Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm vài giây Lúc thấy phần giới thiệu bối cảnh của thôn Linh Nhân và ba lựa chọn, cô nàng cũng không có phản ứng gì quá lớn Thế nhưng sau khi nhìn thấy những bàn tay đứt lìa ấy, cùng với con dao chặt xương rõ là hung khí, Thẩm Hoan Hoan cuối cùng cũng cảm nhận được…
Trong trường năng lượng này, dường như cô nàng đã có thiết lập Một thiết lập nhân vật không hề yếu đuối Còn chưa đầy hai phút nữa thì thời gian sẽ kết thúc, Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng ngồi xổm xuống, quan sát những bàn tay bị chặt đứt Trong những bàn tay ấy có những vết chém, phần thịt rõ là bị một con dao cắt đứt, bề mặt vết cắt rất nhẵn, điều này cho thấy “cô ấy” dùng dao chặt xương rất giỏi Xét theo mức độ biến dạng của những ngón tay, chắc hẳn lúc đó chủ nhân của bàn tay chưa chết, vậy nên “cô ấy” đã chặt đứt bàn tay của đối phương khi người nọ vẫn còn sống Thẩm Hoan Hoan lại cảm nhận tình trạng hiện tại của mình Tuy chân tay mỏi nhừ, nhưng cô nàng vẫn có cảm giác no bụng Đồng nghĩa với việc, trong suốt chuyến đi, cô nàng không hề cảm thấy đói, hay nói cách khác… hai ngày qua cô nàng đã ăn no rồi Còn về ăn gì…
Hiển nhiên câu trả lời đã rõ Cô nàng và em gái mình đã ăn thịt đám dân tị nạn đó Thẩm Hoan Hoan nhặt con dao chặt xương trên mặt đất lên, tuy cô nàng chưa từng chạm vào con dao nào như thế, nhưng ngón tay lại vô thức di chuyển, con dao sắc bén xoay tròn trong tay, do chuyển động vô cùng trơn tru, dưới sự phản xạ của ánh mặt trời, nó tạo ra vài vệt sáng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Thẩm Hoan Hoan đã bị thuyết phục Con dao này thuộc về cô nàng, không phải của nhân vật do Tiếu Tiếu thủ vai Đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại hai mươi giây, Thẩm Hoan Hoan hít một hơi thật sâu rồi nhìn bảng lựa chọn Cô nàng có thiết lập biết sử dụng dao chặt xương, cũng học được các kỹ năng tự vệ, điều quan trọng nhất là đám dân tị nạn này không ăn gì trong nhiều ngày và đã kiệt sức, cô nàng có thể đối kháng trực diện với họ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hoan Hoan chẳng còn do dự nữa.
Sau khi thầm cổ vũ bản thân, cô nàng nghiến răng chỉ đầu ngón tay vào “lựa chọn số 2” Giây tiếp theo, những người xung quanh đã bắt đầu di chuyển Thẩm Hoan Hoan căng thẳng nắm chặt dao, chuẩn bị chiến đấu Song cô nàng còn chưa kịp ra tay, bỗng cơ thể giống như bị ai đó điều khiển, tay chân không còn là của mình nữa.
Cô nàng thấy bản thân sau khi vén vài sợi tóc ra sau tai thì dùng sức đẩy cậu bé trước mặt ra, rồi bước hai bước về phía người đàn ông đang cầm đá định ném cô nàng Người đàn ông sửng sốt một lúc nhưng đã lập tức chuyển sang trạng thái hả hê, anh ta nắm chặt hòn đá, chuẩn bị đập một cú vào đầu cô gái Có điều biểu cảm của Thẩm Hoan Hoan còn điên cuồng hơn cả anh ta Cô nàng nắm chặt con dao, đá vào chân người đàn ông, nhân lúc người đàn ông không đứng vững, cô nàng dùng con dao chặt xương chém vào cổ tay phải của đối phương Âm thanh dao cắt phải thịt vang lên, nghe mà rợn cả người Người đàn ông kia la hét thảm thiết, hệt như con lợn bị chọc tiết.
Đám dân tị nạn đang định tiến lên bỗng dừng lại.
Tuy vậy, Thẩm Hoan Hoan vẫn không ngừng di chuyển, cô nàng điều khiển con dao linh hoạt, liên tục chém vào da của người đàn ông, chưa đầy năm giây sau, xương cổ tay của người đàn ông đã đứt lìa, toàn bộ bàn tay phải của anh ta rơi xuống đất, máu cứ thế tuôn trào.
Máu bắn tung tóe lên mặt Thẩm Hoan Hoan, cô nàng thấy bản thân đang sờ lên mặt, máu chảy xuống cằm, chảy vào cổ áo, trông hệt quỷ dữ bò lên từ địa ngục, điên cuồng muốn giết người Cô nàng nhìn sang những người khác: “Có ai muốn bàn tay này không?”
Đám dân tị nạn nhìn nhau, do dự vài giây nhưng chẳng ai di chuyển cả Người đàn ông đau đớn ngã xuống đất, lăn qua lăn lại ôm lấy cổ tay trống rỗng, đứa con của anh ta chạy tới, trên môi là nụ cười tươi “Ba ơi… khát… nước…”
Cậu nhóc bôi ít máu của người đàn ông lên môi, sau đó mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền, trông rất thỏa mãn.
Thẩm Hoan Hoan cảm thấy tim mình co quắp, nhưng giờ đây cô nàng vẫn chưa lấy lại được quyền điều khiển cơ thể Cô nàng nhìn bản thân cầm dao đi về phía trước, cứ mỗi một bước, ánh nhìn của dân tị nạn lại thấp xuống một tấc Cho đến khi Thẩm Hoan Hoan tay cầm con dao, tay kia kéo Thẩm Tiếu Tiếu vẫn còn khiếp sợ bước vào thôn Linh Nhân Cuối cùng cô nàng cũng được tự do Thẩm Tiếu Tiếu đã chứng kiến toàn bộ sự việc, vậy nên sau khi vào thôn Linh Nhân, em vẫn luôn im lặng, liên tục nhìn chị gái mình Ngoài khiếp sợ ra thì còn chút sùng bái.
Một lúc sau, khi thấy mặt Thẩm Hoan Hoan tái nhợt, em bắt đầu tẩy não chị gái mình: “Không sao đâu, người đàn ông đó định dùng hòn đá sắc nhọn đập vào đầu chị, cho nên chị mới tự vệ mà thôi!”
“Kỹ thuật dùng dao của chị tuyệt vời thật đấy Có khi nào đây là kỹ năng mới không?”
“Với lại ở đây…” Thẩm Tiếu Tiếu lắc đầu: “Cũng chẳng có ai quan tâm đám dân tị nạn kia sống hay chết cả.”
“Chúng ta có chết cũng không ai quan tâm, bọn họ có chết cũng không ai quan tâm Thế nên chị hãy yên tâm, chẳng có người tới bắt chúng ta đâu!”
Giọng điệu Thẩm Tiếu Tiếu mất dần nhiệt huyết, Thẩm Hoan Hoan thấy thế thì lập tức giải thích, rằng đấy không phải cô nàng Lúc này, ba người Khương Yếm đã đi tới Nhìn thấy ba người họ, Thẩm Hoan Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, cũng bớt lo hơn vì chuyện đã giết người “Bọn chị vừa mới chứng kiến.” Khương Yếm thẳng thắn: “Em bị cướp quyền kiểm soát cơ thể à?”
Thẩm Tiếu Tiếu chớp chớp mắt “…” Em sờ sờ cằm bảo: “Em đã nói rồi mà, chị không thể đăng ký khóa học đó mà không rủ em được.”
Thẩm Hoan Hoan bị chọc cười, cổ tay cứng ngắc cũng dần thả lỏng Cô nàng nhét con dao chặt xương vào túi, giải thích mọi chuyện vừa xảy ra [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nói ra thì rất đơn giản, chỉ cần hai ba phút là đã trình bày xong Thẩm Hoan Hoan dứt lời, tất cả mọi người đều lộ vẻ suy tư Sau vài giây, Khương Yếm lên tiếng trước: “Chị nghĩ suy đoán của em rất đúng, những câu hỏi trắc nghiệm kia xuất hiện nhằm giúp em làm rõ tính cách của bản thân, ngăn cản em dùng năng lực.”
Thẩm Hoan Hoan hỏi: “Lúc tới đây mọi người không dùng năng lực sao?”
“Ngu Nhân Vãn với Bình Bình đều đã dùng.” Khương Yếm nói: “Nhưng tình huống lúc họ sử dụng lại khác.”
“Khi họ dùng năng lực, những người khác không hề nhận ra mình đang bị sức mạnh huyền bí đó ảnh hưởng Chỉ cần Bình Bình và chị không nói thì chẳng ai biết trạng thái của bọn chị đã tốt lên Chỉ cần Ngu Nhân Vãn không nói, người đàn ông kia cũng không biết anh ta bị ngã là do Ngu Nhân Vãn làm.”
“Nhưng nếu em trói đám dân tị nạn đó thì chắc chắn họ sẽ phát hiện ra, dễ dàng đoán được là em làm Khi ấy đám dân tị nạn cũng vào thôn Linh Nhân, chuyện em có sức mạnh kỳ lạ sẽ thành nhược điểm, mạch truyện cũng bị ảnh hưởng.”
“Linh hồn phía sau sẽ không để chuyện đấy xảy ra, vậy nên nó mới ngăn em dùng năng lực.”
Khả năng trói buộc linh hồn của Thẩm Hoan Hoan sẽ bị hạn chế, có điều người bị hạn chế nhất là Bình Bình Là nhà ngoại cảm có năng lực biến lời mình nói thành sự thật, Bình Bình có thể thay đổi tuyến nhân vật và mạch truyện theo ý muốn, nhưng từ giờ trở đi, linh hồn phía sau đã thiết lập tính cách khả năng riêng của mỗi người, một khi có hành vi nào đó vượt quá giới hạn, linh hồn phía sau sẽ dùng các giải pháp tạm thời để ngăn chặn hành vi bất thường và việc sử dụng năng lực của họ, sau đó giành lấy quyền kiểm soát cơ thể “Tạm thời đừng thách thức quyền uy của linh hồn phía sau.” Khương Yếm nói: “Theo tình hình hiện tại, nếu muốn bớt rắc rối thì phải cố gắng làm theo thiết lập của bản thân, không nên dùng năng lực nữa.”
Nhưng hiện tại ngoại trừ Thẩm Hoan Hoan ra, những người khác đều chẳng biết thiết lập của mình là gì.
Điểm chung duy nhất của mọi người là “những người dân tị nạn chạy tới thôn Linh Nhân” Mà nếu là dân tị nạn không có xu nào, việc đầu tiên khi tới thôn Linh Nhân là phải tìm một nơi trú ẩn, một nơi có thể chứa chấp họ.
Trước khi tìm nơi ở, mấy người đã kiểm kê lại tất cả những gì mà họ có trên người “Em không thấy balo của mình đâu.” Ngu Nhân Vãn nói “Khương Yếm và em cũng không có.” Bình Bình bảo Thẩm Tiếu Tiếu lên tiếng: “Em với chị gái mình cũng bị mất rồi, chiếc balo này là giả, balo mà linh hồn phía sau đưa cho chứa đầy móng tay gớm ghiếc, cả mấy bàn tay bàn chân nữa, nhìn rợn cả người.”
Vậy nên giờ đây họ không những không có tiền, mà còn không có thức ăn hay vật dụng gì.
“Các em còn bùa hay đạo cụ nào không?” Khương Yếm hỏi mọi người “Mất hết rồi, quần áo bị thay, balo cũng chẳng còn, mấy thứ đó để được đâu nữa chứ.” Vẻ mặt Thẩm Tiếu Tiếu đau khổ, hai tay vô thức siết chặt, tức giận đấm vào không khí mấy cái Cô nàng Thẩm Hoan Hoan chỉ vào mắt phải của mình: “Em có thể cảm nhận được, lá bùa dự đoán vẫn còn.”
Khương Yếm nhìn Bình Bình với Ngu Nhân Vãn, cả hai đều lắc đầu Vì vậy, Khương Yếm nói về chính mình: “Chị vẫn còn lá bùa thời gian, những loại bùa khác cũng đã mất.”
“Có lẽ linh hồn phía sau không thể lấy chúng đi được.”
Chỉ còn lại hai tấm bùa, cũng chẳng có giấy bùa vàng hay chu sa để họ vẽ bùa, mạng sống của họ đang bị đe doạ, Thẩm Hoan Hoan thở dài an ủi mọi người: “Còn hai cái mà, đỡ hơn không có gì.”
“Rõ là linh hồn phía sau không muốn chúng ta dùng năng lực của mình, có thể ngay cả bùa cũng chẳng được dùng.”
Trước khi tiến vào nhà tang lễ Nam Tạng thì mọi người đã dự đoán trước tình hình ở đây, dù hiện tại tình hình trở nên gian nan hơn, nhưng chưa vượt quá nhận thức của họ, vậy nên chẳng mấy chốc đám người đã tươi tỉnh trở lại “Tìm một nơi để ở đi.” Khương Yếm nói Vừa nãy mọi người đều vội chia sẻ tin tức với nhau, còn chưa xem xét tình hình ở thôn Linh Nhân, bây giờ mới bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh Địa hình của thôn Linh Nhân hơi cao, phải leo lên hai ngọn núi mới tới được, nếu không thì cũng chẳng có nhiều dân tị nạn chết trên đường đến thế Những người đó vừa phải trải qua thảm kịch, lúc nhìn vào thôn Linh Nhân, chắc chắn sẽ thấy nó phồn vinh vô cùng.
Không phải phồn vinh hơn so với bên ngoài, mà nó thực sự phồn vinh.
Rõ là chỉ cách bởi một cánh cửa đá, nhưng bên ngoài là đám dân tị nạn chết hàng loạt, bên trong lại là những ngôi nhà ngay ngắn với các bức tường được quét vôi trắng, còn cả những người đàn ông mặc áo choàng, phụ nữ mặc sườn xám, váy dài, đám trẻ con ngồi trên xe kéo, thậm chí cách đó vài chục mét còn có chiếc ô tô màu đen Người giàu bước đi khoan thai, sống cuộc sống thái bình thịnh thế trong thời loạn lạc “Chắc chắn chủ nhân của chiếc xe kia rất giàu có.” Thẩm Tiếu Tiếu lẩm bẩm “Là giàu có trong giàu có luôn ấy chứ.”
Dân tị nạn trong thôn không nhiều, nhìn quanh chỉ có khoảng chục người, Khương Yếm nghĩ đến đám dân tị nạn tụ tập ngoài cửa đá, nhận ra có gì đó không ổn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tất nhiên những người khác cũng đã nhận ra, Thẩm Hoan Hoan bèn hỏi một người bán hoa quả.
Tuy đối phương hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nói cho họ biết lý do “Các cô chỉ có nửa ngày, không tìm được việc thì sẽ bị đội tuần tra đuổi ra ngoài, cái thôn lớn thế này, sao mà nuôi người rảnh rỗi được Ừm…” Dì đó chỉ về phía xa xa: “Có người đang giám sát các cô đấy, đừng quan tâm tốt xấu, mau tìm việc đi.”
Thấy dì đó chuẩn bị đuổi người, Khương Yếm vội hỏi lại:
“Tôi chưa từng ra khỏi thôn nên không biết nhiều, nghe nói vùng đồng bằng phía Bắc yên bình hơn, còn có nhiều thị trấn lớn, tại sao những người giàu có lại chọn đến thôn này sống?”
Dì đó “ha” một tiếng: “Giờ này làm gì có chỗ nào yên bình!”
“Ngay cả vợ của lão gia giàu có còn biến thành kỹ nữ, cô gái đang chăm chỉ học hành ở trường thì bị đám lính ngoại quốc trêu chọc bắt nạt trước mắt mọi người, cô gái đó là cháu của người nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên báo đấy… Bỏ đi, các cô biết gì không?”
“Thôn Linh Nhân này ở nơi xa xôi, hai bên không giao tranh, lính ngoại quốc cũng hiếm khi lui tới, nếu các cô gặp may giống tôi, trước đây tôi được Hà lão gia tặng lại toàn bộ tài sản, có vài món là đồ cổ truyền lại từ thời tổ tiên nữa, nếu không tôi cũng chẳng thể ở lại!”
“Các cô tự cầu phúc đi.”
Sau khi hiểu sơ bộ về tình hình thôn Linh Nhân, ai nấy bỗng thấy căng thẳng, nếu vài tiếng nữa mà không tìm được việc thì sẽ bị đuổi ra ngoài, ở đây chỉ giữ những người được việc.
Hoặc là đủ giàu, hoặc là có thể mang lại giá trị cho người giàu Sau khi bàn bạc xong, bọn họ bắt đầu tìm việc làm ở các tiệm kinh doanh xung quanh, nhưng dù là cửa hàng hoa quả, tiệm trang sức, các quán trà hay quán rượu, mấy người phục vụ bên trong vừa thấy dân tị nạn đói khát thì đã đuổi họ đi.
Cả con phố có hơn hai chục cửa hàng, mỗi nơi họ dừng lại chưa được ba phút Khoảng một giờ sau, mấy người từ cửa hàng in ấn bước ra, sắc mặt khó coi.
Dân tị nạn, phụ nữ gầy yếu, còn cả một đứa trẻ Tổng hợp những điều trên, chẳng có cửa hàng nào chịu thuê họ cả, dù Bình Bình có chủ động đề nghị hãy bỏ cô bé ra, nhưng cũng chẳng có cửa hàng nào đồng ý.
Nạn đói kéo tới, vô số dân tị nạn ra ra vào vào, mấy người hoàn toàn chẳng có khả năng nổi trội nào.
Nói cách khác, mấy người vốn có thể nổi trội, nhưng vì thiết lập nhân vật nên chẳng biết điểm mạnh điểm yếu của mình là gì, cũng không dám dùng kiến thức hiện đại để tâng bốc bản thân.
Sau khi ra khỏi tiệm in ấn, mọi người đã đến rạp hát Đây là chỗ cuối cùng Chiếc xe màu đen cao cấp đậu ở trước cửa rạp, có lẽ vì giờ đây không có ai hát hí kịch nên cửa khóa chặt, người ngoài cửa đi tới đi lui, thỉnh thoảng sẽ có ai đó nhìn sang hướng này “Tối nay có tiết mục của Hề Quyết Vân không nhỉ?” Một người qua đường hỏi “Không có à Tôi đã chuẩn bị rồi, dù đắt thế nào tôi cũng phải tới nghe!” Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác xám đang xúc động lắc đầu: “Từ khi trở thành chủ rạp hát, Hề Quyết Vân rất hiếm khi lên sân khấu, nghe được một lần đã rất khó rồi.”
“Nghe nói Vương lão gia muốn cưới cô ấy làm vợ thứ chín, cũng chẳng biết…”
“Hoạ từ miệng mà ra, hoạ từ miệng mà ra!”
Người đàn ông đối diện vội bịt miệng người kia lại, cả hai nhanh chóng rời khỏi rạp hát Thẩm Tiếu Tiếu nghe thấy toàn bộ câu chuyện, trong đầu em lập tức nhảy ra loạt tình tiết cẩu huyết, vốn đang định cười, nhưng nghĩ tới tình cảnh hiện tại, em lại không cười nổi.
“Chúng ta biết đi đâu tìm việc đây…?”
Em đá hòn đá dưới chân, chắp hai tay lại lẩm bẩm: “Không tốn kém gì đâu, bọn tôi ăn ít lắm, chỉ cần chỗ ở thôi, tồi tàn thế nào cũng được.”
“Ai đó làm ơn chứa chấp bọn tôi đi mà, tôi sẽ biết ơn người đó cả đời, nếu ra ngoài được sẽ thắp hương cho, tôi còn có thể làm nhiệm vụ tích điểm, giúp bạn thay đổi vận mệnh kiếp sau, làm ơn đi…”
Nói đến đây, bỗng Thẩm Tiếu Tiếu nghĩ tới kết cục của bản thân khi bị linh hồn phía sau thủ tiêu, em xoa mặt, không nói tiếp nữa.
Nếu bản thân là linh hồn phía sau, em ước gì họ không thể tìm được việc làm Mọi người chuẩn bị quay lại các cửa hàng để thử vận may, nếu thực sự vẫn không được thì chỉ đành mạo hiểm tính mạng sử dụng năng lực để thăm dò, chắc chắn ở đây có một nơi thích hợp để họ ở lại làm việc, nhưng không biết cụ thể nó ở đâu.
Ngay khi mấy người định rời đi thì đột nhiên, bên trong rạp hát loáng thoáng vang lên tiếng hát hí khúc.
Ngu Nhân Vãn xuất thân từ dòng tộc hát hí kịch, dù đã bị xóa tên từ lâu, nhưng lúc còn nhỏ em ấy thường nghe người lớn trong nhà hát hí khúc, vậy nên em ấy có năng lực đánh giá và thưởng thức hí khúc Ngu Nhân Vãn vốn định rời đi, nhưng sau khi nghe vài câu hát, em ấy bỗng dừng bước.
“Tuyệt vời thật đấy.” Em ấy nhẹ giọng nói “Cực kì.. cực kì tuyệt vời luôn.”
Nói xong, em ấy vô thức bước lên bậc thềm ngoài rạp, nhìn lén qua khe cửa chỉ to bằng ngón tay cái Qua khung cửa hẹp, em ấy trông thấy người trên sân khấu Cô gái trên sân khấu khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, đứng một mình trên sân khấu, bước đi uyển chuyển, mái tóc đen óng búi thật cao, trên đầu đội mũ miện như ý màu xanh lam, mặc giáp vảy cá xanh vàng, tay áo trắng tung bay, ngón tay hướng về phía trước rồi gập lại thu về, trong lúc ống tay áo di chuyển, gương mặt được trang điểm của cô ấy ẩn hiện.
Ngu Nhân Vãn nín thở Em ấy đã từng xem rất nhiều người hát hí kịch, trong đó có vô số người nổi tiếng, thậm chí người nhà em ấy cũng đã từng hát hí kịch ở các rạp hát quốc gia, nhưng chưa từng có ai mang đến cho em cảm giác này…
Dù đối phương sở hữu dáng người mảnh khảnh, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng mang lại cảm giác như một chiến binh mạnh mẽ Ngu Nhân Vãn không biết đây là khí chất vốn có của đối phương, hay là khí chất của Ngu Cơ mà cô ấy đang đóng nữa Lúc này, người trên sân khấu đã rút thanh kiếm uyên ương ra, lùi lại vài bước rồi đặt thanh kiếm ngang cổ Cô ấy đang hát ca từ nổi tiếng trong vở hát “Bá Vương Biệt Cơ” “Từ khi theo đại vương đánh nam dẹp bắc, ta đã chịu gió sương cùng vất vả khổ nhằn từ năm này sang tháng nọ…”
Cũng vào lúc ấy, bên tai Ngu Nhân Vãn bỗng “keng” lên một tiếng, ca từ dừng lại, giọng hát cũng dần xa.
Do lúc nãy Thẩm Hoan Hoan đã đề cập tới, vậy nên Ngu Nhân Vãn phản ứng rất nhanh Em ấy lập tức ngước mắt nhìn lên phía trên.
Vài dòng ký tự màu đen đang lơ lửng trên không…
[Mẹ bạn từng học việc trong rạp hát, bà rất thích dạy bạn hát hí khúc, bạn cũng có thiên phú khá cao, nhưng thời loạn thế địa vị của đào kép rất thấp, cuối cùng mẹ bạn quyết định rời khỏi rạp hát, bắt đầu công việc kinh doanh vải lụa.
Sau trận hạn hán nghiêm trọng, mẹ bạn qua đời vì bệnh, bạn theo người lớn đến thôn Linh Nhân, nhưng dọc đường lại lạc mất họ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khi vào thôn, bạn kết bạn với nữ sinh cùng tuổi, tuy chỉ gặp gỡ trong thời gian ngắn, nhưng bạn vẫn vui vẻ khi tìm được tâm giao Dù vậy, thôn Linh Nhân không phải là xứ thần tiên trong tưởng tượng của bạn, sau lần thứ hai mươi ba bị đuổi khỏi cửa tiệm, bạn tìm đến rạp hát, lén lút nằm ngoài khe cửa nhìn người diễn kịch trên sân khấu, nghe đối phương hát những câu từ bạn yêu thích nhất.
Nhà hát là cơ hội cuối cùng của bạn Để ở lại đây, bạn sẽ…
1 Tặng cho người trên sân khấu một tràng vỗ tay, đồng thời lớn tiếng hô hoán cổ vũ.
2 Hát tiếp ca từ, cho đối phương nhìn thấy năng lực của bạn 3 Nằm im ngoài cửa, xem hết vở kịch.]