Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 133: BÁO CỨU QUỐC





 
Bình Bình không có bất kỳ thành kiến nào với Kim Nguyệt Bạch, thậm chí cô bé còn cảm thấy đối phương thú vị, cảm thấy cô ấy rất lợi hại, có thể biến từ cảnh ngộ bất hạnh thành cuộc đời thoải mái tự do
Nhưng phản ứng cơ thể và ý nghĩ của cô bé lại không thống nhất
Chân tay cô bé cứng ngắc, ánh mắt vô hồn, lúc ngồi xuống chỉ ngồi bên mép giường, không chỉ câu nệ mà còn mâu thuẫn. 
Đây là ý thức mà thiết lập mang lại, Kim Nguyệt Bạch có thể nhìn mặt đoán ý nên chắc chắn cô ấy đã nhìn thấu cô bé
Cô bé đang nói dối
Vậy nên nếu là Bình Bình, cô bé sẽ chọn “3”, đã bị nhìn thấu, chi bằng bình tĩnh ngủ một giấc, ngủ dậy rồi thì ở cùng Kim Nguyệt Bạch, ngồi bên cạnh cô ấy, nấu ăn cùng cô ấy, cố gắng làm những điều Kim Nguyệt Bạch cần, cũng chính là bầu bạn
Nhưng nếu là thiết lập dành cho Bình Bình, vậy cô bé sẽ chọn “2”
Là lập tức làm việc
“Lựa chọn số 1” và “lựa chọn số 3” không phù hợp tâm lý của một đứa trẻ
“Lựa chọn số 1” lấy lui làm tiến, “lựa chọn số 3” đảo khách thành chủ, hai lựa chọn này đều quá cao, chỉ có “lựa chọn số 2” mới thể hiện được sự giấu đầu lòi đuôi
Bởi vì đã nói dối nên cô bé muốn làm việc để xóa bỏ sự áy náy rối bời trong lòng, bởi vì đã ăn nhờ ở đậu nên cô bé muốn lấy lòng Kim Nguyệt Bạch
“Lựa chọn số 2” là đáp án chính xác
Nhưng Bình Bình là đứa nổi loạn, cô bé muốn xem thử nếu chọn sai thì sẽ xảy ra chuyện gì, thế là chẳng buồn suy nghĩ mà lập tức ấn vào “lựa chọn số 3”
Sau khi chọn xong, Bình Bình bình tĩnh ngồi lên giường, chờ đợi bị kiểm soát
Kết quả hai phút trôi qua, quyền kiểm soát cơ thể vẫn thuộc về cô bé
“...”
Bình Bình ngẩn ngơ
Cô bé lập tức nhớ lại suy luận và hành động của mình, không suy sai cũng không ấn sai, nhưng tại sao vẫn chưa có con quỷ nào đến giết cô bé
Bình Bình cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, cô bé nhìn xung quanh, vẻ mặt hiện vẻ lúng túng
Ba phút trôi qua, cơ thể cô bé vẫn chẳng có phản ứng gì, Bình Bình giơ cánh tay, đá cẳng chân, biểu cảm càng lúc càng hoang mang. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Chẳng lẽ cô bé chọn đúng
Lựa chọn đúng là lập tức đi ngủ
Nhưng chọn đúng theo kiểu chọn ngược lại này…
Bình Bình giả vờ vô tình nhìn xuống dưới đất, còn nhặt sợi lông mi lên nghịch chơi
Cô bé vừa nghịch vừa nghĩ, cuối cùng mới nhận ra có gì đó sai sai
Xét theo tình huống trước đây, dù có chọn đúng thì cô bé vẫn bị điều khiển để thực hiện đáp án đúng, nếu đúng hay sai vẫn bị kiểm soát, vậy tại sao giờ chẳng có ai quan tâm cô bé
Trường năng lượng kẹt rồi, cô bé bị cô lập ư
Thời gian trôi nhanh như bay, Bình Bình đâm lao phải theo lao, cuối cùng cô bé quyết định hành động theo nội dung đã chọn, từ tốn cởi giày ra, giả vờ bị linh hồn kiểm soát rồi nằm xuống giường, tự đắp chăn
Chiếc chăn hơi nặng khiến Bình Bình khó chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô bé nằm ngửa rồi nhìn xung quanh
Mặt tường phía trên khá bẩn, góc tường xuất hiện mảng đen ngòm như có đứa trẻ đang ngồi xổm ở đó, Bình Bình nhìn kỹ lại thì phát hiện nó chỉ là một vũng nước
Cô bé lại nhìn về phía cửa sổ
Rèm cửa sổ đã được kéo lại, rèm cửa trong phòng rất dày, dường như có thể chắn hết tất cả ánh sáng bên ngoài, chỉ có tia sáng yếu ớt hắt vào từ mép rèm, chiếu sáng một chút căn phòng tối tăm
Bình Bình quan sát một lúc, rõ là đã cảm thấy có gì đó bất thường
Cô bé định nghĩ xem điều gì bất thường nhưng cảm giác mệt mỏi chợt ập tới
Bình Bình cố gắng mở to mắt chống lại cảm giác mệt mỏi ấy, cô bé phải nghĩ rất lâu mới phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trời đã tối rồi
Lúc này rõ là buổi trưa, nhưng ngoài cửa sổ lại một màu tối đen, khi đi Kim Nguyệt Bạch không hề đóng cửa nên cửa vẫn đang mở
Bình Bình nghĩ đây là ngày đầu mình đến, cũng chẳng tiện xem đây là phòng riêng của bản thân vậy nên không đóng cửa, Kim Nguyệt Bạch có thể đến thăm cô bé khi muốn, cũng có thể vào bất kỳ lúc nào
Nhưng bây giờ Bình Bình lại thấy hối hận
Ngoài phòng tối quá, cũng chẳng có tia sáng nào hắt vào từ rèm cửa sổ, cả căn phòng chìm trong bóng tối như thể bị quái vật khổng lồ nào đó nuốt chửng vào bụng
Bình Bình ghét không gian tối, nên cô bé đã đứng dậy men theo mặt tường
Chẳng mấy chốc cô bé đã tìm được công tắc đèn, lập tức bật nó lên, bóng đèn chiếu ra ánh sáng chói mắt, Bình Bình vẫn giữ nguyên động tác, cô bé nhắm mắt lại, đợi một lúc mới mở mắt ra
Do bóng đèn quá sáng nên cũng có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài căn phòng
Lúc này, bên ngoài căn phòng có một người đang đứng cách đó mấy mét, một người phụ nữ mặc váy trắng, không thể nhìn rõ gương mặt đối phương, chỉ có thể thấy mái tóc siêu dài và cơ thể đang run rẩy của cô ta
Cô ta không ngừng run rẩy, cơ thể vặn vẹo, trước người xuất hiện vài vũng nước
Nhưng chỉ có ở phía trước
Hình như không phải bị ướt sũng mà là đang chảy nước miếng
Bình Bình bỗng ớn lạnh, định đứng dậy nhưng đúng lúc này, cô bé bất chợt mất quyền kiểm soát cơ thể, cô bé thấy tay mình đang vươn tới công tắc
“Cạch.”
Đèn phụt tắt, căn phòng lại chìm vào bóng tối
Bình Bình không nhìn thấy người phụ nữ váy trắng đâu nữa
Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ngón tay cô bé lại ấn mở công tắc lần nữa
“Cạch!”
Bình Bình hoàn toàn không hiểu tại sao lại phải ấn đi ấn lại công tắc, ánh đèn quá chói mắt, cô bé muốn che mắt nhưng cơ thể đang bị kiểm soát, không thể giơ tay lên được, đành ngước đầu nhìn ra bên ngoài
Thấy cảnh tượng trước mặt, tim Bình Bình như ngừng đập
Hình như người phụ nữ đó đã gần hơn một chút
Mới vừa nãy chỉ có thể nhìn thấy bóng vặn vẹo, nhưng giờ đây đã lờ mờ thấy được gương mặt cô ta
Ánh đèn lại vụt tắt lần nữa
Bình Bình thấy bản thân ấn bật công tắc lần thứ ba
Lần này người phụ nữ lại gần hơn
Bây giờ đã có thể nhìn rõ gương mặt trắng bệch của cô ta, đôi mắt dài ngoằng, con mắt kéo từ trên trán xuống đến tận mũi, cô ta không có lông mày và mũi, ngoài đôi mắt ra, cô ta còn có một cái miệng đỏ tươi dài đến tận mang tai, miệng cô ta há rộng khiến nước miếng cứ chảy xuống liên tục
Bình Bình không muốn bật đèn nữa, nhưng cô bé không thể tự chủ, cũng chẳng thể mở miệng nói chuyện
Sau chục lần bật tắt công tắc liên tục, người phụ nữ đã bò đến trước cửa, bàn tay cô ta bám chặt vào khung cửa, một nửa cơ thể ẩn trong bóng tối, chỉ có cái đầu thò vào, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Bình Bình
“Cạch!”
Căn phòng lại chìm trong bóng tối
Người phụ nữ sắp vào phòng rồi
Bình Bình nghe thấy tiếng thở dồn dập của bản thân, không gian thật sự rất tối, cô bé chỉ có thể nghe thấy hơi thở của mình nhưng trong phút chốc, trước mặt cô bé đã xuất hiện một tiếng thở khác
Hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô bé
Bình Bình cảm thấy mình lại vươn tay tới công tắc lần nữa
Cô bé sợ lắm, cô bé muốn nhắm mắt lại nhưng chỉ có thể mở to đôi mắt chứa đầy vẻ khó hiểu
“Cạch.”
Công tắc được bật lên
“Cạch.”
Công tắc được tắt đi
“Cạch, cạch, cạch, cạch…”
Công tắc được bật tắt điên cuồng, Bình Bình không thể nhìn rõ được gì, cô bé biết chắc chắn người phụ nữ đó đã rất gần mình rồi, rất rất gần, nhưng cô bé bị ánh đèn làm cho hoa mắt, chẳng thể nhìn rõ được gì cả
Cuối cùng cô bé thả công tắc ra
Căn phòng sáng trưng như ban ngày, cô bé nhìn thấy bản thân nằm lên giường rồi kéo chăn lại
Nhưng chiếc chăn rất nặng, báo hiệu vô vàn điều không may
Bình Bình chỉ muốn nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn, nhưng đôi tay bị kiểm soát của cô bé chợt vươn tới khóa kéo của chiếc chăn, rồi chầm chậm kéo mở nó…
Một đôi bàn tay trắng toát thò ra từ bên trong
Một lúc sau, người phụ nữ bò ra từ trong chiếc chăn rồi bò lên người Bình Bình
Sau đó cô ta ngoạm lấy đầu cô bé

Qua một lần bị quỷ ăn thịt, bản tính nổi loạn của Bình Bình biến mất trong vài giây ngắn ngủi
Trước đó cô bé còn nghĩ đến việc chọn hai lựa chọn sai kia, nhưng lúc này trái tim cô bé đập liên hồi, sau khi đã nhận thức sâu sắc được thế nào là bớt liều lĩnh thì mới sống lâu, cô bé lập tức chọn “lựa chọn số 2”
Bình Bình bị điều khiển nhảy xuống giường, đi giày vào rồi ngoan ngoãn quét nhà, sau đó lại cầm cái chổi cao hơn cả mình chạy sang phòng khác
Khi vào phòng Kim Nguyệt Bạch, cô bé bắt đầu quét dọn khắp nơi, trông bận rộn hết sức
Kim Nguyệt Bạch chỉ ở đó tựa cằm nhìn cô bé, càng nhìn càng lộ rõ ý cười trong mắt
Quét xong, Bình Bình lại bị khống chế cầm lấy khăn lau, cực khổ lau tủ sách, Kim Nguyệt Bạch lấy lại khăn lau từ tay cô bé
Lúc này Bình Bình đã mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, Kim Nguyệt Bạch lấy nước đậu xanh tự nấu ở trong bếp ra, rót cho cô bé uống
“Em không cần làm việc giúp chị đâu.”
Thấy Bình Bình đã uống hết nước đậu xanh, Kim Nguyệt Bạch vươn tay lướt qua đỉnh đầu cô bé, chạm vào cái tủ Bình Bình vừa lau, khi cô ấy giơ tay lên lần nữa, đầu ngón tay đã phủ đầy bụi: “Em thấp quá, tủ bị em lau thành một đường gợn sóng rồi.”
Với tính cách thường ngày của Bình Bình, cô bé chắc chắn sẽ giận dỗi cãi lại, thay đổi vấn đề, chẳng hạn như: “Ai bảo chị không đưa ghế cho em.”
Nhưng do cô bé không muốn lại chọn đáp án nữa, nên chỉ mím môi, đưa hai tay ra sau lưng, lúng túng cúi đầu
Cô bé hỏi Kim Nguyệt Bạch: “Chị không cần em nữa à?”
“Không phải, chị cảm nhận được tấm lòng của em rồi.” Kim Nguyệt Bạch để ý đến sắc mặt cô bé, vươn tay xoa đầu cô bé: “Tuy nhà chị không lớn nhưng chị có tiền, nuôi mười đứa như em vẫn dư dả, nên là không phải chị không thuê nổi người làm, mà là chị không muốn thuê, vậy nên em cũng không cần phải làm việc của người làm, chỉ cần dọn dẹp phòng của em là được.”
“Đúng rồi, em biết chữ không?”
Bình Bình lắc đầu
“Trong thôn có lớp học nhưng vì chị, em vào đó sẽ bị người khác bắt nạt, chị sẽ mời giáo viên đến nhà dạy em, em cứ học chữ với chị trước nhé, khi nào em biết rồi chị sẽ mời giáo viên.”
Bình Bình hoang mang ngẩng đầu nhìn Kim Nguyệt Bạch
Lần này không phải diễn nữa, mà cô bé hoang mang thật. 
Vào thời đại này, ở đây, Kinh Nguyệt Bạch muốn kiếm tiền đã rất khó, nhưng cô ấy lại muốn cô bé đi học, hơn nữa còn sợ cô bé bị bắt nạt mà trả giá cao mời giáo viên đến nhà để dạy kèm
Bình Bình nghĩ ngợi một lúc, hỏi thử: “Em nghe Lâm Tiểu Đường nói em gái trước đây của chị đã thành vợ bé, chị tiêu tiền cho em như thế, chị không sợ em cũng…”
Có lẽ Kim Nguyệt Bạch đã bị chọc cười
Cô ấy cười một hồi, lúc sau mới chọt chọt ngón tay lên trán Bình Bình: “Em mới tí tuổi đã nghĩ đến chuyện này rồi à
Nghĩ linh tinh!”
“Đợi đến khi em có thể trở thành vợ bé, nói không chừng nước ta đã không còn lão gia với vợ bé nữa.”
“Sau này sẽ là chế độ một vợ một chồng, dù người ta có là quan lớn thì cũng chỉ được cưới một vợ thôi.”
“Nếu đến lúc đó…” Kim Nguyệt Bạch quan sát Bình Bình, lau giọt nước dính nơi khóe mắt, mỉm cười lắc đầu: “Nếu đến lúc đó, dù em có gả cho một người lợi hại, vừa có tiền vừa có quyền, đối xử tốt với em, yêu em, hay là ai đi nữa thì chị vẫn khen em một tiếng lợi hại.”
“Hơn nữa chị cũng có điều kiện.” Kim Nguyệt Bạch thay đổi giọng điệu, bắt đầu nghiêm túc
Bình Bình cũng nghiêm túc theo: “Điều kiện gì ạ?”
Kim Nguyệt Bạch bảo: “Bây giờ em mới học vỡ lòng thì đã muộn rồi, vậy nên cần phải tăng tốc, một ngày học một trăm từ, mỗi ngày chị sẽ kiểm tra, chị có thể nhìn ra em có lười biếng hay không đấy, nếu em lười biếng, chị sẽ đánh em.”
“Chị chỉ đánh em ba lần, lần thứ tư chị sẽ không đánh nữa, em cũng chẳng cần phải học nữa.”
Bình Bình nhìn Kim Nguyệt Bạch hồi lâu
Cô bé nghĩ đến câu trả lời mình chưa từng đọc sách trên bảng đáp án, hơi do dự
Bình Bình không rõ khả năng của bản thân lắm, muốn một người không biết chữ học trăm từ trong vòng một ngày, chẳng khác nào xây nhà cao trên đất bằng phẳng cả. 
Nhưng lập tức cô bé đã biết phải trả lời thế nào rồi
Bởi vì cô bé cảm thấy đôi vai căng cứng của mình đang dần thả lỏng
Kim Nguyệt Bạch đã tạo ra một bầu không khí rất an toàn, “em ấy” đang cố gắng gần gũi với Kim Nguyệt Bạch
Vậy nên Bình Bình gật đầu: “Vâng ạ!”
*
Mỗi buổi chiều, Kim Nguyệt Bạch sẽ dạy Bình Bình học chữ
Kim Nguyệt Bạch không chuẩn bị sách học chữ, cô ấy chỉ tùy tiện lấy một xấp báo từ trên tủ sách xuống, Bình Bình khập khiễng bước đến xem thì thấy chữ đề trên báo
“Báo cứu quốc”
“Cái này là từ tuần trước.” Kim Nguyệt Bạch giải thích: “Ở đây chị có tất cả số báo kể từ khi chúng được xuất bản, còn có cả “Báo tiến bộ”, “Báo cứu quốc”, “Báo thế giới”, mỗi lần ra số mới chị đều mua, có người mượn nhưng chị sợ họ sẽ làm mất, thường sẽ bắt họ đọc xong là phải trả lại cho chị ngay.”
“Nhưng hôm nay ta không đọc cái này, ta đọc “Báo hàng ngày của thôn Linh Nhân” trước.”
Bình Bình biết đây là manh mối, nên cô bé đọc rất nghiêm túc
“..
Thôn Linh Nhân là nơi nằm giữa hai tỉnh lớn, thế lực chiếm cứ hai tỉnh đều chọn chính sách hòa bình, không được phép tiến hành đánh chiếm chỗ trống này, và họ cũng đã lập một văn kiện hiệp ước, quy định nếu các binh sĩ gặp nhau tại đây thì không được phép xảy ra đổ máu.”
Kim Nguyệt Bạch đọc đến đây, Bình Bình hơi tò mò
“Nếu xảy ra đổ máu thì sao, ai tới xử lý, trưởng thôn hay là thế lực hai bên ạ?”
Kim Nguyệt Bạch đáp: “Thôn Linh Nhân không có trưởng thôn, lão gia của năm nhà cùng quản lý, sẽ bỏ phiếu để quyết định những chuyện quan trọng.”
“Đến giờ vẫn chưa từng xảy ra đổ máu, dù đi ngang qua có xung đột thì cũng chỉ đánh nhau, không đến nỗi đánh chết đối phương nên chưa thể đưa ra ví dụ.”
“Nhưng mà…”
Kim Nguyệt Bạch trầm ngâm hồi lâu, cười bảo: “Năm vị lão gia của thôn ta nhát gan lắm, sẽ không dám đắc tội với ai đâu
Nếu thật sự xảy ra đổ máu, cùng lắm là nói chuyện này cho hai bên biết, sau đó họ sẽ nhân lúc xung đột còn chưa nổ ra mà lên xe chạy mất, còn chúng ta chỉ có thể chạy bằng chân, không thể chạy xa được
Đến lúc ấy chúng ta sẽ giống như một đám dân tị nạn, chết dần chết mòn trên đường.”
“Em mong vĩnh viễn sẽ không có xung đột.” Bình Bình nghĩ ngợi, chắp hai tay lại bắt đầu cầu nguyện
Nghe thế, Kim Nguyệt Bạch im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt cô ấy lướt qua tiêu đề của tờ báo bên cạnh, Bình Bình cũng nhìn theo, thiết lập hiện tại của cô bé là một người không biết chữ, Kim Nguyệt Bạch cũng chẳng định giải thích gì với cô bé mà chỉ khẽ thở dài, cất tờ báo đó đi
Nhưng Bình Bình vẫn nhớ những hàng chữ vừa đen vừa đậm ấy
“Binh sĩ ngoại quốc đã đánh chiếm các thành phố, lực lượng sẽ nhanh chóng được mở rộng.”
“Các thôn làng ở khu vực Yên Châu đã thất thủ.”
“Chiến sĩ Trần Ân Vinh, Hồ Hải, Cầu Ninh đã bắn chết hơn hai mươi người để yểm hộ cho đồng đội rời đi, hy sinh anh dũng.”
“Mong người dân các thôn đồng tâm hiệp lực, chung tay cứu quốc, không ngừng vươn lên.”
------------
Lời tác giả:
Thôn làng này chỉ là giả tưởng, không có thật, thế lực của hai tỉnh cũng không tồn tại
Bối cảnh là lính ngoại quốc tấn công các thôn làng xung quanh, thôn Linh Nhân đang sợ hãi, bản chất xấu xa của con người dần lên men, đối kháng với bản chất tốt đẹp
Tất cả chỉ nói về người với người đang đánh nhau, thông tin lịch sử không liên quan gì đến yếu tố chính trị
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.