Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 131: TRỢN MẮT NHÌN TIÊU TÙNG DÃ





 
Khương Yếm vừa dứt lời, Thẩm Hoan Hoan bèn ý thức được, chuyện này có thể xảy ra.  
Bởi vì ở Hoa Quốc chưa từng có tài năng ngoại cảm hay phù văn nào có thể nhìn thấy tất cả tương lai
Thế nên, những năng lực dự đoán đều chỉ thấy được tương lai có khả năng xảy ra nhất dưới sự lựa chọn của hiện tại.   
Nói cách khác, mọi năng lực biết trước tương lai ở Hoa Quốc chỉ là suy luận suông, chứ không phải du hành đến một khoảng thời gian nhất định để nhìn thấy tương lai thật sự
Bởi vậy nên những gì Thẩm Hoan Hoan thấy cũng không phải hoàn toàn là thật. 
Mà nếu Khương Yếm làm thế thật thì cô cũng chỉ mất ba phút để kết thúc một nhánh nào đó thôi
Những gì cô nàng nhìn thấy chỉ là giả thiết của Thiên Đạo. 
Vì Thiên Đạo lớn nhất, nó biết rõ phương thức hoạt động của tất cả trường năng lượng, khi Thẩm Hoan Hoan bắt đầu dự đoán, nó sẽ đưa ra nhiều điều kiện quy định cho phù văn nằm trong mắt phải, Thiên Đạo sẽ suy đoán kết quả có khả năng xảy ra nhất và hiển thị hình ảnh đã suy đoán trước mặt Thẩm Hoan Hoan. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Chỉ khi Khương Yếm thật sự tuân theo các điều kiện quy định thì tương lai dòng nhánh này mới có thể trở thành hiện thực
“Để chị xem Tiêu Tùng Dã ở đâu trước đã.” Khương Yếm nói
Cô đứng dậy, mở cửa nhìn ra ngoài
Lúc này, Tiêu Tùng Dã đang sắp xếp người làm bê thức ăn lên, những đĩa thức ăn thơm ngon đủ loại được bưng từ bếp ra, có rau, có thịt, mỗi phần đều đầy ú ụ.  
Một người học việc nhìn thấy Tiêu Tùng Dã, lập tức lễ phép cúi đầu, rồi dò hỏi:
“Nhị sư phụ, sao hôm nay chị hào phóng thế
Có khách ạ?”
Mắt phượng của Tiêu Tùng Dã liếc sang một bên, giọng điệu đầy vẻ khó chịu: “Khách gì
Đại sư phụ lại nhặt rác về, rác rưởi như cậu có bạn rồi đấy.” 
Đầu cậu học việc kia nhẫn bóng, cậu ấy gãi đầu cười cười, cái đầu trọc lóc xuất hiện vài vệt đỏ. 
Tiêu Tùng Dã chán ghét quay mặt đi, rác rưởi cộng với rác rưởi, rác rưởi chất thành đống, rạp hát cũng biến thành thùng rác, chẳng có mấy ai trụ nổi trên sân khấu, đã hát không ra gì mà chỉ biết cười, khiến chị ta ngay cả mắng cũng mất hứng. 
Đi loanh quanh một vòng, thấy thức ăn đã dọn xong, chị ta quay người lên tầng thay quần áo
Khương Yếm thấy thế thì lập tức xoay người, ra hiệu cho Thẩm Hoan Hoan bắt đầu
Thẩm Hoan Hoan do dự một lúc, cuối cùng vẫn không phản đối cách làm của Khương Yếm, thầm niệm chú. 
Bình Bình nhìn Thẩm Hoan Hoan rồi kéo tay áo Khương Yếm, ý bảo có điều muốn nói
Khương Yếm cúi đầu xuống, Bình Bình áp môi vào tai Khương Yếm, thì thầm: “Chị không cảm thấy chuyện này rất mạo hiểm à?”
“Sao?” Khương Yếm hỏi cô bé
“Chị đặt mạng sống của mình vào tay Thẩm Hoan Hoan, lỡ như chị ấy nói dối chị, chẳng hạn như nói chị chết rồi vẫn bảo còn sống?”
Bình Bình bảo: “Em từng nghe người khác nói, có vài linh hồn phía sau sẽ giao dịch với thành viên trong đội, đôi khi không thể tin tưởng các thành viên tuyệt đối được, chị nên lập kế hoạch dự phòng đi.”
Khương Yếm mỉm cười
“Không sao đâu.”
Cô đẩy đầu Bình Bình sang một bên: “Chị sẽ không nghi ngờ đồng đội của mình, bây giờ chị tin em ấy, sau này chị cũng sẽ tin tưởng em.”
Bình Bình khịt mũi: “Tốt nhất đừng bị lật xe.”
Nửa phút sau, Thẩm Hoan Hoan đột nhiên mở mắt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nhưng chẳng mấy chốc lại chuyển sang vẻ lo lắng bất an. 
Cô nàng lẩm bẩm: “Sống… còn sống…”
“Chị Khương Yếm đang ôm đầu mình… đoạn cuối rất mờ, tựa như đã chết, nhưng cuối cùng vẫn sống.”
Khương Yếm: “...”
Cô im lặng một lúc rồi gật đầu: “Sống là được, chị ra ngoài đây.”
Cảnh tượng vừa nãy khiến Thẩm Hoan Hoan hơi sợ, cô nàng muốn ngăn Khương Yếm, rõ là Khương Yếm đang quay lưng về phía cô nàng, song lại có vẻ thấy cô nàng đang làm gì, cô nghiêng đầu: “Ngồi xuống đi.”
Thẩm Hoan Hoan mím môi
Khương Yếm đi thẳng ra ngoài, với tư cách là người tị nạn mới vào rạp hát ngày đầu tiên, cô chắc chắn sẽ trân trọng cơ hội mà mình có được sau hành trình đầy gian khổ, dù có ngang ngược đến đâu đi chăng nữa, cô cũng biết kiềm chế bản thân, không gây sự với ai, đặc biệt là Tiêu Tùng Dã, người có vẻ ghét họ nhất
Tiêu Tùng Dã rất coi trọng tôn ti trên dưới, chỉ có mình chị ta cúi đầu chào Hề Quyết Vân, lúc nãy khi gặp chị ta, cậu học việc đầu trọc cũng cúi đầu chào
Chắc hẳn đây là quy tắc mà Tiêu Tùng Dã đặt ra cho mình, cũng như cho mọi người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này Tiêu Tùng Dã đã đi tới góc tầng hai, ở đây có một góc nhỏ, đặt tượng Phật cao nửa mét, nó chính là bức tượng Phật khổng lồ màu vàng kim mà họ đã thấy trong không gian trắng xóa kia, có điều nó chỉ là phiên bản thu nhỏ, cái cảm giác áp bức cũng chẳng còn bao nhiêu nữa. 
Đến gần bức tượng Phật, Khương Yếm cũng đã tự tẩy não bản thân xong, cô dùng ánh mắt dò xét nhìn Tiêu Tùng Dã từ trên xuống dưới, rồi đi về phía chị ta
Tiêu Tùng Dã cũng liếc nhìn Khương Yếm, ban đầu chị ta vốn không định chú ý đến cô, nhưng cầu thang rất hẹp, nếu không muốn ép sát vào nhau thì bắt buộc phải có người bước xuống trước
Kết quả Khương Yếm không hề có ý nhường, vạt áo cô đong đưa dữ dội, sắp trúng người Tiêu Tùng Dã
Tiêu Tùng Dã chán ghét cau mày
Chị ta ngước mắt lên, đối mắt với mắt Khương Yếm, lạnh lùng nói: “Cô đang làm gì thế?”
Khương Yếm cong môi, cô định nói lời vô lễ, song bên tai bỗng “keng” một tiếng
Câu hỏi hiện ra
Khương Yếm lập tức ngước mặt lên, nhìn vào mấy dòng chữ màu đen kia
[Là cô con gái được chiều nhất nhà, bạn đã sống trong sự an nhàn sung sướng mười sáu năm, nhưng trận hạn hán nghiêm trọng bất ngờ ập đến, là thương hộ giàu có nhất thôn, lính ngoại quốc xông vào kho nhà bạn, cướp sạch lương thực, ngay cả vàng bạc, trang sức cũng bị cướp mất
Ba bạn không chịu nổi sự sỉ nhục như thế, đã treo cổ tự sát. 
Gia đình bạn trở nên nghèo túng, thôn của bạn lại cách thôn Linh Nhân rất xa, phải đi bộ tận mười ba ngày trời, bạn là người duy nhất sống sót, cố gắng chống đỡ đến thôn Linh Nhân, lúc bước vào rạp hát thì chỉ còn hơi tàn. 
Buổi trưa ngày đầu tiên, Hề trưởng đoàn đã chuẩn bị cho bạn một bữa ăn phong phú, trên đường xuống tầng, bạn tình cờ gặp phải Tiêu Tùng Dã ở cầu thang
Thấy vẻ mặt chán ghét của Tiêu Tùng Dã, bạn sẽ…
1
Nhìn lại cô ấy với vẻ chán ghét, bạn đã từng sống sung túc hơn đối phương, đối phương dựa vào đâu khinh thường bạn
2
Lễ phép nhường đường, đồng thời cúi chào Tiêu Tùng Dã, dù sao bạn cũng không phải tiểu thư thương hộ nữa, mà đã là người làm trong rạp hát. 
3
Lao vào vòng tay của Tiêu Tùng Dã khóc thật to, lén lút xì mũi vào ống tay áo cô ấy, bởi vì cô ấy rất giống chị cả của bạn, lúc hung dữ trông rất quyến rũ.]
Khương Yếm nhìn vào nội dung của “lựa chọn số 3”, hiếm hoi trầm ngâm trong giây lát. 
Theo cách vừa tự tẩy não thì cô sẽ chọn “lựa chọn số 1”
Còn nếu chỉ nhìn vào bối cảnh câu chuyện, cô sẽ chọn “lựa chọn số 2.”
Nhưng linh hồn phía sau lại thích sự ngạc nhiên, thế nên đáp án đúng phải là “lựa chọn số 3”
Khương Yếm: “...”
Cô không chút do dự ấn chọn “lựa chọn số 1”
Thời điểm đưa ra quyết định, cô thấy bản thân đang di chuyển
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt không chút thiện cảm của Tiêu Tùng Dã, đi tới trước mặt chị ta, nhẹ nhàng bảo: “Chị kiêu ngạo gì chứ?”
“Tôi nhường đường cho chị
Dù là tiện tịch thì vẫn cao hơn kẻ chỉ biết bán rẻ tiếng cười như chị.”
Tiêu Tùng Dã tái mặt, nhưng mặt chị ta lập tức chuyển đỏ, cơn phẫn nộ bùng lên: “Đồ vô ơn!”
Chị ta không nghĩ ngợi gì mà giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Khương Yếm
Khương Yếm chưa từng bị đối xử như thế bao giờ, có điều cơ thể đang bị khống chế, cô chẳng thể động đậy được, chỉ đành nhắm chặt mắt, cảm nhận cái tát đang đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không xuất hiện. 
Khương Yếm hoang mang mở mắt ra, chẳng biết Tiêu Tùng Dã đã đi từ lúc nào, cô do dự cúi đầu xuống, phát hiện Tiêu Tùng Dã bỗng lùn tịt đi, chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh bồng bềnh
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô cũng không thấy đỉnh đầu của Tiêu Tùng Dã nữa, thay vào đó là hoa văn trên mái nhà, bức tượng Phật mỉm cười, cuối cùng là sàn nhà phản chiếu khuôn mặt con người
Sàn nhà cực kỳ sạch sẽ bóng láng, bóng đến nổi có thể lăn được trên đó
Ví dụ như… đầu người
Khương Yếm nhìn đầu mình phản chiếu trên sàn nhà, giống hệt như một quả bóng, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại không thấy đau
Bởi vì khoảnh khắc Tiêu Tùng Dã tát cô, đầu cô đã bị văng ra ngoài
“Cọc… cọc… cọc…”
Cái đầu cứ lăn trên sàn, lăn tới góc cầu thang, rồi bắt đầu lăn xuống
“Lọc… cọc…”
Lăn xuống một bậc
“Cọc… cọc… cọc…”
Lăn xuống bốn bậc
“Lọc… cọc… Lọc… cọc…” 
Đầu lại nảy lên cầu thang, mỗi lần nó lăn một vòng, máu sẽ túa ra từ cổ cô, giống như đài nhạc nước vậy, Khương Yếm cảm thấy thế giới trong mắt đang quay cuồng, lẽ ra bậc thang sẽ không dài như thế, nhưng cô cứ lăn mãi, tới mức còn sinh ra ảo giác, luôn cảm thấy có rất nhiều âm thanh “lọc… cọc… lọc… cọc…” như vậy
Nhiều cái đầu quá. 
Lúc lăn tới bậc thang nào đó, Khương Yếm đột nhiên dừng lại, cô khó khăn chuyển động con ngươi, thấy bản thân mất đầu đang đứng rất cao rất xa, đứng đối diện Tiêu Tùng Dã, toàn thân đầy máu
Có lẽ vì không có đầu, nên vật đó cố gắng duỗi cổ thật dài, đến khi đung tới đưa lui như cái ống, mò mẫm trên cầu thang
Lúc này trên cầu thang có vô số cái đầu đang lăn lộn, trên mỗi cái đầu đều có gương mặt của Khương Yếm
Mười mấy giây sau, cái cổ trông như ống nước, cũng trông giống con giun mọc lên một đầu người, nó ôm trong tay như bảo bối, sau đó đặt lên chiếc cổ đang chảy máu, nhưng chẳng mấy chốc nó phát hiện không đúng, tức giận nhấc cái đầu lên, ném sang một bên
Trực giác Khương Yếm mách bảo, cô nên để con giun kia tìm thấy mình
Nhưng bây giờ cô không có sức. 
Chiều dài cổ có giới hạn, sau khi cổ của thứ đó dài ra hơn mười mét thì đột nhiên dừng lại, không dài nữa, song Khương Yếm đã lăn khỏi phạm vi kia
Ngay lúc này, Khương Yếm bất giác nóng lên, trán bắt đầu đổ mồ hôi, cô chợt cảm thấy mình bị cuốn đi. 
Cô cố gắng nhìn lên. 
Thấy bản thân đã treo trên lan can tầng hai từ lúc nào, tứ chi vặn vẹo như con mực bám vào lan can, cuối cùng chiếc cổ cũng tìm được đầu mình, nó cười hô hô, rồi nghịch ngợm đặt đầu về lại cổ
Vào giây cuối cùng trước khi cô lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, thứ mà Khương Yếm nhìn thấy chính là vô số khuôn mặt của bản thân
Tất cả chúng đều ngước lên nhìn cô

Khi Khương Yếm lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, thời gian đã trở lại năm phút đếm ngược
Chỉ là dòng “lựa chọn số 1” đã chuyển từ màu đen sang màu đỏ như máu, biểu thị sự sai lầm và không kỹ càng. 
Vậy nên dù có chọn sai cũng sẽ không chết, thay vào đó sẽ bị trừng phạt, rồi chọn lại
Lần này Khương Yếm không hành hạ mình nữa, ấn chọn “lựa chọn số 3”
Dưới sự điều khiển của lựa chọn, cô nhìn chằm chằm Tiêu Tùng Dã trong vài giây, sắc mặt Tiêu Tùng Dã càng lúc càng khó coi, chị ta mở miệng nói quy định, ra lệnh cho cô nhường đường, song Khương Yếm lại đột nhiên cụp mắt, tủi thân bảo:
“Đã lâu rồi chị không mắng em.”
Tiêu Tùng Dã:
Khương Yếm hoàn toàn không muốn thế, nhưng cô chỉ có thể nhìn mình đang diễn vẻ tủi thân, sau đó nhào vào lòng Tiêu Tùng Dã khóc thật to, vừa khóc vừa nắm chặt tay áo đối phương. 
“Chị mắng em đi
Em không biết nhường đường cho chị, sao chị không mắng em!” Cô nghe thấy bản thân nói lớn. 
Khương Yếm: “...”
Tiêu Tùng Dã im lặng hồi lâu, hỏi Khương Yếm đang nghĩ gì trong đầu…
“Cô bị bệnh hả?”
“Đúng đúng, chính là giọng điệu này, rất rất giống chị cả của em đó.”
Khương Yếm thấy bản thân lộ vẻ vui sướng, vừa khóc vừa kể chuyện trước đây của mình, kể cô từng sợ chị cả thế nào, còn nói chị cả đã nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng cô, sợ bị Tiêu Tùng Dã ghét bỏ, cô vừa nói vừa lén lút xì mũi vào tay áo đối phương
Lúc Tiêu Tùng Dã nhận thấy, ánh mắt chị ta tựa như dao găm. 
Chị ta cố gắng kéo tay áo ra, nhưng cô sống chết không chịu buông. 
Cứ thế giằng co một lúc, cuối cùng Tiêu Tùng Dã không chịu nổi nữa, dùng sức kéo mạnh tay áo: “Được rồi, tôi biết chị cô đã chết!”
“Chiều nay cô giặt bộ quần áo này rồi đem phơi nắng, khô rồi thì cầm lên!”
Khương Yếm bị kiểm soát, vui vẻ gật đầu
Tiêu Tùng Dã cũng hít một hơi thật sâu, định rời đi. 
Vào đúng lúc này, rốt cuộc Khương Yếm cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, cô đứng thẳng người, vô cảm lau nước mắt trên mặt, xoay người muốn rời đi, có điều còn chưa kịp nhấc chân thì một âm thanh bỗng lọt vào tai cô.  
“Keng…”
Khương Yếm: “.”
Cô từ từ ngẩng đầu lên, trước mắt lại hiện ra mấy dòng chữ
[Đúng là niềm vui nhân đôi, không những gặp Tiêu Tùng Dã rất giống với chị cả mà còn được giặt quần áo cho cô ấy, bạn không kìm nổi vồ lấy đối phương. 
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Tiêu Tùng Dã, bạn từ bỏ ý định
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước khi rời đi, bạn sẽ…
1
Trợn mắt nhìn Tiêu Tùng Dã
2
Thể hiện sự yêu thích của bạn với cô ấy.]
Câu hỏi khống chế đáp án. 
Khương Yếm vô cảm ấn chọn “lựa chọn số 2”, sau đó nhìn bản thân nhếch khóe môi lên
“Cảm ơn mọi người đã chứa chấp em, em sẽ làm việc thật chăm chỉ.”
Sau đó, cô kiễng chân, thì thầm: “Em sẽ giặt hết quần áo cho chị, em thích chị nhất!”
Khi lấy lại quyền kiểm soát cơ thể một lần nữa, Khương Yếm vẫn giữ nụ cười giả tạo trên môi, mãi tới lúc Tiêu Tùng Dã mắng chửi, nhanh chân biến khỏi tầm mắt cô
Khương Yếm thờ ơ xoay người, đi về phòng
Tới gần phòng, Khương Yếm định đẩy cửa ra thì phát hiện cửa đã được mở một nửa, Bình Bình ló đầu ra khỏi khe cửa, theo sau là Thẩm Tiếu Tiếu với vẻ mặt nhăn nhó
Khương Yếm nhắm mắt lại
Bình Bình: “Phì.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “Phì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.