Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 119: TRÒ CHƠI THỨ NĂM





 
Sau khi bé Khương Yếm ngủ say, Khương Yếm cũng tắt đèn, nằm thẳng trên giường
Một đêm không mộng mị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Do tác dụng của trường năng lượng nên mọi người đều ngủ đến mặt trời mọc, mãi tới khi tiếng nhạc mở cửa của công viên giải trí vang lên mọi người mới giật mình thức dậy
Âm thanh vui nhộn vọng bên tai mọi người:
"La la la, la la la…"
"Khu hoạt hình đã mở từ hai giờ trước, nhóm du khách đầu tiên đã tiến vào, trò chơi mất ba giờ để hoàn thành, mời nhóm du khách thứ hai chuẩn bị
Khu hoạt hình đã mở từ hai giờ trước
Nghe vậy, Khương Yếm lập tức tỉnh táo, cô mở mắt nhìn sang bên cạnh
Nhưng cạnh cô chẳng có ai
Cô bé đã biến mất, chăn bông phẳng phiu, không có dấu vết bị xốc lên, hình như là biến mất khi cô vẫn đang ngủ
Khương Yếm đứng dậy, nhấc chăn lên, sau khi chắc chắn không có gì, cô cầm lấy chiếc gối, dưới gối có một gói kẹo vàng, trong gói kẹo có một viên kẹo đang ăn dở
Đây là kẹo mà hai ngày nay bé Khương Yếm thích nhất, thường sẽ ngậm trong miệng, nếu có thời gian chuẩn bị, rất có thể cô bé sẽ ngậm kẹo vào khu hoạt hình
Vậy nên tất cả các đứa bé bước vào khu hoạt hình đều bất ngờ bị bắt đi, không có tâm lý háo hức, cũng chẳng chuẩn bị gì cả.  
Khương Yếm nhớ lại chuyện đánh thức cô bé vào đêm qua, thầm thở phào nhẹ nhõm
Quả nhiên thông tin cần phải chia sẻ ngay lập tức
Nếu cô để sáng dậy rồi nói thì giờ đây bé Khương Yếm chẳng biết gì cả, những manh mối có thể sẽ bỏ sót, và các thông tin quan trọng cần làm rõ sẽ bị bỏ qua
Thẩm Tiếu Tiếu cũng đã tỉnh dậy
Em nhìn chiếc giường trống không và chiếc xe lăn biến mất, vẻ mặt dần căng thẳng
"Giúp với, cái này..
hồi nhỏ em đã làm gì...
"Sao đột nhiên lại biến mất rồi
Thẩm Tiếu Tiếu nói năng lộn xộn: "Dù vào đây em cũng không thông minh hơn, nhưng bỗng biến mất thế này, còn vào đêm khuya, hơn nữa xe lăn không thể lên xuống cầu thang, khi ấy em đi rất chậm, lại ngại ngùng, nếu muốn đi đâu em cũng không cản mà
“Em định dành cả buổi sáng để dạy cô bé, nhưng giờ lại đâu mất rồi…" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Khương Yếm: "Không có chuyện gì đâu
"Đi ăn thôi
Khương Yếm quá bình tĩnh, Thẩm Tiếu Tiếu đành ngậm miệng, trong lòng nghĩ thầm không hổ là chị Khương Yếm, thật khiến người khác yên tâm, nhưng em chợt nhớ Khương Yếm chưa từng xem phim hoạt hình, biểu cảm suy sụp, che dấu lòng tuyệt vọng
"Được rồi
Khương Yếm thu dọn đồ đạc: "Có lẽ ăn xong chúng sẽ quay lại
"Một tiếng nữa phải trả lời rồi
Thẩm Tiếu Tiếu chán nản bảo: "Nhưng trả lời thế nào đây
"Sẽ có đường ra thôi
Khương Yếm kéo khóa balo rồi mở cửa, Thẩm Tiếu Tiếu cũng đẩy vali đi ra ngoài, còn những người khác đã đứng ở cửa, dù tâm trạng mọi người đều không tốt, nhưng họ vẫn khá bình tĩnh, cũng không tạo áp lực cho bạn đồng hành. 
Thẩm Hoan Hoan khích lệ mọi người: "Có lẽ trò chơi thứ năm sẽ có manh mối quan trọng
"Mỗi người chúng ta đều có ba cơ hội để trả lời câu hỏi, đến lúc đó một người dùng hai lần, suy ra chúng ta có mười hai cơ hội trả lời sai
Không biết các bạn nhỏ có trả lời câu hỏi cùng chúng ta không, nếu có thì cơ hội sẽ tăng gấp đôi
"Chúng ta sẽ ra ngoài thôi
Triệu Kha Phổ cũng nói vài câu hài hước, bầu không khí căng thẳng trở nên dễ chịu hơn
Khương Yếm chưa định nói ra suy đoán của mình, vì cô không chắc chắn, gieo hy vọng rồi dập tắt nó không thú vị chút nào, hơn nữa cô còn cần bé Khương Yếm kiểm tra suy đoán của mình trong trò chơi thứ năm, nếu có kết quả thì nói cũng chưa muộn. 
Sau khi bước ra khỏi khách sạn, mọi người lập tức nhìn về phía khu hoạt hình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này ngôi nhà đầu tiên trong khu hoạt hình có tấm biển "Mở cửa kinh doanh", tất cả búp bê tụ tập trước cửa thì thầm, thấy mọi người, búp bê quay mặt lại mỉm cười thân thiện
Miệng của họ không ngừng chuyển động, tiếng thì thầm cũng càng lúc càng to. 
Hình như mấy người họ đang nói tới trọng tâm câu chuyện, dưới sự ảnh hưởng của giọng nói, Triệu Kha Phổ vô cớ trở nên lo lắng, lập tức sờ nắn da trên người mình, Mục Vọng thấy có điều không ổn, nhanh tay đẩy anh ta ra. 
Triệu Kha Phổ bị đẩy ra xa mấy mét, động tác gãi cũng chậm lại
"Tới khu trò chơi
Khương Yếm nói xong, dẫn mọi người đi về phía khu trò chơi trong công viên giải trí, Mục Vọng bước vài bước rồi đẩy Triệu Kha Phổ, khi càng xa khu hoạt hình, Triệu Kha Phổ mới dừng động tác
“Này, đừng đẩy đừng đẩy nữa
Triệu Kha Phổ tỉnh táo lại, lập tức xoay người cảm ơn Mục Vọng: "Cảm ơn cậu
Mục Vọng dừng động tác, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối
Thẩm Hoan Hoan hỏi anh ta làm sao, nhưng Triệu Kha Phổ lại chẳng thể giải thích rõ
"Tôi chợt nhớ lại chuyện xảy ra khi còn nhỏ
Năm đó tôi bị rôm sảy nặng, không gãi lưng được, tôi nhờ ba giúp, lúc đầu thì không sao, nhưng sau đó ông ấy nói tôi phiền, cản trở ông ấy làm việc, bảo tôi tìm người khác, khi đó chẳng ai ở nhà cả, tôi chỉ có thể dựa lưng vào tường cọ lên cọ xuống
"Vừa rồi chợt nhớ tới chuyện này, toàn thân tôi lại cảm thấy ngứa ngáy
Mọi người lộ vẻ trầm tư, cuối cùng quyết định không đến gần khu hoạt hình cho đến khi bọn trẻ ra ngoài, mấy người nhàn nhã ăn cơm xong rồi ngồi ở băng ghế cạnh bãi cỏ chờ đợi
Còn nửa tiếng nữa mới hết ba tiếng, Khương Yếm nhìn điện thoại rồi nhìn xung quanh
Bãi cỏ gần đó vừa được phun nước, đất ẩm, không khí mát mẻ khiến người ta cảm thấy yên tĩnh
Còn ở xa xa…
Khương Yếm nhìn về phía xa
Do đã chơi xong nên khu trò chơi và khu nhà ma đang được phủ vải trắng, không có khách du lịch vào công viên nữa, chỉ có vô số búp bê đang đi lại ở đấy, điều này có nghĩa manh mối để hoàn thành khu hoạt hình chẳng liên quan gì đến du khách, chỉ dựa vào bên trong
Việc có thể vượt qua hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chính bọn trẻ
Mọi người đang ngồi trên ghế, ánh mặt trời dần chói chang, mọi người không khỏi nheo mắt lại, một tiếng "bíp" vang lên từ bầu trời phía trên công viên giải trí
Nửa phút sau, âm thanh đó chuyển thành âm thanh cảnh báo
"Bíp bíp.
"Mời người dân vui lòng sơ tán càng sớm càng tốt, tìm vùng đất cao bằng phẳng gần đó để trú ẩn
Mưa lớn trên núi có thể sẽ gây ra lở đất, có thể sẽ gây ra lở đất…
Ba phút sau, tiếng đá lăn như lở đất bất ngờ vang lên trong loa
Mọi người nhìn nhau, hiểu chuyện gì đang xảy ra
Trò chơi thứ năm đã diễn ra, ngôi làng mà bọn trẻ ở có lở đất
Thẩm Hoan Hoan vô thức đứng lên, ngón tay run rẩy vì căng thẳng, cô nàng quay đầu nhìn mọi người, định nói gì đó thì ngay lúc này, giọng bé Hoan Hoan bỗng phát ra từ loa:
"Chúng ta phải làm gì đây
Bên ngoài đang mưa rất to, tại sao không ai quan tâm đến chúng ta
Sau đó là tiếng khóc của bé Ngu Nhân Vãn: "Yếm Yếm cậu đang ở đâu
Cậu đâu rồi
Bé Đào Đào áo hồng tiếp lời: "Ở đây, các cậu nhanh lên, quả nhiên trưởng thôn có vấn đề
Thẩm Hoan Hoan chậm rãi ngồi xuống, mọi người chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện
“Dù mình không hiểu lắm
Bé Đào Đào áo hồng đang thảo luận: “Nhưng bài báo cáo này nói ngọn núi không thể phát triển được, lớp bùn vừa mềm vừa nông, gây khó khăn cho việc trồng cây, thảm thực vật cũng không ổn, nếu động vào nó, một khi mưa lớn sẽ dễ gây ra lở đất.”
Giọng của bé Khương Yếm cũng truyền tới: "Khi còn quản lý trường học thì trưởng thôn đã ăn xén ăn bớt, ông ta đã lấy rất nhiều tiền từ các nhà tài trợ, nhưng lại xây nên ngôi trường tồi tàn thế này
Bé Tiếu Tiếu xen vào: "Trường học sụp đổ, phần lớn bạn học đều đã chết, họ đều bị trưởng thôn hại chết
“Đinh Phức Nhã là con gái của trưởng thôn, bạn ấy bị ba ruột hại chết
Bé Khương Yếm: "Đúng vậy
“Vậy Đinh Phức Nhã là nhân vật chính của trò chơi thứ năm, hôm trước khi đang chơi nhảy dây, bạn ấy nói cảm thấy xấu hổ khi làm con gái của ba mình, chắc bạn ấy đã thấy tờ báo cáo này, nhưng vẫn chưa biết nên nói với mọi người thế nào
“Ngày hôm sau thì trường sập, bạn ấy đã chết
"Mọi người không thấy trùng hợp à
Bé Khương Yếm hỏi
"Thanh tra còn chưa tới thì trường học đã sập, núi cũng xảy ra lở đất, trường học dưới núi bị chôn vùi, chắc chắn chẳng tra được gì nữa
Bé Đào Đào áo đen giơ tờ giấy lên: "Mình, đây…"
“Trên đó viết tối hôm qua trưởng thôn đã liên lạc với người nào đó qua điện thoại, đối phương nói sau trận mưa lớn hôm nay thì bảo công nhân đào hết mấy cây đại thụ trên núi lên, cả sườn núi nữa, làm thế sẽ tăng dòng chảy của đất
Giọng bé Khương Yếm đắc ý: "Thì ra đã có tính toán trước, trường học bị sập vì cắt xén nguyên vật liệu, trưởng thôn đang giúp mấy lãnh đạo che đậy chứng cứ phạm tội, nói không chừng còn tìm người nhận tội thay, mẫu thân tớ từng nói, đây là quan lại bao che cho nhau, bọn họ có chung lợi ích, kéo một sợi tóc động đến cả người, để không bị bại lộ, quan lại phía trên phải bảo vệ quan lại bên dưới
"Vậy..
Bé Hoan Hoan hỏi mọi người: "Đây là phim hoạt hình gì
Bé Khương Yếm im lặng
Một lúc sau, bé nói với giọng hùng hồn: "Tớ với Đào Đào tới nhà trưởng thôn, tớ đã rất lợi hại rồi, giờ là lúc các cậu thể hiện
Mưa càng lúc càng nặng hạt, thời hạn ba tiếng sắp tới, tình hình của mấy đứa nhỏ càng nguy hiểm. 
Chúng ngồi xổm thành vòng tròn, mang tài liệu ra để trước mặt, giống như đám nấm lùn mọc trên núi. 
"Có phải Na Tra Náo Hải không
Bé Ngu Nhân Vãn gợi ý
“Vụ lở đất hiện tại rất giống Na Tra đang quậy dưới biển
Bé Tiếu Tiếu: "Mình còn tưởng Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung
“Trận lở đất này cũng giống Tôn Đại Thánh cầm gậy kim cô đập qua đập lại
Bé Khương Yếm: "..
“..
Tớ nghĩ nên tập trung vào trưởng thôn và các lãnh đạo
"Nếu không có họ thì trường đã không sập, Đinh Phức Nhã cũng không chết, trò chơi thứ năm cũng không xuất hiện
Vừa nói, bé vừa đẩy mấy tài liệu tới trước mặt mọi người, thấy cậu bé mũm mĩm vẫn im lặng, bé tức giận nói: "Cậu cũng nói gì đi
Bé Triệu Kha Phổ hít sâu mấy hơi: "Mệt quá, không thở nổi
Bé Khương Yếm không bao giờ nói chuyện với cậu bé nữa
Bé im lặng nhìn những đứa trẻ khác, bé Hoan Hoan bị ánh mắt đối phương làm xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu. 
Dù sao chúng cũng chỉ là mấy đứa trẻ bảy tám tuổi, còn bé Khương Yếm với bé Đào Đào là yêu quái, nhìn giống bảy tám tuổi, nhưng bản thể đã bảy tám trăm tuổi, nghĩ được nhiều hơn những đứa trẻ khác. 
Thấy chẳng ai lên tiếng, bé Khương Yếm lại đẩy tài liệu đến trước mặt người khác
Trong văn bản có giao dịch lợi ích rõ ràng giữa trưởng thôn với lãnh đạo cấp cao, nếu trưởng thôn yêu cầu, lãnh đạo sẽ phê duyệt trong phạm vi quyền hạn của mình, cuối cùng số tiền kiếm được sẽ chia ba bảy
Có một loạt "dấu kiểm" trên chồng tài liệu
Mỗi dấu tượng trưng cho việc trưởng thôn đã đạt được lợi ích, chỉ cần ông viết và chuyển đi thì điều đó sẽ thành hiện thực, cứ thế ở trong một ngôi làng nghèo khó, ông ta đã có được số của cải vượt xa người thường. 
“Những gì được viết sẽ trở thành sự thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong cơn giông bão, bé Khương Yếm ngước mắt lên nhìn căn phòng tối tăm, nghiêm túc nói: "Nói tên đi
Căn phòng im lặng
Một lúc sau, bé Hoan Hoan ngẩng mặt lên
Cô bé ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Cây bút thần Mã Lương
“Phải cây bút thần Mã Lương không
Bé vừa dứt lời, tiếng sấm đột ngột dừng lại. 
Giây tiếp theo, tất cả bọn trẻ đột nhiên rơi xuống với tốc độ cực nhanh, bởi vì quá đột ngột, tay bé Khương Yếm vội vã nắm lấy hai cái, nhưng chẳng bắt được gì
Bé chẳng biết mình rơi bao lâu, mãi đến khi bé cảm thấy mặt mình sắp đông cứng thì chợt rơi vào lòng ngực mềm mại.  
Làm quen được một lúc, bé Khương Yếm lặng lẽ mở mắt ra
"Vất vả rồi
Khương Yếm nói
Bé Khương Yếm lộ vẻ đáng thương, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục sự lạnh lùng: "Chị cũng biết à
"Có điều chị nói đúng
Bé Khương Yếm bảo: "Vài ngày trước khi Đinh Phức Nhã qua đời, cơ thể bạn ấy xuất hiện hiện tượng mất cảm giác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.