ tay: “Chị Khương Yếm, em muốn hỏi!”
Khương Yếm ngước mắt lên: “Em nói đi.”
Thẩm Tiếu Tiếu lập tức bảo: “Em muốn hỏi về cái máy tạo nhịp tim, sao lúc đó chị lại nâng nó lên mức tối đa vậy, tắt đi không được ư?”
“Đẩy lên tối đa sẽ khiến nó quá tải và phát nổ, có phải đang ám chỉ cuộc đời của Lưu Ức Điềm không?”
Thẩm Tiếu Tiếu phân tích: “Không ngừng khao khát tình yêu của mẹ, khao khát tình yêu đến điên cuồng, lúc chết không phải cậu bé không muốn yêu thương mà muốn rất nhiều, cậu bé chết vào lúc muốn yêu thương nhất!”
“Là vậy à?”
Khương Yếm nhìn em
Thẩm Tiếu Tiếu đầy hy vọng: “Đúng không đúng không?”
Một lát sau, Khương Yếm thản nhiên bảo: “Có lẽ vậy.”
“Có lẽ giống như em nói, nhưng lúc đó cũng không cần phải nghĩ nhiều thế.” Khương Yếm nhận lấy miếng khoai tây từ tay bé Khương Yếm cắn một cái, tỏ vẻ không thích rồi nói tiếp: “Dựa vào những manh mối có được thì không thể phân tích tính cách và suy nghĩ cụ thể của Lưu Ức Điềm, phần lớn chỉ là trí tưởng tượng của chúng ta, vậy nên tự phán đoán cách thức vận hành của máy tạo nhịp tim là không khả thi.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Chị đẩy nó lên mức tối đa vì có gợi ý.”
Khương Yếm giải thích: “Có một dòng chữ nhỏ được khắc trên máy tạo nhịp tim, chỉ ra cơ chế hoạt động của nó, khi đẩy lên mức tối đa, nó sẽ bị quá tải và nổ tung.”
“Rõ ràng đây là một lời gợi ý, hơn nữa vụ nổ cũng phù hợp với tâm trạng của Lưu Ức Điềm, vậy nên chị đã để nó nổ.”
Thẩm Tiếu Tiếu chợt hiểu
Màn đêm buông xuống rất nhanh, dù hiện tại chỉ mới tỉnh giấc vài tiếng, nhưng dưới màn đêm, mọi người đều chấp nhận dòng chảy thời gian này
Sau bữa tối, tất cả đi về phía khách sạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn từ bên ngoài, khách sạn vẫn lộng lẫy như một cung điện, vẫn có ba tầng và ngoài ban công của mỗi tầng là những con búp bê đang nhảy múa, chúng đều vui vẻ, giọng hát ngọt ngào, lời chào cũng chẳng hề thay đổi
“Niềm vui tuổi thơ là xương tủy của con… Nỗi đau tuổi thơ là chất dinh dưỡng của con…”
Chúng vui vẻ cười đùa, vừa hát vừa nhảy múa
Khương Yếm lắng nghe ca từ, lời bài hát như đang nói về việc phân thây lại vang lên…
“Xương sọ con giấu dưới tấm thảm dơ bẩn, xương sườn con bị bỏ quên trong cống thoát nước, da của con đang nhảy múa với lũ chuột, con nhìn những đám mây ráng đỏ trên bầu trời, con nhìn những đám mây ráng đỏ trên bầu trời!”
Đối mặt với đôi tay vẫy chào của những con búp bê, Khương Yếm bước vào khách sạn, mọi người cũng lần lượt đi vào, về lại phòng mình. 
Ngay khi trở lại phòng, Thẩm Tiếu Tiếu mệt mỏi nằm vật ra giường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi nghe lén cuộc trò chuyện tối qua, cả ngày hôm nay bé Tiếu Tiếu chẳng có tinh thần gì, bé im lặng cất chiếc xe lăn, chậm rãi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó nằm xuống bên cạnh Thẩm Tiếu Tiếu
Trái lại Khương Yếm không cảm thấy mệt, ngồi một lúc rồi đứng dậy tìm kiếm manh mối
Sau khi vượt qua ngôi nhà ma, cốt truyện hoàn chỉnh sẽ được tiết lộ, Khương Yếm nghĩ ngợi giây lát rồi vào nhà vệ sinh, cô mò mẫm chiếc gương trên bồn rửa mặt
Phòng của Lưu Ức Điềm được giấu sau tấm gương trong nhà vệ sinh, có lẽ cốt truyện về cậu bé cũng được giấu ở đây. 
Khương Yếm tìm một hồi, nhưng chẳng tìm thấy thứ gì trông giống như cơ quan bí mật. 
Lúc này bé Khương Yếm bước vào
Cô bé nhìn gương, hiểu Khương Yếm đang làm gì thì quay người tìm giúp
Ba phút sau, cô bé nhìn Khương Yếm một cái rồi từ tốn rút một tấm gạch sứ trắng đối diện với chiếc gương ra
“Cũng không khó mà.”
Cô bé cầm viên gạch trên tay, phe phẩy quạt
Khương Yếm mỉm cười, bước tới cúi người lấy thứ đằng sau viên gạch ra
Đằng sau là một tờ giấy mỏng, viết đầy chữ, câu chuyện được kể bằng ngôi thứ nhất, dòng cuối cùng kết thúc bằng dấu phẩy, nghĩa là nội dung trên tờ giấy này không hoàn chỉnh, có lẽ phần còn lại ở một căn phòng khác. 
Khương Yếm bước ra khỏi nhà vệ sinh, cầm điện thoại trên bàn lên. 
Trong nhóm đã có người gửi ảnh, là Ngu Nhân Vãn gửi, trên ảnh là phần tiếp theo của tờ giấy cô đang cầm
Khương Yếm lập tức chụp tờ giấy đó gửi vào nhóm.  
Ba phút sau, nhóm nhận được ảnh từ Mục Vọng, Triệu Kha Phổ ngại ngùng giải thích: [Nó được giấu trong máy điều hòa, chúng tôi phải tìm rất lâu, không biết có chậm không?]
[Không chậm.]
Khương Yếm trả lời tin nhắn xong thì lưu hai bức ảnh vào album, sau đó so sánh với tờ giấy đang cầm rồi bắt đầu đọc
Câu chuyện của Lưu Ức Điềm không ngắn cũng không dài, vì được kể bằng ngôi thứ nhất nên tất cả mọi chuyện được diễn ra dưới góc nhìn của Lưu Ức Điềm, cậu bé không biết mình có từng được yêu thương hay không, bởi vì chưa từng có ai nói cho cậu bé biết. 
Bên kia, Thẩm Tiếu Tiếu cũng thấy tin nhắn trong nhóm, em vô thức đọc lên:
“Tôi tên là Lưu Ức Điềm.” Thẩm Tiếu Tiếu nói: “Tôi là một người kỳ lạ, là một người mà ai nghe tên tôi cũng nghĩ tôi là bé gái trong hình hài của một bé trai.”
“Tôi là bé trai, tôi sinh ra trong một gia đình kỳ lạ.”
Thẩm Tiếu Tiếu thì thầm: “Từ khi có ký ức, tôi đã phải ngủ trong một căn phòng nhỏ hẹp, chỉ cần ba khóa cánh cửa thật dày kia lại thì dù tôi có khóc la thế nào cũng vô ích.”
“Thế giới của họ thật yên bình, chỉ có tường trong phòng tôi là bị bong tróc.”
“Nhưng tôi cũng chẳng đáng thương tới vậy, ban ngày tôi có thể ra ngoài, tôi thường đi lại trong nhà, hiếm hoi lắm tôi mới gặp mẹ, bà ấy là người kỳ lạ nhất trong căn nhà này, bà ấy xem con mèo như con mình, còn gọi nó là Điềm Điềm.”
“Tôi biết Điềm Điềm là ai, đó là chị gái đã mất sớm của tôi, ba đã nói cho tôi biết.”
Thẩm Tiếu Tiếu cẩn thận nhận diện các dòng chữ méo mó trên tờ giấy, chậm rãi đọc lên: “Nhưng con mèo đó không phải chị gái tôi, rất lâu trước đây, trước khi tôi chào đời, nó được mẹ tôi nhặt về từ cạnh thùng rác.”
“Nó không biết quý trọng hạnh phúc mà mình có, nghịch ngợm, giấu thức ăn, cũng không gần gũi với người, chỉ biết gầm gừ, thường xuyên làm trầy xước tay mẹ tôi, cánh tay cũng đầy vết cắn, ba nói mẹ tôi đáng bị vậy.”
“Nhưng mẹ tôi chẳng nói câu nào, chỉ ôm Điềm Điềm như ôm một đứa trẻ sơ sinh, sau đó cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ đầy lông của nó.”
“Các bạn không biết đâu, cảnh tượng ấy khiến tôi rất buồn, rất rất buồn, tôi muốn nói chuyện với mẹ, cũng muốn bôi thuốc cho mẹ, tôi muốn ngủ cùng mẹ, giống như trong tivi, nhưng tôi vừa tiến lên, mẹ đã quay lưng đi vào phòng ngủ.”
“Mẹ chưa từng nói chuyện với tôi, chẳng một lời nào cả.”
“Tôi đã quen rồi, nhưng không hiểu sao lần đó tôi lại đứng ngoài phòng mẹ khóc rất lâu, khóc đến khi mẹ bước ra ngoài, khóc đến khi tôi mỉm cười hy vọng, khóc đến khi mẹ không chút cảm xúc bước ngang qua người tôi.”
“Năm đó tôi mới sáu tuổi, tôi chưa hiểu hận là gì, nhưng tôi đã bắt đầu biết hận rồi.”
Đọc đến đây, Thẩm Tiếu Tiếu dừng lại chút, nhìn vào tờ giấy thứ hai, nhưng em không đọc lên ngay, mà chần chừ giây lát
Sau đó em lại tiếp tục. 
“Tôi hận Điềm Điềm, cũng hơi hận mẹ tôi.”
Lưu Ức Điềm viết trên tờ giấy: “Không lâu sau ngày hôm ấy, ba đã cho tôi xem một đoạn video kỳ lạ, trong video có con mèo đang kêu gào thảm thiết, lông mèo dính đầy máu, nội tạng lòi ra ngoài, chảy xệ xuống đất, tôi rất sợ nhưng ba bắt tôi phải xem, ông ấy nói nếu tôi thông minh hơn, Điềm Điềm sẽ biến mất, tình yêu trên người Điềm Điềm sẽ chuyển sang cho tôi.”
“Tôi thực sự rất muốn, vậy nên đêm đó tôi đã lén vào phòng mẹ, tôi dụ con mèo đến phòng khách, nâng nó lên cao, nó không ngừng vùng vẫy, cào xước tay tôi bằng móng vuốt sắc nhọn, kêu gào chói tai, nó làm tôi đau lắm nhưng tôi không thể buông tay được.”
“Hình như tôi không thông minh thật, nên tôi chẳng thể ra tay.”
“Đêm đó có rất nhiều sao, tôi đặt Điềm Điềm xuống sàn nhà, còn vuốt ve nó, nhưng nó thù dai lắm, xoay người cào mặt tôi.”
“Chuyện này vốn nên dừng lại ở đây, trở thành bí mật của riêng tôi, nhưng mẹ lại tỉnh giấc giữa đêm, không thấy Điềm Điềm đâu, bà ấy xông ra ngoài với đầu tóc rối bời, giật lấy con mèo bên cạnh chân tôi, bắt đầu đánh tôi.”
“Bà cởi dép ra, liên tục đánh vào mặt tôi.”
“Đánh liên tục, đánh rất nhiều.”
“Ý thức tôi mất dần, hai mắt đầy tơ máu, lỗ mũi bắt đầu chảy máu, tóc bị kéo rụng mấy chỗ, da đầu tôi xuất hiện chấm máu, nhưng chẳng ai quan tâm tôi.”
“Ba tôi ra khỏi phòng, chỉ trích tôi, nói tôi còn nhỏ mà đã độc ác, mẹ tôi muốn móc mắt tôi ra, bà đè tôi xuống, từ hành động của bà có thể thấy, bà rất ghét tôi, chắc chắn bà ghét tôi lắm, nếu không tại sao chẳng nói câu nào, ngay cả lúc đánh cũng không.”
“Bà vừa giận dữ, vừa im lặng.”
“Cuối cùng ba tôi bước lên cản bà lại, ông ấy nhấc tôi lên, nhét tôi về lại căn phòng của mình, căn phòng chật hẹp, chỉ được vài bước đã đi hết, căn phòng mà cả việc xoay người cũng khó khăn.”
“Ba tôi nói ông ấy xây căn phòng này là để bảo vệ tôi, ông ấy đang bảo vệ tôi, nhưng tôi chẳng nói gì.”
“Dường như tôi đã phát hiện ra một bí mật, một bí mật lớn.”
Đọc đến đây, giọng Thẩm Tiếu Tiếu vô thức trở nên nhẹ nhàng, em nhỏ giọng đọc lời của Lưu Ức Điềm, như thể đang cảm nhận cảm xúc của cậu bé qua không gian và thời gian, một loại cảm xúc rất rất buồn
“Ba tôi cũng không yêu tôi.”
Em đọc từng câu từng chữ: “Tôi là một đứa trẻ chẳng có ai yêu thương.”
Thời gian trên tờ giấy trôi qua rất nhanh, chỉ vài chữ là một ngày, vài câu là một năm, và vài tờ là cả cuộc đời
Nhưng thật ra cuộc đời của Lưu Ức Điềm cũng rất ngắn, bước ngoặt trong đời cậu bé chỉ có ba hoặc bốn lần
Bước ngoặt đầu tiên, khi cậu bé nhận ra mẹ không yêu mình
Bước ngoặt thứ hai, khi cậu bé nhận ra ba không yêu mình
Bước ngoặt thứ ba, khi người em gái họ của mẹ đến nhà chơi
Dường như bệnh tình của Dương Thư Mai không nghiêm trọng lắm, ngoại trừ việc bảo vệ con mèo vào đêm đó ra, cô ta chưa từng phát điên lần nào, và cô ta có thể nói chuyện, thậm chí trông còn rất nhã nhặn. 
Cô ta sinh ra trong một gia đình giàu có, dù quan hệ giữa ba mẹ không tốt, ít quan tâm cô ta, nhưng cô ta vẫn rất nỗ lực phấn đấu, cố gắng thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, học một chuyên ngành tốt
Cô ta từng có một công việc tốt, leo lên vị trí phù hợp với khả năng mình, rõ là Dương Thư Mai đủ xuất sắc để trở thành niềm tự hào của ba mẹ, nhưng vì không định yêu đương nên cô ta bị ba mẹ thúc giục kết hôn, cuối cùng đành phải lấy một người mình không yêu, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm
Sau này cô ta hơi thích Lưu Chính Hưng, cũng mang thai, cô ta từng nghĩ cuộc đời mình gần như đã mỹ mãn, nhưng số phận lại chơi đùa cô ta
Cô ta mất đi đứa con đầu lòng, bị nhốt trong phòng, bị xâm hại để sinh đứa con thứ hai. 
Lưu Ức Điềm cảm thấy mẹ mình không bị bệnh, mẹ có thể thấy mình, nhưng lại phớt lờ mình, phớt lờ một cách đầy tỉnh táo.  
Em họ của Dương Thư Mai từng là người thân nhất với Dương Thư Mai, hiểu rõ cuộc đời và những lựa chọn của cô ta, nhưng trong lần đến thăm này, cô ấy đã thấy Lưu Ức Điềm bị đánh đến mức mũi tím mặt sưng, cô em họ ấy không kìm lòng nổi, đành khuyên nhủ Dương Thư Mai
Dương Thư Mai đóng sầm cửa rời đi, cô ta ôm Điềm Điềm ngâm nga hát ru như đang dỗ dành một đứa trẻ non nớt đáng yêu
Em họ chẳng làm gì được, chỉ có thể gọi Lưu Ức Điềm đến
“Dù con còn nhỏ, nhưng cũng có thể hiểu được một số chuyện, con có thể oán trách mẹ.” Cô ấy cúi người nói với cậu bé: “Nhưng đừng hận mẹ con quá nhiều, được không?”
“Nếu mẹ con không phải chịu đựng những tổn thương kia, chắc chắn chị ấy sẽ là người mẹ tốt nhất, nếu mẹ con có thể từ từ vượt qua, nếu con đến muộn hơn một chút, nếu con đến bằng cách đúng đắn, thậm chí con có thể nhận được gấp đôi tình yêu thương.”
“Con không thể trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời là lỗi của chị Tiểu Mai, nhưng không phải chỉ mình chị ấy.”
“Lỗi lầm của chị ấy không nhiều như con thấy đâu.”
Lưu Ức Điềm chỗ hiểu chỗ không, thế là em họ của Dương Thư Mai đã cùng cậu bé xem một bộ phim
Hôm đó, cô ấy đã ở bên Lưu Ức Điềm rất lâu, nói rất nhiều, nhưng Lưu Ức Điềm chẳng lên tiếng, chỉ lặng lẽ xem những cảnh trong phim
Người mẹ trên màn hình bị xâm hại, gào khóc thảm thiết, còn mẹ cậu bé thì âm thầm rơi lệ. 
Trời đã tối, em họ phải về, vì Lưu Ức Điềm không nói lời nào nên cô ấy nghĩ, có lẽ những điều mình làm đã thành công cốc
Sao một đứa trẻ có thể hiểu được những cảm xúc phức tạp như thế. 
Cô ấy chào tạm biệt cậu bé: “Dì sẽ quay lại thăm con.”
Nhưng cậu bé lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc bảo: “Con hiểu rồi.”
Người phụ nữ tỏ ra ngạc nhiên, nhưng giọng điệu của Lưu Ức Điềm rất chắc chắn: “Con hiểu rồi.”
“Nỗi đau của mẹ con không phải do con, nhưng có liên quan đến con.”
Giọng của cậu bé vẫn còn non nớt, nhưng giống như bị vật gì đó đè nặng:
“Là con đã bắt cóc mẹ.”
Câu chuyện sau đó trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, dù Dương Thư Mai không hề thay đổi thái độ với cậu bé, nhưng thái độ của cậu bé đã thay đổi
Cậu bé luôn đi theo sau mẹ, cảm nhận tình yêu mà mẹ dành cho Điềm Điềm, sau đó đặt mình vào đó
Cậu bé nhớ lại những câu chuyện ngọt ngào mà mình đã từng nghe, câu chuyện nói rằng mỗi đứa trẻ trước khi chào đời đều nghiêm túc chọn mẹ, vậy nên chắc chắn ban đầu cậu đã cảm động trước tình yêu mà mẹ dành cho Điềm Điềm, rồi cậu đến với thế giới này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu vậy, cậu bé không phải đến để tận hưởng tình yêu thương
Cậu đến để ngắm nhìn tình yêu thương
Trong tình yêu thương ấy không có cậu, cậu chỉ là người quan sát tình mẹ con giữa Tiểu Mai và Điềm Điềm, tình yêu này rất bi thương, đôi khi ngay cả chỉ là người quan sát, cậu cũng muốn khóc
Lưu Ức Điềm cứ thế lớn thêm hai tuổi. 
Đôi khi cậu bé cảm thấy trạng thái của mình không đúng, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm, lúc nằm trên giường cậu bé sẽ bị cảm xúc buồn bã khó tả cuốn đi, sau đó chân tay trở nên cứng đờ, không thể cử động, có lần cậu đang chìm sâu vào trạng thái này thì bị Lưu Chính Hưng nhìn thấy
Lưu Chính Hưng nghĩ cơ thể cậu bé có vấn đề, vậy nên anh ta đã đưa cậu bé đến bệnh viện, kết quả chẩn đoán là bệnh tâm thần
Do cảm xúc buồn bã không thể kiềm chế dẫn đến tê liệt cơ thể
Lưu Chính Hưng cảm thấy xấu hổ về cậu, anh ta kéo cổ áo lôi cậu bé ra khỏi bệnh viện, ném cậu lên xe như ném một túi rác
Lưu Ức Điềm ngồi ở ghế sau, cậu bé hỏi tại sao lại sinh ra mình
Lưu Chính Hưng bảo cậu bé dẹp ngay ánh mắt đó đi, vì con cái không có quyền oán hận ba mẹ
“Chỉ cần trên người mày chảy dòng máu của tao.” Anh ta nói: “Thì cả đời này mày phải hiếu thảo với tao, Dương Thư Mai cũng chẳng bao giờ yêu mày.”
Lưu Chính Hưng nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, Lưu Ức Điềm quay người vùi mặt vào nệm
Lưu Chính Hưng nghĩ đây là dấu hiệu của vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực tế đó lại là sự phản kháng
Đêm hôm ấy, Lưu Ức Điềm đã tự tử
Sao đêm nay cũng sáng ngời như đêm hai năm trước, chỉ là lần này chẳng có con mèo cào cắn người, chẳng có cậu bé bị thương nặng, cũng chẳng có người mẹ giận dữ điên cuồng
Cậu bé đi vào bếp, chọn lấy con dao đẹp nhất, đó là con dao nhỏ gọt hoa quả, dao đâm vào ngực, máu tươi ào ào chảy ra
Người đầu tiên phát hiện cậu bé là con mèo
Sau đó là Dương Thư Mai, người đang tìm con mèo
Dương Thư Mai nhìn Lưu Ức Điềm một cái, vô cảm cúi người ôm lấy con mèo của mình, cô ta nhìn thấy cậu bé đang khóc, nhưng vẫn quay lưng bỏ đi
Trong lúc mơ hồ, Lưu Ức Điềm bỗng cảm nhận được mẹ có chuyện muốn nói với mình, vậy nên cậu bé đã vươn tay lên ngực muốn rút dao ra, chỉ cần rút dao ra, máu sẽ chảy ngược vào cơ thể cậu
Nhưng cậu không làm được, mỗi khi cử động đều rất đau đớn
Vài phút sau, Lưu Ức Điềm đã hoàn toàn mất đi ý thức, người phụ nữ ngồi trong phòng khách quay trở lại bếp
Dương Thư Mai nhìn máu chảy trên sàn nhà, từ từ cúi xuống, chẳng biết lúc này cô ta có biểu cảm gì, hoặc có thể là không có biểu cảm gì cả
Cô ta vuốt ve đầu cậu bé:
“Điềm Điềm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.