Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 132: KIM NGUYỆT BẠCH





 
Thật ra thiết lập của Khương Yếm chẳng có gì sai cả
Vốn là một cô chiêu giàu có nhưng gia cảnh bất chợt sa sút, người nhà đều chết hết, vậy nên cần phải có một chỗ dựa tinh thần, mà đúng lúc này Tiêu Tùng Dã - người rất giống chị cả của cô lại xuất hiện
Cô xem Tiêu Tùng Dã là chỗ dựa tinh thần, dù Tiêu Tùng Dã có không thích cô đi nữa thì cô vẫn muốn tiếp xúc với chị ta, chỉ vì muốn chứng minh mình là cô gái vẫn còn chị cả
Thiết lập nhân vật dễ nắm bắt, đối tượng công lược chỉ cần nhìn sơ qua là biết. 
So với thiết lập của Thẩm Hoan Hoan thì thiết lập của Khương Yếm dễ vận hành hơn nhiều, đây là điều đáng mừng, nhưng tính cách nhiệt tình dính người kia lại đối lập hoàn toàn với Khương Yếm, trông vừa mâu thuẫn vừa buồn cười
“Em cười nhiều đến nỗi hết sợ luôn rồi.” Thẩm Tiếu Tiếu xoa xoa mặt, cố gắng khiến nụ cười trên mặt trông thật bình thường. 
“Đúng là tạm thời không cần phải sợ nữa.” Khương Yếm nói
Cô lập tức thoát khỏi tình cảnh xấu hổ khi nãy, bàn chuyện chính:
“Tuy trường năng lượng này không đáng sợ như những gì chị tưởng, nhưng có lẽ khá tuyệt vọng đấy, phương thức hoạt động của nó khác hoàn toàn với những trường năng lượng mà chúng ta đã biết.”
Khương Yếm ngồi xuống ghế. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Giờ khắc này, mọi người đều nhận ra một điều, nếu OOC không chết được, thế trường năng lượng giết người bằng cách nào
Phải biết rằng những đội trước đều rất mạnh, đặc biệt là đội cuối cùng, các thành viên trong đội đều cực kỳ giỏi, nhất là quán chủ đảo Bồng Lai, bà ấy vừa mạnh vừa giàu kinh nghiệm, năng lực thiên phú có thể chống lại mọi đợt công kích linh hồn, xác suất tử vong thấp vô cùng. 
Nếu đã vậy, thế tại sao bà ấy lại chết
Sau một hồi im lặng, Thẩm Hoan Hoan nhắc lại những câu đầu tiên mà mọi người nhìn thấy khi mới bước vào trường năng lượng. 
[Một hạt cát một thế giới.]
[Một tích tắc một trăm năm.]
“Lúc ấy Bình Bình nhặt một hạt cát trong lòng bàn tay của tượng Phật khổng lồ, sau đó những dòng chữ này xuất hiện trước mặt chúng ta.”
“Tiếp theo, khi chọn tiến vào, hạt cát lập tức trở nên hư ảo, rồi bành trướng bao bọc lấy chúng ta, tỉnh lại lần nữa, chúng ta đã ở đây, thế giới này, cũng chính là trường năng lượng.”
“Hẳn đây là cái gọi, một hạt cát một thế giới.”  
“Còn một tích tắc một trăm năm…”
Nói tới đây, sắc mặt Thẩm Hoan Hoan bỗng hiện vẻ đau khổ, cô nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Trong trường hợp xấu nhất, có thể là ý trên mặt chữ…”
Bình Bình nhanh chóng tiếp lời: “Xét theo tình hình hiện tại, có lẽ nghĩa đen thật rồi.”
“Trước đó em còn nghĩ trường năng lượng này phải khủng khiếp thế nào mới khiến người vừa tiến vào chết ngay lập tức, chẳng ai sống nổi qua ngày hôm sau.” 
“Nhưng hiện tại thì…” Bình Bình ngồi trên ghế, cáu kỉnh đá đá chân: “Bọn họ không chỉ sống trong trường năng lượng một ngày, mà thậm chí đã sống vài tháng, vài năm, vài chục năm…”
“Đáng sợ hơn, có thể là hàng trăm năm.”
Thẩm Tiếu Tiếu lẩm bẩm: “Thế giới bên ngoài chỉ mất một giây nhưng trong trường năng lượng đã trăm năm, vậy nên những thi thể bị ném ở cầu Phúc Hải mới tử vong nhanh thế, bọn họ không chết trong một ngày, mà là đã ở trong trường năng lượng rất nhiều năm, rồi chết vào một ngày nào đó.”
“Thời gian lâu như vậy, nhưng thế giới bên ngoài chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.”
“Chỉ mới nghĩ mà đã thấy thật khủng khiếp…”
Nhìn vẻ mặt ngày càng chán nản của mọi người, Khương Yếm ngăn những lời cảm thán lại
“Gần tới giờ cơm trưa rồi, mau suy đoán tình huống dẫn tới tử vong có thể xảy ra đi.”
Tuy thảo luận chuyện này chỉ khiến mọi người cảm thấy tiêu cực hơn, nhưng buộc phải thảo luận. 
Mọi người đều kiềm chế cảm xúc, hướng ánh mắt nhìn Khương Yếm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương Yếm suy nghĩ một lúc, bình tĩnh bảo: “Hiện tại chúng ta đã biết, dù có OOC thì cũng không chết, tuy nhiên chị không biết nó có phải vĩnh viễn hay không, vậy nên vẫn nằm trong tình huống dẫn tới tử vong.”
Bình Bình đưa ra ba giả thuyết: “Trường hợp thứ nhất, cho tới khi hoàn thành tuyến nhân vật, dù có OOC bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không chết.”
“Trường hợp thứ hai, số lần OOC bị hạn chế, ví dụ như mỗi người chỉ được OOC năm hoặc tám lần.”
“Trường hợp thứ ba, nếu OOC thì sẽ không chết ngay, mà sau một khoảng thời gian nhất định, người OOC sẽ chết dần.”
Bình Bình nói xong, Khương Yếm cũng chẳng bổ sung thêm
Thấy không ai muốn bổ sung gì, Khương Yếm nói về tình huống thứ hai
“Rất có thể đây là nhiễm bẩn tinh thần, hay nói cách khác… là phó bản nhiễm bẩn thiết lập.”
“Xét theo tình huống của Thẩm Hoan Hoan và Ngu Nhân Vãn, đa số chúng ta ít nhiều gì cũng có vài phản ứng bản năng, được thực hiện do thiết lập, như vậy suy ra, nếu chúng ta ở lại trong trường năng lượng càng lâu thì phản ứng bản năng sẽ càng nhiều.”
“Chúng ta sẽ ngày càng giống với thiết lập của chính mình, không cần trả lời các câu hỏi nữa.”
“Đến lúc đó, phó bản này sẽ không còn là phó bản hỏi đáp, mà chúng ta sẽ đắm chìm trong phó bản.”
Ngu Nhân Vãn do dự rồi nói: “Ý của chị Khương Yếm là… khi chúng ta hoàn toàn thích nghi với thiết lập mà trường năng lượng tạo ra, hoàn toàn trở thành nhân vật trong phó bản này, chúng ta sẽ chết.”
“Có khả năng đó.” Khương Yếm gật đầu: “Nhiễm bẩn tinh thần cũng giống như làm giảm giá trị tinh thần của chúng ta, đến khi nó sạch sẽ, chúng ta sẽ quên mất bản thân mình là ai, chúng ta rất có thể sẽ trở thành những nhân vật mới trong phó bản này.”
Thẩm Tiếu Tiếu xoa cằm trầm ngâm, sau đó rất tự tin mà nói: “Chắc chắn em sẽ nhớ rõ bản thân là Thẩm Tiếu Tiếu!”
“Cũng chưa chắc đâu.” Bình Bình cong môi: “Chị mới làm Thẩm Tiếu Tiếu được mười bảy năm, nhưng chị có thể sẽ làm nhân vật trong này bảy mươi, tám mươi năm lận.”
“Khi chị dung nhập vào thế giới này hoàn toàn, chị còn nhớ được con người thật của bản thân không
Có thể Thẩm Tiếu Tiếu chỉ là một giấc mơ của chị thôi.”
Thẩm Tiếu Tiếu mỉm cười, giả vờ tức giận đập bàn: “Bình Bình xấu xa, đừng làm tổn thương lòng tự tin của chị!”
Bình Bình quay mặt đi: “Đồ trẻ con.”
Khương Yếm bỏ qua màn đấu võ mồm của hai người, nói tới khả năng thứ ba:
“Nếu phải sống ở đây nhiều năm, có thể thiết lập của chúng ta thuộc loại thiết lập trưởng thành, chỉ khi hòa mình vào nó, chúng ta mới có thể hiểu rõ được họ đã thay đổi thế nào, từ đó trả lời câu hỏi một cách chính xác nhất
Có điều tình trạng này sẽ khiến chúng ta bối rối, nghi ngờ con người thật của chính mình..
Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, ví dụ như khi hoàn thành thiết lập, chúng ta vẫn nhớ mình chỉ đang diễn kịch thì sao?”
“Trường năng lượng có thả chúng ta ra không?”
“Em không nghĩ vậy.” Bình Bình nói thẳng: “Người dẫn đầu đội cuối cùng là quán chủ đảo Bồng Lai - là một bà lão, bà ấy đã rất già rồi, bà ấy đã sống đủ lâu để hiểu rõ bản thân mình, nếu chỉ sống ở đây mấy chục năm, em không nghĩ bà ấy sẽ quên mất mình là ai, người khác em không chắc, nhưng em chắc chắn bà ấy sẽ không.”
Khương Yếm: “Cho nên, phó bản này rất có thể đã được khởi động lại hoặc áp dụng hình thức luân hồi.”
“Trường năng lượng không đặt ra tình huống tử vong, nhưng cũng không giới hạn thời gian hoàn thành, vậy nên nếu mở hình thức luân hồi, để một người không ngừng trở thành nhân vật được thiết lập sẵn, tính cách thật của người đó sẽ mất dần trong vòng lặp luân hồi này
Cứ sống mấy trăm năm như thế, một ngày nào đó sẽ quên mất mình là ai.”
Thẩm Tiếu Tiếu: “...”
Em cố gắng hiểu ý của Khương Yếm, sau đó em lắp bắp bảo: “Thế này không phải muốn ép chết chúng ta à…?”
“Linh hồn phía sau đúng là đồ dối trá!”   
Khương Yếm lắc đầu: “Phải có cách thoát khỏi trường năng lượng này, chỉ là chúng ta có tìm được hay không thôi.”
“Nếu không chúng ta sẽ sống mãi trong trường năng lượng, liên tục nhập vai, liên tục trở thành nhân vật mới, cuối cùng quên mất chính mình.”
Căn phòng rơi vào bầu không khí im lặng đến đáng sợ. 
Thẩm Hoan Hoan không khỏi nghĩ tới những chuyện mà mấy người khác đã trải qua: “Chắc chắn họ rất tuyệt vọng, cực kỳ tuyệt vọng…”
Cô nàng cố gắng đồng cảm với họ, nói khẽ:
“Nếu không nhớ nhung quá khứ, ở trong phó bản này, em hoàn toàn có thể trường sinh bất lão, nhưng chỉ cần nghĩ tới, em sẽ phát hiện, cuộc đời của em chỉ là vở kịch nối tiếp vở kịch mà thôi.”
“Em biết vở kịch này sớm muộn gì cũng kết thúc, nhưng chẳng biết khi nào.”
“Em biết tất cả chúng ta rồi sẽ chết, nhưng em lại không biết ngày đó lúc nào sẽ đến.”
“Nếu đây là sự thật...” Giọng Thẩm Hoan Hoan bỗng trầm hẳn, rất trầm: “Họ sẽ không tuyệt vọng tới mức tự sát chứ?”
Khương Yếm lập tức đánh vào đầu Thẩm Hoan Hoan, làm gián đoạn sự đồng cảm có thể bắt đầu mọi lúc mọi nơi của cô nàng
“Những điều trên chỉ là suy đoán không có căn cứ.”
“Nói không chừng thực tế lại tốt hơn nhiều.” Khương Yếm bảo: “Tóm lại mọi người cứ sống trong phó bản này vài năm đi, xem nó đi đến đâu.”
Mọi người: “...”
Ai lại dùng từ “năm” để mô tả thời gian trong phó bản chứ! 
“Bỏ đi, đây là lựa chọn của chúng ta mà.” Bình Bình nhảy xuống ghế, bụng đói cồn cào, háo hức muốn ăn
Cô bé nói: “Ngay từ đầu, phó bản này đã cho chúng ta biết dạng thời gian của nó, nhưng tất cả vẫn lựa chọn bước vào.”
“Dù khi ấy em không hiểu nó có ý gì, song thực sự linh hồn phía sau đã đưa ra manh mối rõ ràng, cho chúng ta quyền rút lui.”
“Vậy nên bây giờ không thể trách tại sao tuyến thời gian của nó lại dài thế được.”
*
Bình Bình nói không sai
Ngay từ đầu trường năng lượng đã cho chúng ta quyền lựa chọn, nếu sẵn sàng bước vào thì tương đương với việc phải chấp nhận mọi quy tắc vận hành của nó
[Nơi này sống chết khó lường, là họa không phải phúc.]
Trường năng lượng chỉ đang thực hiện những gì mà nó đã nhắc nhở mọi người thôi. 
Là họa không phải phúc. 
Đồ ăn đã dọn ra, có một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi tới mời họ ra dùng bữa
Sau khi ra ngoài, cậu ấy đã tự giới thiệu, mình tên là Lâm Tiểu Đường, là người làm phụ trách các việc vặt ở đây
Khi đến góc cầu thang, cậu ấy thân thiện gọi Khương Yếm với Thẩm Tiếu Tiếu lại, nói buổi chiều cậu ấy sẽ đưa hai người đi làm quen với công việc hàng ngày, Tiêu Tùng Dã rất nghiêm khắc, ở đây không có chỗ cho kẻ lười biếng. 
Khương Yếm nhắc tới nhiệm vụ mà Tiêu Tùng Dã vừa giao cho mình: “Buổi chiều tôi phải giặt quần áo cho phó đoàn rồi.”
“Tiêu trưởng đoàn có nhắc tới.” Cậu ấy nói: “Từ giờ trở đi, chị sẽ phụ trách giặt quần áo cho hai trưởng đoàn với chị Thiêu Xuân, còn mấy bộ quần áo màu xám là của các học việc, sẽ có một dì khoảng ba mươi tuổi giặt cùng chị, mấy bộ hí phục khó giặt thì đừng giặt, nếu làm rách thì sẽ bị phạt.”
Thẩm Tiếu Tiếu cúi đầu nhìn bộ quần áo màu xám trên người, biết công việc cần làm là gì, nhanh chóng gật đầu
Bây giờ ngoại trừ Thẩm Tiếu Tiếu với Bình Bình thì đối tượng tiếp xúc chủ yếu của ba người còn lại khá rõ, Khương Yếm và Tiêu Tùng Dã, Thẩm Hoan Hoan và Lữ Thiêu Xuân, Ngu Nhân Vãn và Hề Quyết Vân
Câu hỏi dành cho Thẩm Tiếu Tiếu với Bình Bình vẫn chưa xuất hiện, nhưng chắc chắn đối tượng của Thẩm Tiếu Tiếu sẽ ở trong rạp hát, còn Bình Bình được sắp xếp tới nơi khác, có lẽ khi đến đó, câu hỏi dành cho cô bé mới xuất hiện
Chỗ ăn cơm nằm ở tầng hai, ở đây thường tiếp những khách quý đến xem kịch, không lớn lắm, chỉ có khoảng ba năm bàn
“Có vài lão gia không thích ngồi chung với dân thường, họ thấy dân thường thối, không có tư cách ngồi xem kịch cùng họ, nên sẽ trả giá cao để ngồi phòng riêng.” Lâm Tiểu Đường nhỏ giọng giải thích tác dụng của nơi này cho mọi người
Khương Yếm hỏi: “Trong thôn Linh Nhân này có bao nhiêu lão gia như thế?”
Lâm Tiểu Đường không cần nghĩ ngợi, lập tức xoè năm ngón tay ra: “Năm.”
“Chị Thiêu Xuân từng nói với chúng tôi, ngoại trừ những vị này ra, mấy người khác trong thôn Linh Nhân chỉ là ăn mặc đẹp hơn dân tị nạn chút thôi
Có vài lão gia trọng thể diện, muốn làm gì sẽ hỏi ý đối phương trước, nhưng cũng có lão gia không biết xấu hổ, thấy dân tị nạn nào xinh đẹp thì kéo người ta về luôn.” 
“Giống như Vương lão gia vậy.” Lâm Tiểu Đường lộ vẻ chán ghét: “Tháng trước ông ta vừa cưới vợ thứ tám, tháng này ông ta lại bắt thêm ba cô gái xinh đẹp mang về nhà, trong khi ở nhà đã có tám thê thiếp.” 
Thẩm Tiếu Tiếu sửa lại: “Cậu đếm sai rồi, mười một mới đúng!”  
Lâm Tiểu Đường nhỏ giọng nói: “Không sai đâu, là tám người, một người bị hành hạ tới chết, một người treo cổ, một người đã bỏ trốn, vị đã trốn này rất hay ghen, luôn chèn ép mấy vợ lẽ khác, Vương lão gia đắc ý lắm, tưởng mình được hời, ngờ đâu người ta tìm được cơ hội chạy mất.”
“Vương lão gia tức gần chết, cho người lùng sục khắp nơi trong thôn, cả sau núi nữa, tìm suốt nửa tháng, chẳng biết có tìm được chưa.”
“Nói chung là mọi người cứ ngoan ngoãn ở lại rạp hát đi, hai vị trưởng đoàn tốt bụng lắm, không đối xử tệ bạc với chúng ta đâu.”
Dứt lời, Lâm Tiểu Đường nhìn Khương Yếm, nói thẳng: “Tiêu trưởng đoàn nhìn hung dữ thế thôi, chứ mỗi khi chúng tôi bị khách gây khó dễ, chị ấy luôn là người đứng ra
Chị ấy thích sạch sẽ, trước lúc ăn phải lau đi lau lại cái bàn tới ba lần, vậy mà lại để nước mũi dính trên áo…”
Khương Yếm lập tức ngắt lời đối phương: “Biết rồi biết rồi.”
Lâm Tiểu Đường lộ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, khuôn mặt trắng nõn đầy sự khen ngợi: “Biết thì tốt, trông chị cũng thông minh đấy.”
“...”
Khương Yếm : “Cảm ơn lời khen của cậu ha.”
Sư phụ có bàn dành cho sư phụ, học việc có bàn dành cho học việc, Khương Yếm ngồi bàn của người làm, bên trái là Thẩm Tiếu Tiếu - người đang ăn ngấu nghiến, bên phải là Lâm Tiểu Đường, đây là thời cơ tuyệt vời để dò hỏi thông tin, vì thế sau khi ăn được nửa bát cơm, lúc Lâm Tiểu Đường đang cầm ly uống nước, cô bèn hỏi thử địa vị của rạp hát trong thôn
“Ngày thường có nhiều khách đến gây rắc rối lắm à?” Khương Yếm mím môi: “Tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ, có hơi sợ.”
“Ừm, nhưng cũng không nhiều đâu.”
Lâm Tiểu Đường lặng lẽ giơ ngón tay lên, chỉ vào Phương Tự Ngữ ở phía xa: “Đó là cậu con trai thứ hai của Phương lão gia đấy, con trai cả gặp tai nạn, không thể sinh con được, Phương lão gia chỉ có hai người con trai, thế nên…”
“Rạp hát có nhà họ Phương chống lưng.” Khương Yếm hiểu ngay
Lâm Tiểu Đường gật đầu: “Đúng vậy, có điều chuyện này khá rắc rối, Phương lão gia rất bất mãn với chúng ta, ông ta cảm thấy hát hí khúc mất mặt, tam sư phụ khiến ông ta không thể ngẩng cao đầu, nếu không phải thái độ của tam sư phụ kiên quyết, chuyện nối dõi tông đường nhà họ Phương trông cậy hết vào tam sư phụ thì Phương lão gia đã ra tay với rạp hát rồi.”
Nhưng Phương Tự Ngữ không thể hát hí khúc cả đời được
Cũng sẽ có ngày Phương lão gia mất hết kiên nhẫn. 
Hơn nữa, vì để đưa con trai trở về “con đường đúng đắn”, cách dễ dàng và nhanh chóng nhất chính là phá hủy rạp hát
Vậy nên nhìn bề ngoài thì rạp hát có vẻ yên ổn, nhưng thực chất cũng như lục bình trôi giữa thời loạn mà thôi, có thể bị nước nhấn chìm bất kỳ lúc nào
Khương Yếm vừa nghĩ vừa bỏ rau vào miệng
Do ai cũng đói nên bữa cơm này ăn rất lâu mới xong, dưới cơn đói, Thẩm Tiếu Tiếu liên tục nhét bánh bao vào miệng, hầu như không hề đụng tới thịt với rau, dù sao mấy thứ đó chẳng thể thỏa mãn cơn đói bằng bánh bao được. 
Bụng Khương Yếm đói tới mức mất cảm giác, tuy biết ăn nhiều sẽ khó chịu, thậm chí có thể không xuống giường được, nhưng chúng cũng không thể cản cô gắp thức ăn
Ăn xong hai bát cơm, Tiêu Tùng Dã cau mày
“Các cô là quỷ đói đầu thai đấy à?”
Khương Yếm vừa cầm bát cơm vừa ngẩng đầu, Tiêu Tùng Dã lập tức giành lấy bát cơm từ tay cô, quay sang nói với Lâm Tiểu Đường: “Giám sát năm người này, nếu dám ăn thêm miếng nữa thì đánh chết họ.”
Nói xong, chị ta khẽ cúi đầu chào Hề Quyết Vân, vung ống tay, xoay người rời đi. 
Hề Quyết Vân cũng đã ăn xong, lúc này cô ấy đã cởi hí phục và tẩy trang, để lộ mặt mộc, khuôn mặt nhẹ nhàng chẳng có tính công kích nào
Cô ấy khiến mọi người ấn tượng với vẻ thờ ơ, gương mặt trong sáng, đôi môi nhợt nhạt, đặc biệt là bộ trường sam màu trắng đang mặc trên người, nhìn ai cũng chỉ một biểu cảm mà thôi
Cô ấy bình tĩnh nhìn Bình Bình: “Đã sắp xếp xong rồi, ăn xong thì nhóc theo Lâm Tiểu Đường tới phố Hoa tìm Nguyệt nương đi.”
Bình Bình vô thức gật đầu. 
Nhưng sau khi gật đầu, cô bé mới phản ứng lại, phát hiện có gì đó sai sai, cô bé hỏi: “Phố Hoa là nơi bán hoa ạ?”
Hề Quyết Vân: “Một con phố có đầy kỹ nữ đón khách.”
Đầu óc Bình Bình trống rỗng
Có lẽ Hề Quyết Vân đoán được Bình Bình đang nghĩ gì, bèn nói thêm: “Nguyệt nương thì khác, nhóc đến đó sẽ biết.”
“Tôi không hại nhóc đâu.”
Phương Tự Ngữ giải thích chi tiết: “Nguyệt nương là người phụ nữ kỳ lạ, chị ấy luôn muốn có em gái
Nửa năm trước, chị ấy đã thu nhận một người tị nạn, nhưng người tị nạn đó lại coi thường chị ấy, cô ta lén lút qua lại với Vương lão gia, rồi đi theo, sau này không chịu nổi nhục nhã mà treo cổ.”
“Đại sư phụ đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, em tới thì sẽ biết thôi, đảm bảo nhóc sẽ thích chị ấy.”
Bình Bình không có quyền từ chối, hơn nữa nghe hai người nói xong cô bé lại cảm thấy hứng thú, uống được vài ngụm nước, Bình Bình đi theo Lâm Tiểu Đường
Lâm Tiểu Đường đã ăn no, cậu ấy lau tay lên áo rồi vươn tay ra, muốn ôm Bình Bình
Bình Bình lập tức đưa tay ra sau lưng
Mặt Lâm Tiểu Đường đỏ bừng, lại cố sức lau tay vào quần áo
“Em để anh ôm đi, bên ngoài đầy dân tị nạn, đông người như thế rất dễ lạc đó.”
Bình Bình miễn cưỡng đưa tay về phía Lâm Tiểu Đường
Hai người bước ra khỏi rạp hát
Vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt Bình Bình là hàng loạt các quầy hàng, một cô gái với khuôn mặt tiều tụy đang quỳ dưới đất, quần áo rách rưới tả tơi, vì không có giày nên chân cô gái đầy sẹo, còn có cả vết máu
Bình Bình tới gần hơn để nhìn, phát hiện trên tờ giấy màu vàng đặt trước mặt cô gái viết bốn chữ “Bán mình chôn ba”
Bình Bình nhanh chóng quay mặt đi, nhìn vào quầy hàng bên cạnh
Lần này là một người đàn ông gầy gò, nụ cười xu nịnh, không ngừng quỳ lạy mọi người xung quanh, trước mặt đặt một tờ giấy vừa cũ vừa bẩn: “Con gái lớn năm lượng bạc, con gái nhỏ ba lượng bạc.”
Lâm Tiểu Đường nhắm mắt làm ngơ, ôm Bình Bình đi ngang qua hàng chục quầy hàng. 
Đúng lúc này, đội tuần tra cũng vừa đến, họ cầm những thanh sắt quấn vải, bắt đầu đuổi người đi
Có người không chịu, người phụ nữ bị gãy chân ôm hai đứa con quỳ lạy, van xin, chỉ mong có thể ở lại lâu hơn chút. 
“Có lẽ sẽ có người mua tôi thôi
Chẳng bao lâu nữa, con tôi sẽ có gì đó ăn!”
Nhưng thanh sắt lạnh lẽo vẫn đập mạnh vào eo người phụ nữ, vì thắt lưng không có thịt, thanh sắt đã đánh thẳng vào xương, khiến người phụ nữ thở hổn hển ngã xuống đất
Đội tuần tra không hề coi trọng tính mạng của những người tị nạn, sau khi đánh người phụ nữ, họ bóp mặt bé gái, nhìn tới nhìn lui, rồi lại nhìn nhau với vẻ khinh thường, sau đó giơ cây gậy lên, đánh mạnh vào ngực và mặt đứa trẻ
Cậu bé lớn hơn một chút lao tới bảo vệ em gái, khi nó ngẩng mặt lên, miệng đã đầy máu
Cậu bé nhổ bảy, tám chiếc răng ra, sau đó nằm bất động dưới đất
“Đúng là không chịu nổi một đòn mà.” Người đàn ông đá vào thi thể cậu bé, đá cậu đến đống xác chết bên đường, rồi kéo bé gái với người phụ nữ về phía cổng thôn
Bình Bình muốn quay đầu lại nhưng Lâm Tiểu Đường đã giữ chặt cô bé, dẫn cô bé tới phố Hoa: “Vô dụng thôi, ngày nào cũng vậy cả.”
“Thôn Linh Nhân..
Nơi được công nhận là một nơi bình yên, là thiên đường mà dân tị nạn đổ xô tìm tới.” Bình Bình nhỏ giọng lặp lại thông tin từng xuất hiện trên bảng lựa chọn
Cô bé nhìn quanh rồi cúi đầu
Phố Hoa cách rạp hát khá xa, đi bộ gần hai mươi phút, Bình Bình đã nhìn thấy phố Hoa
Đúng như tên gọi của nó, hầu như cánh cửa nào cũng có cài hoa
Lâm Tiểu Đường giới thiệu Nguyệt nương với Bình Bình: “Tên đầy đủ của Nguyệt nương là Kim Nguyệt Bạch, cô ấy bị bán vào phố Hoa khi mới chín tuổi, mười ba tuổi bắt đầu tiếp khách, bán da bán thịt.”
“Nhưng cô ấy không giống người khác, cô ấy thích giờ nào thì tiếp giờ đấy, tự mình chọn đàn ông.”
Bình Bình cố gắng lấy lại bình tĩnh sau thảm kịch vừa rồi, hỏi Lâm Tiểu Đường: “Ý anh là gì?”
“Nguyệt nương khinh thường người đã có vợ mà còn đi kiếm hoa, cũng khinh thường đàn ông ở phố Hoa này.”
Lâm Tiểu Đường nhỏ giọng nói: “Cô ấy thích đàn ông sạch sẽ, chưa từng chạm qua phụ nữ, cô ấy còn cược với tú bà phố Hoa… Một tháng trước khi mở cửa tiếp khách lần đầu, cứ vài ngày cô ấy lại đến cửa nhà Trần thiếu gia, Trần thiếu gia mới đi du học về, anh ta không chỉ có học thức mà còn có vẻ ngoài
Khi đó, cả thôn đều nói Kim Nguyệt Bạch cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng một tháng sau, Trần thiếu gia tới tìm Nguyệt nương, nói sẽ đưa Nguyệt nương đi.”
“Giây trước vừa hứa hẹn với người ta, giây sau Nguyệt nương ngủ xong thì vứt bỏ đối phương, sau này khi Nguyệt nương bắt đầu nổi tiếng, khi người từ nơi khác tới thôn Linh Nhân, cô ấy sẽ ném một bông hoa trước cửa nhà của người đàn ông nào chưa lập gia đình mà cô ấy thích
Nếu người đó đến phố Hoa tìm cô ấy, cô ấy sẽ ngủ vài hôm rồi đổi người, còn nếu người đó không đến phố Hoa tìm cô ấy, cô ấy sẽ không tìm anh ta nữa.”
Càng nói Lâm Tiểu Đường càng lộ vẻ khâm phục, Bình Bình nghiêng đầu nhìn cậu ấy
“Giọng điệu của anh buồn cười thật đấy.”
Mặt Lâm Tiểu Đường đỏ bừng: “Anh chỉ cảm thấy cô ấy rất tuyệt thôi.”
Mấy phút sau, Lâm Tiểu Đường dừng lại ở cánh cửa treo cái lọ, trên cánh cửa này không hề có bông hoa nào, trông rất sạch sẽ, con đường trước cánh cửa cũng sạch sẽ, dường như chẳng có một hạt cát
Lâm Tiểu Đường gõ cửa, nửa phút sau, người phụ nữ ra mở cửa
Bình Bình tò mò ngước mắt lên nhìn cô ấy, người phụ nữ cũng híp mắt cúi đầu nhìn cô bé
Nửa phút sau, cô ấy vươn đầu ngón tay về phía chiếc lọ, rồi vén mái tóc của mình ra sau tai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô ấy có vẻ ngoài bình thường, nhưng mọi động tác đều tùy ý cuốn hút, như thể sự quyến rũ này vốn toả ra từ trong xương tủy. 
“Từ nay về sau, em cứ gọi chị là chị Nguyệt.”
“Làm phiền Tiểu Đường rồi, để tôi lấy chút bánh cho cậu.” Sau đó, Kim Nguyệt Bạch vào nhà lấy hai túi giấy đựng bánh ra đưa cho Lâm Tiểu Đường: “Cái còn lại cho Hề trưởng đoàn, giúp tôi cảm ơn cô ấy vì đã tìm cho tôi một nha đầu nhé.”
Mặt Lâm Tiểu Đường còn đỏ hơn tôm luộc, cậu ấy vội vã cầm lấy túi rồi quay người bỏ chạy
Bình Bình: “...”
Kim Nguyệt Bạch nắm tay cô bé bước vào nhà, có lẽ trông Bình Bình còn nhỏ nên ai cũng thích nắm tay cô bé
Nơi ở của Kim Nguyệt Bạch vừa sạch vừa rộng, cả trong lẫn ngoài có ba phòng, lúc tới căn phòng trong cùng, cô ấy chỉ vào chiếc giường bên trong: “Sau này em sẽ ở đây.”
Bình Bình ngoan ngoãn ngồi xuống
Trong thoáng chốc, căn phòng chìm vào yên tĩnh
Hai người nhìn nhau mấy phút, Kim Nguyệt Bạch bỗng bật cười
Cô ấy hỏi Bình Bình: “Em có thích chị không?”
Bình Bình suy nghĩ chút, gật đầu: “Có ạ.”
“Vậy là được rồi, chị không nuôi kẻ coi thường mình, cũng không nuôi những người không tốt với chị.” Kim Nguyệt Bạch không nói gì nhiều, cô ấy đưa cho cô bé một đĩa trái cây, sau đó bước ra khỏi phòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bình Bình ngồi trên giường, ngáp một cái
Cô bé không có việc gì làm, nghĩ đến mình sẽ ở lại đây thật lâu, cô bé không cần gấp gáp tìm manh mối, không ngờ vừa thay đồ, định nằm xuống ngủ thì chợt nghe bên tai “keng” một tiếng. 
Cuối cùng cũng đến
Bình Bình ngẩng đầu lên nhìn vào không trung
[Bạn chỉ là cô con gái nhà nông bình thường, chưa từng được đến trường, mọi cử chỉ hành vi của bạn đều do ba mẹ dạy, ba bạn nói đào kép hại nước, nên ông rất ghét người hát hí khúc, mẹ bạn nói kỹ nữ thấp kém, bà ghét kỹ nữ.  
Nhưng sau khi tới thôn Linh Nhân, bạn lại phát hiện ra hai loại người này đối xử với bạn rất tốt
Số phận họ trôi dạt vô định, nhưng vẫn sẵn sàng giúp đỡ bạn
Tuy nhiên sự giúp đỡ ấy khó lòng xóa bỏ định kiến trong lòng bạn, lúc đối mặt với câu hỏi của Kim Nguyệt Bạch, bạn đã chọn nói dối
Bây giờ khi ở trong căn phòng mà Kim Nguyệt Bạch sắp xếp cho mình, bạn cảm thấy rất bất an, bạn sợ Kim Nguyệt Bạch sẽ phát hiện bạn là một kẻ nói dối, bạn sợ bị đuổi ra ngoài
Vậy nên, bạn quyết định..
1
Tìm Kim Nguyệt Bạch, nói với cô ấy rằng bạn vừa nói dối, nhưng cũng nói rõ mình chỉ nói dối lần này thôi, sẽ cố gắng xóa bỏ thành kiến trong lòng
2
Giúp Kim Nguyệt Bạch dọn phòng, sắp xếp tủ quần áo và tủ sách, dùng hành động để thể hiện thái độ của mình. 
3
Không làm gì cả, chỉ nằm trên giường rồi chợp mắt một lát, bởi vì Kim Nguyệt Bạch đã nhìn thấu bạn rồi, tất cả những gì cô ấy cần là sự bầu bạn yên tĩnh.]
Do có OOC đi chăng nữa cũng sẽ không chết, nên Bình Bình muốn thử trải nghiệm những gì mà Khương Yếm đã trải qua
Vì vậy, cô bé chỉ tay vào “Lựa chọn số 3”, đây là điều cô bé muốn làm trước khi câu hỏi hiện lên
Cô bé muốn đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.