Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 126: NỐT CHU SA





 Khả năng tiếp nhận linh hồn của thân xác có hạn
Sau khi biến thành người, linh hồn của yêu quái hơn hai ngàn năm tuổi sẽ ăn mòn thân xác, yêu quái càng mạnh thì tốc độ ăn mòn càng nhanh, thời gian sống cũng ngắn đi
Dù Cục Quản lý siêu nhiên dùng rất nhiều báu vật trời đất để rèn luyện cơ thể cho Bạch Trạch, nhưng Bạch Trạch rất mạnh, sau khi thành người chỉ sống hơn bốn mươi năm
Hà Thanh Quang không nén được tiếng thở dài: “Thân xác con người không thể chịu nổi yêu quái mạnh mẽ như ông ấy.”
“Sau này ông ấy sẽ tiến vào luân hồi, tiếp tục làm người, nhưng vì linh hồn quá mạnh mà cơ thể của trẻ con lại yếu ớt, kiếp nào cũng chết trẻ, không thể sống đến lúc trưởng thành, đến khi linh hồn bị mài mòn từng chút một trong muôn kiếp luân hồi, đến khi linh hồn cũng trở thành con người.”
“Có điều, Bạch Trạch nói ông ấy sẽ chọn những bậc ba mẹ thờ ơ vô cảm lúc chuyển kiếp.” Hà Thanh Quang tỏ vẻ cảm động: “Tốt nhất là không quan tâm đến sống chết của con, ngăn chặn tai hoạ giúp những đứa trẻ khác, cũng cố gắng giảm thiểu tổn thương mà ông ấy gây ra cho hai đấng sinh thành.”
“Chao ôi, đúng là một con yêu quái tốt bụng.”
Trước đây Khương Yếm từng hỏi Hà Thanh Nguyên về chuyện của Bạch Trạch
Vợ của Bạch Trạch từng mắc bệnh rất nặng, Cục Quản lý siêu nhiên giúp cô ấy kéo dài sinh mệnh
Sau khi cô ấy qua đời, để trả ơn, Bạch Trạch đã phong ấn sức mạnh của mình trong cơ thể rồi đưa cho Cục Quản lý siêu nhiên
Từ đó trở đi, tất cả yêu quái đều có thể biến thành bùa yêu nhờ cơ thể của Bạch Trạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương Yếm khá tò mò với cái này
Cô hỏi Hà Thanh Quang: “Ai đưa ra cách báo đáp vậy?”
Hà Thanh Quang nghĩ ngợi rồi nói: “Là cục trưởng lúc đó, cũng là sư phụ của ta và sư huynh, sư tổ của con.”
“Khi ấy không ai nghĩ Bạch Trạch sẽ đồng ý, nhưng Bạch Trạch đã gật đầu.”
Khương Yếm mỉm cười
Cô lại hỏi: “Vợ của Bạch Trạch mắc bệnh gì thế, sao Cục Quản lý siêu nhiên lại trị được?”
Đáng để Bạch Trạch báo đáp đến mức này
Hà Thanh Quang ngẫm nghĩ, vẻ thương cảm dần biến mất, hình như còn lộ vẻ ranh mãnh
Ông ấy ghé sát vào người Khương Yếm: “Con thấy tò mò lắm đúng không, hồi đó ta cũng vậy, phải tốn chút công sức mới biết được đấy.”
Khương Yếm: “Cũng hơi hơi.”
“Tò mò mà, người tò mò là chuyện bình thường, yêu quái tò mò cũng là chuyện bình thường!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Cách đây không lâu, Hà Thanh Quang biết được thân phận của Khương Yếm từ chỗ Hà Thanh Nguyên, nhưng ông ấy chỉ biết cô là yêu quái chứ không biết linh hồn cô đã được sáu ngàn năm tuổi, phất tay một cái là có thể dễ dàng xử luôn ông ấy, vì thấy Hà Thanh Quang cũng không thấy sợ cô
“Vợ của Bạch Trạch là con người.” Hà Thanh Quang hắng giọng, chậm rãi kể
Khương Yếm nhướng mày: “Con người?”
“Ông không lừa tôi đấy chứ?”
“Đương nhiên, lúc đó chính ta đào góc tường đi nghe trộm, sao mà giả được?” Hà Thanh Quang sốt ruột bảo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương Yếm thấy Hà Thanh Quang hoàn toàn không có ý định lừa dối thì mới gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vẻ mặt Hà Thanh Quang thoải mái: “Đứa trẻ ngoan là đứa trẻ luôn tin ta đấy.”
Ông ấy nói tiếp: “Chuyện của Bạch Trạch với vợ của ông ấy cũng không phức tạp lắm.”
“Hơn ba ngàn năm trước, Bạch Trạch đánh nhau với Chúc Long, đánh cho vui thôi, kết quả Chúc Long lỡ tay đánh ông ấy về bản thể, sau đó Bạch Trạch thấy mất mặt quá nên đã lén trốn đi, Chúc Long lật cả ngọn núi lên cũng chẳng tìm thấy ông ấy.”
“Bạch Trạch thu nhỏ bản thể, còn giấu cả cái sừng trên đầu, toàn thân ông ấy trắng muốt, hai con mắt vừa to vừa tròn như quả nho, trông đáng yêu lắm.” Hà Thanh Quang khoa tay múa chân, mô tả lại: “Ông ấy đáng yêu như thế mà dám chạy lung tung, đúng là không muốn sống nữa, kết quả là lúc chạy sang đỉnh núi khác để trị thương, ông ấy gặp một thiếu nữ đi hái thuốc, bị thiếu nữ đó bỏ vào giỏ mang về nhà.”
“Tính cách của thiếu nữ hái thuốc đó rất thú vị, theo lời của Bạch Trạch thì vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu.”
“Vết thương trên người Bạch Trạch là do ông ấy tự chữa trị, nhưng thiếu nữ hái thuốc lại cho rằng đó là công lao của mình nên rất đắc ý, nuôi Bạch Trạch như nuôi con chồn lông trắng vậy
Thiếu nữ đó còn dạy ông ấy cách trộm gà của nhà ác bá trong thôn, khi ấy Bạch Trạch đã khoẻ rồi nhưng yêu lực chưa khôi phục, năng lực cũng mất, ngu ngốc đi trộm gà rồi bị ác bá rượt đuổi mấy con phố.”
Hà Thanh Quang rất có tiềm năng trở thành người kể chuyện, giọng điệu trầm bổng du dương, cuốn hút người nghe
“Cả đời Bạch Trạch chưa từng trải qua tình huống xấu hổ đến thế, ông ấy thở hồng hộc chạy về nhà, nằm co quắp dưới đất, thế mà lại bị thiếu nữ hái thuốc nắm lấy đuôi, vừa ôm vừa hôn
Theo lời của Bạch Trạch, ờm, người đàn ông thông minh tuyệt đỉnh hô mưa gọi gió trọng thương bị một con nhóc lật qua lật lại hôn khắp người, mất hết thể diện.”
“Về sau Bạch Trạch khôi phục yêu lực, ông ấy không còn mặt mũi ở lại nên đã để lại ít tiền rồi bỏ đi
Nửa năm sau, thiếu nữ hái thuốc bị một quan viên địa phương để ý, dâng lên cho vua, khổ nỗi ông vua lại là hạng dâm loạn, không có lòng bác ái, hậu cung đông thê nhiều thiếp, còn có sở thích thưởng hoàng hậu và các phi tần cho đám thuộc hạ đắc lực.”
Nói đến đây, Hà Thanh Quang bật cười: “Con nói xem có khéo không chứ, lúc đó Bạch Trạch hoá thân đi ngao du các nước, được ông vua đó thưởng cho một cô.”
“Bạch Trạch sống chết từ chối nhưng thấy người bị đưa đến là thiếu nữ hái thuốc thì lại đổi ý.”
“Ba ngàn năm trước, lúc đó mấy trăm năm trường năng lượng mới xuất hiện một lần, ít khi cần đến đại yêu như Bạch Trạch phải ra tay
Ông ấy sống giữa hồ nước trong suốt trong khu rừng rậm rạp, vốn nên thấu hiểu và có lòng từ bi đối với vạn vật, thế mà lại bị mấy con yêu quái tính khí nóng nảy như Chúc Long với Cùng Kỳ đuổi đánh, tính cách cũng vô cớ trở nên ngỗ nghịch…”
Dứt lời, Hà Thanh Quang có tật giật mình nhìn ra sau lưng: “Ta dám nói Bạch Trạch ngỗ nghịch, thật sự là làm rạng danh tổ tiên rồi.”
“Sợ bị diệt khẩu quá.”
Khương Yếm nói khẽ: “Ông ấy đi rồi, ông nói tiếp đi.”
Hà Thanh Quang nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nói tiếp: “Diễn biến tiếp theo của câu chuyện như khuôn sáo cũ, Bạch Trạch vốn chỉ định che chở cho thiếu nữ hái thuốc, nhưng trong khoảng thời gian chung sống, tình cảm của họ dần dần tốt lên, Bạch Trạch không thể tránh được chuyện rung động
Ông ấy bắt đầu tìm kiếm phương pháp biến người thành yêu khắp nơi, thứ ông ấy muốn không phải là một đời, cũng không phải một kiếp, mà là hàng vạn năm.”
“Cuối cùng ông ấy cũng tìm thấy, luyện được đan dược rồi nhưng có tác dụng phụ, không thể giải.”
Hà Thanh Quang nói: “Đan dược có thể biến người thành yêu trong ba ngàn năm, ba ngàn năm sau sẽ hồn phi phách tán.”
“Bạch Trạch không muốn thế nên đã giấu cuốn sách đi, có điều chung sống với nhau đã lâu, thiếu nữ hái thuốc cũng phát hiện manh mối, ví dụ như tại sao chỗ ngủ của Bạch Trạch luôn dính phải lông trắng mềm mại như con vật rụng lông
Sau đó cô ấy phát hiện ra sách luyện đan, đắn đo hồi lâu, cô ấy nói mình chấp nhận làm vậy.”
“Lý do cụ thể chắc là, kiếp sau không có ký ức của kiếp trước, không còn là mình nữa mà sẽ trở thành một người hoàn toàn khác
Nếu kiếp sau cô ấy vẫn là chính mình, cô ấy có quyền quyết định kiếp sau của mình sẽ như thế nào, còn nếu không phải thì cô ấy không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho kiếp sau của mình.”
“Sau khi biến thành yêu quái, thiếu nữ hái thuốc và Bạch Trạch trải qua ba ngàn năm cùng nhau, nhưng theo thời gian, linh hồn của thiếu nữ hái thuốc dần dần suy yếu, Bạch Trạch đã đến Cục Quản lý siêu nhiên cầu cứu.”
“Khi đó sư tỷ đã tìm ra giải pháp.”
Khương Yếm sửng sốt: “Hà Thanh Phù ư?”
“Đúng vậy.” Hà Thanh Quang đáp: “Từ lúc Cục Quản lý siêu nhiên được thành lập cho đến nay, năng lực của sư tỷ là mạnh nhất, thậm chí là mạnh nhất trong lịch sử các nhà ngoại cảm
Tỷ ấy có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, có thể nhìn thấy cuộc đời của bất cứ ai nếu nhìn vào mắt họ.”
“Tỷ ấy tìm thấy giải pháp ở hai ngàn năm sau, sau đó thiếu nữ hái thuốc trở thành người lần nữa, bước vào vòng luân hồi, Bạch Trạch đưa cơ thể cho cục theo yêu cầu của sư tổ.”
Tương lai hai ngàn năm sau…
“Hai ngàn năm sau sẽ ra sao?” Khương Yếm hỏi Hà Thanh Quang
“Sư tỷ chưa nói.” Hà Thanh Quang gãi mái đầu đã lấm tấm sợi bạc: “Chao ôi tiểu yêu như con mà sao hỏi nhiều thế.”
“Lúc đó ta chưa nhập môn, không biết sư tỷ, có điều ta nghe nói, sau khi sư tỷ nhìn thấy tương lai thì hôn mê rất lâu, nói năng lộn xộn, vừa nói cho sư huynh nghe xong, sau đó sẽ lặp lại câu y hệt.”
“Sau khi sư tỷ qua đời, cục chặn hết mọi thông tin liên quan đến tỷ ấy, ngay cả mặt mũi sư tỷ thế nào ta cũng không biết
Lúc đi viếng mộ sư huynh cũng không dẫn ta theo, cái đồ keo kiệt!”
Tính cách của Hà Thanh Quang khác hẳn Hà Thanh Nguyên, ông ấy hoạt bát, không kiêu căng, thậm chí còn thích tranh cãi ầm ĩ với lớp con cháu, tính cách điển hình của hình hài là lão già nhưng tính tình trẻ con
Hà Thanh Quang giả vờ nghiêm túc răn dạy Khương Yếm rồi đưa tay vuốt râu, chuẩn bị về nhà đi ngủ
Kết quả mới đi được vài bước đã bị Khương Yếm gọi lại
“Tôi nghe Hà Thanh Nguyên nói, yêu quái trong Sơn Hải Kinh không chỉ duy trì sự ổn định của thế giới này mà còn cả thế giới khác nữa, đây cũng là nguyên nhân đại yêu không hề hiện thân
Bạch Trạch không quản lý thế giới khác ư?”
Hà Thanh Quang móc mỉa: “Anh chị ông ấy chiều ông ấy lắm!”
“Chúc Long giúp ông ấy một thế giới, Bạch Lộc giúp ông ấy một thế giới khác, Cửu Vĩ Hồ lại giúp ông ấy một thế giới khác nữa, Bạch Trạch không giỏi đánh nhau, không đoạt được thế giới nào cả.”
“Mạng của người già cũng là mạng, ta phải đi về ngủ dưỡng già đây!”
Nói xong, sợ lại bị gọi lại như lúc nãy, Hà Thanh Quang bước nhanh như gió
Khương Yếm thấy hơi buồn cười, nửa phút sau, cô gọi Mục Vọng đang đứng ngẩn ngơ về nhà
“Đi thôi.”
Hai người đi dọc trên con đường về nhà, Khương Yếm đang nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi nên không để ý Mục Vọng
Mục Vọng hết xắn tay áo lên lại nhét cái gì đó vào túi
Sau cùng, vì hành động của anh quá rõ ràng, Khương Yếm bất đắc dĩ nhìn sang: “Cậu lại lén giấu gì đó?”
Mục Vọng dừng chân
Một lát sau, anh chán chường gục đầu xuống, nhẹ nhàng nâng vạt áo hơi dài lên, để lộ cái túi sắp ngập hoa đào
“Cứ nở mãi, đáng ghét quá.”
“Oan ức lắm hả.” Khương Yếm hỏi anh: “Sao lại nở mãi thế?”
Mục Vọng mân mê đôi môi, nhếch miệng: “Chị nói với Bình Bình là chúng ta sống chung với nhau, em cứ lặp đi lặp lại câu đó trong đầu suốt, không dừng được, cho nên hoa cứ nở mãi, không thể dừng.”
Khương Yếm: “Vậy tôi rút lại lời nói đó nhé.”
Mục Vọng ngơ ngác
Đoá hoa đào bé nhỏ vừa nở rộ trên tay áo anh bỗng chốc ỉu xìu
Khương Yếm: “Không rút lại.”
Đoá hoa đào ỉu xìu lại nở bung, căng tràn sức sống
Khương Yếm: “Rút lại.”
Đóa hoa nhỏ bé yếu ớt lại lụi xuống
“Không rút nữa.”
Mục Vọng nhìn đóa hoa nhỏ bé rơi xuống đất, chẳng mấy chốc nơi đó lại xuất hiện một bông hoa mới
“Được rồi, không rút lại nữa.” Khương Yếm nói
Mục Vọng cụp mắt mỉm cười, hai người đi thêm một đoạn, Khương Yếm vẫn nghĩ về cuộc trò chuyện lúc nãy, cô hỏi Mục Vọng: “Cậu thấy Bạch Trạch thế nào?”
Mục Vọng nghĩ rất lâu mới bày tỏ quan điểm của mình
“Có hơi…”
Anh nhíu mày: “Yêu đương mù quáng?”
Khương Yếm đã biết không thể nghe được câu gì hay ho từ anh, cô nhìn những cánh hoa đào phủ kín ống tay áo và túi anh, nhẫn nhịn, không nói chuyện
“Em rất thích cô ấy.” Mục Vọng nói tiếp: “Thiếu nữ hái thuốc chắc chắn là người tốt.”
Khương Yếm im lặng một chốc, cô nhận ra yêu đương mù quáng trong lời của Mục Vọng mang ý khen ngợi
Quả nhiên, Mục Vọng lại vui vẻ ngắt một đóa hoa đào
“Em cũng thế.” Anh nói
Mục Vọng có vẻ đắc ý, Khương Yếm không kìm được mà cong môi cười
Cô chìa tay ra, nhìn Mục Vọng: “Đưa đống hoa đào trong tay áo cho tôi, lát nữa tôi vứt vào thùng rác.”
“Vâng.”
Mục Vọng vén ống tay áo lên, hoa đào tuôn ra như mưa
Đổ hết hoa đào ra ngoài, Mục Vọng đang định kéo tay áo lên, song Khương Yếm lại đột nhiên nhìn thấy gì đó, cô nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại
“Gì đây, cậu bị thương à?”
Cô cầm tay anh, chỉ vào chấm đỏ trên đó, hỏi
Chấm đỏ to bằng hạt đậu trên cánh tay nhợt nhạt của Mục Vọng mang lại cảm giác xinh đẹp lạ thường
Khương Yếm vừa hỏi vừa lấy tay quệt lên, nhưng chấm đỏ đó không phải máu mà trông giống chu sa hơn, nó dính rất bền, không lau được
“Cái gì thế này?” Trong lòng Khương Yếm đã có dự đoán, nhưng cô vẫn không thể tin nổi
“Thủ cung sa.” Mục Vọng càng đắc ý hơn
*Thủ cung sa: Vết son đỏ được chấm trên tay của phụ nữ nhằm đánh dấu trinh tiết
Khương Yếm: “…”
Linh cảm trở thành sự thật
Sắc mặt cô phức tạp: “Về nhà xoá đi.”
Mục Vọng trề môi
Khương Yếm: “Cậu lại xem bộ phim truyền hình nào nữa vậy?”
“Về nhà xoá ngay.”
Mục Vọng đưa mắt nhìn sang chỗ khác
Khương Yếm cũng không chịu thua, Mục Vọng quay đầu đi, bày tỏ sự phản đối bằng cách im lặng, chân bước còn nhanh hơn lúc Hà Thanh Quang rời đi
Khương Yếm: “…”
“Em vừa mới chấm xong đó, nó còn chưa lạnh hẳn đâu.” Từ xa truyền đến giọng điệu chống cự của Mục Vọng
“?”
Khương Yếm: “Lúc nãy tôi sờ có thấy nóng đâu.”
“Trong lòng em, nó vẫn còn nóng lắm.” Mục Vọng đã đi xa hơn mười mét, anh lén ngoái đầu lại nhìn Khương Yếm: “Nó còn nhỏ mà.”
Khương Yếm: “…”
“Ờ, sao cũng được.”
“Tuỳ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.