Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 128: TIẾN VÀO TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG





 
Đoạn văn này vừa xuất hiện, tiếng gió bên tai bỗng dừng lại, hạt cát Bình Bình ném xuống cũng bất động giữa không trung
Không gian tĩnh mịch
Họ nhìn nhau, trong chớp mắt nhận ra thời gian đã bị tạm dừng, người có thể di chuyển được là người đưa ra lựa chọn
Với tư cách là nhà ngoại cảm đến thực hiện nhiệm vụ, các cô không thể chọn “lựa chọn số 1”, nhưng chẳng ai vội đưa ra câu trả lời, bởi vì dưới hai sự lựa chọn có đồng hồ đếm ngược, các cô có năm phút để suy nghĩ
“Thế mà cũng có lựa chọn số 1…”
Thẩm Hoan Hoan đọc kỹ mấy dòng chữ thêm lần nữa, nhỏ giọng nói: “Người tiến vào nhà tang lễ Nam Tạng đã chết hết, vậy nên lựa chọn số 1 là một lựa chọn rất hấp dẫn, chọn rồi cũng không bị mất ký ức hoàn toàn, còn được thả ra.”
“Em lại nghĩ khác.” Bình Bình nhảy xuống khỏi lòng bàn tay tượng Phật
Sau khi đứng vững, cô bé phủi tay, phủi thứ bụi không hề tồn tại: “Em đã đọc tư liệu rất kỹ, ba đội nhà ngoại cảm tiến vào nhà tang lễ Nam Tạng đã chết, có gần hai mươi người, ngoài ra còn có hai mươi bảy người bình thường.”
“Bởi vì thi thể của họ đều được tìm thấy ở cầu Phúc Hải nên Cục Quản lý siêu nhiên cho rằng đây là tổng số người tiến vào nhà tang lễ Nam Tạng.”
“Nhưng nhìn vào lựa chọn số 1 thì tình huống đã thay đổi.”
Bình Bình nói: “Do mãi vẫn chưa giải quyết dứt điểm, nhà tang lễ Nam Tạng là trường năng lượng có mức độ bành trướng lớn nhất ở Hoa Quốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó không chỉ bắt người vào nhà tang lễ lúc trời tối, mà có thể tính toán rồi chọn lọc để bắt người ở xung quanh đó mấy trăm dặm, có khả năng nó đã bắt mấy trăm ngàn người vào trong trường năng lượng, nhưng vì những người đó đều chọn lựa chọn số 1 nên đã bị xoá ký ức rồi đưa ra ngoài.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Trước mắt thì người chết ở nhà tang lễ Nam Tạng, ngoài các nhà ngoại cảm ra còn có vài người bình thường chọn lựa chọn số 2.”
Thẩm Tiếu Tiếu không hiểu: “Nhưng sao người bình thường lại chọn đi vào nơi này chứ?”
“Đã cho được lựa chọn để sống sót rồi, nếu là chị, chắc chắn chị sẽ chọn số 1, ngu mới không chọn cái này!”
“Chỉ cần cho một con số khá lớn, có ai mà không vớ lấy?” Bình Bình bĩu môi
“Tâm lý của dân cờ bạc đấy, cho rằng mình chính là người được trời cao lựa chọn, không thích đi theo lẽ thường, cắm mặt vào game rồi không phân biệt được hiện thực, thường hay tưởng tượng mình thành công qua cửa sẽ có giải thưởng…”
“Người không tiếc mạng thì chẳng thiếu.”
Bình Bình thản nhiên đưa ra một loạt ví dụ, Thẩm Tiếu Tiếu gãi đầu, cảm thấy Bình Bình nói rất đúng
Khương Yếm cũng nghiêng theo quan điểm của Bình Bình
Nhưng cô không nói gì, chỉ nhìn vào đồng hồ đếm ngược trước mắt
Bây giờ chỉ còn lại 30 giây, đầu ngón tay cô lướt qua lựa chọn số 1, dừng lại ở lựa chọn số 2
“Vào thôi.”
Thời gian không đợi aai, họ đồng loạt vươn tay chạm vào giao diện trước mắt mình
Khoảnh khắc xác định lựa chọn, dòng thời gian lại chuyển động, hạt cát vừa rồi Bình Bình ném lên không trung trở nên hư ảo, dần dần phóng đại rồi nhanh chóng rơi xuống, bao phủ người họ
Trước mắt họ hiện lên ánh sáng vàng chói mắt, họ lại ngất đi
*
Chỉ trong vòng mười phút, họ đã hôn mê hai lần
Lần đầu tiên là bị âm thanh gõ chuông trong nhà tang lễ làm chấn động, lần thứ hai là bị ánh vàng sáng ngời của tượng Phật làm choáng váng
Có lẽ là do bị choáng nhiều lần, Khương Yếm nằm hôn mê trên mặt đất rất lâu mới tỉnh, sau khi mở mắt, cô cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu, không chỉ hoa mắt váng đầu mà còn có cảm giác có ai đó đang thở dài bên tai khiến tai cô ù đặc
Một lúc sau, Khương Yếm đã ổn hơn chút, cô chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất phủ đầy cát vàng
Vì lực ma sát giữa cát và mặt đất quá trơn, lần thứ nhất cô đứng dậy còn loạng choạng, lòng bàn tay ma sát với lớp cát thô ráp tạo thành vài vết máu, suýt thì cô ngã ngửa trên đất
Hai phút sau, cuối cùng Khương Yếm cũng ngồi dậy được
Cô nhìn xung quanh, các thành viên khác không ở đây, chắc là đã ngất ở nơi khác
Vì trước mắt Khương Yếm toàn một màu trắng xoá nên mọi thứ cứ chồng lên nhau, một hồi lâu sau, cô mới mơ hồ thấy được cô đang ở đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một con đường nhỏ rải đầy thi thể
Cô thấy thi thể nằm chồng chất lên nhau thành từng đống trên bãi đất hoang, có nam có nữ, có người lớn có trẻ nhỏ, nhỏ nhất chỉ hai, ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ bốn mươi, năm mươi tuổi
Hình như đã nhiều ngày họ không ăn gì, cả người gầy đét, khuôn mặt hốc hác, gò má hóp lại, đôi môi nứt nẻ
Khoảng cách giữa cô và đống thi thể rất gần, cô ngửi thấy mùi hôi thối trên thi thể rất rõ
Thối vô cùng
Khương Yếm nín thở, hít vào một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, nhìn về phía xa xa
Cách đó bảy, tám mét có một người đàn ông vẫn chưa chết, cả người nhếch nhác nằm nghiêng trên mặt đất, tứ chi như cây gậy trúc, ánh mắt đục ngầu
Thỉnh thoảng người đàn ông lại yếu ớt siết tay thành nắm đấm, thè lưỡi liếm môi, vết thương đã kết vảy bị anh ta liếm cho rách ra, chảy máu
Không đợi vệt máu ngưng thành tụ máu, người đàn ông đã vội vàng thè lưỡi liếm
Liếm sạch máu, người đàn ông như thấy được tia hy vọng, vội vã cắn môi, đến khi thịt môi bị cắn be bét, máu chảy từng giọt từng giọt người đàn ông mới dừng lại, không ngừng mút môi mình
Như đang uống một thức uống ngon lành
Khương Yếm nhíu mày, nhưng cô không nói gì, cũng không làm gì cả
Cô biết bây giờ cô nên đứng dậy, đến kiểm tra nguyên nhân cái chết của những người kia, nói chuyện với người còn sống để tìm thêm manh mối, nhưng cô thật sự rất mệt
Tuy cảm giác choáng váng đã bớt đi nhiều nhưng cơ thể cứ như đã mấy ngày không ăn không uống, cô không thể đứng dậy được
Sau vài lần thử, Khương Yếm lại ngồi xuống đất, cô định nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp
Nghĩ vậy, cô chống tay trên đất, khó khăn lết người đến chỗ gốc cây
Ánh mặt trời ở đây rất độc
Cường độ ánh sáng mặt trời ở đây vượt xa ngày hè bình thường, Khương Yếm chưa từng trải qua thời tiết nắng nóng như thế bao giờ, vừa nóng vừa khô, nóng đến nỗi không muốn động đậy hay nói chuyện, nước trong cơ thể như đã bốc hơi hết
Khương Yếm vừa nhắm mắt nghỉ ngơi được vài phút thì nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến từ xa
Là Bình Bình
Nhưng Khương Yếm đã mệt đến mức không muốn nhấc mí mắt lên
Bình Bình mặc bộ quần áo đầy miếng vá, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bụi bặm, cô bé chống cành cây khập khiễng đến cạnh Khương Yếm, vẻ mặt bất lực: 
“Đừng ngủ, lúc nào rồi mà còn ngủ.”
“Không có ngủ.”
Khương Yếm mở hé mắt: “Chị không tìm thấy balo nên đói lắm, ngồi nghỉ một lát.”
“Sao mà không đói cho được.” Bình Bình lấy tay áo lau mặt: “Lúc em tỉnh lại, bên cạnh có một người vẫn còn sống, tình trạng của anh ta khá tốt, em bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì, anh ta nói năm nay hạn hán, mất mùa.”
“Thôn họ không thu hoạch được gì, không sống nổi nữa
Những người này đều muốn đến thôn Linh Nhân, chỗ đó giàu có, phú ông có thể lấy bảy, tám cô vợ bé, có thể nuôi được họ.”
“Chúng ta cũng trong tình cảnh tương tự, là dân tị nạn.”
Nói đến đây, Bình Bình mím đôi môi khô khốc, bất đắc dĩ nói: “Balo của em cũng mất rồi, nhưng mà em biết nó ở đâu
Nó đang ở trong tay mấy gã đàn ông, bọn họ đánh nhau trước mặt em rồi chia bánh ngọt với nước… Balo của chị chắc cũng bị cướp rồi.”
Dù sao họ đã hôn mê quá lâu, trong tình huống đó bị dân tị nạn cướp đồ là chuyện bình thường
Khương Yếm đói lả người, cô dựa vào thân cây không vỏ, hỏi Bình Bình: “Sao em không dùng năng lực để lấy lại balo, em cố tình để họ ăn hết đồ ăn à?”
Bình Bình lặng lẽ chớp mắt
Một chốc sau, cô bé trả lời: “Em thấy bọn họ định nấu một đứa bé, họ đã nhóm lửa rồi, nhưng sau khi cướp được đồ ăn, họ lại ôm đứa bé ra khỏi cái nồi đằng kia.”
“Em vốn định lấy lại đồ ăn, nhưng nhìn thấy cảnh đó lại thôi, em cũng muốn ngăn họ nấu đám trẻ con, có điều dọc đường đi em thấy rất nhiều chuyện tương tự, linh lực của em có hạn, không thể ngăn hết được…”
“Nên em không quan tâm nữa.” Bình Bình ngồi xuống cạnh Khương Yếm: “Em đi tìm mọi người.”
Dù việc coi con là thức ăn rất tàn nhẫn nhưng họ đều là NPC, không cần phải lãng phí linh lực
Tạm thời phải lo cho bản thân trước đã
Bình Bình nhìn Khương Yếm từ trên xuống dưới, chuẩn bị mở miệng giúp cô khôi phục thể lực thì bị cô ngăn lại
“Đừng khôi phục hoàn toàn, có thể đi là được.” Khương Yếm nói: “Tốt nhất là đừng nên tỏ ra sức khoẻ mình rất tốt, trông như thể có rất nhiều thức ăn, dễ bị nhắm vào lắm.”
Bình Bình cũng nghĩ vậy, cô bé liếc cô một cái rất nhanh: “Không thì chị nghĩ tại sao em phải đi cà nhắc?”
“Vì thấy thú vị chăng?”
Khương Yếm cười rộ lên
“Vậy chị cảm ơn em trước nhé, bạn Bình Bình yêu dấu.”
Sắc mặt Bình Bình tối lại, cô bé thản nhiên nói gì đó
Vừa dứt lời, cảm giác khó chịu trong người Khương Yếm đã dịu đi phân nửa, chỉ còn dạ dày vẫn đau âm ỉ
Cô và Bình Bình đứng dậy, nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không thấy cặp song sinh và Ngu Nhân Vãn
Sau khi bàn bạc, cả hai quyết định sẽ đi theo dân tị nạn
Hơn mười phút sau, hai người gặp Ngu Nhân Vãn
Hành lý và giày của Ngu Nhân Vãn đã biến mất, em ấy đi chân trần, lúc hai người nhìn thấy, em ấy đang đứng ngẩn ngơ giữa đường
Cả hai nhìn theo ánh mắt Ngu Nhân Vãn, có một bé gái sáu, bảy tuổi đang quỳ giữa đường, trên đầu vương một cọng cỏ, ba mẹ bé gái đứng cạnh bên, tha thiết bắt chuyện với dân tị nạn
Hiện tại Bình Bình đã tự học đến cấp ba, tất nhiên cô bé đã học môn lịch sử cấp ba
Cô bé đã đoán được đại khái dòng thời gian hiện tại
“Đang ở đầu hoặc giữa thế kỷ.”
Cô bé biết Khương Yếm là yêu quái, có lẽ không biết lịch sử trăm năm của Hoa Quốc, bèn nói: “Họ đang bán con gái, dân tị nạn không có tiền, người mua là bọn buôn người trà trộn trong dân tị nạn, mua các bé gái rồi bán làm nô lệ hoặc con dâu nuôi từ bé cho những gia đình giàu có.”
Nhưng sự ác độc của cặp ba mẹ này đã vượt quá tưởng tượng của Bình Bình
“Bát tự của con gái tôi rất tốt, bát tự của nó rất tốt…” Mẹ bé gái hét lớn, giọng bà ta như bị cái chiêng chèn ngang cuống họng, vừa khàn vừa chói tai: “Con gái tôi có thể kết âm hôn, còn sống hay đã chết không quan trọng, con gái tôi có thể kết đôi với các công tử!”
Nghe bà ta nói thế, gã buôn người đang đứng chờ ở ven đường bước tới, trùng hợp thay, ở thôn Linh Nhân có con trai nhà kia vừa qua đời, ba mẹ anh ta đang sốt ruột tìm người để kết minh hôn, ra giá khá cao, đảm bảo không lo cơm ăn áo mặc trong nửa năm
Sau một hồi cò kè mặc cả, bé gái bị bán đi với giá một túi bánh mì và hai bình nước
Gã buôn người răng vàng khè hơn bốn mươi tuổi dắt tay bé gái đi về hướng thôn Linh Nhân, bé gái ngoái đầu nhìn lại mấy lần nhưng bọn họ còn chẳng thèm liếc mắt
Bọn họ ngồi xổm bên vệ đường, vừa nhét bánh mì vừa đổ nước vào miệng một cách điên cuồng
Gã buôn người đi rồi, dân tị nạn xung quanh nhào tới như châu chấu
Túi bánh mì nhanh chóng bị cướp mất, một bình nước đổ xuống đất, bốn, năm người nằm rạp trên mặt đất, đào lớp đất thấm nước nhét vào miệng
Ngu Nhân Vãn cứ đứng nhìn mãi, Khương Yếm thấy em ấy không định di chuyển, bèn đi qua gọi em ấy
Lúc Ngu Nhân Vãn quay người lại mà chưa thôi hốt hoảng: “… Khương Khương.”
“Tại sao người ở đây lại khổ quá vậy?”
Khuôn mặt em ấy nhem nhuốc, em ấy nói giày đã bị người khác lấy đi, thấy em ấy không còn sức để cử động, bọn họ còn định lấy luôn quần áo
Tình thế cấp bách, Ngu Nhân Vãn vận dụng năng lực, người đó bị một người dân tị nạn khác đánh ngã lăn ra đất ngay tức khắc, không còn sức để cướp quần áo
Khương Yếm thở dài
Chẳng ai đủ sức để nói chuyện nữa, cô vỗ vai Ngu Nhân Vãn, ra hiệu cho em ấy cùng đi tìm cặp song sinh
Cả ba tìm thấy cặp song sinh ở gần thôn Linh Nhân
Do ảnh hưởng của trường năng lượng, đôi song sinh không có biểu hiện của người mắc bệnh bạch tạng, tóc đen da vàng bình thường
Thẩm Tiếu Tiếu đang giành lại balo của mình từ tay dân tị nạn, trong balo của em có rất nhiều đồ, dù đã biến chất nhưng ở thời đại này, giá của chúng vẫn cao ngất ngưởng
Cũng chẳng biết cái nào sẽ có ích
Có điều cặp song sinh hoàn toàn không thể đọ lại cả một nhóm người, trong phút nóng vội, đầu ngón tay Thẩm Hoan Hoan loé lên kim quang, định trói đám dân tị nạn này lại
Ngờ đâu bên tai cô nàng đột nhiên vang lên một tiếng “keng”
Hệt như âm thanh của bùa đòi mạng
Sau tiếng “keng”, thời gian bỗng dừng lại, nét mặt tham lam của đám dân tị nạn đều bị đóng băng, Thẩm Tiếu Tiếu đang ôm chặt balo cũng bất động
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, kim quang nơi đầu ngón tay Thẩm Hoan Hoan biến mất, cô nàng ngơ ngác nhìn xung quanh
Cách đó hai bước chân có người đàn ông đang giơ hòn đá lên cao định đập cô nàng, cách đó ba bước chân có người phụ nữ đang quỳ xuống khóc lóc với cô nàng, chân trái bị một đứa bé ôm lấy, nó há miệng, ánh mắt chẳng giống một đứa nhỏ thơ ngây, muốn cắn thịt ở chân cô nàng
Giờ phút này, bọn họ đều bất động
Ngoại trừ cô nàng
Không thể xin giúp đỡ
Chẳng ai có thể giúp đỡ
Thẩm Hoan Hoan không kìm được mà run rẩy, cô nàng nuốt nước bọt, đẩy nhẹ những người này ra khỏi người mình, cố gắng duỗi ngón tay ra, để bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại
Hơn mười giây sau, cô nàng ngẩng đầu nhìn mấy dòng chữ trước mặt
[Đây là thời đại bị bao trùm bởi ngọn lửa chiến tranh, các thế lực tranh đấu lẫn nhau, thôn Linh Nhân là nơi giao nhau giữa hai phe, là khu vực đặc thù
Nơi đây là đầu mối giao thông trọng yếu, được mặc định là khu vực hoà bình
Gặp phải đại hạn, mùa màng thất thu, bạn và ba mẹ bạn quyết định đến thôn Linh Nhân tìm kiếm sự bảo vệ
Không may, trên đường đi ba mẹ bạn bị dân tị nạn gây thương tích, họ sợ bạn và em gái bạn lo lắng nên đã che giấu vết thương, kết quả là hai ngày sau, họ bỏ mạng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Túi vải của em gái bạn bị mất, bạn để em gái giữ xương ngón tay út và túi vải của bạn
Các bạn chạy suốt chặng đường, trốn tới trốn lui, cuối cùng cũng đến gần thôn Linh Nhân
Nhưng đúng lúc này, đám dân tị nạn nhìn chằm chằm các bạn như hổ đói mà ra tay
Đối mặt với tình hình hiện tại, bạn quyết định:
1
Tranh luận với đám dân tị nạn, khóc lóc kể lể về cảnh ngộ của mình, cầu xin bọn họ đừng giật túi vải của bạn
2
Ỷ vào vài thuật phòng thân học được, đánh nhau với dân tị nạn, không để bọn họ đến gần bạn trong phạm vi ba mét
3
Ném đồ ăn trong túi vải ra ngoài, thừa dịp bọn họ đang tranh nhau mà cướp lấy, dẫn em gái và di cốt ba mẹ bạn chạy vào thôn Linh Nhân.]
Thẩm Hoan Hoan loại ngay “lựa chọn số 1”
Đám người này thấy đồ ăn là mất hết lý trí, không đời nào bọn họ buông tha việc cướp giật
Mà “lựa chọn số 2” thì…
Lựa chọn này có vẻ như không phải là lựa chọn an toàn nhất, cảm giác mệt mỏi trong người cô nàng không phải giả, làm sao có thể đánh thắng năm, sáu người tị nạn được
Cho nên Thẩm Hoan Hoan cũng loại luôn lựa chọn này
Cuối cùng, cô nàng nhìn “lựa chọn số 3”
Rất rõ ràng, lựa chọn này hoàn toàn không có vấn đề gì, vừa lợi dụng tâm lý tham lam của bọn dân tị nạn, vừa đảm bảo an toàn cho cô nàng và em gái
Thẩm Hoan Hoan thở phào một hơi, giơ tay định chọn “lựa chọn số 3”, nhưng thấy đồng hồ đếm ngược vẫn còn ba phút, cô nàng chậm rãi buông tay xuống
Thẩm Hoan Hoan có cảm giác linh hồn phía sau đã phát hiện cô nàng muốn trói đám dân tị nạn này lại nên đã đưa ra câu hỏi này để ngăn cản
Dù sao thì vẫn còn thời gian, không bằng tìm thêm vài manh mối thực tế, để yên tâm hơn với lựa chọn của mình
Nghĩ vậy, Thẩm Hoan Hoan cúi người, kéo cái balo trong tay Thẩm Tiếu Tiếu ra
Bởi vì vừa tỉnh lại đã phải tranh giành với dân tị nạn nên Thẩm Hoan Hoan chưa kịp kiểm tra xem trong balo của Tiếu Tiếu có gì, không biết có gì bị biến chất hay linh hồn phía sau có bỏ thêm gì vào không
Thẩm Hoan Hoan vừa suy nghĩ vừa kéo khoá balo
Ngay lúc balo được mở ra, hai mắt Thẩm Hoan Hoan trợn trừng
Cô nàng hít vào thở ra mấy lần mới cử động
Thẩm Hoan Hoan sợ hãi lùi bước, dốc cái balo xuống
Theo động tác của cô nàng, từ trong balo rơi ra hai cái xương ngón út, một miếng bánh mì cỡ nắm tay, bình nước còn một nửa, còn có ba đôi bàn tay của ba người khác nhau bị chặt đứt, một đôi chân bị đứt lìa và vô số móng tay dính bẩn
Cùng với một con dao chặt xương vô cùng sắc bén, bê bết máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.