Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 130: PHƯƠNG TỰ NGỮ





 
Sau khi đọc qua ba lựa chọn, Ngu Nhân Vãn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên thoải mái hơn rất nhiều
Câu trả lời lần này hẳn là đã rõ, lựa chọn số 3
Bởi vì cả hai “lựa chọn số 1” và “lựa chọn số 2” là điều cấm kỵ
Từ xưa, các đoàn kịch đã có một quy tắc bất thành văn, đó là chỉ cần bạn bước lên sân khấu, dù không có ai nghe đi chăng nữa cũng phải hoàn thành nó, vở kịch không thể bị gián đoạn
Dù là cổ vũ hay là hát tiếp thì đều sẽ làm gián đoạn nhịp điệu của đối phương, hiện tại lời hát vẫn chưa đến điểm cao trào, câu tiếp theo hoàn toàn không thích hợp để khen ngợi, mà việc giành lời đối phương tự hát tiếp câu sau thì còn bất lịch sự hơn
Đối phương đang hát rất hay, nếu hát tiếp mà hát kém, không những làm gián đoạn màn trình diễn của đối phương, mà còn phạm phải điều cấm kỵ nhất, rồi còn bảo mình muốn tham gia rạp hát, sao đối phương có thể đồng ý được? 
Địa vị của đào kép ở thời loạn rất thấp, xếp thứ bảy trong hạ cửu lưu, còn chẳng bằng kỹ nữ thanh lâu, thứ họ muốn nhất là sự tôn trọng
*Hạ cửu lưu: Một trong ba tầng lớp các ngành nghề xã hội phong kiến (Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu, hạ cửu lưu), gồm: Một là thầy pháp, thầy phù thủy; hai là kỹ nữ; ba là thầy mo; bốn là phu canh; năm là nghề cạo đầu; sáu là thổi nhạc; bảy là đào kép; tám là ăn mày, chín là bán kẹo (người làm tò he)
Nếu muốn ở lại đây, điều đầu tiên cần làm là tôn trọng đối phương, không thể để lại ấn tượng xấu được
Nghĩ xong, Ngu Nhân Vãn bèn vươn ngón tay về phía “lựa chọn số 3”. 
Nhưng khi cách lựa chọn vài centimet thì ngón tay em ấy đột nhiên dừng lại giữa không trung. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Ngu Nhân Vãn mím môi, đọc đi đọc lại những dòng chữ, hay nói cách khác, em ấy đang đọc lại câu cuối cùng nằm trước các lựa chọn
… Rạp hát là cơ hội cuối cùng của bạn
Đồng nghĩa với việc, nếu em ấy chọn sai, không chỉ mình em ấy, mà những người khác cũng sẽ chết
Dù sao thì họ đã bị tất cả các cửa tiệm từ chối, xem xét từ lời lẽ thì những cửa tiệm đó sẽ không đồng ý vì họ đến lần nữa, bước vào rạp hát là cốt truyện mà họ bắt buộc phải trải qua
Khi nhận ra bản thân đang gánh vác mạng sống của người khác, bỗng Ngu Nhân Vãn không dám đưa ra lựa chọn nữa
Em ấy nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu tìm thêm lý do để chọn “lựa chọn số 3”. 
Nhưng mãi mà chẳng thể nghĩ ra. 
Bởi vì “lựa chọn số 3” là điều em ấy muốn chọn với tư cách là Ngu Nhân Vãn, em ấy ghét nổi bật, thô lỗ và thiếu lễ phép, không nghe lời, em ấy cảm thấy đối phương hát rất hay, chỉ muốn im lặng lắng nghe vở kịch mà thôi
Nhưng đây chỉ là thứ em ấy ghét, “cô ấy” thì lại muốn điều đó, song đây cũng có thể không phải thiết lập của “cô ấy”. 
Em ấy vẫn chưa rõ thiết lập tính cách của mình
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Ngu Nhân Vãn nhìn lên đồng hồ đếm ngược, thấy chỉ còn lại ba phút, toàn bộ cơ thể em ấy bắt đầu run lên, não bộ chạy nhanh, điên cuồng suy nghĩ về trải nghiệm mà Thẩm Hoan Hoan vừa nói và những gì Khương Yếm đã phân tích
… Khi Thẩm Hoan Hoan chuẩn bị thoát khỏi thiết lập nhân vật, linh hồn phía sau đã sắp xếp các câu hỏi trắc nghiệm để đưa thiết lập của cô nàng trở lại đúng hướng
Liệu đây có phải là trường hợp của em ấy không
Ngu Nhân Vãn bắt đầu nhớ lại những hành động vừa rồi của mình, rõ ràng lúc nãy Khương Yếm đã yêu cầu mọi người tới các cửa tiệm lần nữa, dựa vào mức độ nghe lời Khương Yếm, chắc chắn em ấy không thể không nghe theo, ngay cả khi em ấy đang nghe vở kịch mà em ấy thích nhất, em ấy chắc chắn cũng sẽ lập tức chạy theo Khương Yếm
Nhưng em ấy đã làm gì
Ngu Nhân Vãn nhớ lại hành vi dựa vào cửa nghe kịch vừa rồi của bản thân, phát hiện mình đang “vô thức”, đôi chân em ấy dường như cũng có ý thức, đến lúc em ấy nhận ra bản thân đang làm gì thì đã vậy, đã nhìn qua khe cửa. 
Vậy nên đây chính là thiết lập của em ấy
Em ấy đã học hí khúc, thích nghe hí khúc, có khả năng đánh giá và thưởng thức, ngưỡng mộ các diễn viên trên sân khấu
Chỉ vì tính cách của em ấy khá trùng khớp với thiết lập nhân vật, thế nên em ấy mới không có phản ứng gì
Sau khi hiểu ra điều này, Ngu Nhân Vãn nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, chỉ còn một phút rưỡi nữa
Em ấy kiềm chế cảm giác tê cứng ở lòng bàn tay, đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch của mình
Nếu thiết lập đã giống nhau, thế tại sao linh hồn phía sau lại phải đưa ra các câu hỏi trắc nghiệm
Câu trả lời đã rõ
Bởi vì dù cho có cùng sở thích xem kịch, nhưng trong tình huống này, bọn họ sẽ đưa ra những lựa chọn hoàn toàn trái ngược
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu người đứng ngoài cửa là Ngu Nhân Vãn, chắc chắn em ấy sẽ im lặng nghe hết vở kịch, có điều hành vi này lại không phù hợp với thiếp lập của em ấy trong trường năng lượng. 
Vậy nên hành vi trái ngược với em ấy chính là tính cách của “cô ấy”
Tức là “lựa chọn số 1” và “lựa chọn số 2”
So sánh giữa hai phương án thì “lựa chọn số 2” sẽ thích hợp hơn… Tuy thô lỗ nhưng có thể thể hiện năng lực của mình, phù hợp với tâm lý bôn ba mấy ngày mới đến được thôn Linh Nhân, lo lắng sẽ bị đuổi ra ngoài
Thiết lập tính cách của “cô ấy” là được ăn cả ngã về không. 
Dù biết sẽ bị ghét nhưng vẫn phải thu hút sự chú ý của người trên sân khấu, suy cho cùng thì việc chỉ im lặng nghe hết vở kịch thì làm được gì
Người trên sân khấu đang nhập tâm vào vở kịch, họ sẽ không đảo mắt nhìn xung quanh, cũng chẳng để ý tới sự xuất hiện của người khác. 
Sau một hồi suy nghĩ, nhìn đồng hồ chỉ còn mười lăm giây, Ngu Nhân Vãn điều khiển bàn tay cứng ngắc của mình, chạm vào “lựa chọn số 2”
Có lẽ để thuyết phục bản thân, em ấy vừa lựa chọn vừa lẩm bẩm: “Tôi là một kẻ tị nạn, tôi chỉ muốn được sống.”
Nói xong em ấy nhắm chặt mắt lại
Nửa giây sau, đột nhiên có lực khống chế không thể giải thích được buộc Ngu Nhân Vãn phải mở mắt ra
Em ấy trông thấy vẻ khao khát và giãy giụa trên khuôn mặt bản thân ở ngoài cửa, hai giây sau khi người trên sân khấu hát xong ca từ, dường như đoán được gì đó, em ấy đã lớn tiếng hát tiếp lời
Vì hành trình mệt nhọc mà giọng em ấy khàn vô cùng, Ngu Nhân Vãn cảm thấy lồng ngực đau rát, nhưng âm lượng em ấy lại càng lúc càng cao
“Ta chỉ hận… Tần gia ngang ngược tới sinh linh đồ thán.” Em ấy dùng tay giữ chặt khung cửa, cố gắng hát thật uyển chuyển: “Chỉ biết hại chúng bách tính gian lao khốn khổ…” 
Hát xong hai câu này, Ngu Nhân Vãn thấy bản thân rơi hai hàng lệ, gương mặt dính đầy bụi bặm hiện rõ hai đường, buồn cười đến mức đáng thương
Sau khi ổn định hơi thở, em ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu, nhưng trên sân khấu chẳng có ai nhìn em ấy cả. 
Người nọ hát lại hai câu kia bằng giọng êm ái uyển chuyển hơn em ấy gấp mấy lần, rồi hát tiếp như chẳng có chuyện gì xảy ra
Nước mắt trên mặt Ngu Nhân Vãn rơi nhiều hơn, em ấy cảm thấy xấu hổ vô cùng, cực kỳ xấu hổ
Đã lâu em ấy không hề uống nước, tới mức mồ hôi chẳng còn chảy được nữa, dù thế em ấy vẫn thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi
Em ấy quỳ dưới đất một lúc lâu, mãi tới khi Ngu Cơ trên sân khấu ngã xuống đất, tới khi cô ấy đứng dậy cúi chào trước hàng ghế trống rỗng
Sau đó, cô ấy chậm rãi đi về phía em ấy. 
Lúc này Ngu Nhân Vãn cũng đã khống chế được cơ thể mình, em ấy vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối, không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên
“Tên tôi là Hề Quyết Vân.” Người nọ nói
Ngu Nhân Vãn sửng sốt, vội gật đầu
“Giọng hát không ổn định, lấy hơi không đủ, cao độ không đúng.” Hề Quyết Vân khoác trên mình bộ trang phục rực rỡ với màu sắc tươi sáng, giọng hát cô ấy khiến lòng người rung động, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng
“Cô hát cực kỳ tệ.”
Đối phương buông những lời không chút tình người, nhìn Ngu Nhân Vãn như thể đang nhìn một món đồ. 
Đúng là sự lựa chọn sai lầm mà
Mặt Ngu Nhân Vãn tái mét, gần như muốn ngất đi vì đã nhịn đói lâu ngày
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Hề Quyết Vân lại khiến em ấy bừng tỉnh, lập tức ngẩng mặt lên
“Nhưng cảm xúc lại rất tốt.” Hề Quyết Vân nói
Cô ấy cụp mắt xuống:
“Hơi thở có thể luyện, nhưng cảm xúc thì phải tự nắm lấy.”
“Tôi biết ý đồ của cô, cô có thể ở lại.”
Thậm chí Ngu Nhân Vãn còn không có thời gian để mừng rỡ, tất cả nỗi sợ hãi ập đến, sức lực em ấy bỗng dưng bị rút cạn, cơ thể gập xuống, Khương Yếm bước tới đỡ lấy em ấy
Hề Quyết Vân đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên mặt Thẩm Hoan Hoan
“Máu trên mặt cô là sao đây?”
Thẩm Hoan Hoan nghĩ ngợi giây lát, sau đó trầm tư trả lời: “Tôi đã chém chết tên dân tị nạn muốn giết tôi và em gái tôi.”   
Hề Quyết Vân nhướng mày
Cô ấy nhìn rạp hát sau lưng một lúc, rồi vẫy tay với tầng hai: “Thiêu Xuân, xuống đây đi.” 
Chưa đầy một phút sau, một thiếu nữ vác theo thanh kiếm lớn vội vã lao xuống
“Trưởng đoàn, chị tìm em có việc gì
Chẳng lẽ lại có tên nào không có mắt tới bắt nạt chị à?” 
Hề Quyết Vân ra hiệu cho đối phương nhìn sang Thẩm Hoan Hoan
“Thử xem.” Cô ấy nói với Lữ Thiêu Xuân
Chắc hẳn cuộc trò chuyện kiểu này đã diễn ra không ít lần, vì thế Lữ Thiêu Xuân đã ngay lập tức hiểu ra
Cô ấy đi về phía Thẩm Hoan Hoan, sau đó dùng tốc độ cực nhanh giơ chân đánh vào đầu gối của cô nàng
Từ phản ứng vô thức của cơ thể, Thẩm Hoan Hoan lập tức cúi người sang một bên, siết chặt vai đối phương, sau đó thực hiện động tác lộn nhào rồi đứng đằng sau lưng đối thủ, dùng đầu gối của mình húc vào chân cô ấy
Lúc này Lữ Thiêu Xuân mới dừng lại
Cô ấy gật đầu với Hề Quyết Vân
Vì thế Hề Quyết Vân lại hỏi: “Cô đã từng giết người không đáng giết chưa?”
Thẩm Hoan Hoan buông tay ra, vô thức lắc đầu
Hề Quyết Vân “ừ” một tiếng: “Cô cũng ở lại, Thiêu Xuân là đào võ, cô sẽ theo em ấy.”
“Còn cô và cô.” Hề Quyết Vân chỉ vào Khương Yếm với Thẩm Tiếu Tiếu: “Đã quen biết rồi thì ở lại đây đi
Trong rạp hát không thiếu chỗ ăn chỗ ở cho hai người, Thiêu Xuân sẽ sắp xếp công việc cho các cô.” 
“Về phần nhóc.” Hề Quyết Vân nhìn Bình Bình: “Nơi này không thích hợp với nhóc đâu.”
Lời lẽ rất lạnh lùng
Bình Bình không thể không quay người rời khỏi đây
Nhưng Hề Quyết Vân lại bổ sung thêm: “Tôi sẽ sắp xếp cho nhóc tới nơi khác
Đội tuần tra đang chuẩn bị đuổi người đi, nhóc có thể vào đây trước.”
Bình Bình ngoái đầu lại: “Thật ạ?”
Hề Quyết Vân không nói gì thêm, quay người bước vào trong
Ngoại trừ Ngu Nhân Vãn giải quyết câu hỏi, chẳng ai nghĩ Hề Quyết Vân sẽ giữ mọi người lại
Bị sắp xếp một cách quyết đoán mạnh mẽ như thế, mọi người quay sang nhìn nhau
Ngu Nhân Vãn giải thích: “Em vừa làm lựa chọn, câu hỏi nói rạp hát là cơ hội cuối cùng của chúng ta, vậy nên nếu trả lời đúng, tất cả chúng ta có thể tìm được việc ở rạp hát.”
Thẩm Tiếu Tiếu vỗ vai Ngu Nhân Vãn, hết lời khen ngợi: “Chị giỏi quá!”
Sau khi bước vào rạp hát, Hề Quyết Vân lên tầng lấy khế ước, lúc này có một người phụ nữ mặc áo tím bước xuống, mắt phượng hơi nhướng, lông mày xếch lên trên thái dương, vừa nhìn thấy họ, đối phương hừ lạnh, chẳng nói lời nào. 
Hề Quyết Vân bước xuống, người phụ nữ mặc áo tím khẽ cúi đầu, sau đó đứng cạnh bàn, thấy mọi người ký xong khế ước, chị ta cúi xuống, lấy tấm ván từ chiếc hộp gỗ dưới chân mình.  
“Tôi tên Tiêu Tùng Dã, là nhị sư phụ ở đây.” Chị ta tự giới thiệu: “Lúc đại sư phụ hát, ai là người đã xen lời vào?”  
Ngu Nhân Vãn mím môi, sau đó từ từ giơ tay lên
Tiêu Tùng Dã cười khẩy, sải bước tới, nắm lấy tay phải của Ngu Nhân Vãn, cầm tấm ván bắt đầu đánh
Tấm ván được nâng lên rất cao, sau đó ập mạnh xuống, Ngu Nhân Vãn bất lực nhìn lòng bàn tay đỏ tím, sưng tấy lên, nhưng em ấy vẫn im lặng
Sau khi đánh hai mươi cái, cuối cùng Tiêu Tùng Dã cũng dừng lại
“Đại sư phụ rất tốt bụng, thích đưa mấy kẻ tị nạn về, chị ấy đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, thậm chí còn thề với tôi sẽ không nhận thêm ai nữa, cuối cùng lại nhận phải thứ vô lễ thô lỗ như cô!” 
“Ai bắt cô vừa khóc vừa hát xen vào
Cô giả vờ đáng thương gì chứ
Khóc tiếp đi, khóc tiếp đi!”  
Vừa nói, Tiêu Tùng Dã vừa đánh mạnh vào lòng bàn tay Ngu Nhân Vãn thêm năm lần nữa
Cuối cùng, chị ta ném tấm ván sang một bên, ra hiệu Ngu Nhân Vãn có thể nói
Ngu Nhân Vãn im lặng, nhỏ giọng bảo: “Cảm ơn.”
Tiêu Tùng Dã hơi sững người, trừng mắt nhìn Ngu Nhân Vãn, sau đó tỏ vẻ uy hiếp, quay người đi lên tầng
Thấy Tiêu Tùng Dã đã dạy dỗ xong, Hề Quyết Vân mới lên tiếng, cô ấy chỉ vào mấy người xung quanh rồi giới thiệu họ
“Tôi là trưởng đoàn, cũng là đại sư phụ ở đây.”
“Người vừa rồi là phó đoàn, nhị sư phụ, em ấy là người quản lý chi tiêu của đoàn… cũng là người sẽ thường xuyên dạy bảo mọi người.” Hề Quyết Vân nói: “Tùng Dã cũng rất trọng tôn ti, tốt nhất đừng chọc giận nó, nếu không nó đánh người, tôi cũng không giúp được đâu.”
Cuối cùng, cô ấy chỉ vào cô gái dịu dàng vẫn im lặng nãy giờ
“Đây là tam sư phụ, Phương Tự Ngữ, là người phụ trách mua sắm cho rạp hát.”
Cô gái đó chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tóc dài xõa ngang lưng, cực kỳ xinh đẹp, giọng ngọt như đang ngậm hoa trong miệng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô ấy thân thiện chào hỏi mọi người: “Đừng lo, từ giờ chúng ta sẽ là người một nhà, tôi dẫn mọi người đi tham quan nhé.”
Mọi người đều đáp được…
Sau đó, mọi người theo Phương Tự Ngữ tới sân sau, tham quan nơi tập luyện hàng ngày
Lúc này Bình Bình đã nhịn rất lâu, bèn giơ tay lên: “Em muốn đi vệ sinh.”
Hiện tại chỉ có Phương Tự Ngữ biết nhà vệ sinh ở đâu
Bình Bình tự giác đi tới nắm lấy tay người phụ nữ, cố gắng giành chút thiện cảm
Phương Tự Ngữ do dự một lúc, sau đó quay người dẫn Bình Bình lên tầng
Bảy tám phút sau, Bình Bình một mình chạy xuống
Cô bé trông rất sốc, như thể vừa thấy gì đó không thể tưởng tượng nổi. 
Khương Yếm hỏi: “Sao thế?”
Bình Bình quay đầu lại, có tật giật mình mà nhỏ giọng, hệt như tên trộm: “Phương Tự Ngữ vào phòng vệ sinh nam, thậm chí đụng phải đàn ông cũng chẳng thấy xấu hổ gì, rất bình tĩnh đi vào trong!”
“Nhìn chị ấy xinh đẹp thế, vậy mà lại là một tên biến thái!” Bình Bình nhìn đi nhìn lại mấy lần, tới khi thấy Phương Tự Ngữ từ xa bước tới, cô bé mới lập tức ngậm miệng lại
Khương Yếm im lặng một lúc lâu
Rồi nhắc nhở cô bé: “Có lẽ đối phương là đàn ông.”
Phương Tự Ngữ bước tới trước mặt mọi người, Bình Bình vô thức liếc nhìn cổ cô ấy, sau đó lại cúi đầu nhìn vào quần cô ấy, Thẩm Tiếu Tiếu ở gần nhất nhanh chóng che mắt cô bé lại
“Em đấy, nhìn đi đâu thế!” 
Bình Bình kéo tay Thẩm Tiếu Tiếu ra, im lặng nhìn sang chỗ khác. 
Phương Tự Ngữ không biết rằng, Bình Bình thà tin cậu ta là kẻ biến thái còn hơn là một người đàn ông
Lúc đi xuống gặp Bình Bình, vẻ lo lắng trên khuôn mặt cậu ta dần biến mất
“Tôi tưởng nhóc chạy ra ngoài rồi cơ.”
Cậu ta khẽ nói: “Bên ngoài nguy hiểm lắm đấy, trưởng đoàn sẽ tìm chỗ thích hợp với nhóc, đừng chạy lung tung.”
Bình Bình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Phương Tự Ngữ, trầm tư gật đầu
Nửa giờ sau, mấy người bọn họ cuối cùng cũng làm quen với từng ngóc ngách trong rạp
Phương Tự Ngữ dẫn bọn họ về chỗ ở của mình, sau đó tạm biệt: “Tối nay trưởng đoàn sẽ có buổi biểu diễn, lát nữa tôi cần kiểm tra lại những thứ quan trọng
Buổi trưa nhớ xuống tầng ăn cơm nhé.”
Trước khi rời đi, cậu ta nghiêm túc quay đầu lại, dường như nhớ ra điều gì đó:
“Đừng ngại ngùng gì cả, mọi người đã rất vất vả rồi, rạp hát đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nhớ ăn nhiều chút.”
Bình Bình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu ta, sau đó lại tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ. 
“Cảm ơn chị.” Sau một lúc, cô bé thử thăm dò. 
Phương Tự Ngữ hơi sửng sốt, buồn cười quay đầu đi: “Cảm ơn anh.”
Giờ đây Bình Bình mới tin lời Khương Yếm nói, cô bé điên cuồng chớp chớp mắt, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật
Phương Tự Ngữ đi rồi, mấy người bọn họ vào trong phòng, thảo luận về lượng thông tin hiện tại
Từ giờ trở đi, rạp hát là địa điểm hoạt động chính của mọi người, vậy rất có thể linh hồn phía sau là một trong số những người ở đây, hoặc tệ hơn là một trong bốn người xuất hiện hôm nay
Hề Quyết Vân, Tiêu Tùng Dã, Phương Tự Ngữ, Lữ Thiêu Xuân
“Tên của họ rất hay.” Thẩm Tiếu Tiếu nói: “Nghe như tên của các nhân vật chính trong truyện vậy.”
Ngu Nhân Vãn gật đầu đồng ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều ít thông tin quá, nếu giờ mà thảo luận xem ai là linh hồn phía sau thì rất hư cấu, chi bằng nghĩ cách kiểm tra thiết lập của bản thân. 
Ngu Nhân Vãn trình bày chi tiết cho mọi người về câu hỏi mà em ấy đã gặp. 
Ngu Nhân Vãn nói: “Bây giờ nghĩ lại, câu hỏi dành cho em không khó chút nào, em chỉ cần đảo ngược tính cách thật của mình, chọn câu trả lời mà em sẽ không bao giờ chọn là được, đây là thiết lập của em.”
“Dù sao chỉ khi nào sắp OOC* thì câu hỏi mới xuất hiện.”  
*OOC: viết tắt của cụm từ “Out of Character”, có nghĩa là những hành động, cuộc trò chuyện hoặc suy nghĩ ngoài nhân vật mà người chơi thực hiện
Lời vừa dứt, Khương Yếm lập tức lắc đầu
“Tuyệt đối không được có tâm lý này, nếu cứ quen với cách trả lời kiểu ấy thì sẽ rơi vào bẫy câu hỏi.” Khương Yếm nghiêm túc nói: “Tìm quy luật trong trường năng lượng chính là tìm cái chết.”
Thẩm Hoan Hoan cũng khẳng định: “Đúng đấy.”
“Vài câu thì không sao, nhưng nếu trả lời liên tiếp vài chục thì sao, mấy chục câu hỏi, chỉ sợ linh hồn phía sau sẽ để ta quen dần với quy luật của nó, sau đó bất ngờ lừa chúng ta.”
“Vả lại câu hỏi của Vãn Vãn được đặt trong tình cảnh khác, là kiểu nếu một người trả lời sai thì tất cả phải chết.”
Thẩm Hoan Hoan nói: “Trước đây em nghĩ mỗi người chỉ cần chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình thôi, nhưng hiện tại thì không phải thế, mọi người vẫn bị liên lụy, đồng nghĩa với việc áp lực của mọi người sẽ càng lớn.”
Nghe vậy, Ngu Nhân Vãn cũng đồng tình: “Đúng là cực kỳ áp lực, tay chị cứng hết luôn, hoàn toàn không dám lựa chọn.”
Trong lúc Thẩm Hoan Hoan và Ngu Nhân Vãn đang thảo luận, Khương Yếm tựa lưng vào ghế, trầm ngâm. 
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô ngồi thẳng lưng, đưa ra ý kiến của mình: 
“Xét theo độ khó hiện tại, tuy trường năng lượng này khó hơn những trường khác rất nhiều, nhưng giải quyết tất cả nhà ngoại cảm trong vòng một ngày thì không khả thi lắm
Đương nhiên, chúng ta vẫn phải đối mặt với câu hỏi dành cho từng người, và nhiều câu hỏi trong tương lai… Hơn nữa.”
“Cái cần quan tâm nhất là câu hỏi liên lụy tới mọi người, câu này rất bất thường.” 
Khương Yếm từ tốn nói: “Căn cứ vào bản chất của trường năng lượng, nó sẽ không đặt ra những điều kiện buộc phải chết, vì chọn sai nên tất cả phải chết… Nếu đây là tiền đề, chắc chắn sẽ không ai chết vì bị liên lụy cả.” 
Thẩm Hoan Hoan suy tư: “Ý của chị Khương Yếm là?”
Khương Yếm nói thẳng: “Chúng ta nghĩ sai cách trừng phạt rồi.”
“Chị nghi ngờ dù Ngu Nhân Vãn có trả lời sai thì chúng ta cũng không chết, mà sẽ có cách trừng phạt khác.”
Bình Bình phản ứng nhanh nhất, cô bé lập tức nhìn vào mắt phải của Thẩm Hoan Hoan
Khương Yếm cũng nhìn Thẩm Hoan Hoan
“Lát nữa chị sẽ chủ động kích hoạt câu hỏi, rồi chọn phương án sai.”
“Bây giờ em xem thử, ba phút nữa chị sống hay chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.