Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 125: BẠCH TRẠCH





 
Lượng tin tức về chuyện của Hà Thanh Nguyên quá lớn, nhưng giờ đây ông đã hôn mê, chẳng thể biết được đáp án chính xác. 
Khương Yếm không do dự lâu, cô chuyển trọng tâm vào câu hỏi đầu tiên của Hà Thanh Nguyên
“Hỏi về đường sống ở nhà tang lễ Nam Tạng.”
Khương Yếm hỏi Bình Bình: “Đội đến Nam Tạng đã bị diệt sạch rồi à?”
Bình Bình đáp: “Vừa mới tìm được thi thể, lúc ấy các chị vừa vào trường năng lượng.”
“Người dẫn đội là quán chủ của một đạo quán tồn tại từ xưa, là một bà lão, người ta thường gọi bà ấy là tiên cô Bồng Lai, bà ấy rất lợi hại
Nghe nói trước khi xuất phát bà ấy còn mời chị đến Bồng Lai chơi đúng không?”
Khương Yếm gật đầu
Cô nhớ tới bà lão đó
Bà lão nói cô giống người bạn cũ trước đây của bà ấy nên khi nói chuyện, câu từ hay thái độ của bà lão đều rất gần gũi
Bốn mươi năm trước, Hà Thanh Phù qua đời lúc giải quyết trường năng lượng ở đảo Bồng Lai, có lẽ bạn cũ trong lời bà ấy là Hà Thanh Phù
Bình Bình tiếp tục giới thiệu về bà lão: “Năng lực thiên phú của bà ấy là lá chắn, có thể ngăn chặn mọi đòn sát thương của quỷ quái, tự động loại bỏ công kích từ linh lực
Nói cách khác, ngay cả khi bà ấy rơi vào tình huống tử vong, linh hồn phía sau trường năng lượng cũng không thể gây tổn thương cho bà ấy được, xác suất sống sót gần như là một trăm phần trăm.”
“Vì có bà ấy dẫn đội nên người trong cục đều nghĩ đã nắm chắc phần thắng, dù khi tất cả các thiết bị livestream bị lỗi hay nhiều ngày mất liên lạc, cục vẫn rất tin tưởng, chờ họ an toàn trở về
Ai ngờ chạng vạng tối hôm trước, ở cầu Phúc Hải Nam Tạng…”
Nói đến đây, Bình Bình dừng lại một lát, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc
Cô bé chống cằm nói: “Nhà ngoại cảm trông coi gần đó phát hiện thi thể của cả đội, mỗi người chết một kiểu, bị siết cổ, bị dìm chết, thậm chí có người bị bắn chết.”
“Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là tuy những thi thể này trông hồng hào như vừa mới chết, nhưng khi kiểm tra thời gian tử vong của linh hồn thì mới biết họ đã chết từ lâu rồi.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Khương Yếm cau mày: “Thời gian tử vong của linh hồn?”
Bình Bình lên tiếng: “Vâng, Cục Quản lý siêu nhiên vừa nghiên cứu và phát minh ra một loại bùa rất có ích, tuy không thể chính xác đến từng phút từng giây nhưng có thể chính xác đến từng ngày
Theo kết quả kiểm tra của lá bùa, tất cả các nhà ngoại cảm đều chết vào ngày đầu tiên tiến vào trường năng lượng.”
“Không ai chống đỡ đến ngày hôm sau.”
Khương Yếm đã hiểu: “Linh hồn phía sau nhà tang lễ Nam Tạng đã giam thi thể của các nhà ngoại cảm ở trong đó, giữ cho thi thể trông như người sống, mấy tuần sau mới ném thi thể ra ngoài.”
“Nó đang đánh lừa chúng ta.”
“Đúng vậy.” Bình Bình bĩu môi: “Trước đây nơi này là nhiệm vụ cấp 3S, tuy bước vào là thập tử nhất sinh nhưng vẫn có kẻ cứng đầu muốn thử
Bây giờ cấp độ đã tăng đến mức chẳng ai dám nhận, toàn đội có thể bị diệt chỉ trong một ngày, ai mà dám thử nữa.”
“Cũng không biết chỗ này sẽ biến thành như nào.”
Khương Yếm nhìn Bình Bình, bỗng, cô cười rộ lên
Bình Bình nói với giọng bực bội: “Chị cười cái gì
Chị cười đáng sợ lắm, chị đừng cười nữa.”
“Em đoán xem tại sao Cục Quản lý siêu nhiên lại muốn tổ chức đánh giá các đội?” Khương Yếm thản nhiên bảo. 
Bình Bình sửng sốt, song chẳng mấy chốc cô bé đã hiểu ra
“Cục muốn các chị vào Nam Tạng ư?”
“Chị chắc chứ?”
Khương Yếm tự rót cho mình một ly nước: “Về cơ bản là vậy.”
Bình Bình nhíu mày, cô bé lườm Khương Yếm một cái, chần chờ nói: “Tuy các chị rất giỏi, em cũng cảm thấy chị rất mạnh, nhưng…”
Cô bé ăn ngay nói thật: “Vấn đề phân công trong đội các chị chẳng có trật tự gì cả, rất khó tiến công được trong trường năng lượng nguy hiểm như này.”
“Trong cuộc đánh giá các đội, thành viên cố định của đội các chị chỉ có bốn người
Người tên Mục Vọng đã có đội, trăm phần trăm sẽ vượt qua cuộc đánh giá, anh ta không thể trở thành thành viên cố định trong đội các chị được
Chưa nói đến việc anh ta có tự nguyện hay không, dù có thì cục cũng không cho phép, còn cái anh Triệu Kha Phổ đó, xét biểu hiện của anh ta, chắc chắn là không vào được kỳ tiếp theo.”
“Mà bốn người bọn chị thì…” Bình Bình bất lực: “Cách phân công vị trí cho các thành viên không ổn chút nào, một người ở vị trí chế ngự, ba người còn lại ở vị trí phụ trợ cho vị trí chế ngự.”
“Không có vị trí trị liệu, lúc bị thương chỉ biết kêu gào, gặp phải vết thương trí mạng thì xong đời.”
“Không có vị trí phòng thủ, các chị không thể thiết lập lá chắn ở nơi nghỉ ngơi, nếu gặp quỷ thích hành động vào ban đêm, chắc chắn các chị không dám ngủ say.”
“Cũng chẳng có vị trí tấn công có thể đối đầu trực tiếp với quỷ.” Bình Bình khoanh tay: “Một khi rơi vào trạng thái nguy cấp, không ai có thể cưỡng ép cướp người từ tay thuộc hạ của linh hồn phía sau
Chắc là chị có thể chống đỡ được đấy, nhưng trước mắt chị vẫn chưa muốn để lộ thân phận của mình, nên chỉ có thể lén lút gây chút vết thương thôi.”
“Tóm lại.” Bình Bình tổng kết: “Cách phân công vị trí của đội chị rất có vấn đề.”
Khương Yếm quơ ly nước, tạm thời không lên tiếng
Bình Bình nói không sai
Thật ra rất hiếm có đội nào như họ, thậm chí vị trí cơ bản nhất như trị liệu cũng chẳng có
Nhưng cô rất hài lòng với tính cách của các thành viên trong đội, đứa sau nghe lời hơn đứa trước, không chạy lung tung, nói gì làm nấy, không hiểu vẫn nghe theo
Với Khương Yếm, tính cách phù hợp có ích hơn năng lực phù hợp
Vả lại, phải trải qua thực chiến mới tìm thấy được đội hình phù hợp của một đội chứ không phải dựa vào công thức
Mỗi đội đều có cách riêng để đánh giá thành viên đó có thông qua hay không, không phải chỉ có đội hình phối hợp hoàn hảo mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nói thì nói thế thôi…
Khương Yếm trầm ngâm
Không có người am hiểu trị liệu quả là một vấn đề…
Hầu hết đan dược đều chỉ dùng được một lần, nhà tang lễ Nam Tạng cho cô một cảm giác rất bất an, có lẽ thật sự phải đổ máu, tốt hơn hết là nên tìm một nhà ngoại cảm am hiểu trị liệu
Nghĩ tới đây, Khương Yếm từ từ giương mắt nhìn Bình Bình
Bình Bình đang cúi đầu nghịch nước trong ly, thấy ánh mắt của Khương Yếm, cô bé nhíu mày: “Sao thế?”
Nhìn biểu cảm của Khương Yếm, cô bé ghét bỏ ngả người ra sau: 
“Nói gì thì nói đi, đừng có cười
Chị cười lên trông đáng sợ lắm, như sắp bán em đi vậy.”
Khương Yếm giơ điện thoại lên nhìn miệng mình: “Cũng hơi hơi.”
Bình Bình: “Chị biết là tốt rồi!”
Khương Yếm đặt điện thoại xuống, thôi không cười nữa
“Chị nghĩ Cục Quản lý siêu nhiên cũng đã cân nhắc đến vấn đề mà em nói rồi.”
Bình Bình không hiểu lắm: “Ồ.”
Khương Yếm: “Bây giờ đội đang thiếu nhiều vị trí, nếu dồn hết tất cả vào cùng một lúc thì rất phiền phức, chắc hẳn cục đã có sắp xếp khác.” 
Bình Bình: “Ừm.”
Khương Yếm: “Trước mắt, nhà tang lễ Nam Tạng là trường năng lượng khó nhằn nhất ở Hoa Quốc
Chị không góp mặt trong bảng xếp hạng của Cục Quản lý siêu nhiên, Ngu Nhân Vãn vừa lọt top một trăm, cặp song sinh còn ở hạng ba bốn trăm, nếu muốn bọn chị liều lĩnh tiến vào Nam Tạng thì cục phải có lời giải thích hợp lý cho các nhà ngoại cảm khác.”
Bình Bình: “Không phải đội các chị đang đứng đầu sao?”
Khương Yếm rung chân, bình tĩnh bảo: “Trong cục có trên trăm ngàn đoàn đội, trong đó chỉ có bốn năm đội giải quyết liên tục hai trường năng lượng
Bọn chị đứng đầu là vì các nhà ngoại cảm khác thích bọn chị, họ muốn bọn chị lấy giải thưởng, nếu cục mà biết thì xong đời.”
“Vậy nên, để bọn chị tiến vào Nam Tạng một cách hợp lý, tất nhiên họ sẽ điều một đội viên có thực lực mạnh vào đội của chị, tốt nhất là người quen, đỡ tốn thời gian hoà hợp.”
Bình Bình im lặng một lát rồi gật đầu: “Hoàn toàn chính xác.”
Nói xong, Bình Bình lại đợi Khương Yếm nói tiếp nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy cô lên tiếng
Nửa phút sau, cô bé hoang mang nhìn Khương Yếm: “Sao chị không nói nữa?”
Khương Yếm ngẩng đầu lên, nói vu vơ: “Nghe nói bạn Bình Bình của chúng ta xếp hạng chín trên bảng xếp hạng đúng không?”
Bình Bình: “?”
“Nghe nói trong vòng ba tiếng đồng hồ, bạn Bình Bình đã giải quyết xong một trường năng lượng đúng không?”
Bình Bình vỡ lẽ, cô bé kích động: “Chị có ý gì, chị định làm gì?”
Khương Yếm: “Vị trí trị liệu, Bình Bình.”
“Vị trí phòng thủ, Bình Bình.”
“Vị trí tấn công, Bình Bình.”
“Vị trí chế ngự, Bình Bình.”
Khương Yếm chậm chạp đứng dậy, cảm thán: “Quả là hoàn mỹ.”
Bình Bình: “…”
Bình Bình: “?”
Khương Yếm xoa đầu cô bé, từng ngóc ngách trong đôi mắt đang cười ánh lên vẻ nham hiểm: “Chắc chắn Cục Quản lý siêu nhiên sẽ sắp xếp như thế, dù sao nếu không giải quyết được nhà tang lễ Nam Tạng, sĩ khí của cục sẽ sụp đổ
Gì mà yêu quái ngàn năm tuổi, gì mà cục trưởng kế nhiệm của Cục Quản lý siêu nhiên, chỉ cần thích hợp thì vẫn phải vào một lần.”
Bình Bình ấm ức: “Em còn chưa tròn mười tuổi.”
Khương Yếm trêu cô bé: “Giải cứu thế giới là bước đầu tiên để em trở thành chủ nhân của thế giới đấy.”
Bình Bình liếc cô: “Vậy thì cũng phải có mạng mới làm được, em đã hứa với Nhạc Nhất và Nhạc Dao sẽ sống lâu trăm tuổi, một phút cũng không được thiếu.”
Khương Yếm bật cười
Bây giờ cũng đã muộn, cô tạm biệt Bình Bình để cô bé tới bệnh viện thăm Hà Thanh Nguyên, đối phương cũng đã kéo khoá balo cẩn thận
“Em sẽ hỏi rõ ràng.” Bình Bình nói với Khương Yếm: “Nếu ông ta bị oan, em sẽ xin lỗi.”
Khương Yếm nói một tiếng đáp lại
Một lớn một nhỏ đi ra cửa, Mục Vọng ngồi đến sắp xuất thần cũng phủi quần áo theo sau, Bình Bình thấy vậy thì quay lại nhìn anh
“Sao anh lại đi theo chúng em?”
Mục Vọng lập tức cụp mắt xuống, nhỏ giọng trả lời: “Không đi theo nhóc.”
Khương Yếm: “Cậu ấy đi theo chị.”
Bình Bình “ồ” một tiếng, cô bé đánh giá anh từ trên xuống dưới, còn muốn nhìn mặt anh nhưng Mục Vọng lại cật lực né tránh, nhất quyết không cho Bình Bình thấy mặt
“Anh ta xấu hổ hay sao thế?” Bình Bình hỏi Khương Yếm
“Cậu ấy dễ căng thẳng.” Khương Yếm đáp
Bình Bình lại “ồ”
Cô bé lại hỏi: “Nếu vậy thì lúc làm nhiệm vụ sẽ khó khăn lắm đấy, anh ta cũng không nhìn mặt đồng đội của mình à
Đồng đội không cô lập anh ta hả?”
Khương Yếm: “Nói chung là cô lập chưa thành.”
Bình Bình: “À...”
Cô bé ngoái đầu nhìn Mục Vọng: “Sao anh không nói chuyện thế
Anh đang nói chuyện với Khương Yếm à
Sao Khương Yếm lại hiểu rõ anh vậy?”
Tai Mục Vọng bắt đầu đỏ lên, Khương Yếm xoay cái đầu nhiều chuyện của Bình Bình lại: “Vì bọn chị sống chung.”
Bình Bình hít một hơi thật sâu
Từ lúc đó, cứ ba bước cô bé sẽ quay lại quan sát Mục Vọng, vừa nhìn vừa dụi mắt, mãi đến khi xuống tầng, chuẩn bị rời khỏi Cục Quản lý siêu nhiên, cô bé mới thở phào một hơi
“Càng nhìn càng thấy đẹp, em còn tưởng anh ta không chịu nổi khi bị người khác nhìn.”
“Miễn cưỡng tạm được.”
Cô bé vẫy tay chào Khương Yếm, đeo balo màu hồng nhạt đi xa dần, Khương Yếm cũng không vội, cô nhìn về phía toà nhà gạch đỏ, nơi làm việc của Bộ Quản lý Yêu quái
Lúc này có hai ông lão đang đứng dưới toà nhà gạch đỏ, một người là Hà Thanh Quang, người gác cổng Cục Quản lý siêu nhiên, người còn lại là ông lão lạ mặt có vẻ ngoài nho nhã
Có điều, ông lão lạ mặt kia mang lại cho cô cảm giác rất thân thuộc, hình như cô đã cảm nhận được khí tức này ở đâu đó, cảm xúc run rẩy sợ hãi này rất quen
Khương Yếm cất bước đi đến, lúc cô tới gần, ông lão kia đột nhiên quay lại nhìn cô
Khương Yếm bất động, ông lão bỗng nhiên nở một nụ cười ôn hoà
“Đã lớn thế này rồi à.”
Khương Yếm không nhớ được đây là ai, cô cẩn thận nhận diện ông lão nhưng ông lão đã chủ động nói ra thân phận của mình: “Năm đó, lúc đến nước Khương du lịch, tôi từng lén đi gặp cô một lần.”
Khương Yếm sững sờ
Dường như ông lão nhớ ra điều gì, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: “Hồi còn bé cô rất đáng yêu, song cũng rất đáng thương, chỉ có thể ở trong địa cung
Vợ tôi rất thích cô, cô ấy muốn nhận nuôi cô nhưng Khương Xích Khê không đồng ý, còn cầm chổi đuổi vợ chồng tôi đi.”
“Hơn một ngàn năm rồi…”
“Hầy, gần đây tôi có cảm giác thời gian của mình không còn nhiều nữa nên mới tới từ biệt mọi người.”
Dứt lời, ông lão nhìn Khương Yếm thật kỹ, rồi lại nhìn Mục Vọng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Năm đó Khương Xích Khê muốn tôi cứu cậu.” Ông ấy mỉm cười với Mục Vọng: “Tôi nói thuyết pháp Khô Mộc Hoá Cương cho bà ấy, không ngờ lại có tác dụng thật, làm thế nào vậy?”
Mục Vọng và Khương Yếm nhìn nhau, đều chẳng có ấn tượng gì với ông lão này
“Tôi tưới dầu xác chết ba trăm năm.” Một lát sau, Khương Yếm trả lời
Ông lão cười, sau lại thở dài, cũng không nói tiếp, đeo túi vải nhỏ đi vào trong đêm tối
Hà Thanh Quang đưa mắt nhìn theo ông lão, nhẹ giọng cảm thán: “Đó là Bạch Trạch.”
“Cơ thể được đặt trong Bộ Quản lý Yêu quái là của ông ấy đấy, tu luyện vạn năm, thành người rồi thì không sống nổi mấy chục năm.”
“Linh hồn rất mạnh, nhưng thân xác lại quá yếu, tối mai ông ấy sẽ qua đời.”
CHƯƠNG 126: NỐT CHU SA
 
Khả năng tiếp nhận linh hồn của thân xác có hạn
Sau khi biến thành người, linh hồn của yêu quái hơn hai ngàn năm tuổi sẽ ăn mòn thân xác, yêu quái càng mạnh thì tốc độ ăn mòn càng nhanh, thời gian sống cũng ngắn đi
Dù Cục Quản lý siêu nhiên dùng rất nhiều báu vật trời đất để rèn luyện cơ thể cho Bạch Trạch, nhưng Bạch Trạch rất mạnh, sau khi thành người chỉ sống hơn bốn mươi năm
Hà Thanh Quang không nén được tiếng thở dài: “Thân xác con người không thể chịu nổi yêu quái mạnh mẽ như ông ấy.”
“Sau này ông ấy sẽ tiến vào luân hồi, tiếp tục làm người, nhưng vì linh hồn quá mạnh mà cơ thể của trẻ con lại yếu ớt, kiếp nào cũng chết trẻ, không thể sống đến lúc trưởng thành, đến khi linh hồn bị mài mòn từng chút một trong muôn kiếp luân hồi, đến khi linh hồn cũng trở thành con người.”
“Có điều, Bạch Trạch nói ông ấy sẽ chọn những bậc ba mẹ thờ ơ vô cảm lúc chuyển kiếp.” Hà Thanh Quang tỏ vẻ cảm động: “Tốt nhất là không quan tâm đến sống chết của con, ngăn chặn tai hoạ giúp những đứa trẻ khác, cũng cố gắng giảm thiểu tổn thương mà ông ấy gây ra cho hai đấng sinh thành.”
“Chao ôi, đúng là một con yêu quái tốt bụng.”
Trước đây Khương Yếm từng hỏi Hà Thanh Nguyên về chuyện của Bạch Trạch
Vợ của Bạch Trạch từng mắc bệnh rất nặng, Cục Quản lý siêu nhiên giúp cô ấy kéo dài sinh mệnh
Sau khi cô ấy qua đời, để trả ơn, Bạch Trạch đã phong ấn sức mạnh của mình trong cơ thể rồi đưa cho Cục Quản lý siêu nhiên
Từ đó trở đi, tất cả yêu quái đều có thể biến thành bùa yêu nhờ cơ thể của Bạch Trạch
Khương Yếm khá tò mò với cái này
Cô hỏi Hà Thanh Quang: “Ai đưa ra cách báo đáp vậy?”
Hà Thanh Quang nghĩ ngợi rồi nói: “Là cục trưởng lúc đó, cũng là sư phụ của ta và sư huynh, sư tổ của con.”
“Khi ấy không ai nghĩ Bạch Trạch sẽ đồng ý, nhưng Bạch Trạch đã gật đầu.”
Khương Yếm mỉm cười
Cô lại hỏi: “Vợ của Bạch Trạch mắc bệnh gì thế, sao Cục Quản lý siêu nhiên lại trị được?”
Đáng để Bạch Trạch báo đáp đến mức này
Hà Thanh Quang ngẫm nghĩ, vẻ thương cảm dần biến mất, hình như còn lộ vẻ ranh mãnh
Ông ấy ghé sát vào người Khương Yếm: “Con thấy tò mò lắm đúng không, hồi đó ta cũng vậy, phải tốn chút công sức mới biết được đấy.”
Khương Yếm: “Cũng hơi hơi.”
“Tò mò mà, người tò mò là chuyện bình thường, yêu quái tò mò cũng là chuyện bình thường!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Cách đây không lâu, Hà Thanh Quang biết được thân phận của Khương Yếm từ chỗ Hà Thanh Nguyên, nhưng ông ấy chỉ biết cô là yêu quái chứ không biết linh hồn cô đã được sáu ngàn năm tuổi, phất tay một cái là có thể dễ dàng xử luôn ông ấy, vì thấy Hà Thanh Quang cũng không thấy sợ cô
“Vợ của Bạch Trạch là con người.” Hà Thanh Quang hắng giọng, chậm rãi kể
Khương Yếm nhướng mày: “Con người?”
“Ông không lừa tôi đấy chứ?”
“Đương nhiên, lúc đó chính ta đào góc tường đi nghe trộm, sao mà giả được?” Hà Thanh Quang sốt ruột bảo
Khương Yếm thấy Hà Thanh Quang hoàn toàn không có ý định lừa dối thì mới gật đầu
Vẻ mặt Hà Thanh Quang thoải mái: “Đứa trẻ ngoan là đứa trẻ luôn tin ta đấy.”
Ông ấy nói tiếp: “Chuyện của Bạch Trạch với vợ của ông ấy cũng không phức tạp lắm.”
“Hơn ba ngàn năm trước, Bạch Trạch đánh nhau với Chúc Long, đánh cho vui thôi, kết quả Chúc Long lỡ tay đánh ông ấy về bản thể, sau đó Bạch Trạch thấy mất mặt quá nên đã lén trốn đi, Chúc Long lật cả ngọn núi lên cũng chẳng tìm thấy ông ấy.”
“Bạch Trạch thu nhỏ bản thể, còn giấu cả cái sừng trên đầu, toàn thân ông ấy trắng muốt, hai con mắt vừa to vừa tròn như quả nho, trông đáng yêu lắm.” Hà Thanh Quang khoa tay múa chân, mô tả lại: “Ông ấy đáng yêu như thế mà dám chạy lung tung, đúng là không muốn sống nữa, kết quả là lúc chạy sang đỉnh núi khác để trị thương, ông ấy gặp một thiếu nữ đi hái thuốc, bị thiếu nữ đó bỏ vào giỏ mang về nhà.”
“Tính cách của thiếu nữ hái thuốc đó rất thú vị, theo lời của Bạch Trạch thì vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu.”
“Vết thương trên người Bạch Trạch là do ông ấy tự chữa trị, nhưng thiếu nữ hái thuốc lại cho rằng đó là công lao của mình nên rất đắc ý, nuôi Bạch Trạch như nuôi con chồn lông trắng vậy
Thiếu nữ đó còn dạy ông ấy cách trộm gà của nhà ác bá trong thôn, khi ấy Bạch Trạch đã khoẻ rồi nhưng yêu lực chưa khôi phục, năng lực cũng mất, ngu ngốc đi trộm gà rồi bị ác bá rượt đuổi mấy con phố.”
Hà Thanh Quang rất có tiềm năng trở thành người kể chuyện, giọng điệu trầm bổng du dương, cuốn hút người nghe
“Cả đời Bạch Trạch chưa từng trải qua tình huống xấu hổ đến thế, ông ấy thở hồng hộc chạy về nhà, nằm co quắp dưới đất, thế mà lại bị thiếu nữ hái thuốc nắm lấy đuôi, vừa ôm vừa hôn
Theo lời của Bạch Trạch, ờm, người đàn ông thông minh tuyệt đỉnh hô mưa gọi gió trọng thương bị một con nhóc lật qua lật lại hôn khắp người, mất hết thể diện.”
“Về sau Bạch Trạch khôi phục yêu lực, ông ấy không còn mặt mũi ở lại nên đã để lại ít tiền rồi bỏ đi
Nửa năm sau, thiếu nữ hái thuốc bị một quan viên địa phương để ý, dâng lên cho vua, khổ nỗi ông vua lại là hạng dâm loạn, không có lòng bác ái, hậu cung đông thê nhiều thiếp, còn có sở thích thưởng hoàng hậu và các phi tần cho đám thuộc hạ đắc lực.”
Nói đến đây, Hà Thanh Quang bật cười: “Con nói xem có khéo không chứ, lúc đó Bạch Trạch hoá thân đi ngao du các nước, được ông vua đó thưởng cho một cô.”
“Bạch Trạch sống chết từ chối nhưng thấy người bị đưa đến là thiếu nữ hái thuốc thì lại đổi ý.”
“Ba ngàn năm trước, lúc đó mấy trăm năm trường năng lượng mới xuất hiện một lần, ít khi cần đến đại yêu như Bạch Trạch phải ra tay
Ông ấy sống giữa hồ nước trong suốt trong khu rừng rậm rạp, vốn nên thấu hiểu và có lòng từ bi đối với vạn vật, thế mà lại bị mấy con yêu quái tính khí nóng nảy như Chúc Long với Cùng Kỳ đuổi đánh, tính cách cũng vô cớ trở nên ngỗ nghịch…”
Dứt lời, Hà Thanh Quang có tật giật mình nhìn ra sau lưng: “Ta dám nói Bạch Trạch ngỗ nghịch, thật sự là làm rạng danh tổ tiên rồi.”
“Sợ bị diệt khẩu quá.”
Khương Yếm nói khẽ: “Ông ấy đi rồi, ông nói tiếp đi.”
Hà Thanh Quang nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nói tiếp: “Diễn biến tiếp theo của câu chuyện như khuôn sáo cũ, Bạch Trạch vốn chỉ định che chở cho thiếu nữ hái thuốc, nhưng trong khoảng thời gian chung sống, tình cảm của họ dần dần tốt lên, Bạch Trạch không thể tránh được chuyện rung động
Ông ấy bắt đầu tìm kiếm phương pháp biến người thành yêu khắp nơi, thứ ông ấy muốn không phải là một đời, cũng không phải một kiếp, mà là hàng vạn năm.”
“Cuối cùng ông ấy cũng tìm thấy, luyện được đan dược rồi nhưng có tác dụng phụ, không thể giải.”
Hà Thanh Quang nói: “Đan dược có thể biến người thành yêu trong ba ngàn năm, ba ngàn năm sau sẽ hồn phi phách tán.”
“Bạch Trạch không muốn thế nên đã giấu cuốn sách đi, có điều chung sống với nhau đã lâu, thiếu nữ hái thuốc cũng phát hiện manh mối, ví dụ như tại sao chỗ ngủ của Bạch Trạch luôn dính phải lông trắng mềm mại như con vật rụng lông
Sau đó cô ấy phát hiện ra sách luyện đan, đắn đo hồi lâu, cô ấy nói mình chấp nhận làm vậy.”
“Lý do cụ thể chắc là, kiếp sau không có ký ức của kiếp trước, không còn là mình nữa mà sẽ trở thành một người hoàn toàn khác
Nếu kiếp sau cô ấy vẫn là chính mình, cô ấy có quyền quyết định kiếp sau của mình sẽ như thế nào, còn nếu không phải thì cô ấy không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho kiếp sau của mình.”
“Sau khi biến thành yêu quái, thiếu nữ hái thuốc và Bạch Trạch trải qua ba ngàn năm cùng nhau, nhưng theo thời gian, linh hồn của thiếu nữ hái thuốc dần dần suy yếu, Bạch Trạch đã đến Cục Quản lý siêu nhiên cầu cứu.”
“Khi đó sư tỷ đã tìm ra giải pháp.”
Khương Yếm sửng sốt: “Hà Thanh Phù ư?”
“Đúng vậy.” Hà Thanh Quang đáp: “Từ lúc Cục Quản lý siêu nhiên được thành lập cho đến nay, năng lực của sư tỷ là mạnh nhất, thậm chí là mạnh nhất trong lịch sử các nhà ngoại cảm
Tỷ ấy có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, có thể nhìn thấy cuộc đời của bất cứ ai nếu nhìn vào mắt họ.”
“Tỷ ấy tìm thấy giải pháp ở hai ngàn năm sau, sau đó thiếu nữ hái thuốc trở thành người lần nữa, bước vào vòng luân hồi, Bạch Trạch đưa cơ thể cho cục theo yêu cầu của sư tổ.”
Tương lai hai ngàn năm sau…
“Hai ngàn năm sau sẽ ra sao?” Khương Yếm hỏi Hà Thanh Quang
“Sư tỷ chưa nói.” Hà Thanh Quang gãi mái đầu đã lấm tấm sợi bạc: “Chao ôi tiểu yêu như con mà sao hỏi nhiều thế.”
“Lúc đó ta chưa nhập môn, không biết sư tỷ, có điều ta nghe nói, sau khi sư tỷ nhìn thấy tương lai thì hôn mê rất lâu, nói năng lộn xộn, vừa nói cho sư huynh nghe xong, sau đó sẽ lặp lại câu y hệt.”
“Sau khi sư tỷ qua đời, cục chặn hết mọi thông tin liên quan đến tỷ ấy, ngay cả mặt mũi sư tỷ thế nào ta cũng không biết
Lúc đi viếng mộ sư huynh cũng không dẫn ta theo, cái đồ keo kiệt!”
Tính cách của Hà Thanh Quang khác hẳn Hà Thanh Nguyên, ông ấy hoạt bát, không kiêu căng, thậm chí còn thích tranh cãi ầm ĩ với lớp con cháu, tính cách điển hình của hình hài là lão già nhưng tính tình trẻ con
Hà Thanh Quang giả vờ nghiêm túc răn dạy Khương Yếm rồi đưa tay vuốt râu, chuẩn bị về nhà đi ngủ
Kết quả mới đi được vài bước đã bị Khương Yếm gọi lại
“Tôi nghe Hà Thanh Nguyên nói, yêu quái trong Sơn Hải Kinh không chỉ duy trì sự ổn định của thế giới này mà còn cả thế giới khác nữa, đây cũng là nguyên nhân đại yêu không hề hiện thân
Bạch Trạch không quản lý thế giới khác ư?”
Hà Thanh Quang móc mỉa: “Anh chị ông ấy chiều ông ấy lắm!”
“Chúc Long giúp ông ấy một thế giới, Bạch Lộc giúp ông ấy một thế giới khác, Cửu Vĩ Hồ lại giúp ông ấy một thế giới khác nữa, Bạch Trạch không giỏi đánh nhau, không đoạt được thế giới nào cả.”
“Mạng của người già cũng là mạng, ta phải đi về ngủ dưỡng già đây!”
Nói xong, sợ lại bị gọi lại như lúc nãy, Hà Thanh Quang bước nhanh như gió
Khương Yếm thấy hơi buồn cười, nửa phút sau, cô gọi Mục Vọng đang đứng ngẩn ngơ về nhà
“Đi thôi.”
Hai người đi dọc trên con đường về nhà, Khương Yếm đang nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi nên không để ý Mục Vọng
Mục Vọng hết xắn tay áo lên lại nhét cái gì đó vào túi
Sau cùng, vì hành động của anh quá rõ ràng, Khương Yếm bất đắc dĩ nhìn sang: “Cậu lại lén giấu gì đó?”
Mục Vọng dừng chân
Một lát sau, anh chán chường gục đầu xuống, nhẹ nhàng nâng vạt áo hơi dài lên, để lộ cái túi sắp ngập hoa đào
“Cứ nở mãi, đáng ghét quá.”
“Oan ức lắm hả.” Khương Yếm hỏi anh: “Sao lại nở mãi thế?”
Mục Vọng mân mê đôi môi, nhếch miệng: “Chị nói với Bình Bình là chúng ta sống chung với nhau, em cứ lặp đi lặp lại câu đó trong đầu suốt, không dừng được, cho nên hoa cứ nở mãi, không thể dừng.”
Khương Yếm: “Vậy tôi rút lại lời nói đó nhé.”
Mục Vọng ngơ ngác
Đoá hoa đào bé nhỏ vừa nở rộ trên tay áo anh bỗng chốc ỉu xìu
Khương Yếm: “Không rút lại.”
Đoá hoa đào ỉu xìu lại nở bung, căng tràn sức sống
Khương Yếm: “Rút lại.”
Đóa hoa nhỏ bé yếu ớt lại lụi xuống
“Không rút nữa.”
Mục Vọng nhìn đóa hoa nhỏ bé rơi xuống đất, chẳng mấy chốc nơi đó lại xuất hiện một bông hoa mới
“Được rồi, không rút lại nữa.” Khương Yếm nói
Mục Vọng cụp mắt mỉm cười, hai người đi thêm một đoạn, Khương Yếm vẫn nghĩ về cuộc trò chuyện lúc nãy, cô hỏi Mục Vọng: “Cậu thấy Bạch Trạch thế nào?”
Mục Vọng nghĩ rất lâu mới bày tỏ quan điểm của mình
“Có hơi…”
Anh nhíu mày: “Yêu đương mù quáng?”
Khương Yếm đã biết không thể nghe được câu gì hay ho từ anh, cô nhìn những cánh hoa đào phủ kín ống tay áo và túi anh, nhẫn nhịn, không nói chuyện
“Em rất thích cô ấy.” Mục Vọng nói tiếp: “Thiếu nữ hái thuốc chắc chắn là người tốt.”
Khương Yếm im lặng một chốc, cô nhận ra yêu đương mù quáng trong lời của Mục Vọng mang ý khen ngợi
Quả nhiên, Mục Vọng lại vui vẻ ngắt một đóa hoa đào
“Em cũng thế.” Anh nói
Mục Vọng có vẻ đắc ý, Khương Yếm không kìm được mà cong môi cười
Cô chìa tay ra, nhìn Mục Vọng: “Đưa đống hoa đào trong tay áo cho tôi, lát nữa tôi vứt vào thùng rác.”
“Vâng.”
Mục Vọng vén ống tay áo lên, hoa đào tuôn ra như mưa
Đổ hết hoa đào ra ngoài, Mục Vọng đang định kéo tay áo lên, song Khương Yếm lại đột nhiên nhìn thấy gì đó, cô nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại
“Gì đây, cậu bị thương à?”
Cô cầm tay anh, chỉ vào chấm đỏ trên đó, hỏi
Chấm đỏ to bằng hạt đậu trên cánh tay nhợt nhạt của Mục Vọng mang lại cảm giác xinh đẹp lạ thường
Khương Yếm vừa hỏi vừa lấy tay quệt lên, nhưng chấm đỏ đó không phải máu mà trông giống chu sa hơn, nó dính rất bền, không lau được
“Cái gì thế này?” Trong lòng Khương Yếm đã có dự đoán, nhưng cô vẫn không thể tin nổi
“Thủ cung sa.” Mục Vọng càng đắc ý hơn
*Thủ cung sa: Vết son đỏ được chấm trên tay của phụ nữ nhằm đánh dấu trinh tiết
Khương Yếm: “…”
Linh cảm trở thành sự thật
Sắc mặt cô phức tạp: “Về nhà xoá đi.”
Mục Vọng trề môi
Khương Yếm: “Cậu lại xem bộ phim truyền hình nào nữa vậy?”
“Về nhà xoá ngay.”
Mục Vọng đưa mắt nhìn sang chỗ khác
Khương Yếm cũng không chịu thua, Mục Vọng quay đầu đi, bày tỏ sự phản đối bằng cách im lặng, chân bước còn nhanh hơn lúc Hà Thanh Quang rời đi
Khương Yếm: “…”
“Em vừa mới chấm xong đó, nó còn chưa lạnh hẳn đâu.” Từ xa truyền đến giọng điệu chống cự của Mục Vọng
“?”
Khương Yếm: “Lúc nãy tôi sờ có thấy nóng đâu.”
“Trong lòng em, nó vẫn còn nóng lắm.” Mục Vọng đã đi xa hơn mười mét, anh lén ngoái đầu lại nhìn Khương Yếm: “Nó còn nhỏ mà.”
Khương Yếm: “…”
“Ờ, sao cũng được.”
“Tuỳ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.