Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 123: "YẾN TRONG LỒNG" KẾT THÚC





 
Mẹ Dương Châu quá lương thiện
Ở trong cái thôn này, đối xử tử tế với kẻ ác là một sai lầm, bà ấy mù quáng đưa dao cho người khác, rồi tự chĩa mũi dao về phía mình, sau đó con dao rơi xuống, người bị đâm không chỉ bà ấy, mà còn có cả chồng và con của bà ấy nữa
"Nhà em bị bác cả cướp mất, ba mẹ em không cam tâm nên đi tìm trưởng thôn để lý luận, kết quả trưởng thôn lại nhận quà của bác cả nên không nghe ba mẹ em
Nếu đã thế, chẳng lẽ mẹ em không hận trưởng thôn sao
Thẩm Tiếu Tiếu không hiểu: "Bà ấy không biết trưởng thôn đã nhìn thấu tính cách của bà rồi à
"Thật ra bà ấy biết
Bé Dương Châu trả lời
"Lần đầu hiến máu là để cứu sống con gái trưởng thôn, cô bé đó còn rất nhỏ, luôn đội vòng hoa chạy quanh thôn, mẹ em nói bà ấy thấy cô bé cũng giống như thấy em vậy, vậy nên lúc trưởng thôn khóc xin bà ấy hiến máu, bà ấy đã đi ngay
"Nhưng rồi bà ấy bị cuốn theo
"Sau lần đó, trưởng thôn luôn tặng đồ cho nhà tụi em
Dương Châu cụp mắt: "Lúc thì tặng nửa túi bột mì, lúc thì vài miếng bánh mì nướng chỉ ở thị trấn mới bán, nhà tụi em rất ít khi được ăn bột mì, bánh mì nướng giòn kia lại chưa từng thử lần nào
Mẹ em nhận đồ rồi, lúc trưởng thôn cầu xin bà ấy đi hiến máu tiếp, mẹ phát hiện mình không thể từ chối được nữa
"Ba em bảo bà ấy phải từ chối, vì mẹ em đáng được nhận những món đồ kia, dù sao mẹ đã bị lừa hiến máu miễn phí suốt hai năm qua, chẳng nhận được đồng nào, toàn bộ số tiền đều chui vào túi của trưởng thôn, nhưng khi trưởng thôn cầm miếng thịt lợn đến tìm mẹ, mắt mẹ đã sáng lên
"Ngoài mặt thì bà ấy từ chối, nhưng rồi cũng lén đuổi theo trưởng thôn, hiến máu xong, bà ấy về nhà với gương mặt tái nhợt, mỉm cười hầm thịt cho ba con em ăn
"Đã lâu lắm rồi nhà chúng em chưa được ăn thịt
Cậu ta nhỏ giọng nói: "Bệnh của ba cần tiền, cơ thể ông ấy cần bổ sung dinh dưỡng, nhà em chỉ dựa vào hoa màu trên đồng ruộng để trang trải cuộc sống, thường xuyên bóc ngắn cắn dài, ba mẹ không nỡ giết gà, phần lớn trứng gà đều để cho em, em muốn ba mẹ ăn, nhưng mỗi lần em không ăn, họ đều giả vờ ném đi, mẹ còn nhìn em rồi khóc nữa
"Đây là một cuộc giao dịch không công bằng
"Vì chúng em nghèo, nên mẹ chấp nhận giao dịch này, bà ấy không quan tâm đến sự phản kháng, thuyết phục của ba con em, lần nào cũng lén đi, hơn nữa chúng em không biết lấy máu còn có quy định về lượng máu và khoảng cách giữa hai lần hiến, vậy nên chúng em cứ tưởng chẳng sao cả, chúng em cứ tưởng mẹ chỉ ốm yếu hai ba ngày thôi, sẽ mau chóng bù đắp lại được." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nghe đến đây, mấy người nghe thấy có gì đó không đúng
Nếu con gái trưởng thôn bị tai nạn, được đưa vào bệnh viện trên trấn để điều trị thì mẹ Dương Châu phải đến bệnh viện trên trấn để hiến máu
Nếu đã vậy, tại sao bệnh viện lại có thể lấy máu của mẹ Dương Châu với tần suất dày đặc như thế được, chuyện này không hợp tình cũng chẳng hợp lý. 
Dương Châu thấy sắc mặt của mọi người, biết mọi người đang nghĩ gì, cậu ta im lặng một lát, khẽ gật đầu
"Mẹ lại bị lừa nữa
"Vì chưa từng đi hiến máu trên trấn nên trưởng thôn nói sao thì mẹ em nghe vậy, cả đời bà ấy chưa từng rời khỏi thôn, bà ấy lớn lên trong ngôi nhà nơi bà ấy sinh ra, rồi lấy ba
Dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn và người buôn máu cải trang thành bác sĩ, bà ấy bị lấy máu ở cửa hàng buôn bán trái phép gần bệnh viện thị trấn
"Người đó nói thế đấy
Sau khi mẹ mất, ba em một tay chống nạng một tay kéo xe gỗ đưa thi thể mẹ lên thị trấn, chính tai nghe họ nói
Dương Châu ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, nghẹn ngào bảo: "Người đó biết mẹ, tưởng ba đến bán máu, còn nhiệt tình mời gọi ông ấy vào trong
"Lúc đó ba đã khóc trước cửa bệnh viện
"Nhưng ông ấy mất một chân, chẳng thể báo thù, còn bị người ta đuổi ra ngoài
Hốc mắt Thẩm Hoan Hoan đỏ hoe, cô nàng không đành lòng nghe thêm nữa, vội vã lấy tay áo lau mắt
Nhưng bé Dương Châu vẫn tiếp tục
Cậu ta dùng mu bàn tay lau nước mắt: "Ngân hàng máu của bệnh viện đã đủ dùng, trưởng thôn cũng có quan hệ, vốn dĩ không cần người khác hiến máu, ông ta chỉ muốn kiếm lợi nhuận từ việc bán máu
Mẹ em mất như thế
"Do không có tiền chữa bệnh, cũng chẳng biết tại sao mẹ lại chết, không biết bà ấy bị đột tử hay là bị gì, nên em chỉ có thể hận trưởng thôn, và hận cả mẹ
"Em hận bà ấy
"Em không hề muốn sống tốt, em chỉ muốn bà ấy sống
Bé Dương Châu bảo: "Nếu bà ấy yêu em thì đã không lương thiện vô dụng như vậy, cũng sẽ không bỏ rơi em
Nói đến đây, bé Dương Châu không cầm được nước mắt nữa, cậu bé vừa khóc vừa nói, như thể nói chuyện thì sẽ ngăn được nước mắt. 
Hồi lâu sau, cậu bé mới chậm rãi cúi đầu, giọt nước mắt chảy từ khóe mắt xuống chóp mũi, cuối cùng rơi xuống đất
"Bởi vì chứng kiến cái chết của mẹ
Cậu bé nhẹ nhàng nói: "Em mắc chứng cản trở ngôn ngữ và không thể nói được nữa
Sau khi ba về nhà, vì để chữa bệnh cho em, ông ấy đã giao em cho người cô, rồi rời khỏi thôn
"Ông ấy nói ở thành phố có nhiều cơ hội hơn, sẽ có việc mà người cụt chân như ông ấy có thể làm được, ông ấy có thể học mát xa, có thể rửa bát, số tiền kiếm được mỗi tháng sẽ chuyển vào tài khoản của cô em, hai người bác không phải người, nhưng cô đối xử với em rất tốt, bà ấy được gả đến thị trấn, bất chấp áp lực từ người chồng, bà ấy vẫn đón em qua đó
"Tháng đầu tiên ba em không kiếm được tiền, nhưng tháng thứ hai ba đã chuyển tám trăm nhân dân tệ, chúng em không biết ba làm gì, cũng chẳng biết ông ấy sống ở đâu, ăn gì, chỉ biết mỗi tháng ba sẽ chuyển tám trăm nhân dân tệ, cuộc sống của ông ấy rất khốn khổ
Sau khi ba đi, Dương Châu bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu nhà người khác
Không tốt chút nào. 
"Ở nhà chú, cô em không có tiếng nói
Cậu ta bảo: "Chú không thích em, nếu cô em không cố tình lan truyền chuyện của em ra ngoài, hàng xóm láng giềng đều thương hại em, chú không thể đuổi em đi thì em đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi
"Con trai cô lớn hơn em ba tuổi, dưới sự bày mưu tính kế của chú, anh ấy luôn bắt nạt em, nói em là trẻ mồ côi khắc chết ba mẹ, nhưng ba em vẫn còn sống mà, song em không thể nói được, ăn cơm cũng không dám ăn nhiều, cũng chẳng dám xuất hiện trước mặt chú
"Em gọi điện cho ba, em muốn bảo ông ấy dẫn em đi, nhưng em chỉ có thể khóc, ba cũng chỉ có thể khóc
"Ba lo tốn tiền điện thoại nên mỗi tuần chỉ gọi một lần, em cứ thế ở nhà người cô suốt nửa năm trời, sau đó có một tháng, ba em bỗng không gọi điện thoại nữa, cũng không gửi tiền về, đến tháng thứ hai cũng không có
"Chẳng ai biết tin về ba, nhưng em biết
"Ông ấy đã âm thầm kết liễu sinh mạng rồi
"Cuối cùng em cũng trở thành trẻ mồ côi không ba không mẹ
Dương Châu nói: "Cuộc sống ăn nhờ ở đậu rất mệt, em không muốn sống tiếp nữa
"Cô em là nhân viên của công viên giải trí Đồng Nguyện, công viên giàu như thế, có tiền để mở miễn phí mỗi tuần, nhưng lại tìm đủ lý do để khất nợ lương nhân viên, em muốn trước khi đi có thể để lại ít tiền cho cô, dù sao bao lâu nay em đã làm phiền bà ấy
"Sau khi em bị ngã khỏi tàu lượn siêu tốc, công viên đã hòa giải với chú, bồi thường khoản tiền rất lớn
“Cô em cũng hết cách, cầm lấy số tiền ấy, bọn họ dẫn em trai đến thành phố lớn, mua một căn nhà mới rồi sống ở đó
Nói xong, Dương Châu im lặng
Thời gian như dừng lại, phòng livestream cũng im ắng hồi lâu
Một lúc sau, Dương Châu lắc đầu, vỗ vai an ủi chim yến nhỏ, sau đó nhìn mọi người
"Đây là cuộc đời của em
"Dù ba mẹ đều là người tốt, nhưng em hận bọn họ, em không muốn sống một cuộc đời sung túc hạnh phúc, cũng chẳng muốn thấy họ lần lượt rời bỏ em
"Em chỉ muốn sống cuộc sống có ba lẫn mẹ
"Nhưng…" Cậu bé chuyển đề tài, cong mắt: "Tuy đây không phải câu chuyện khiến người ta vui vẻ, nhưng em vẫn rất cám ơn chim yến nhỏ đã đưa em đến thế giới này
"Chúng em cũng vậy
Năm đứa trẻ còn lại phụ họa theo
Tương Tuế Tuế giơ cao con vịt nhỏ trong tay lên, bảo: "Nếu không đến thế giới này thì làm sao em có thể gặp được những con vật dễ thương như thế chứ
Đinh Phức Nhã cũng nói: "Đúng vậy
"Dù không phải em thì ba mẹ cũng sẽ sinh một đứa trẻ khác, nhưng nếu đứa trẻ đó không phải em, khi trường học bị sập thì cũng bị đè chết, vậy nên em hy vọng người bị đè chết đó là em
Em đã trải qua một cuộc đời rất đẹp, có rất nhiều bạn bè, em và các bạn đã từ biệt trong vụ sập, chết dưới đống đổ nát
"Đây không phải cuộc đời nào khác
"Nó là cuộc đời thuộc về em
Lạc An An nhỏ giọng nói: "Tuy ba muốn bán em đi, nhưng mẹ đã yêu em, em không trở thành người là vì em đã chết trước khi lên tám tuổi, em thực sự cảm nhận được tình yêu của mẹ
Mạnh Cẩm Như dang hai tay ra: "Chị Tiểu Ngữ và dì Từ đều rất tốt, dù không cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ, nhưng em cảm nhận được tình yêu từ những người xa lạ
"Đó cũng là tình yêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Ức Điềm khẽ lặp lại: "Đó cũng là tình yêu
"Sau khi mèo con bị độc chết, mẹ nhảy lầu tự sát, trước khi tự sát bà ấy đã giết ba, lúc nhảy lầu bà ấy không chỉ ôm theo xác mèo con, mà còn mang theo tro cốt của em
"Sau khi em chết, mẹ bắt đầu yêu em
"Đó cũng là tình yêu
Bởi vì biết chim yến nhỏ đang áy náy nên sáu đứa trẻ cùng nhau an ủi nó, mục đích của chúng đã đạt được, chim yến nhỏ vui vẻ trở lại, nó nhảy lên, bay vòng quanh trên đầu mọi người
Giờ khắc này, có lẽ chấp niệm của chim yến nhỏ đã tiêu tan
Mười phút trôi qua, bầu trời trong trường năng lượng lại bắt đầu chấn động, màn đêm từ từ lan rộng, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã lan khắp bầu trời, vô số ngôi sao đang tỏa sáng trong đêm tối, những cụm sao màu hồng tím dần xoay tròn, một trận mưa sao băng tuyệt đẹp diễn ra trước mắt mọi người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mắt mọi người sáng lên
"Ta bị con cú mèo yêu ăn thịt, do năng lực của ta không có bất kỳ tính công kích gì, nên khi chết đi ta rất bực bội, nhưng giờ đây ta rất vui
"Món quà này tặng mọi người
Chim yến nhỏ bảo: "Gọi nó là ngân hà vụn vỡ đi
Khương Yếm ngẩng đầu nhìn cảnh sắc đẹp như mơ ấy, khi cụm sao đầu tiên nổ tung, tay cô bị kéo nhẹ
Cô cúi đầu, bé Khương Yếm đang lấy tay gãi vào lòng bàn tay cô
Khương Yếm cúi người xuống, nhìn cô bé
Giữa tiếng nổ ầm ầm của cụm sao, bé Khương Yếm mỉm cười, cô bé ghé vào tai Khương Yếm, hỏi: "Ký ức của em là thật sao, em thực sự tồn tại đúng không
Khương Yếm sững sờ
Bé Khương Yếm đã nhận được câu trả lời từ sắc mặt của Khương Yếm, cô bé nghiêm túc gật đầu: "Đúng là chuyện tồi tệ
"Nhưng dù sao cũng cảm ơn chị, ba ngày nay em rất vui
Khương Yếm nhìn cô bé vài giây, nhưng không phủ nhận lời của cô bé, mà nghiêm túc nói: "Nếu như em thực sự tồn tại, có cơ hội chị sẽ mang đồ ăn vặt tới thế giới của em tìm em
Hai mắt cô bé phát sáng, cô bé nhếch miệng mỉm cười
"Vậy em đợi chị
Khương Yếm ngoắc tay với cô bé, ngước mắt lên, cô thấy bé Tiếu Tiếu đang đẩy xe lăn với vẻ khó khăn, chủ động nắm lấy tay bé Hoan Hoan
Thẩm Tiếu Tiếu lộ vẻ kinh ngạc, không ngừng khen ngợi bé Tiếu Tiếu, dặn dò cô bé cứ làm như thế, tiếp tục cố gắng, Thẩm Hoan Hoan đứng bên cạnh cười dịu dàng, cô nàng quỳ xuống ôm lấy hai bạn nhỏ
Bé Ngu Nhân Vãn tới tìm Ngu Nhân Vãn
"Sau này em sẽ có bạn, đúng không
Bé Ngu Nhân Vãn hỏi Ngu Nhân Vãn
"Đúng vậy
Ngu Nhân Vãn chỉ vào Khương Yếm: "Đây là bạn tốt nhất của chị
Bé Ngu Nhân Vãn nhìn Ngu Nhân Vãn, sau đó lại nhìn Khương Yếm, nghi ngờ bảo: "Chị thực sự không lừa em chứ
Mặc dù chị đã từng nói với em mấy lần, nhưng em vẫn cảm thấy có vấn đề, chị như này sao có thể tìm được người bạn tốt thế được
Ngu Nhân Vãn trợn trừng mắt, bé Ngu Nhân Vãn chống hông mỉm cười
"Bỏ đi bỏ đi, em sẽ tin mình một lần vậy
Các cụm sao đang dần nổ tung, những mảnh sáng rực lơ lửng trong không trung, Đào Đào áo đen do dự rất lâu, cuối cùng cũng nhào vào lòng Khương Yếm, Đào Đào áo hồng nói cậu bé không có đạo đức, giành trước như thế quả là không biết xấu hổ, Mục Vọng chạy tới ôm hai đứa bé đi
Cụm sao vàng cuối cùng phát nổ
Mọi người bước về phía lối ra của trường năng lượng, trước khi ra ngoài, Thẩm Hoan Hoan động lòng, đột nhiên quay đầu lại
Phía trước đống đổ nát, dưới bóng tối vô tận, sáu chiếc ghế màu đen không biết đã xuất hiện từ bao giờ
Mỗi cái ghế cách nhau hai mét, trên mỗi ghế đều có một bạn nhỏ đang ngồi, chúng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó, hay tay đặt trên đầu gối, lặng lẽ nhìn về phía trước
Phần lưng của sáu chiếc ghế đều rất cao, giống như tấm bia mộ, cũng giống như chiếc lồng giam
Chẳng có người tốt nào chết trong trường năng lượng này, người chết chỉ có sáu người gỗ và một con chim yến đã luân hồi chín kiếp, vốn nên là con chim yến cực mạnh
Thẩm Hoan Hoan bỗng khóc không thành tiếng
Thẩm Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng khóc của chị gái, vội quay người lại, tất cả mọi người đều quay đầu, trong thoáng chốc, dường như Thẩm Tiếu Tiếu nhớ ra gì đó, lập tức quỳ xuống mở vali của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Em có mang theo máy ảnh, còn có cả Polaroid, chúng ta chụp ảnh đi
Lục lọi một lúc, Thẩm Tiếu Tiếu giơ cái Polaroid trong tay lên, lúc này mấy bé Khương Yếm vẫn chưa biến mất, nghe thế đều quay lại ghế
Nửa phút sau, tấm Polaroid được đặt trước mặt mọi người
"Ai chụp đây
Chim yến nhỏ dùng chân gãi đầu: "Hay là để ta
Khương Yếm ngắt lời họ: "Nhìn về phía trước
Mọi người vô thức nhìn về hướng máy ảnh, đúng lúc này có một đóa hoa đào rơi từ trên trời xuống, đáp xuống nút chụp ảnh
"Tách."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.