Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 124: KẾ TIẾP





 
Mặc dù trường năng lượng sẽ biến mất, người và vật trong đây sẽ biến thành hư vô, nhưng mọi người vẫn muốn lưu lại một tấm ảnh.  
Chim yến nhỏ cẩn thận nhặt tấm ảnh lên: “Trông chúng ta giống như một gia đình vậy.”
Sáu đứa trẻ xúm lại, chúng nài nỉ chim yến nhỏ: “Bạn là chủ nhân nơi này mà, bạn có thể sao chép bức ảnh này thành sáu bản không?”
“Chúng mình đều muốn có một tấm.”
Chim yến nhỏ từ chối: “Nhưng đâu phải chuyện gì ta cũng làm được đâu.”
Không đủ thời gian để chụp nhiều tấm như thế, mấy bạn nhỏ cũng chẳng ép nữa, chúng truyền những tấm ảnh cho nhau xem, rồi thúc giục mọi người rời đi
“Tạm biệt nhé.” Chúng nói
Lần này chẳng ai quay đầu lại. 
Khi rời khỏi trường năng lượng, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau đó lại đứng trong công viên giải trí bị bỏ hoang
Do sự chênh lệch về dòng chảy thời gian nên lúc này đã hai giờ rưỡi chiều, còn chưa mở mắt mà ai nấy đã cảm thấy đỉnh đầu nóng hổi, như thể có bếp lò đang cháy bên cạnh. 
Khương Yếm từ từ mở mắt, ánh nắng chói chang khiến cô chưa kịp thích ứng, cộng thêm màng nhĩ đau nhức vì những tiếng nổ vừa rồi, có điều khung cảnh thực sự rất đẹp, chẳng ai để tâm chút tác dụng phụ này cả
Mọi người nhìn quanh, cảnh vật xung quanh không có gì thay đổi. 
Các trò chơi đổ nát, cỏ dại mọc cao đến đầu gối, búp bê chào đón bị tróc sơn, Thẩm Hoan Hoan nhìn ra phía xa, thấy một cô bé đang ngồi xổm trong bụi cỏ, gần đó có cậu bé đang nhắm mắt mò mẫm, hình như hai đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm. 
Cô nàng định bước tới ngăn cản, nhưng chân vừa nhấc lên đã dừng lại
Trường năng lượng biến mất rồi, sẽ chẳng còn ai bị bắt đi nữa. 
“Đi thôi, đi thôi.” Thẩm Tiếu Tiếu gọi chị gái
Thẩm Hoan Hoan gật đầu, theo mọi người ra khỏi công viên giải trí, xe bus của Cục Quản lý đang đợi ở cửa, Giang Ngữ Tình đứng bên ngoài xe, bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ tóc tai rối bù, bà ta không ngừng khoa tay múa chân với Giang Ngữ Tình, nhưng Giang Ngữ Tình liên tục lắc đầu. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Xin lỗi, tôi chưa từng gặp con gái chị.”
Mọi người tiến lại gần, nhận ra người phụ nữ này rất giống với Tương Tuế Tuế, nếu không kể đến những nếp nhăn nơi khóe mắt và vẻ mệt mỏi kia thì bà ta rất giống Tương Tuế Tuế
Đó là mẹ của Tương Tuế Tuế. 
Khi thấy mấy người bước ra từ công viên giải trí, người phụ nữ lập tức bỏ qua Giang Ngữ Tình rồi chạy đến, bà ta nắm lấy tay Khương Yếm - người đi đầu hỏi: “Các cô có gặp con gái tôi không?”
Bà ta giơ một tờ thông báo tìm người cho họ xem: “Tương Tương nói con bé đến đây, các cô có gặp con bé không?”
Khương Yếm lắc đầu
Nhưng người phụ nữ không chịu buông tay, bà ta nắm chặt tay áo Khương Yếm, thậm chí quỳ xuống đất: “Tôi cầu xin các người nói cho tôi biết đi, cầu xin các người!”
“Tôi sẽ không ép con bé ăn thịt vịt nữa, không ép con bé phải học giỏi nữa, cho con bé nuôi chó, con bé muốn gì tôi cũng chiều, xin các người đó, trả Tuế Tuế lại cho tôi…” Giọng người phụ nữ khản đặc, âm thanh cuối cùng hòa vào gió, cũng chẳng biết những ngày qua đã bao nhiêu lần kêu gào đến khản cổ
Nhưng Khương Yếm vẫn lạnh lùng gạt tay bà ta ra, bước lên xe bus
Chẳng mấy chốc mọi người đã lên xe
Mẹ Tuế Tuế bị bỏ lại bên ngoài xe bus, bà ta điên cuồng gõ cửa xe, mặt dán sát vào cửa, vì ép quá sát nên khuôn mặt bà ta trở nên méo mó, được vài phút nhưng không thấy cửa xe mở, bà ta bắt đầu gõ vào cửa sổ bên cạnh Khương Yếm, Khương Yếm vươn tay kéo rèm cửa sổ lại, thoải mái tựa vào ghế
Tài xế khởi động xe, người phụ nữ vẫn chạy theo, Thẩm Tiếu Tiếu không nhịn được mở cửa sổ xe, quay đầu lại nhìn bà ta
“Chị ấy trông hơi đáng thương…”
Thẩm Hoan Hoan bảo: “Sớm biết có hôm nay thì trước đây cần gì như thế.”
Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu, lập tức đóng cửa sổ lại
Khi đến sân bay, bay hơn hai tiếng thì tất cả đã trở lại Giang Thành
Sáu giờ tối, mọi người tới được Cục Quản lý siêu nhiên, vừa đẩy cửa tầng ba ra thì ai nấy đều sững người
Lúc này màn hình chính giữa đại sảnh đang chiếu tấm ảnh chụp chung của họ
Mười ba đứa trẻ, sáu người lớn, một con chim yến đậu trên tay Dương Châu
Chim bồ câu đen với đốm bạc đậu trên màn hình, vỗ cánh nói to: “Bây giờ các ngươi tin rồi chứ, đa số yêu quái tụi ta đều là yêu quái tốt, trước đây không cần phải huy động toàn bộ lực lượng để bắt ta!”
“Con chim bồ câu đó nói gì thế?”
“Chắc đòi thêm chút hạt thóc ấy mà!”
Dứt lời, nó giơ bông hoa đỏ thẫm lên: “Cho ta xem ai là nhân loại đáng yêu nhất nào?”
Một cô bé trông như học sinh trung học lập tức giơ tay, vài sinh viên đại học cũng giơ theo, ánh mắt đầy khát vọng. 
Sau khi lượn vài vòng, con bồ câu kiêu ngạo đặt bông hoa lên đỉnh đầu cô bé học sinh trung học: “Em nhỏ nhất, chíp, tặng em!”
Cô bé rất mừng rỡ
Những sinh viên đại học đều thở dài
Thẩm Tiếu Tiếu nhìn con chim bồ câu với vẻ tò mò: “Nghe nó nói kìa, y như đang chọc ghẹo mèo con vậy.”
Thẩm Hoan Hoan trả lời đầy nghiêm túc: “Trong mắt yêu quái chúng ta có khác gì mèo đâu, sống không lâu, vừa nhỏ bé vừa yếu ớt.”
“!!”
Thẩm Tiếu Tiếu kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải trong mắt tụi yêu quái, chúng ta là mấy con lông xù rất rất đáng yêu à?”
Khương Yếm nhìn hai người: “Trong phần lớn trường hợp cũng không bằng con mèo.”
Giống như trong mắt con người, yêu quái vừa không biết đồng cảm vừa hung tợn
Cách nhìn của yêu quái dành cho con người cũng vậy. 
Vì bản thể bị phá hoại và nhiễm bẩn, thậm chí có rất nhiều yêu tộc không đội trời chung với con người, nếu không có bản thỏa thuận ngừng chiến giữa người và yêu quái thì chắc chắn cuộc chiến giữa hai sẽ vẫn kéo dài tới nay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hàng nghìn năm qua, cả người và yêu đều mắc phải những sai lầm lớn, những sai lầm này khiến quan hệ giữa hai bên càng trở nên tồi tệ, hầu như chẳng có cùng suy nghĩ nữa
Không ai chịu đặt mình vào vị trí của đối phương mà nghĩ, yêu quái và con người đều theo đuổi những lý tưởng của riêng mình
Chính vì lý do này mà các yêu quái trong Sơn Hải Kinh trở nên vĩ đại hơn. 
Chúng được sinh ra từ nơi bắt đầu của mọi vật, tư duy thế giới là trung tâm, vì sinh linh trời đất, chúng không hề chịu sự gò bó giữa người và yêu. 
Khương Yếm thực sự kính nể những loài yêu này từ tận đáy lòng, nhưng không hề muốn bắt chước. 
Cô chỉ là một con yêu quái bình thường
Cô sẽ không chịu trách nhiệm cho những họa phúc không do mình gây ra
Vài phút sau, tiếng chíp chíp của con bồ câu đen dần lắng xuống, Giang Ngữ Tình dọn dẹp một chiếc bàn, sắp xếp cho mọi người ngồi xuống
Cô ấy rót cho mỗi người một ly nước: “Các vấn đề tiếp theo của công viên giải trí sẽ sớm được thông báo cho mọi người, tất cả những người liên quan đã bị bắt giữ, nhóm nhà ngoại cảm sẽ về ngay.”
Mọi người gật đầu
Nửa tiếng sau, Khương Yếm đã uống hết ly nước thứ hai, cuối cùng nhóm nhân viên cũng trở lại
Một người phụ nữ béo khoảng hơn bốn mươi tuổi đẩy cửa đại sảnh ra, sau đó nhìn quanh một vòng rồi bước về phía Khương Yếm với vẻ tươi cười: “Đúng lúc tôi đang ở Yên Châu, công việc cô giao cho tôi đã xong rồi đấy.”
Nói rồi cô ấy vuốt mái tóc mới uốn lọn của mình, đến gần Giang Ngữ Tình
Cô ấy hỏi nhỏ: “Cô thấy kiểu tóc của tôi thế nào, con gái tôi nói trông già hơn, nhưng tôi thấy vẫn ổn mà?”
Giang Ngữ Tình cười bảo: “Trông đẹp lắm, đừng nghe con bé nói linh tinh.”
Người phụ nữ hài lòng: "Tôi nói mà, nó chỉ muốn công kích sự tự tin của tôi thôi.”
“Công việc gần đây vất vả quá, khi nào chúng ta tụ họp… Hay đợi kết quả thi đại học của con gái tôi nhỉ
Tôi mời cô ăn một bữa thịnh soạn…”
Giang Ngữ Tình thấy cô ấy càng nói càng nhiều, bèn vội ngắt lời: “Tôi còn nhiệm vụ, cô mau lấy tài liệu đã tìm được ra đi.”
Người phụ nữ “Aiyoo” một tiếng, cười ngượng rồi rút xấp tài liệu từ túi xách ra: “Đây là bằng chứng chứng minh ba của Đinh Phức Nhã đã cấu kết với các quan chức cấp trên.”
“Trường học bị sập hầu như đã hại chết trẻ em vừa tới tuổi đi học trong thôn, dù chúng ta không đến thì ông trưởng thôn cũng chẳng sống nổi, cả ngày bị thôn dân điên cuồng đánh đập, khi tôi đến, hai cánh tay ông ta đã gãy, chẳng còn hình hài của con người nữa.”
“À đúng rồi, quan chức cấp trên kia đã bị bắt, chức cũng khá lớn, liên lụy một đám người, đợi xem tin tức là được.” Nói đến đây, người phụ nữ lại xúc động lắc đầu: “Cô nói thử xem, mấy người này tham lam quá mà, có quyền không đủ còn muốn có tiền, bao nhiêu cách kiếm tiền không làm, lại đi kiếm đồng tiền bất chính, giờ nhận hậu quả rồi đấy, tới lúc chết mới biết tội!”
Giang Ngữ Tình cười nói với cô ấy thêm lúc nữa, sau đó tiễn cô ấy đi
Khi trở lại, cô ấy giới thiệu với mọi người: “Cao Trúc Dư, là một cảnh sát nghiêm túc, cô ấy phụ trách đội cảnh sát hợp tác với Cục Quản lý, lần này chỉ là tình cờ, cô ấy đang nghỉ phép đi du lịch ở Yên Châu, tiện đường giải quyết chuyện nhà họ Đinh.”
Mọi người im lặng trong chốc lát
“Vậy nên, ngay cả kỳ nghỉ phép năm cũng chẳng cho người ta nghỉ ngơi thoải mái.” Thẩm Tiếu Tiếu nói thẳng
Giang Ngữ Tình: “...”
Rõ là cô ấy muốn chuyển đề tài, bèn nhìn về phía xa xa: “Bình Bình đã về rồi.”
Khương Yếm nhướng mày, đặt ly nước xuống nhìn về phía cửa
Cô bé cột tóc đuôi ngựa đẩy cửa ra, đeo balo màu hồng phấn, mặc chiếc váy công chúa tay phồng màu xanh, đi đôi giày búp bê màu đen bóng loáng, khuôn mặt u ám, toàn thân hiện rõ ba chữ “Tôi bị ép”
Trước giờ cô bé chưa từng ăn mặc như thế
Bình Bình tức giận bước vào đại sảnh, cô bé chưa cao đến ngực người khác nhưng lại đi đầu tiên
Ngay sau đó, ba nhà ngoại cảm có vẻ ngoài giống hệt nhau đi theo vào, trên mặt họ lộ vẻ yêu thương lẫn kính trọng, hai cảm xúc kỳ lạ này phản chiếu lẫn nhau, tạo nên sự hài hòa kỳ dị
Đúng lúc cô bé sắp biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người thì Thẩm Tiếu Tiếu gọi to: “Bình Bình!”
Bình Bình quay đầu lại, thấy mọi người, cô bé lập tức đổi hướng, bước nhanh hơn, khuôn mặt cũng nở nụ cười
“Em còn tưởng ngày mai mọi người mới đến.”
“Bọn chị cũng nghĩ thế, ai ngờ lại bị kéo đến đây luôn
Thẩm Tiếu Tiếu nhún vai, em thấy trán Bình Bình đầy mồ hôi, bèn rót một ly nước đưa cho cô bé
Bình Bình nhận lấy ly nước, khóe miệng khẽ cười: “Có thể tưởng tượng được.”
“Giờ đây ngay cả con lừa của nhà nông còn không bận rộn bằng nhà ngoại cảm, vừa xử lý xong mọi chuyện lại phải tiếp tục vào các trường năng lượng khác.”
Giang Ngữ Tình: “…”
Cô ấy ho nhẹ một tiếng, hứa hẹn: “Sẽ có kỳ nghỉ mà, chắc chắn sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày.”
Chẳng ai nói gì
Sau khi uống nước xong, Thẩm Hoan Hoan kéo Bình Bình lại, âu yếm lau mồ hôi trên mặt cô bé: “Chiếc váy trông đẹp quá ha, là Hà quán chủ mua cho em à?”
Sắc mặt Bình Bình lại u ám
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Là dì Tông Lư.”
“Dì ấy nói sẽ giúp em sắp xếp hành lý, lúc đó em đang bận ôn luyện nên không từ chối, kết quả khi máy bay hạ cánh mở vali ra toàn là váy, váy bồng bềnh, váy xòe, váy hoa, chẳng có cái nào phù hợp với hình tượng cool ngầu của em cả!”
Khương Yếm tò mò: “Em thấy trang phục thế nào mới phù hợp với hình tượng của em?”
Bình Bình chỉ vào đôi tất trắng của mình: “Cái này.”
Khương Yếm cúi đầu nhìn nhưng chẳng thấy điểm gì đặc biệt
Bình Bình quay người, để lộ hình ảnh phía sau chiếc tất, đó là một người máy có màu đỏ với trắng
Bình Bình giới thiệu: “Đôi tất trắng phiên bản giới hạn Ultraman.”
“Ultraman dùng tia sáng để cứu thế giới, trở thành chủ nhân của thế giới, sau đó rút lui một cách vinh quang, điều này phù hợp với cuộc sống mà em mơ ước.”
Bình Bình vẫn đóng vai Nhạc Nhất
Khương Yếm cười khẽ, không tiếp tục chủ đề này mà hỏi: “Em ra ngoài làm gì vậy?”
Bình Bình nhớ ra việc quan trọng, lập tức trả lời: “Giải quyết hậu quả chuyện ba mẹ Dương Châu.”
Để rèn luyện cô bé, Cục Quản lý đã giao cho cô bé hai nhiệm vụ, kết quả lần nào cũng giải quyết trong vài giờ
Bình Bình cảm thấy chán nên làm bài tập ở gần địa điểm làm nhiệm vụ trong hai ngày, mỗi lần đổi địa điểm là đổi một bộ đề, sau quá trình, cả bài tập lẫn phong cảnh đều đã trải nghiệm xong. 
Thành phố đó rất gần với Yên Châu, lúc biết được tình hình, Giang Ngữ Tình đã hỏi cô bé có thể đi giải quyết hậu quả chuyện này không
Giang Ngữ Tình kể lại chi tiết cho Bình Bình nghe về những gì mẹ Dương Châu đã trải qua
Thói quen lấy máu người bán kiếm tiền khiến Bình Bình nhớ đến Nhạc Nhất, vì vậy cô bé đã lập tức đồng ý
Sau đó cô bé lên tàu cao tốc ngồi nửa tiếng để đến Yên Châu, bây giờ mới về
Cô bé chủ động nói: “Lúc đến nơi em không tìm được căn nhà gỗ mà ba mẹ Dương Châu từng sống, chỉ thấy một chuồng lợn lớn ở đó, nghe nói đó là do bác của Dương Châu cải tạo
Gia đình ông ta đột nhiên trở nên giàu có nhờ nuôi lợn, xây cả trang trại trong thôn, còn có vài chuồng lợn nữa, ông ta thấy xung quanh căn nhà gỗ trống trải, thích hợp để nuôi lợn nên đã sử dụng nó.”
Ngôi nhà của Dương Châu là bị người bác này cướp mất, người này lợi dụng em trai tàn tật và em dâu yếu đuối để chiếm lấy ngôi nhà của gia đình Dương Châu làm nhà cưới cho con trai mình, sau đó cũng chẳng còn quan tâm đến sống chết của gia đình em trai
“Em cũng không biết phải giải quyết thế nào nên đã học theo ông ta, cướp nhà của ông ta, bây giờ tất cả nhà cửa và trang trại đều không phải của ông ta nữa, em để tên người sở hữu là Hà Thanh Nguyên, rồi để ông ấy chuyển nhượng lại cho chị.”
Khương Yếm đang mơ màng:
Cô chợt tỉnh táo: “Cái gì?”
Khuôn mặt Bình Bình vẫn còn non nớt, nhìn qua là biết cô bé chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng cử chỉ lại toát lên phong thái chỉ thuộc về người thành công: “Chuyện nhỏ, chị không cần khách sáo.”
“Dù người khác có tìm thì cũng chỉ tìm Hà Thanh Nguyên, chị cứ thu tiền là được.”
Khương Yếm cười nói: “Được.”
“Về phần bác hai và chú của Dương Châu
Bình Bình chỉ về phía ba người đứng sau mình: "Do họ giải quyết, hình như đã áp dụng lời nguyền ác mộng, từ nay về sau đêm nào họ cũng gặp ác mộng, mơ thấy bị ma quỷ xé xác, tiền mà bác hai cướp của ba Dương Châu cũng được thu hồi.”
“Còn trưởng thôn thì…”
Nói đến đây, Bình Bình hiện vẻ khinh bỉ
“Em mới lấy chút máu mà ông ta đã sợ tới xanh mặt, còn tìm bác sĩ giả đến bắt em, em chỉ đành trói họ lại rồi tiếp tục lấy máu, kết quả còn chưa lấy được sáu trăm mililit máu… chưa tới lượng gây tử vong mà ông trưởng thôn đã tự dọa đến đột tử, quằn quại trên mặt đất như con bạch tuộc.”
“Tên bác sĩ giả bị trói với cái xác chết trong vài giờ, bị hù đến ngất đi, giờ ông ta đang ở đồn cảnh sát, cũng chẳng biết đã tỉnh lại chưa.”
Bình Bình nói xong
Ba người đứng sau cô bé muốn nói gì đó nhưng lại thôi
Cũng không biết là ai mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện tâm thần, một tay cầm dao mổ một tay cầm kim tiêm, còn cười ghê rợn với lão trưởng thôn, khiến ông ta sợ hãi bò loạn dưới đất. 
Nhưng thấy chiếc balo màu hồng nhỏ xinh trên lưng Bình Bình, họ đồng lòng cúi đầu, giả vờ như chẳng biết gì cả
Thấy mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, Giang Ngữ Tình đứng dậy bảo: “Chúc mừng mọi người lại hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, phần thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản của mọi người.”
“Ở dưới có xe đưa đón, ra cửa là thấy, lát còn cuộc họp, tôi không tiễn mọi người nữa.”
Nói xong, Giang Ngữ Tình chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng hình như cô ấy nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói: “À, gần đây hơi nhiều việc, trí nhớ tôi không được tốt lắm.”
“Suýt nữa thì quên nói chuyện này, vài ngày trước, Cục Quản lý cấp cao đã tổ chức hai cuộc đánh giá cho các đội
Một là tỷ lệ hoàn thành, vì tỷ lệ hoàn thành của đội các bạn luôn duy trì ở mức một trăm phần trăm, nếu so với hai đội còn lại thì các bạn là nhóm đứng đầu trong Cục Quản lý.”
“Một mục khác là độ yêu thích, các bạn cũng biết tính chất của chương trình “Hồng Chẩm”, rất nhiều nhà ngoại cảm vừa hoàn thành nhiệm vụ thì lập tức theo dõi chương trình trực tiếp, có thể mọi người không biết, đêm trước khi đoán tên phim hoạt hình, tức là tối qua, trang chủ mở đàn cầu nguyện, đã có hàng trăm tháp cầu nguyện xuất hiện suốt đêm, số lượng nhà ngoại cảm làm việc ở Trung Quốc khá ít, quy mô như thế trước đây chưa từng có… Tóm lại, về mục đánh giá này, đội các bạn xứng đáng là đội đứng đầu, hơn nữa còn lập kỷ lục.”
“Kết hợp hai mục đánh giá, nhóm các bạn đã đứng đầu bảng xếp hạng của Cục Quản lý rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giang Ngữ Tình nói: “Sẽ có phần thưởng, nhưng cụ thể là gì thì cấp trên còn đang thảo luận.”
Thẩm Tiếu Tiếu chưa từng nghĩ ngày nào đó mình có thể đứng đầu bảng xếp hạng nhóm, em bất ngờ đến nỗi chà xát mặt
Giang Ngữ Tình nhắc nhở: “Bây giờ có rất nhiều người yêu mến các bạn, mọi người nhất định phải cẩn thận, chuyện gì cũng phải đặt mạng sống lên đầu.”
Do còn cuộc họp nên Giang Ngữ Tình nói xong thì rời đi
Thẩm Tiếu Tiếu xoa đến đỏ cả mặt
Em mơ hồ nhìn sang chị gái mình: “Chúng ta
Đứng đầu bảng xếp hạng nhóm?”
Thẩm Hoan Hoan cũng ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu
Thẩm Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu
Tuy mang bản chất của một chương trình nhưng dù sao đây cũng là kết quả bình chọn từ tất cả các nhà ngoại cảm, chính thức, công khai và minh bạch, không hề có sự phản đối
“Thế chẳng phải mình đã trở thành ngôi sao rồi ư?” Thẩm Tiếu Tiếu buông tay, để lộ khuôn mặt đỏ ửng, em nhìn xung quanh: “Nhưng hình như chẳng có ai đặc biệt chú ý đến chúng ta cả?”
“Không ai chú ý đến em thì em cũng có thể hiểu được, nhưng ít nhất phải có người chú ý đến chị Khương Yếm chứ, để em xem xem có ai lén lút nhìn chị Khương Yếm không…”
Bây giờ gần chín giờ, hành lang của Cục Quản lý sáng trưng, nhà ngoại cảm ra ra vào vào, mỗi người đều có vẻ nghiêm túc, chẳng có ai dừng lại để trò chuyện
Thẩm Hoan Hoan cũng nhìn về phía hành lang: “Mọi người đều rất mệt.”
“Nhiều nhà ngoại cảm như vậy, lập ra mấy trăm tháp cầu nguyện, tiêu hao nhiều linh lực thế, sự yêu thích này đã rất đáng kinh ngạc rồi.”
Sau khi cảm thán một lúc, bụng của Thẩm Tiếu Tiếu bỗng kêu lên
Em mời mọi người cùng đi ăn tối: “Chúng ta đi ăn đi, em mời!”
Khương Yếm định đồng ý nhưng Bình Bình lại kéo Khương Yếm lại: “Có lẽ chị ấy không đi được.”
“Chúng em có vài việc cần phải bàn.”
Những người khác hiểu ý, lập tức rời khỏi
Từ lúc bước vào hành lang của Cục Quản lý thì Mục Vọng đã trốn sau cây cột ở góc xa nhất, nghe Bình Bình nói thế, anh rụt cái đầu đang ngó nghiêng lại, ngồi xuống đất
Sau khi mọi người đi khỏi, Khương Yếm hỏi Bình Bình: “Có chuyện gì à?”
Bình Bình nhìn xung quanh, thấy không có ai, cô bé nhỏ giọng nói thẳng: “Hà Thanh Nguyên đang lợi dụng chị, chị phải tìm cơ hội trả thù ông ta.”
Khương Yếm giật mình
Ai ngờ câu tiếp theo của Bình Bình còn thẳng thắn hơn: “Chị là yêu quái phải không?”
Khương Yếm không nghĩ Hà Thanh Nguyên sẽ tiết lộ thông tin của cô cho Bình Bình, vậy nên cô hỏi: “Sao em biết?”
Bình Bình lộ vẻ quả nhiên là thế
Cô bé nói với Khương Yếm: “Ông ta không nói với em, em tự thấy.”
“Không phải em được Hà Thanh Nguyên đưa đến ở tạm trong đạo quán của ông ta à, ở đó có rất nhiều phòng, em không biết đường đi, ba ngày trước em bị lạc đường rồi đi vào mật thất của ông ta
Bình Bình mô tả: “Trong mật thất của ông ta, ở nơi sâu nhất có một lớp cấm chế, mười mấy lớp cấm chế chỉ để bảo vệ một tấm bùa chú, em hơi tò mò về công dụng của tấm bùa đó nên đã sử dụng khả năng của mình để xuyên qua cấm chế, nhìn thử một cái.”
“Tấm bùa kia dùng để khống chế yêu quái
Bình Bình nhấn mạnh: "Bất kể yêu quái ở cấp độ nào cũng sẽ bị khống chế, có điều yêu quái càng mạnh, thời gian khống chế sẽ càng ngắn… nhưng dù mạnh đến đâu, bị khống chế một hai giây vẫn có thể.”
“Em ngẫm lại tất cả những người mà em đã từng tiếp xúc qua, chị là người kỳ lạ nhất, dù chị mang tới cảm giác rất đáng sợ nhưng lại chẳng có sự áp chế nào đối với em, em không hề cảm thấy khó chịu, điều này cho thấy thể chất của chị không giống em, chị không thuộc thể chất nhà ngoại cảm thông thường.”
Bình Bình khẳng định: “Có lẽ Hà Thanh Nguyên muốn khống chế chị để làm gì đó.”
Khương Yếm nhớ tới hai tấm bùa đã biến mất trên bức tường ở tầng trong cùng của nhà kho Bộ Quản lý Yêu quái, trong lòng cô đã có vài phỏng đoán, Hà Thanh Nguyên luôn theo lộ trình “luộc ếch trong nước ấm”, mấy thủ đoạn khống chế thấp kém và cứng rắn như thế không nằm trong sự lựa chọn của ông
Ông giấu tấm bùa này còn có mục đích khác. 
Sau khi suy nghĩ, Khương Yếm hỏi Bình Bình: “Chỗ giấu nó ở đâu?”
Bình Bình chẳng nói gì, cô bé ôm lấy cặp sách của mình, mò mẫm một lúc rồi lấy tấm bùa từ ngăn kéo ra
Khương Yếm:
Bình Bình đưa tấm bùa cho Khương Yếm: “Em lén lấy trộm nó, chị xem thử đi, nếu em nghĩ oan cho ông ta thì đêm nay em sẽ trả nó lại.”
Khương Yếm im lặng hồi lâu
Nửa phút sau, cô hỏi Bình Bình với vẻ khó nói thành lời: “Em lấy trộm nó ba ngày rồi, Hà Thanh Nguyên vẫn chưa phát hiện ra à?”
“Bây giờ ông ta không thể phát hiện được đâu
Bình Bình bảo: "Ông ta đã ngất xỉu, đang hôn mê ở bệnh viện, hình như chẳng sống được bao lâu nữa.”
Khương Yếm bỗng cau mày
Không phải cô xúc động gì, chỉ là…
Nếu cảm nhận của cô không nhầm thì lần cuối cùng cô gặp Hà Thanh Nguyên, dù ông đã sử dụng khả năng dự đoán quá mức, sinh mệnh đang bị tiêu hao, nhưng sống thêm bảy tám năm nữa cũng chẳng có vấn đề, dùng thêm vài bảo vật thì sống thêm mười bốn mười lăm năm nữa cũng không phải là không thể
Trừ khi ông đã làm gì đó khiến sinh mệnh tiêu hao một cách cực kỳ nghiêm trọng
Những lời của Bình Bình đã xác nhận dự đoán của cô
“Vào buổi tối hai ngày trước, Hà Thanh Nguyên đã lập đàn hỏi trời, trên núi Giang Thành xuất hiện đầy sấm chớp, như thể muốn đánh chết người
Bình Bình mô tả cảnh tượng ngoạn mục ấy: “Trên mạng có nhiều người bảo đây là cảnh tượng kỳ vỹ trước nay chưa từng có, chắc chắn có tiên nhân trên núi Giang Thành đang độ kiếp.”
Khương Yếm cúi đầu suy tư một lát, nói: "Hà Thanh Nguyên hỏi trời điều gì?”
Bình Bình giơ một ngón tay: “Một là hỏi đường sống của nhà tang lễ Nam Tạng.”
Sau đó là hai ngón tay: “Hai là hỏi Hà Thanh Phù đã đi đâu.”
Ba ngón tay: “Ba là hỏi sinh cơ vạn vật.”
“Rồi ông ta nôn ra máu, ngất xỉu trên đàn tế
Bình Bình bảo: "Lúc đó em vẫn đang làm bài tập, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo như những gì mà sư tỷ Hư Vọng kể lại, trước lúc Hà Thanh Nguyên ngất đi, ông ta vừa khóc vừa cười.”
“Ông ta nói sư tỷ không còn nhưng sinh cơ vẫn có, đã có từ lâu.”
“Ông ta không bằng sư tỷ.”
--------------------
Lời tác giả:
Hà Thanh Phù rất yêu Yếm Yếm, bà ấy sớm từ bỏ mọi thứ để mở cho Yếm Yếm một con đường không cần buông bỏ bất kỳ điều gì
Phó bản sau là nhà tang lễ Nam Tạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.