Cho đến cuối cùng, cái mà Lưu Ức Điềm nghe được chỉ là tên người khác [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có đôi lúc cậu bé thật sự nghĩ mình là Điềm Điềm, hoặc cũng có thể là do cậu đã tự xem mình là Điềm Điềm quá nhiều lần Cho nên ngôi nhà ma của cậu bé mới có tên là “Nhà ma Điềm Điềm” Thẩm Tiếu Tiếu đặt điện thoại di động xuống, cảm thán thở dài “Cũng chẳng biết nên nói gì, thôi thì mắng Lưu Chính Hưng vậy, đồ đàn ông thối Đồ đáng bị chém trăm ngàn mảnh!”
Nói xong Thẩm Tiếu Tiếu lấy cái bánh mì nhân đậu đỏ ra, cắn một miếng lớn.
Em rất tức giận, nhưng em cũng không nhận xét gì thêm, em không hề nhắc tới Tiểu Mai hay Lưu Ức Điềm Bởi vì em không thể đánh giá được Đây là phần hồi ức dưới góc nhìn của Lưu Ức Điềm Cậu bé là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhưng cũng vì hiểu chuyện và đáng yêu nên mới có kết cục không tốt, những kẻ tạo nên kết cục đó là Tiểu Mai và Lưu Chính Hưng, hai người là hung thủ giết người Nhưng dưới góc nhìn của Tiểu Mai, có thể câu chuyện sẽ không diễn ra như thế Cô ta đã thực sự tỉnh táo chưa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nếu nhìn vào căn phòng chứa đầy váy công chúa thì trong mắt cô ta, chú mèo con ấy xuất hiện trong hình hài của Điềm Điềm - cô bé khoảng ba đến năm tuổi, một khi đã thế, trong mắt cô ta, Lưu Ức Điềm có dáng vẻ ra sao? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Là dáng vẻ của con người, hay là một con dã thú có ba đầu sáu tay, ngũ quan méo mó đang giương nanh múa vuốt Là một bệnh nhân, cô ta không thể nào tỉnh táo như người bình thường được.
Ngay cả khi cô ta có thể giao tiếp bình thường, có thể đối xử dịu dàng với người khác, hành vi ứng xử trông có vẻ bình thường, nhưng suy cho cùng thì chẳng ai biết được trạng thái tinh thần lẫn cách nhìn thế giới của cô ta Căn bệnh tâm lý ấy chưa từng được chữa khỏi, trong thế giới của Dương Thư Mai chỉ có cô ta và Điềm Điềm, cảm xúc bên trong bị phong bế, cảm xúc biểu hiện ra bên ngoài lại thất thường Tất cả mọi người có thể nói Lưu Ức Điềm vô tội, nhưng đối với Tiểu Mai, dù không làm gì, chỉ tồn tại thôi thì đứa trẻ ấy đã có tội.
Bởi vì đứa nhỏ là kết quả của sự “cưỡng ép”, vì muốn khống chế Tiểu Mai, muốn bản thân có một người vợ bình thường mà Lưu Chính Hưng đã liên tục xâm hại Tiểu Mai, bất chấp sự phản kháng, vùng vẫy và la hét mà ép sinh đứa nhỏ ra, rồi lại gán lên người cô ta một xiềng xích mang tên “tình mẫu tử” Tử cung cô ta không hề thuộc về cô ta Trong những ngày tháng khốn khổ đó, tử cung cô ta hoàn toàn bị “lột bỏ”, nó thuộc về Lưu Chính Hưng, vậy nên tử cung cô ta không phải của cô ta, đứa nhỏ được sinh ra từ tử cung cô ta cũng không phải con cô ta Nếu đã vậy thì trong mắt cô ta, không thể dùng “con trai mình” để chỉ Lưu Ức Điềm Cậu bé là một tên ác quỷ Là nguyên nhân khiến Lưu Chính Hưng bạo hành cô ta, là công cụ, là kẻ chứng kiến lẫn đồng phạm hành hạ cô ta Nếu cách nghĩ này đã bén rễ trong tâm trí Tiểu Mai thì trong mắt cô ta, mọi hành vi của Lưu Ức Điềm đã được gắn thêm một “bộ lọc” khác Lưu Ức Điềm từng có ý muốn giết con mèo, nhưng cuối cùng lại từ bỏ, cậu bé vuốt ve khi vừa bị nó cào Nhưng trong mắt Tiểu Mai, mọi chuyện không phải thế Trong mắt cô ta, rõ ràng là Lưu Ức Điềm muốn giết chết con gái cô ta, thậm chí trăm phương ngàn kế trộm con gái cô ta lúc nửa đêm, nếu không phải do con gái cố gắng phản kháng thì ắt hẳn con bé đã bị lột da rút gân, chết thảm trong cái đêm ấy Mỗi ngày Lưu Ức Điềm đều đi theo Tiểu Mai và con mèo, cậu bé muốn xem thử cô ta yêu thương con mình thế nào, cậu bé là một đứa trẻ đáng thương, luôn khao khát tình yêu Nhưng trong mắt Tiểu Mai thì hành động ấy rất đáng ngờ.
Cô ta có thể lý giải rằng cậu bé đang nghĩ cách theo dõi cô ta, muốn cướp con gái đi, Lưu Ức Điềm từng có tiền án, cậu bé đã từng muốn giết con gái cô ta Thế nên có thể xem đây là một câu chuyện hoàn toàn mới Chẳng ai biết trong mắt Tiểu Mai câu chuyện ấy bắt đầu từ khi nào, cũng không ai có thể hiểu rõ Tiểu Mai “Kết thúc ở đây được rồi.”
Thấy vẻ mặt ngày càng u sầu của Thẩm Tiếu Tiếu, Khương Yếm dứt khoát kết luận Bé Khương Yếm phụ họa: “Nghĩ nhiều thế làm gì Sao không đi ăn đi… Em lấy thêm một ít được không?”
Nghe cô bé nói, Thẩm Tiếu Tiếu bèn nhảy xuống giường, hào phóng mở vali ra, bắt đầu nhét đồ ăn vặt vào người cô bé “Đồ ăn hôm qua em đã ăn hết rồi hả?” Em vừa nhét vừa nhìn chằm chằm vào bụng cô bé “Hơi nhiều… Em ăn lúc nào, vừa mới ăn à?”
Cô bé gật đầu Bé chỉ vào thùng rác: “Chị xem.”
Bởi vì chưa từng được ăn nên bé Khương Yếm rất thích đồ ăn vặt, cái gì cũng muốn ăn thử một miếng, vừa về được hai mươi phút mà thùng rác đã đầy túi nilon Những món không thích em đều nhét vào miệng Khương Yếm, Khương Yếm cau mày nhìn chiếc bánh quy nhân rau thơm in cả dấu răng trên đó, chẳng nói gì, nhíu mày nuốt xuống.
Bé Khương Yếm lại xé bịch kẹo dẻo ra, đủ mọi màu sắc, mỗi viên kẹo được phủ một lớp đường mịn “Cái này rất chua, rất rất chua.” Thẩm Tiếu Tiếu nhắc nhở cô bé Bé Khương Yếm: “Em không sợ.”
Khương Yếm nhìn cô bé một cái rồi lập tức quay sang một bên, quay lưng lại với bé Khương Yếm Bé Khương Yếm lập tức quay theo Đúng như Khương Yếm dự liệu, cô bé vừa nói không sợ nhưng thật chất rất để ý Cô bé giơ viên kẹo lên, để ngay miệng cô, Khương Yếm cụp mắt nhìn, sắc mặt không hề thay đổi, cô bé cũng bất động, chỉ ngước mặt lên nhìn cô, rõ là muốn cô thử kẹo trước “Sao em dám?” Khương Yếm hỏi cô bé Bé Khương Yếm làm như chẳng nghe thấy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cho nên Khương Yếm cũng làm như không nhìn thấy Cô chậm rãi đứng dậy: “Chị đi tìm manh mối, chốc nữa mấy đứa trẻ khác sẽ đến ngay thôi, Thẩm Tiếu Tiếu, em ở lại chơi với bọn nhỏ đi.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “Được!”
Cánh cửa “cạch” một tiếng rồi đóng lại, Khương Yếm chẳng quay đầu lại nhìn Bé Khương Yếm: “…”
Im lặng một lúc, cô bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiếu Tiếu, Thẩm Tiếu Tiếu lộ vẻ cổ vũ, vì thế cô bé cẩn thận liếm một chút, lớp đường bao phủ bên ngoài tan chảy trong miệng, cực kỳ ngọt.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới yên tâm bỏ kẹo vào trong miệng, còn nhai hai cái, ngờ đâu ngay giây sau, vẻ mặt cô bé đột nhiên cứng đờ, đồng tử run rẩy “Ọe!” Cô bé vội vã phun kẹo ra Thẩm Tiếu Tiếu ôm bụng cười to, bé Tiếu Tiếu cũng nhếch khóe môi mấy lần, bé Khương Yếm thẹn quá hóa giận, chỉ vào hai người cảnh cáo, lôi ra chém hoặc là cười đến chết Nhưng khi bé nhìn đống đồ ăn vặt của đối phương thì lại chẳng thể nói lời tàn nhẫn, nhận đồ của người ta phải nể mặt người ta.
Nửa phút sau, cô bé chui vào trong chăn: “Đêm nay không đánh răng.”
Thẩm Tiếu Tiếu chẳng hiểu gì cả, vội vã hỏi: “Sao vậy?”
Bé Khương Yếm lạnh nhạt đáp: “Sáng sớm ngày mai thổi hơi vào mấy người, thối chết mấy người luôn.”
Trong phòng livestream, một đoạn [...] dài xuất hiện đồng loạt Nghe cô bé nói vậy, Thẩm Tiếu Tiếu càng cười tươi hơn, em nhịn rồi lại nhịn, nhưng không nhịn được mà lao tới ôm cô bé hôn mấy cái, sau đó chạy về giường của em, để lại một mình bé Khương Yếm đang ngây như phỗng Ngoài cửa, Khương Yếm cũng chẳng biết phiên bản mini của mình đã gặp phải công kích kiểu thế Cô từ tốn bước trên hành lang Hiện giờ trên hành lang trống vắng vẫn còn treo những con búp bê rách nát, tuy hôm qua Khương Yếm đã kiểm tra toàn bộ rồi, nhưng điều đó không có nghĩa hôm nay sẽ chẳng có manh mối mới nào ở đây, vì thế Ngu Nhân Vãn lại nhanh tay tìm kiếm Vài phút sau, thang máy tầng ba từ từ mở, Mục Vọng bước ra Anh đưa cho Khương Yếm một xấp thẻ phòng, nhỏ giọng nói: “Đã đưa thẻ phòng tầng hai cho Thẩm Hoan Hoan và Triệu Kha Phổ.”
Khương Yếm đáp lại Cô nhìn xung quanh, nhìn những căn phòng đang đóng kín Những căn phòng này cần phải có thẻ mới vào được, chắc chắn trong đó sẽ có manh mối, bởi vì những căn phòng ấy là nơi duy nhất mà họ có thể thu thập được manh mối về linh hồn phía sau.
Thông tin về linh hồn phía sau họ chẳng biết được bao nhiêu.
Những manh mối ban ngày có mục đích hoàn thiện cốt truyện của những đứa trẻ, nhưng những manh mối về linh hồn phía sau và Dương Châu lại vô cùng ít ỏi Bọn họ chẳng biết mối quan hệ giữa Dương Châu và linh hồn phía sau, không biết tại sao chim yến lại xuất hiện trong ảnh chụp hồi nhỏ của Dương Châu và mẹ cậu ta, lại càng không biết tại sao chim yến lại xuất hiện ở hiện trường Dương Châu chết Họ không biết những điều đó, ngay cả những manh mối cơ bản nhất cũng chẳng thể tìm ra Quan trọng nhất, trước đó cô nói kiếp đầu tiên của chim yến là phù du cũng chỉ là suy đoán, bởi vì vấn đề này không phải có được từ trường năng lượng, đây chỉ là suy đoán của Khương Yếm sau khi so sánh sức mạnh giữa cô và linh hồn phía sau Nhưng cũng không hẳn, nếu linh hồn phía sau có liên quan đến phù du thì nó sẽ đưa ra manh mối, giải thích chi tiết chín lần luân hồi của phù du, nếu không sao người bình thường thông qua cửa ải này được Trường năng lượng được thiết lập cho những người bình thường không phải nhà ngoại cảm cũng có thể thoát ra ngoài, miễn họ có khả năng vượt trội và chỉ số IQ cao Thế nên chắc chắn phải có manh mối gì đó.
Dù sao nếu không có cốt truyện của linh hồn phía sau thì không thể đoán được tên hoạt hình của trò chơi thứ sáu, từ đó chẳng thoát khỏi trường năng lượng được.
Khương Yếm lấy thẻ mở cửa tất cả các phòng rồi chia nhau hành động, mỗi người tìm một phòng Tất cả các phòng trong khách sạn được bày trí giống hệt nhau, sau khi Khương Yếm bước vào thì lập tức “ngựa quen đường cũ” mà bắt đầu tìm, cô mở tủ quần áo ra, thuần thục sờ soạng bức tường, chẳng thấy thứ gì thì cô lại kiểm tra giường và ban công, cuối cùng đi vào nhà vệ sinh dạo qua một vòng Căn phòng đầu tiên chẳng có gì Khương Yếm cũng không thấy nhụt chí, tìm được hai hoặc ba manh mối trong tất cả các phòng đã tốt lắm rồi, trên đường cô gặp Ngu Nhân Vãn, em ấy gia nhập vào đoàn người, em ấy lắc đầu với Khương Yếm: “Trong mấy con búp bê chẳng có cái gì cả.”
“Không sao.”
Khương Yếm bỏ chiếc chăn trong tay xuống: “Phòng này cũng không có, đi qua phòng tiếp theo thôi.”
Cứ vậy, hai người lại tìm thêm sáu phòng nữa, cuối cùng đụng phải Mục Vọng ở căn phòng số bảy Mục Vọng: “Em cũng không tìm được gì.”
Anh và Khương Yếm bắt đầu tìm kiếm từ hai hướng khác nhau, nếu đã đụng mặt nhau thì đồng nghĩa với việc toàn bộ phòng ở tầng ba đều đã tìm hết rồi Không hề có manh mối Khương Yếm trầm ngâm nhíu mày, lúc này Thẩm Hoan Hoan và Triệu Kha Phổ cũng lên đây, thấy vẻ mặt họ, Khương Yếm càng cau chặt mày “Tầng hai không có gì cả.” Thẩm Hoan Hoan bảo Mục Vọng chủ động nói: “Em xuống tầng một xem thử.”
Dứt lời anh lập tức xuống dưới, nhưng Khương Yếm bỗng gọi anh Mục Vọng quay đầu lại Khương Yếm làm lơ ánh mắt lấp lánh của anh, dò hỏi: “Lúc cậu lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân thì có ai ở đó không?”
Mục Vọng hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Có.”
“Cậu đe dọa người ta à?”
“Không có đe dọa, em chỉ hỏi anh ta có chìa khóa phòng không, anh ta chủ động đưa cho em.”
Hôm qua ở quầy lễ tân, mấy người đã thấy vẻ chống cự quyết liệt của nhân viên rồi, vậy mà giờ lại hào phóng thế, chắc chắn không bình thường, nghe Mục Vọng nói, mọi người ít nhiều gì cũng lộ vẻ trầm tư.
Chỉ có Mục Vọng là không nằm trong số đó.
Anh cầm nắm tóc đen mềm mại, ngoan ngoãn nhìn Khương Yếm, nghiêm túc chờ câu nói tiếp theo của cô.
Một lát sau, Khương Yếm thở ra một hơi Cô nói thẳng: “Không cần tìm nữa.”
“Để tôi sắp xếp lại suy nghĩ đã, giờ mọi người xuống tầng một xem thử xem có manh mối gì không, nếu không thì quay lại đây.”
Khả năng chấp hành của mọi người rất tốt, nghe Khương Yếm nói xong thì cùng nhau xuống dưới Khương Yếm dựa vào tường, nghiêm túc sắp xếp lại các manh mối đang có Xem tình hình trước mắt thì linh hồn phía sau là con chim yến, nó có năng lực truy tìm ký ức, phạm vi truy bắt của nó là một số thị trấn nông thôn xung quanh công viên giải trí, bởi vì năng lực thiên phú vượt xa những gì nó có thể sở hữu ở độ tuổi đó, nên Khương Yếm đoán có thể đây là tình huống rất hiếm gặp trong yêu tộc, cũng chính là “phù du chín kiếp” mà người ta hay nói Nhưng những thông tin này có hơn một nửa là từ bên ngoài Tin tức bên ngoài có thể trợ giúp, nhưng tuyệt đối không thể là chủ đạo, trò thứ sáu là gì thì phải tìm từ manh mối bên trong.
Mà ngày mai là ngày cuối cùng, ban ngày phải hoàn thành tất cả những trò chơi còn lại, không thể ở lại khách sạn để tìm manh mối nữa, vậy nên tối nay là cơ hội cuối cùng Khương Yếm nhanh chóng gom nhặt những thông tin hiện tại, ngón tay vô thức búng một cái, phát ra tiếng vang.
Ngay khi ánh mắt cô ngày càng trở nên trong trẻo thì thang máy từ từ đi lên, dừng lại ở tầng ba Khương Yếm ngước mắt lên nhìn, Thẩm Hoan Hoan bước ra khỏi cửa thang máy, khẽ lắc đầu Nhưng Khương Yếm không hề tỏ ra thất vọng Đối mặt với ánh mắt của mọi người, cô nói thẳng: “Chúng ta đều nghĩ sai rồi.”
“Trường năng lượng này không chuẩn bị câu chuyện về linh hồn phía sau cho chúng ta.”
Thẩm Hoan Hoan sửng sốt: “Cái gì?”
Khương Yếm giải thích, nói: “Kiếp trước của linh hồn phía sau là gì, nó có phải phù du hay không, phạm vi bắt người của nó có liên quan gì đến Dương Châu, và mọi thứ chúng ta đoán không ra, tất cả chúng đều chẳng liên quan đến trò chơi thứ sáu.”
“Vậy nên linh hồn phía sau không chuẩn bị manh mối cho chúng ta.”
Triệu Kha Phổ buồn bực bảo: “Nhưng nếu không tiết lộ manh mối cho chúng ta… thì sao mà đoán được Chẳng lẽ bắt chúng ta đoán bừa?”
Khương Yếm nói: “Đúng vậy.”
“Cho nên chúng ta nghĩ sai rồi.”
Cô nhìn mọi người, từ tốn nói: “Chúng ta luôn nghĩ trò chơi thứ sáu đại diện cho những gì mà linh hồn phía sau đã trải qua, nhưng linh hồn phía sau không hề nói thế, đây chỉ là suy đoán của chúng ta, mà đã là suy đoán thì chắc chắn sẽ có sai sót.”
“Bây giờ nhìn lại, cốt truyện trong bốn trò chơi đầu quá ít, không hề bình thường chút nào, vì thế rất có thể trò chơi thứ sáu sẽ liên quan đến bốn câu chuyện đầu tiên, thậm chí liên quan đến câu chuyện thứ năm vào ngày mai, liên quan đến mức dù không biết câu chuyện về linh hồn phía sau, nhưng chúng ta chỉ cần phân tích tình huống của năm đứa trẻ thì đã có thể đoán ra tên hoạt hình của trò chơi thứ sáu.”
“Điều chúng ta cần làm tối nay là khai thác những điểm giống nhau của bốn câu chuyện đầu tiên.”
“Trò chơi thứ sáu không chỉ là câu chuyện về linh hồn phía sau, mà đó còn là câu chuyện của tất cả các đứa trẻ.”